Phần 1: Khởi đầu
Tôi và vợ tôi - Lynn đã bên nhau được sáu năm và kết hôn được 11 tháng. Những ngày tháng ngọt ngào của chúng tôi trôi qua rất bình thường và chưa bao giờ tôi nhận thấy bất kỳ sự kì lạ nào hay một "dấu hiệu đỏ" nào. Tôi không thể nào hiểu được toàn bộ tính cách của cô ấy.
Lynn rất tốt bụng, thông minh và chu đáo. Cô ấy luôn là kiểu người phóng khoáng. Tính khí trẻ con, hay cố gắng dọa tôi không phải là điều cô ấy thường làm.
Cô ấy thậm chí không thích xem phim kinh dị. Từ khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, cô ấy đã đồng ý xem The Shining cùng tôi vì cô ấy biết tôi yêu kinh dị đến nhường nào. Cô ấy sợ hãi đến nỗi thậm chí còn chưa kịp xem hết nửa bộ phim trước khi chúng tôi phải tắt nó đi. Cô ấy không mê bất cứ thứ gì ghê rợn, và chưa bao giờ chơi khăm ai cả. Nó không phải là sở trường của cô ấy. Và điều đó thật tốt. Nhưng có thứ gì đó rất lạ về điều này. Nó chỉ là...rất không giống như cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ có bất kỳ vấn đề về tâm thần nào và theo như tôi biết thì nó không xảy ra trong gia đình cô ấy. Tôi biết một số người có thể che giấu các vấn đề sức khỏe tâm thần của họ, nhưng trong sáu năm chúng tôi ở bên nhau, tôi nghĩ rằng tôi đã nhận ra một số dấu hiệu.Hai tháng trước, tôi đang ở trong bếp pha cà phê cho mình trước khi làm việc. Tôi đã chạy hơi muộn vào sáng hôm đó và biết rằng mình sẽ không thể đến được Dunkin Donuts để cho buổi sáng của tôi như thường lệ.
Tôi nhấp một ngụm cà phê khi đi nhanh xuống hành lang về phía cửa trước, khi tôi tình cờ nhận thấy Lynn đang nhìn trộm tôi từ góc khuất phía trước. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, và một lọn tóc đen dài của cô ấy treo trên tường. Phần còn lại của cơ thể cô được giấu sau góc. Tôi suýt làm đổ cà phê khi nhìn thấy cô ấy. Tôi đã làm bỏng môi của mình và đổ cà phê, chết tiệt.
"Geeze, Lynn." Tôi nói, lau vài giọt cà phê trên quần. "Em làm anh sợ chết khiếp."Cô ấy ngay lập tức xuất hiện như một đứa trẻ bị tóm gọn khi đang làm một việc sai trái nào đó. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy chạy vội về phía phòng khách, và khi tôi đến cửa trước, cô ấy đã biến mất.
Nó thực sự kỳ lạ, và hoàn toàn không giống với cô ấy, như tôi đã nói, nhưng tôi cũng thấy thật buồn cười khi cô ấy tỏ ra vui tươi hơn và ít nghiêm túc hơn một chút. Tôi hét lên rằng tôi yêu cô ấy, và gọi cô ấy là kẻ lập dị. Khi tôi đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cười.
Hành vi của cô ấy hơi kỳ quặc, nhưng chắc chắn không phải là điều gì đó để gọi một linh mục đến. Tôi đã quên chuyện đó vào bữa trưa và khi tôi về nhà thì cô ấy vẫn bình thường. Tôi không kể nó ra và cô ấy cũng vậy, và cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Sự việc tiếp theo xảy ra ba ngày sau đó. Lúc đó là khoảng 2 giờ sáng và tôi đã thức dậy để đi uống nước. Tôi đang đứng ở đảo bếp(kitchen island), tay cầm bình rượu Oj, chợt tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng mình đang bị theo dõi.
Vì lý do gì tôi nhìn xuống sàn và thấy khuôn mặt tươi cười của vợ tôi đang nhìn chằm chằm lại. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía bên kia của đảo bếp, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to không chớp và cười toe toét. Cười toe toét như mèo Cheshire.
Tôi hét lên, tôi sẽ thừa nhận rằng đó không phải vì bực bội mà là sợ hãi. Không hiểu sao ngay lúc đó tôi lại thấy sợ hãi.
Khi nghe thấy tiếng hét của tôi, Lynn quay người về phía sau khỏi tầm nhìn của tôi, tay và chân đập vào sàn gạch khi vội vã ra khỏi bếp bằng "bốn chân". Tôi không đuổi theo cô ấy, hay thậm chí la hét theo cô ấy. Tôi chỉ biết đứng đơ ra vì sốc, tự hỏi cái quái gì đã điều khiển cô áy nhìn trộm tôi?
Mất một lúc lâu để tôi muốn có thể để quay trở lại tầng trên, nhưng cuối cùng tôi đã làm được. Khi tôi đến phòng ngủ của chúng tôi, Lynn đang nằm nghiêng và ngủ. Hoặc ít nhất là...giả vờ như vậy. Tôi đứng đó một lúc, theo dõi nhịp thở của cô ấy để chắc chắn rằng cô ấy thực sự đã ngủ.
Tôi có cảm giác cô ấy có thể dọa tôi sốc ngay khi tôi lên giường. Nhưng cô ấy đã không. Tôi leo lên giường và cô ấy thậm chí không cử động. Hơi thở của cô ấy nhẹ nhàng và sâu lắng và tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có mơ thấy toàn bộ điều này không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro