Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Cháo anh nấu ngon lắm!

Nửa canh giờ sau,

Cố Mộc Miên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy thân thể vô lực. Bụng cô trống rỗng, bao tử như đang cào xé vì cả ngày nay gần như chưa ăn gì. 

Cô đưa mắt nhìn xung quanh có đôi chút xa lạ nhưng liền nhớ ra đây là phòng ngủ trong căn nhà gỗ cô đang ở.

Cảm giác hơi ấm truyền đến cùng với hương thơm thoang thoảng kích thích vị giác khiến cô nuốt ực một cái. Có lẽ đói quá nên sinh ảo giác?

Nhìn sang bên cạnh cô liền thấy một chét cháo nghi ngút khói đang bốc lên mời gọi. Cô liền với tay cầm lấy chén cháo húp một ngụm.

"Cháo ngon thật" Cả đời này cô chưa từng cảm thấy ăn cháo lại ngon đến vậy. Cháo loãng đưa vào bụng khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng. Sau khi ăn hết chén cháo thì cảm thấy thân thể liền tràn đầy sức sống.

Nhưng cháo này là do ai nấu cho cô?

Giờ phút này Cố Mộc Miên liền nhớ đến chuyện ban nãy, nam nhân kia cũng ko phải là ảo giác a.

Cô liền vội vàng bước xuống giường nhẹ nhàng tiến về phía phòng khách.

Từ sau cánh cửa khép hờ, cô cảnh giác nhìn vào đánh giá một chút.

Thân ảnh chàng trai đang yên tĩnh ngồi trên ghế, bàn tay cùng những đốt ngón tay dài khẽ nâng khuôn mặt anh, hai mắt anh nhắm hờ.

Bộ dáng anh lúc này đẹp đến nỗi khiến Cố Mộc Miên ngây ngốc chôn chân tại chỗ.

Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của cô, một khắc không khí trong phòng liền thay đổi, khí tức này khẽ len lỏi ngấm vào da thịt làm Cố Mộc Miên khẽ rùng mình nhận thức được sự nguy hiểm.

Anh có cần mang bộ dáng dọa người như vậy không? 

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của chàng trai giống như cái lưới, con ngươi màu  tới hướng cô mở ra.

"Tỉnh?"

Cố Mộc Miên cố giữ bình tĩnh tránh đi ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu cô. Chậm rãi bước lại nơi chàng trai đang ngồi.

Đứng trước mặt anh, cô liền nặn ra một nụ cười gượng gạo đồng thời cất tiếng nói: "Cảm ơn anh, cháo là do anh nấu sao?"

Chàng trai mặt không cảm xúc đáp: "ừm" Nếu bỏ microwave hâm nóng lại có thể tính là nấu thì anh liền tính.

Cố Mộc Miên: "Cháo rất ngon a! Đây là lần đầu tiên tôi ăn cháo ngon như vậy."

Bắc Thần Phong nhếch mép: "Lần đầu tiên?....Sẽ còn."

Cố Mộc Miên: "..."

Nếu không phải cô đang trong bộ dạng xấu kinh dị này thì cô chắc hẳn mấy lời kia là có ý khác. Cách nói chuyện vặn vẹo dễ khiến cô hiểu lầm có được hay ko?

Không khí có hơi chút ngưng trọng, Cố Mộc Miên đảo mắt một cái liền xoay người đi muốn rót một ít nước để uống đồng thời hướng về phía chàng trai lên tiếng: "Anh có muốn uống một chút nước không?"

Tại sao cô cứ có cảm giác như anh mới là chủ nhân ở đây.

Bắc Thần Phong thong thả đưa ánh mắt về phía cô, nói: "Cô sống một mình?"

Không sống một mình thì còn cần anh ta giúp a?

Tuy nhiên, nghe nam nhân này hỏi vậy cô liền có thể khẳng định anh không phải chủ nhân căn nhà.

Không đúng! Nam nhân này vì sao trước đó lại tự tiện xông vào mặc dù đây ko phải nhà cô a.

Không lẽ anh ta cũng là do đi lạc hoặc bỏ trốn. Đồng loại a.

Nghĩ đến đây cô liền quên luôn cảm giác sợ hãi ban nãy khi đối diện chàng trai.

Bộ dáng cô trông có đôi chút luống cuống, cô nhanh tay đặt một ly nước xuống bàn. Nghĩ nghĩ một hồi cô liền đáp: "Ko phải a, tôi đây là đang đi trốn."

Chàng trai đưa mắt nhìn ly nước trên bàn rồi lại nhìn Cố Mộc Miên: "Trốn?"

Cố Mộc Miên mặt đầy vẻ bi áp bức đan xen lẫn áy náy nhanh nhảu nói: "Tôi thật ra là từ Lạc Thành tới a, hôm qua đi làm về vì ko cẩn thận nên va phải cái xe Benley mắc tiền của hào môn liền bị bọn tư bản độc ác biến thái đòi một vạn."

Ba ngày trước...Lạc Thành...Bentley....Một vạn...còn có Tư bản độc ác biến thái?

 Chợt nhận ra được điều gì đó, đáy mắt anh thoáng xẹt qua một tia nguy hiểm, khóe miệng anh tựa như hơi giương lên.

Cố Mộc Miên dường như không nhận ra sự khác thường của chàng trai vẫn một hơi mặt không đổi: "Anh xem, một vạn đối với tôi mà nói bán mười cái thân này cũng không đủ trả. Nên tôi đành bỏ mặc cha mẹ già, em thơ dại trốn đến đây đợi đến khi giàu rồi liền đem tiền trả bọn họ. Nhưng không ngờ giữa đường gặp bọn xấu liền xém chút đem bọn hắn đánh chết....Ah không phải!! Là tôi bị bọn hắn đánh chết!" 

Còn làm ra bộ dạng như nhớ lại mang theo vẻ sợ hãi. Mặt không đổi, mắt không chớp không do dự nói tiếp.

"Tôi may mắn thoát được sau đó phát hiện ra nơi này không người ở. Tạm thời trước mắt cứ ở đây đã dù sao tôi cũng ko quen ai cũng không có nơi khác để đi. Anh... có phải cũng bỏ trốn a?"

Chàng trai dường như trầm mặc rất lâu, môi khẽ nhếch một cái: "ừm"

"Nếu anh muốn liền có thể ở lại. Dù sao đây cũng không phải nhà của tôi, đừng khách khí. Chỉ là, bất quá anh có thể đóng góp chút đồ ăn. Chờ đến lúc chủ nhà quay trở về tôi và anh liền trả tiền thuê cho họ." Cố Mộc Miên mặt đầy một vẻ tốt bụng, đây gọi là tương trợ đồng loại, hơn nữa nam nhân này vừa cứu cô. Cô ko thể lấy oán báo ân được a.

Bắc Thần Phong chậm rãi trả lời: "Chủ nhà này đã qua đời từ lâu rồi." Đáy mắt anh thoáng hiện lên vẻ cô đơn.

Cố Mộc Miên kinh ngạc hỏi: "Anh sao lại biết được?"

Bắc Tần Phong: "Có điều tra qua chút"

Mỹ nhân này chẳng những đẹp lại còn cẩn thận như vậy. Được à nha.

Cố Mộc Miên phấn khích đánh rụp một cái: "Liền quyết định vậy đi. Chúng ta tạm thời cứ ở tạm đây trước!"

Cố Mộc Miên cũng không nhận thức được hai chữ "chúng ta" này có bao nhiêu mờ ám.

Bắc Thần Phong ko đáp lại cô chỉ gật đầu một cái sau đó liền đứng dậy xoay người bước về phía cửa chính.

Cố Mộc Miên thắc mắc nhìn anh: "Tối rồi... anh là muốn đi đâu?" Cô sợ anh sẽ gặp phải thú dữ, nãy giờ cô cũng không thấy tiểu Hoa Hoa đâu a.

Bắc Thần Phong: "Tôi đi kiếm chút đồ ăn, liền sẽ trở lại."

Bóng chàng trai biến mất sau cánh cửa, Cố Mộc Miên liền thở hắt ra một cái. Vừa rồi cũng quá dọa người rồi đi.

Cùng là những người bỏ trốn nhưng sao phong thái anh ta lại giống như đi đòi nợ vậy. Mà người thiếu nợ cũng không phải là cô a!

Nhưng mỹ nam kia nhìn kiểu gì cũng không phải dạng người xấu, càng không hề có ý đồ gì với cô nha.

Nếu có thì phải là cô mới đúng!

Nghĩ đến đây Cố Mộc Miên thầm mắng mình một tiếng "háo sắc"!

"Cố Mộc Miên mày phải thu liễm a, nếu không sẽ dọa đến mỹ nhân chạy mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro