Chương 17: Người hầu của hắn.
Kình Vũ đối với việc ông chủ lần này ra tay thu nhận một nữ nhân trở thành người hầu bên cạnh liền kinh ngạc không thôi.
Ngũ gia từ lúc nhỏ đều sống trong môi trường vô cùng khắc nghiệt, từ lúc nắm trong tay quyền lực liền huyết tẩy Bắc gia ngồi lên vị trí cao nhất mà người khác không thể đoạt được. Đem Bắc gia trở thành một trong những gia tộc quyền thế nhất Hoa quốc.
Ông chủ hắn nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn đối với mạng người chỉ cần tùy tiện vung tay liền biến mất, cũng không rảnh rỗi quản những chuyện như đi bắt con nợ huống hồ chi còn đích thân đem về Uyển viên để nhốt lại dưới thân phận người hầu.
Sự việc lần này có lẽ sẽ gây nên chấn động nên hắn phải mau nghĩ cách xử lí ổn thỏa tránh gây động tĩnh đến nội bộ bên trong Bắc gia.
Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ Kình Vũ mới chậm rãi tiến về phía cô gái còn đang ủ rũ ngồi bất động ở chỗ ghế sô-pha.
Cô căn bản không thèm quan tâm đến việc có người khác đứng bên cạnh mình, đôi mắt vẫn thất thần như chưa tiếp nhận được việc mình sắp trở thành người hầu của Bắc Thần Phong.
Cô sống đến 17 năm rồi nhưng lại bị nam nhân kia lừa một vố đau như vậy, cô không phục!
"Cố tiểu thư, hiện tại cô đã trở thành người của ông chủ. Có việc gì tôi cũng sẽ sắp xếp xử lí giúp cô." Bên tai là âm thanh của Kình Vũ chân thành lên tiếng.
Cô từ khi nào mà trở thành người của Bắc Thần Phong, còn không phải chỉ là một cái đầy tớ tùy ý anh ta sai bảo sao?
Càng nghĩ cô càng thấy ấm ức nhưng cũng không dám trước mặt Kình Vũ thể hiện thái độ. Cô chỉ có thể mang ý cảm kích đáp lại: "Tôi biết rồi. Sắp tới làm phiền anh. Chỉ là tôi...đêm nay sẽ ở đâu?"
Cô hiện tại vẫn chưa có kế sách gì để đối phó nên đành tùy tiện để người ta sắp xếp.
Cố Mộc Miên lầm lũi bước đi theo sau Kình Vũ, qua một dãy hành lang dài thì trước mắt cô hiện ra một cái khuôn viên nhỏ. Bên trong khuôn viên là một biệt thự mini nhỏ hơn nhà chính một chút.
Nơi này giống như mê cung vậy, nếu để cô đi một mình chắc chắn sẽ lạc đường.
Cố Mộc Miên đảo mắt nhìn ngó một hồi mới nhận ra nơi này rất yên tĩnh, giống như chỉ dành cho chủ nhân nghỉ ngơi. Bắc Thần Phong cũng thật biết cách hưởng thụ.
Còn đang âm thầm xuýt xoa vì sự xa hoa của anh thì trong tay cô đã thêm một cái chìa khóa bằng bạc bóng loáng.
"Từ giờ trở đi buổi tối cô sẽ nghỉ ngơi ở đây. Kế bên chính là phòng của ông chủ. Nếu ông chủ có việc gì thì cô có thể trực tiếp đi qua bên đó." Kình Vũ bên cạnh từ tốn dặn dò.
Tại sao cả cái nơi rộng lớn này có biết bao nhiều người lại chỉ để có mình cô ở bên cạnh phòng của đại ma đầu. Tuổi thọ của cô chắc chắn sẽ ngắn đi không ít nha. Cô không muốn!
Kình Vũ nhìn vẻ mặt tuyệt vọng như người sắp chết của cô gái đối diện liền cảm thấy có chút nói không thành lời.
"Cố tiểu thư, có lời này tôi hi vọng cô cân nhắc kĩ. Ông chủ tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đối với cô đã là rất khoan dung rồi, tôi mong cô đừng có suy nghĩ bỏ trốn hoặc làm ra chuyện gì khiến ngài ấy không vui. Người bị thiệt chỉ có thể là cô mà thôi." Kình Vũ đối với cô gái này có không ít hảo cảm nên tốt bụng nhắc nhở.
Cố Mộc Miên nghe hắn nói vậy mặt ra vẻ "đã hiểu" gật đầu một cái.
"Được, lời của anh tôi sẽ ghi nhớ. Sau này anh cứ gọi tôi là Mộc Miên, dù sao tôi hiện tại cũng chỉ là người hầu của ông chủ anh. Cố tiểu thư gì gì đó đối với tôi mà nói một chút cũng không liên quan."
Kình Vũ: "Được, Mộc Miên. Tôi có chuyện cần phải xử lí liền đi trước. Ngày mai gặp lại."
Cố Mộc Miên vẫy vẫy tay: "Mai gặp lại!"
Thấy bóng Kình Vũ đã khuất xa Cố Mộc Miên mới thu lại nụ cười cứng ngắc trên mặt, chán nản xoay người vào trong phòng.
Căn phòng này so với những chỗ trước kia cô từng ở lớn hơn rất nhiều, phong cách bài trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Nội thất đều được sắp xếp hợp lí, còn có phòng tắm riêng.
Cô nhanh chân bước đến bên tủ quần áo muốn đem những đồ cá nhân của cô ở trong vali sắp xếp lại một chút.
Cửa tủ vừa mở ra Cố Mộc Miền trố mắt kinh ngạc nhìn vào trong.
Quần áo, giày dép, túi xách đều có đủ lại là những mấu mới nhất. Quan trọng là nhìn qua một cái liền biết những thứ này đều vừa y với dáng người thật của cô nha.
Có phải đãi ngộ đối với người hầu hơi cao rồi hay không?
Bắc Thần Phong cái người này xem ra cũng không hẳn là đối với cô tuyệt tình quá mức. Cô có chút cảm kích nên tâm trạng liền tốt hơn ban nãy.
"Thích không?" Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của nam nhân như tiếng đàn vang lên trong phòng.
Cố Mộc Miên vừa nghe được âm thanh của Bắc Thần Phong cả người liền có phản xạ quay đầu lại. Thân ảnh nam nhân cao lớn soái khí đang khoanh tay nhàn nhã đứng tựa người vào bên cửa.
Sự xuất hiện của Bắc Thần Phong bỗng chốc biến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt mà lạnh lẽo.
Cố Mộc Miên vô thức mà lùi về phía tủ quần áo, nhớ lại hình ảnh tách trà bị anh ta nhẹ nhàng bóp vát vụn cô không khỏi run lên một chút.
Đều không thể trách cô nha, Bắc Thần Phong tuy lớn lên đẹp trai nhưng bộ dạng ban nãy rất dọa người, cô là vì ý thức muốn sống mãnh liệt nên không muốn chọc giận đại ma đầu.
Bắc Thần Phong nhìn ra được sự bài xích của cô gái trước mặt nên ánh mắt dần trở nên âm trầm hơn. Anh nhanh chóng tiến về phía cô gái từng bước từng bước một ép sát cô.
Khi cơ thể hai người gần nhau đến mức như có thể nghe được tiếng tim đập thì anh mới đưa tay nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô, nâng khuôn mặt dày phấn trang điểm của cô lên.
Mùi hương thanh mát trên người anh xộc thẳng vào khứu giác khiến Cố Mộc Miên không nhịn được mà hít sâu hơn.
Bắc Thần Phong con ngươi màu tím lóe sáng như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói lạnh như băng khiến cô rét run: "Cô sợ tôi?"
Cô thành thật gật đầu.
Bắc Thần Phong thấy cô phản ứng như vậy mặt anh càng lạnh hơn còn mang theo ý giễu cợt.
"Không cần phải sợ tôi. Sắp tới cô còn sẽ gặp phải những thứ còn đáng sợ hơn." Vừa nói anh vừa đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của cô một cách hưởng thụ.
Sắc mặt Cố Mộc Miên lúc này đây trở nên trắng bệt.
Cảm kích đối với anh ban nãy một chút cũng không còn.
Cố Mộc Miên đè nén tâm tình đang kích động, ánh mắt trở nên bình tĩnh hơn nhìn lại nam nhân rất gần ngay trước mắt.
"Vì cái gì anh lại đối xử với tôi như vậy?"
Trước đây cô rõ ràng đối xử với anh không tệ, hiện tại nam nhân này tại sao lại thay đổi một cách đáng sợ như vậy.
Không lẽ là cô nhìn lầm anh. Đây mới chính là con người thật của Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Cô tự xem lại bản thân cô đi."
Dứt lời quay người bỏ đi mất để lại Cố Mộc Miên trong lòng là một mớ hỗn loạn.
Vì sao ư? Chính cô cũng không biết mối quan hệ của họ lại biến thành cái dạng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro