Ta cầu cố nhân về
Tác giả: Ai
Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, tu chân
.
.
.
Nếu muốn Tiêu Sắt bình luận về cuộc đời mình, nhất định chỉ có một câu, xui xẻo đến nhà.
Trong mắt người ngoài, một nhà ba người Tiêu Sắt tuyệt đối làm người hâm mộ: trượng phu anh tuấn tài giỏi, thê tử xinh đẹp ôn nhu, hài tử ngoan ngoãn đáng yêu.
Bản thân Tiêu Sắt ngược lại không cho là đúng.
Thế giới này có người phàm, có ma, cũng có tiên.
Tiên giới như thế nào, không có đáp án chính xác, từ những ghi chép cổ xưa, sau khi tu luyện qua tám cảnh giới, luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa; người tu luyện sẽ phải chịu một hồi lôi kiếp cuối cùng, chịu đựng qua đi, tu vi tiến thêm, phi thăng thành tiên.
Mà không chịu đựng được, tự nhiên là hồn phi phách tán, không vào luân hồi.
Cho dù như vậy, thế nhân vẫn không thiếu người hi vọng bước lên con đường cầu tiên hỏi đạo.
Thiên đạo chung quy là thiên vị nhân loại.
So với yêu tộc có tuổi thọ dài dòng mà khó mở linh trí, long tộc mạnh mẽ lại số lượng thưa thớt, nhân tộc dù chỉ có tuổi thọ trăm năm ngắn ngủi, lại dễ dạng ngộ đạo nhất, tâm tư cũng linh hoạt nhất.
Ba tộc chung đụng không tính là quá hòa bình, rốt cuộc cùng ở một giới, tuy có ma sát, lại hầu như không đánh đến ngươi chết ta sống.
Nói ra không sợ chê cười, cục diện tương đối ổn định này ngược lại không phải là do các tộc thiện lương cỡ nào, chỉ đơn giản bởi vì, bọn họ có một kẻ thù chung.
Ma giới, ma tộc.
Có thể nói, ma tộc hoàn mỹ dung hợp ưu điểm của nhân tộc, yêu tộc và long tộc. Tuổi thọ dài lâu, thân thể chưa tu luyện cũng đã mạnh hơn người bình thường, cùng với trí tuệ không kém cạnh nhân loại.
Nhưng thiên đạo rốt cuộc là công bằng.
Ma tộc bị vây ở một thế giới, đất đai cằn cỗi, linh khí loãng đến gần như không có, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Bởi vậy, ma giới luôn muốn xâm chiếm nhân giới.
Đến hiện tại kế hoạch này còn chưa thành công, là bởi vì giữa hai bên có một kết giới, ngăn chặn tất cả qua lại.
Nhân giới không thể đến ma giới, ma giới tự nhiên cũng không thể qua nhân giới.
Nhưng kết giới cũng không phải vạn năng, năm trăm năm một lần kết giới sẽ có một kỳ suy yếu.
Mà trong khoảng thời gian kết giới yếu đi này, ma vật cùng ma tộc cấp thấp có thể vượt qua kết giới đến nhân giới, ma tộc càng cao cấp, càng khó đi qua kết giới.
Mẫu thân Tiêu Sắt là một ngoại lệ, thực lực của nàng ở ma tộc cũng có thể tính hàng đầu, nhưng nàng dùng bí pháp phong ấn bản thân, thành công đi đến nhân giới.
So với những ma tộc khác, mẫu thân Tiêu Sắt có thể nói là một ngoại tộc, ma tộc bản tính tàn bạo hiếu chiến, ở trên người nàng chỉ còn lạnh nhạt thờ ơ. Nàng đến nhân giới có một nửa là do những ma tộc khác ép buộc, nhưng bản thân nàng cũng không để tâm.
Đến nhân giới không bao lâu nàng liền gặp được phụ thân Tiêu Sắt, đệ nhất mỹ nam tu chân giới, cũng là một trong chín vị trưởng lão của Thiên Xu các, một trong ba môn phái lớn nhất tu chân giới lúc đó.
Chuyện tình giữa hai người như thế nào, Tiêu Sắt là không có hứng thú biết. Nhưng kết quả rất rõ ràng, Tiêu Sắt được sinh ra, thiên phú cực tốt, bề ngoài xinh đẹp, thiên tư thông minh, cơ bản không có gì để xoi mói.
Nét bút hỏng duy nhất đại khái chính là, Tiêu Sắt có một nửa huyết thống ma tộc.
Cho dù mẫu thân y không tàn bạo thích huyết, không lạm sát vô tội, nhưng nàng là ma tộc, đây là tội lớn nhất, không thể chối cãi.
Hai người tu vi lại cao, cũng không địch lại gần như toàn bộ giới tu chân nhằm vào.
Tuổi thơ của Tiêu Sắt nói nhấp nhô thì không hẳn, nói yên ổn, lại cũng không tính.
Thể chất của Tiêu Sắt kế thừa ma tộc, từ nhỏ đã mạnh hơn người thường rất nhiều. Nhưng cha mẹ y dường như vẫn không hài lòng, thu gom vô số linh thảo kỳ trân dị bảo, cho Tiêu Sắt luyện thể.
Kết quả cuối cùng là tốt, nhưng quá trình thật sự không dễ chịu.
Nếu không phải Tiêu Sắt cảm nhận được sự lo lắng đau lòng của phụ thân mẫu thân, y thật sự phải cho rằng, bản thân là bị người hận, là đang bị trả thù. Từ năm tuổi đến hai mươi tuổi, vô số lần đau đến chết đi sống lại, Tiêu Sắt vĩnh viễn không thể thói quen.
Ban đầu Tiêu Sắt là không hiểu dụng ý của hành động này, trong mắt Tiêu Sắt, không phải y tự kiêu, nhưng luận tư chất, luận ngộ tính, kế thừa ưu điểm của hai tộc, y dám nói bản thân không thua kém bất luận kẻ nào, thật sự không cần làm điều thừa dằn vặt ra nhiều chuyện như vậy.
Cho đến khi hai người lần lượt chết trước mặt y.
Tiêu Sắt sớm hiểu chuyện, cũng biết cách vài năm cần chuyển nhà một lần hiển nhiên là không bình thường. Nhưng Tiêu Sắt có thông minh cỡ nào, chung quy chỉ là đứa bé, rất nhiều chuyện chỉ biết cha mẹ muốn cho y biết.
Tỷ như cách một thời gian đổi chỗ ở một lần, phụ thân nói là do phụ thân không nghe lời sư môn, cùng mẫu thân bỏ trốn, bị sư môn sai người bắt về. Mà mẫu thân giải thích rằng, người nhà muốn nàng trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng nàng không có hứng thú.
Những lời này trên thực tế đều là sự thật, lại không phải nguyên nhân chính, nhưng lừa Tiêu Sắt cũng đủ.
Trên đời này, giấy là vĩnh viễn không gói được lửa, chuyện mẫu thân Tiêu Sắt là ma tộc bại lộ, bắt đầu bị người kêu đánh kêu giết. Chính diện đối đầu không được, liền dùng âm mưu quỷ kế.
Tiêu Sắt tu vi yếu nhất, tự nhiên trở thành trái hồng mềm.
Chuyện về sau không có gì bất ngờ, ba người tránh được một lần hai lần, nhưng không tránh được cả đời.
Cụ thể chi tiết, Tiêu Sắt thực ra cũng không rõ, bởi vì lúc đó y đã hôn mê.
Nhưng từ kết quả và lời những người khác nói, Tiêu Sắt cũng đoán được đại khái.
Cha mẹ Tiêu Sắt đều là đại thừa sơ kỳ, tu vi không phải cao nhất, nhưng đủ làm nhiều người kiêng kỵ, kết quả không biết hai người dùng phương pháp gì, chuyển hai phần ba tu vi lên người y, một phần ba còn lại, trực tiếp dẫn tự bạo.
Tiêu Sắt lúc đó kém hai người bốn cảnh giới lớn, vốn là không chịu được sức mạnh như vậy đột ngột rót vào, lại bởi vì từ nhỏ luyện thể, cùng với cấm chế mẫu thân hạ lên người y, treo một hơi còn sống.
Sau đó, khi Tiêu Sắt tỉnh lại, người đã ở Thiên Xu các.
Sư phụ y, thương tiên Tư Không Trường Phong nói, là phụ thân khi còn sống gửi gắm y cho hắn, hai người là sư huynh đệ, tình cảm rất tốt, hắn đã không giúp được phụ thân, cũng không thể trơ mắt nhìn y xảy ra chuyện.
Hơn nữa Tiêu Sắt hiện tại, người khác cũng không dám tùy tiện ra tay với y. Cấm chế trên người Tiêu Sắt vừa là để kiềm chế sức mạnh trên người y, cũng là bảo vệ y. Cho đến khi Tiêu Sắt hấp thu luyện hóa toàn bộ tu vi được truyền cho, tu vi của y cũng đã đủ để tự bảo vệ mình khỏi đại đa số người trong giới tu chân.
Tư Không Trường Phong tu vi cao, có thể đi ngang tu chân giới, lại cũng không phải vô địch. Hắn bảo vệ được Tiêu Sắt cũng là có điều kiện, Tiêu Sắt phải ở lại Thiên Xu các không được phép ra ngoài, đi ra cũng cần có người giám sát.
Tiêu Sắt cho dù có oán, cũng chỉ có thể thuận theo, bởi vì ở tu chân giới, yếu là nguyên tội.
Một thời gian rất dài về sau, Tiêu Sắt cơ bản đều là một mình tu luyện, Tư Không Trường Phong thỉnh thoảng đến thăm y, ngoài ra còn có vài sư huynh đệ khác, theo như lời bọn họ, sư phụ bọn họ và phụ thân y quan hệ tương đối tốt, cũng rất hối hận không cứu được phụ thân y.
Tiêu Sắt nghe xong trầm mặc, y không trách bọn họ, cái chết của phụ thân mẫu thân y vốn là không thể trách ai. Nhìn bề ngoài tựa như bọn họ bị tu chân giới ép chết, nhưng Tiêu Sắt càng nghĩ lại càng cảm thấy, hai người dường như đã lập sẵn kế hoạch, chuẩn bị đồng quy vu tận từ lâu.
Bởi vì tình hình lúc đó, vốn cũng không đến mức ngươi chết ta sống.
.
Xuân đi đông đến, tứ quý luân phiên.
Tiêu Sắt bị giam lỏng ở Thiên Xu các đã năm năm.
Tiêu Sắt không qua lại với đại đa số đệ tử, bọn họ cũng không biết có một người như y. Đệ tử danh môn chạy theo yêu nữ, chung quy không phải danh tiếng tốt, sự tồn tại của Tiêu Sắt không phải bí mật, nhưng cũng không cố ý tuyên dương, trừ một nhóm nhỏ người, còn lại đều chỉ biết rằng, y là đệ tử của thương tiên Tư Không Trường Phong.
Năm năm này, nói là giam lỏng, nhưng ngoài không được rời khỏi địa bàn của Thiên Xu các, Tiêu Sắt cơ bản cũng không bị hạn chế gì, đóng cửa không ra là y chủ động.
Vừa là tập trung tu luyện, cũng để điều tra lại chuyện cha mẹ y năm đó.
Lại đến thời gian một lớp đệ tử mới xuống núi rèn luyện, Tiêu Sắt vốn không có hứng thú gì, cũng tự cho rằng bản thân là không đi được, nhưng Tư Không Trường Phong cho y một kinh hỉ.
Hỉ hay không còn cần cân nhắc, nhưng kinh là nhất định.
Tư Không Trường Phong nói phục chưởng môn và các trưởng lão, đồng ý cho phép Tiêu Sắt cùng Đường Liên và Lôi Vô Kiệt ra ngoài.
Đường Liên là đệ tử của chưởng môn Bách Lý Đông Quân, nhập môn sớm nhất, cũng được điều động nội bộ sẽ là chưởng môn đời tiếp theo.
Lôi Vô Kiệt là đệ tử của Tuyết Nguyệt kiếm tiên Lý Hàn Y, chỉ nhập môn sớm hơn Tiêu Sắt một tháng.
Lôi Vô Kiệt đầu óc thiếu gân, lúc tập trung vào một việc sẽ rất dễ lơ là những việc khác, Đường Liên cẩn thận tỉ mỉ, nhưng tu vi của hắn so ra kém Tiêu Sắt, cũng không biết Tư Không Trường Phong làm sao thuyết phục đám người kia thả người.
Tiêu Sắt sẽ không phí công đi đoán, hơn nữa với tính cách Tư Không Trường Phong, tóm lại cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt. Tiêu Sắt càng quan tâm chính là, chuyến đi này, y muốn nhân cơ hội xác nhận một số chuyện.
Tạm thời không nói kế hoạch của Tiêu Sắt tiến triển như thế nào, nhóm ba người vừa đi ra không lâu, đã bị cuốn vào một hồi đuổi giết.
Chuyện không có gì phức tạp, ba người Tiêu Sắt không có mục đích cố định, vốn tính toán đi đến đâu hay đến đâu, nửa đường bắt gặp một đám yêu tộc đang vây đánh hai hòa thượng, Lôi Vô Kiệt nhiệt tình lại nghĩa khí, trực tiếp rút kiếm lao vào vòng vây giúp đỡ.
Nói một câu không phải, trong số những người có mặt lúc đó, không tính Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt tu vi thấp nhất, kim đan cuối kỳ, những người khác hơn hắn một cảnh giới lớn, đều đã nguyên anh, tuy rằng Lôi Vô Kiệt có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng tóm lại sẽ không lâu dài.
Không ngoài dự đoán, so với Lôi Vô Kiệt đối phó có chút miễn cưỡng, hai hòa thượng kia lấy một địch ba cũng không rơi hạ phong, nói như vậy, cho dù không có người cứu, bọn họ cũng sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm chật vật một chút mà thôi.
Nhóm yêu tộc nhìn có người đến, tu vi còn không thấp, cũng không ham chiến, nhanh chóng quyết đoán bỏ chạy lấy người. Hai hòa thượng lúc này mới quay qua cảm tạ Lôi Vô Kiệt.
Tiêu Sắt đứng một bên đánh giá hai người, đều là Phật tu, nhưng khí chất của hai vị này có thể nói một trời một vực.
Một người toàn thân chính khí, khiêm tốn ổn trọng.
Một người tà khí sắc bén, cho dù là đầu trọc, cũng không ngăn được người khác cho rằng hắn là tà tu.
Lôi Vô Kiệt người ngốc một chút, nhưng tính tình thật, rất dễ được lòng người khác, sau khi hắn tò mò hỏi hai hòa thượng – Vô Thiền Vô Tâm vì sao lại bị yêu tộc đuổi giết, Vô Tâm liền rất thẳng thắn nói, bởi vì hắn đang trên đường đi yêu giới, phụ thân hắn là một vị yêu vương, cho nên có người không muốn hắn trở về.
Nhân tộc và yêu tộc không phải tử địch, hỗn huyết như Vô Tâm không phải rất nhiều, nhưng cũng không hiếm thấy.
Tiêu Sắt lấy làm lạ chính là, một nửa yêu, lại đi tu Phật, tu vi còn không thấp.
Đồng thời, một câu nói của Vô Tâm, cũng giải thích rõ ràng, vì sao hắn nhìn rất không giống một hòa thượng như vậy.
Cùng là hỗn huyết, Tiêu Sắt có thể chất ma tộc, chỉ nhìn bề ngoài lại tuyệt đối không thể tưởng tượng ra, y tựa như một đóa tuyết liên, lạnh lẽo mà xinh đẹp, không mảy may có một chút liên quan đến "ma" trong ấn tượng của mọi người.
Mà Vô Tâm không giống, cho dù tu Phật, Phật khí cũng không che giấu được nét tà mị trên khuôn mặt hắn, đặc biệt hai vệt màu đỏ nơi khóe mắt, càng làm hắn có vẻ yêu diễm vô cùng.
Tiêu Sắt đánh giá hai người Vô Tâm, Vô Tâm đồng thời cũng đang quan sát y.
Sau khi Đường Liên và Lôi Vô Kiệt giới thiệu, Vô Tâm cũng đã nhận ra hai người là ai. Giữa các môn phái cũng là có giao lưu, biết một chút chuyện không có gì lạ, càng miễn bàn vị đại lão nào nhận đệ tử vốn cũng không phải bí mật gì.
Cho nên Vô Tâm biết Đường Liên và Lôi Vô Kiệt, hoàn toàn là trong tình lý.
Chỉ có Tiêu Sắt, Vô Tâm chưa bao giờ nghe đến cái tên này, xem y và Đường Liên Lôi Vô Kiệt chung đụng, cũng không giống nửa đường kết bạn.
Thân phận thần bí, tu vi cao thâm – ít nhất hắn không nhìn ra tu vi của Tiêu Sắt, không phải có bảo bối che giấu chính là tu vi cao hơn hắn, bề ngoài còn vô cùng xinh đẹp, tất cả tụ lại, câu lên sự tò mò hứng thú của Vô Tâm.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói gì giữ người bên cạnh, Lôi Vô Kiệt đã cướp trước một bước, hỏi Đường Liên có thể theo bọn họ cùng đến yêu giới hay không, hắn chưa bao giờ đến yêu giới, muốn đi mở mang tầm mắt.
Đừng nói Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, thậm chí Vô Thiền cũng chưa từng đến yêu giới, Vô Tâm tuy là nửa yêu, lại chỉ ở yêu giới đến năm tuổi đã được phụ thân đưa đến Hàn Thủy tự bái sư.
Tiêu Sắt ngược lại từng sống ở yêu giới vài năm, nhưng với tình huống của cả nhà bọn họ, cơ bản ở đâu đều giống nhau, đại đa số trường hợp đều là tránh khỏi nơi đông người, ít qua lại với người khác.
Vô Tâm thuận lời Lôi Vô Kiệt, mời ba người đến làm khách, nhiệt tình đến bất ngờ, thậm chí làm Vô Thiền phải nghi ngờ có phải sư đệ bị người đánh ra tật xấu gì hay không, tuy rằng bình thường thái độ của Vô Tâm với mọi người là rất dễ thân, trên thực tế Vô Thiền biết rõ, ngoài sư phụ và sư huynh là hắn, Vô Tâm gần như không mấy quan tâm những người khác.
Tiêu Sắt là không có lựa chọn, Đường Liên và Lôi Vô Kiệt đi đâu y liền đi đâu, đây là điều kiện để y được ra ngoài, cho nên Lôi Vô Kiệt cũng không hỏi ý kiến y, ngược lại lôi kéo Tiêu Sắt kể lể những tin đồn thú vị nghe được về yêu giới.
Đường Liên do dự một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý. Hắn chưa từng gặp Vô Thiền và Vô Tâm, nhưng từng nghe sư phụ nói qua hai người là đệ tử của Vong Ưu đại sư Hàn Thủy tự.
Chuyện năm đó Vô Ưu đại sư nhận Vô Tâm từng gây náo động không nhỏ, bởi vì Vô Tâm là nửa yêu, yêu tộc tu Phật có thể nói là chưa từng nghe thấy, nhưng hắn lại là trời sinh Phật tử, cuối cùng những người khác cũng không thể nói gì.
Đi cùng Vô Tâm, vừa vặn gặp chuyện có thể giúp đỡ một chút, đồng thời như lời Lôi Vô Kiệt nói, mở mang tầm mắt.
.
Tuy được gọi là "giới", yêu giới trên thực tế không ở một không gian hoàn toàn khác như ma giới, chỉ là được ngăn cách với nhân giới bởi một thung lũng sâu không thấy đáy, được gọi là Liệt Uyên. Muốn qua Liệt Uyên cần phải có tu vi nhất định, quá thấp tạm thời không nói có đủ linh lực bay được qua vách núi bên kia hay không, nhưng nhất định sẽ bị lực hút từ đáy Liệt Uyên kéo xuống không bay lên được.
Cho nên, sử dụng pháp khí là một biện pháp tốt, nhưng vẫn câu nói cũ, cần có đủ tu vi, nếu không có tu vi, vậy ngươi phải có tiền.
Một hàng năm người khởi hành đi yêu giới. Trên đường cũng không nguy hiểm gì, theo Vô Tâm giải thích chính là, từ sau khi bái sư, hắn về nhà ba lần, mỗi lần đều phải đến một lượt như vậy, không thật sự trông mong có thể giết chết hắn, giết được tự nhiên là tốt, không được cũng không vấn đề, chủ yếu là tìm phiền.
Yêu giới tôn sùng lấy thực lực nói chuyện, do chín vị yêu vương đại thừa kỳ phân chia cai quản toàn bộ yêu giới. Nhưng người và yêu kỳ thực không có gì khác nhau, đều sẽ có tham vọng, mỗi yêu đều muốn vị trí yêu hoàng.
Phụ thân Vô Tâm tu vi cao hơn những yêu vương khác một cảnh giới nhỏ, nhưng yêu tộc vốn có nhiều bí thuật pháp thuật thậm chí cấm thuật, thật sự đánh lên, ai cũng không dám chắc có thể đứng đến cuối cùng.
Vô Tâm xuất hiện từ một phương diện nào đó mà nói là phá vỡ cân bằng. Cùng một tu vi, yêu tu đối đầu Phật tu tương đối chịu thiệt, tuy rằng Phật môn có nhiều giới luật, cấm sát sinh là nặng nhất, nhưng nó cũng chỉ mang tính tương đối, không ai có thể đảm bảo rằng, khi bọn họ ra tay với người bên cạnh Vô Tâm, hắn vẫn sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên, nhân hiện tại Vô Tâm tu vi còn thấp, thế lực muốn mạng hắn nhiều vô số kể, tương đối, người âm thầm bảo vệ hắn cũng không ít.
.
Năm người đi đi dừng dừng, một tháng trôi qua rốt cuộc đến Liệt Uyên.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tiêu Sắt lại muốn thở dài.
Đường đường là đệ tử danh môn đại tông nhất nhì giới tu chân, lại không có lấy một món pháp bảo thay đi bộ. Vô Thiền Vô Tâm là Phật tu, khổ tu cũng là một cách tu luyện tạm thời không nói; bản thân Tiêu Sắt bị người giám sát, được tự do ở Thiên Xu các đã là may mắn, cũng đừng trông chờ gì hơn. Tư Không Trường Phong đối xử với y cho dù tốt, có một số chuyện vẫn là phải nhìn mặt người khác.
Về phần Đường Liên và Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt thần kinh thô đại khái chỉ nhớ được kiếm của hắn, nhiều lắm thêm vài loại đan dược thường dùng, mà Đường Liên, bởi vì mục đích ban đầu là ra ngoài rèn luyện, đại sư huynh luôn cẩn thận tỉ mỉ cũng không ngờ được sẽ đi xa như vậy.
Khả năng sẽ có người thắc mắc, giới tu chân thừa thãi các loại vật phẩm không gian, chẳng lẽ không phải người đi đâu tài sản cũng đi theo?
Vậy lại phải nói đến vài vị sư phụ xa ở Thiên Xu các kia, từ khi Đường Liên nhập môn, cơ bản vẫn ở trạng thái được nuôi thả, Bách Lý Đông Quân vẫn sẽ giải đáp những vấn đề trên đường tu luyện của hắn, nhưng càng nhiều thời gian, Bách Lý Đông Quân đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí mười năm nay, rất nhiều sự vụ trong môn phái đều là do Đường Liên và vài vị trưởng lão xử lý thay.
Bách Lý Đông Quân không phải người keo kiệt, nhưng cũng không đủ chu đáo. Mà Đường Liên lại tương đối an phận, không cảm thấy cần đòi hỏi gì thêm.
Sư phụ Lôi Vô Kiệt, Lý Hàn Y càng quá đáng, vị tiên tử này là một kiếm tu triệt đầu triệt đuôi, ngoài kiếm không quan tâm đến thứ gì khác. Rút thời gian dạy Lôi Vô Kiệt đã là cực hạn.
Cho nên, ngoài đi đường đi bộ, năm người muốn qua Liệt Uyên, cũng chỉ có một cách duy nhất, bản thân bay qua.
Mà trong năm người, Lôi Vô Kiệt vừa vặn kém một chút. Cũng may Tiêu Sắt có thể mang hắn qua.
So với Lôi Vô Kiệt hứng thú bừng bừng, những người khác có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Lôi Vô Kiệt sau đó cũng rất nhanh đã mất đi hứng thú, bởi vì yêu giới khác xa so với tưởng tượng của hắn.
Ngoài việc yêu tộc có thiên kỳ bách quái các loại hình dạng, ăn mặc cũng mạnh dạn hơn một chút, còn lại đều không có gì khác so với nhân giới.
Hơn nữa, nhân tộc ở yêu tộc không quá được hoan nghênh. Nhân tộc có thể săn giết yêu thú, thậm chí yêu tộc để lấy yêu đan tu luyện; ngược lại, yêu cũng có thể dùng máu thịt tu sĩ tăng trưởng tu vi; cao tầng hai bên đã thỏa thuận không cho phép làm như vậy, nhưng trên thực tế, bọn họ đều biết, muốn triệt để cấm là không thể nào.
Chỉ có thể nói, nhân tộc và yêu tộc còn chưa đến mức đánh ngươi chết ta sống, đều là bởi vì có ma tộc ở bên cạnh như hổ rình mồi.
Năm trăm năm một lần kết giới suy yếu, ngoài tiêu hao đáng kể lệ khí của cả hai bên, cũng mang đi vô số mạng người/yêu. Khiến cho hai tộc cho dù muốn gây chiến, cũng cần cân nhắc cẩn thận.
Mà lúc này, vừa vặn sắp đến thời điểm kết giới suy yếu.
Nhưng Vô Tâm bị gọi về yêu giới, lại bởi một chuyện khác.
Người tu chân thân tình mỏng, càng không nói Vô Tâm đã quy y vào Phật môn. Chỉ là, thân phận của Vô Tâm đã định trước hắn không thể siêu thoát hồng trần, từ ngày đầu tiên nhận Vô Tâm, Vong Ưu đại sư đã biết có một ngày, hắn chung quy phải rời đi.
Yêu vương Diệp Đỉnh Chi, phụ thân Vô Tâm gọi hắn về, bởi vì một bí cảnh thượng cổ mới xuất hiện sắp mở ra, Diệp Đỉnh Chi muốn Vô Tâm cùng đội ngũ yêu tộc đi thăm dò.
Mà Vô Tâm, mục đích rời Hàn Thủy tự của hắn lần này, trên thực tế, lại là để độ kiếp.
Độ tình kiếp.
Cho dù cạo đầu tu Phật, Vô Tâm nhìn cũng không giống một hòa thượng, nhưng hắn lại thật sự là một hòa thượng.
Chẳng qua đối với vị "người yêu" đột nhiên nhô ra này, Vô Tâm ngược lại cũng không có khúc mắc gì, thậm chí càng tò mò dạng người như thế nào mới có thể trở thành tình kiếp của bản thân.
Tình kiếp tình kiếp, trọng điểm nằm ở kiếp. Nếu không cũng chỉ là một loại tình cảm trong thất tình lục dục mà thôi.
Sau đó, Vô Tâm gặp Tiêu Sắt.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, Vô Tâm liền trầm luân, hắn thậm chí đã nghĩ, nếu vì chủ nhân đôi mắt kia, cho dù hồn phi phách tán, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Một đôi mắt trong veo lại sâu không thấy đáy, tựa như chứa đầy sao trời, phát sáng lấp lánh, cũng che đi tất cả tâm tư.
Vô Tâm tuy là nửa yêu, nhưng hắn lớn lên ở hồ tộc mỹ nhân như mây, cho dù như vậy, cũng không thể phủ nhận, Tiêu Sắt thật sự là người đẹp nhất hắn từng thấy, quả thực chính là lớn lên theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Vô Tâm hắn.
Mượn một tháng đồng hành, Vô Tâm cố ý vô ý chọc Tiêu Sắt, sau đó phát hiện, Tiêu Sắt thực tế không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngạo kiều và khẩu thị tâm phi ở trong mắt Vô Tâm, cũng trở nên đáng yêu vô cùng.
Vô Tâm cứ thế bị Tiêu Sắt hấp dẫn.
Mà Vô Tâm đối với Tiêu Sắt, lại làm sao không phải?
Dung mạo tuấn mỹ, tri thức uyên bác, tuy rằng thường xuyên làm y xù lông, nhưng không thể phủ nhận, Vô Tâm tựa như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Tiêu Sắt, hai người chỉ gặp gỡ vài ngày đã quen thuộc ăn ý như bạn cũ nhiều năm.
Cho nên khi Vô Tâm mời y cùng đi, Tiêu Sắt đồng ý.
Thiên Xu các tự nhiên cũng nhận được tin tức bí cảnh, người được chọn đi vào cũng bao gồm Đường Liên Lôi Vô Kiệt.
Vì vậy một hàng năm người lại lên đường rời yêu giới, đến trấn Mộ Lương, nơi bí cảnh chuẩn bị mở ra.
Ngoài ra, đi cùng bọn họ còn có hai yêu tộc khác.
Bởi vì là bí cảnh mới, quy tắc bên trong và thời gian đóng mở đều chưa rõ ràng, người đi vào cũng phải đối mặt những nguy hiểm chưa xác định.
Nhưng nguy hiểm, thường đi đôi với kỳ ngộ. Đây là danh ngôn của giới tu chân.
Diệp Đỉnh Chi và Thiên Xu các đều lựa chọn đội ngũ tinh mà không nhiều, ngoài một vị trưởng lão tọa trấn, chỉ có vài đệ tử đi theo.
Khi nhóm Tiêu Sắt đến Mộ Lương, Tư Không Thiên Lạc và phong tuyết kiếm Thẩm Tĩnh Châu đã đang đợi bọn họ.
Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Châu, Tiêu Sắt có chút ngạc nhiên, bởi vì vị này thật sự rất ít rời môn phái, nếu không có chuyện tất yếu, đa số thời gian hắn đều là đang bế quan.
Mà Tư Không Thiên Lạc, vị đại tiểu thư này là con gái Tư Không Trường Phong, Tiêu Sắt phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Tuy rằng dáng người nhỏ xinh khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng là dị đồng hiếm thấy, tựa như mắt mèo, lại không có một chút duyên dáng ôn nhu của mỹ nhân thường thấy.
Theo lời Tiêu Sắt chính là, cả ngày múa đao động thương không nói, tính cách cũng không dám khen tặng. Mà hoàn toàn quên mất một việc, tính cách của y trong mắt những người khác (trừ Vô Tâm), trên thực tế cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Hai nhóm người chạm mặt, ngạc nhiên phát hiện cơ bản đều là người quen.
Phong tuyết kiếm Thẩm Tĩnh Châu chỉ là ít khi rời môn phái, không phải không bao giờ ra ngoài, mỹ kiếm Mạc Kỳ Tuyên cùng thế hệ với hắn, tuổi cũng xấp xỉ, đều là nhân vật có tiếng trong giới tu chân, quen biết không có gì lạ.
Đám đệ tử trẻ tuổi càng không cần nói, trừ Tiêu Sắt là tình huống đặc biệt, những người khác chưa gặp qua cũng cơ bản đều có nghe tiếng.
Vô Thiền Vô Tâm là đệ tử của Vong Ưu đại sư, ba người Đường Liên Tư Không Thiên Lạc Lôi Vô Kiệt dẫn đầu trong nhóm đệ tử thế hệ này của Thiên Xu các, hai yêu tộc khác đi theo Vô Tâm, nữ gọi Cơ Tuyết, là thiếu chủ Bách Hiểu đường, một tổ chức chuyên làm buôn bán về tin tức, nam tên Mộc Xuân Phong, tu vi của hắn chỉ ngang Lôi Vô Kiệt, nhưng hắn là luyện đan sư.
Tuy rằng không hiếm như việc yêu tu Phật, yêu tộc là luyện đan sư cũng không thường thấy. Phải nói, yêu tộc thường không có thiên phú luyện đan luyện khí, thậm chí vẽ phù, vô số năm tháng trong lịch sử cũng chứng minh điều này.
Cho nên, Mộc Xuân Phong có thể luyện ra đan dược vượt cảnh giới của bản thân, là thật sự rất nổi tiếng.
Đã là người quen, vậy liền dễ làm.
Hai vị trưởng bối không nói thân, nhưng có thể coi như người quen cũ, biết đối phương làm người ra sao, cũng liền yên tâm tùy ý tiểu bối nhà mình kết bạn.
Tám người tuổi tác tu vi đều xấp xỉ, lại có Lôi Vô Kiệt và Mộc Xuân Phong tính cách rộng rãi dễ thân, không bao lâu đã hòa mình với nhau, quyết định tiếp theo vào bí cảnh cũng sẽ cùng đi.
Bí cảnh mới này mở ra thời gian vừa khéo, kết giới bắt đầu suy yếu, lại chưa có nhiều ma tộc vượt biên qua nhân giới, để tránh giảm thiểu chiến lực, các môn phái phái người đi liền tương đối có hạn, mà tán tu ngược lại không cần quan tâm nhiều như vậy, cho nên đám Tiêu Sắt Vô Tâm chỉ có tám người, cũng đã tính là tương đối đông.
Bởi vì suy xét đến sau khi truyền tống vào bí cảnh, mọi người có thể sẽ bị tách ra, Thẩm Tĩnh Châu và Mạc Kỳ Tuyên đã làm đủ chuẩn bị, kết quả lại không quá lý tưởng.
Hoặc là nói, một nửa lý tưởng.
Vô Thiền đại sư, Đường Liên, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc rơi xuống cùng một nơi, bốn người còn lại không thấy tung tích.
Tám người bị thất lạc một nửa hai vị trưởng bối bên ngoài là không biết được, những người bên trong dù sốt ruột tìm người, bí cảnh cấm thần thức, cũng không có cách nào nhanh hơn.
May mắn duy nhất hiện tại là bí cảnh nhìn qua có vẻ không quá nguy hiểm, ba người Cơ Tuyết, Vô Tâm và Tiêu Sắt tu vi cao, tâm tư linh hoạt, gặp chuyện cũng có thể tìm cách thoát thân. Mộc Xuân Phong tuy rằng tu vi kém một chút, nhưng hắn không thiếu pháp bảo pháp khí, trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng.
Đám người Đường Liên vốn cho rằng, tìm được bốn người còn lại trong bí cảnh, khả năng sẽ tốn công sức một chút, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, hoặc tệ nữa, không thấy người, cũng có thể tìm được một chút dấu vết để lại. Dù sao bốn người kia đều là người thông minh nhanh nhẹn, thất lạc một mình sẽ tự tìm cách tụ hợp.
Nhưng thẳng đến một tháng sau, khi bị bí cảnh đá ra ngoài, đến một góc áo bọn họ cũng không tìm được, càng đừng nói người khác.
Cũng may sau khi ra ngoài bốn người liền thấy Mộc Xuân Phong, Cơ Tuyết và Vô Tâm cũng lần lượt đi ra. Chỉ là bí cảnh đã đóng một canh giờ vẫn không thấy Tiêu Sắt, phụ cận cũng không thấy bóng y, gửi hạc giấy liên lạc không có trả lời, Lôi Vô Kiệt bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không phải lo bị sư môn trách phạt, mà là sợ Tiêu Sắt xảy ra chuyện.
Những người khác nhìn bình tĩnh, trong lòng cũng nhịn không được lo lắng.
Cơ Tuyết đi đầu kể lại những việc bản thân gặp phải trong bí cảnh, những người còn lại rất nhanh cũng hiểu ý nàng, lần lượt kể ra.
Sau đó, mọi người ngạc nhiên phát hiện, tuy rằng bị tách ra, trên đường đi cũng gặp phải nguy hiểm, nhưng nguy hiểm đều nằm trong phạm vi bản thân mỗi người có thể đối phó, Đường Liên thậm chí đi tìm vài người quen khác hỏi thăm, câu trả lời nhận được cũng đại đồng tiểu dị.
Nói như vậy, Tiêu Sắt gặp chuyện, phải giống như bọn họ mới đúng.
Nhưng kết quả chính là, hiện tại bọn họ đi ra, mà Tiêu Sắt mất tích.
Vài người cũng không có thời gian rối rắm lâu, gần như cùng một lúc, tất cả tu sĩ được phái đi bảo vệ kết giới ngăn chặn ma tộc đều phát hiện, tốc độ suy yếu của kết giới đột nhiên trở nên nhanh hơn, ma vật và ma tộc tràn lan qua kết giới càng nhiều, tu vi cũng càng cao.
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, kết giới liên quan đến an nguy của toàn bộ nhân giới, không thể không coi trọng.
Cho nên, từ trấn Mộ Lương, cả đám người lại ngựa không ngừng vó thẳng ra chiến trường. Việc tìm Tiêu Sắt chỉ có thể tạm gác lại.
Bọn họ vốn cho rằng là như vậy.
Trên thực tế, khi đám Đường Liên đến nơi đóng quân của Thiên Xu các bên cạnh kết giới, lại ngạc nhiên phát hiện Tiêu Sắt đã đang ở nơi này, bên cạnh còn có một lão giả hạc phát đồng nhan, nhưng không phải người Thiên Xu các.
Hỏi ra mới biết, vị này chính là chưởng môn Tề Thiên Trần của Khâm Thiên giám.
Khâm Thiên giám là một môn phái nhỏ, không có bao nhiêu người, nhưng giới tu chân lại đều phải kính bọn họ ba phần, đơn giản là bởi vì Khâm Thiên giám chủ yếu nghiên tập bặc tính, kết quả đặc biệt chuẩn xác, rất nhiều kiếp nạn trong giới tu chân đều từng được bọn họ tính ra.
Tóm lại một câu chính là, Khâm Thiên giám là nơi thần côn tụ tập, mà đám thần côn này, còn có bản lĩnh thật.
Khi đám Đường Liên đến, Tề Thiên Trần đã chuẩn bị rời đi, mà Tư Không Trường Phong thì vẻ mặt phức tạp ở bên cạnh nhìn Tiêu Sắt.
Một tháng không gặp, tu vi của Tiêu Sắt trực tiếp tăng hai cảnh giới lớn, từ hóa thần sơ kỳ bay thẳng lên độ kiếp trung kỳ, không nói xưng bá tu chân giới không địch thủ, cũng đủ tùy tâm sở dục không phải tiếp tục chịu người giám sát.
Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc tâm lớn, thấy Tiêu Sắt không có chuyện gì liền yên tâm. Những người khác ít nhiều đều nhìn ra tâm tình Tiêu Sắt có chút không đúng, lại không tiện mở miệng.
Vô Tâm nhìn thanh kiếm toàn thân màu vàng kim đeo trên thắt lưng Tiêu Sắt, không biết nghĩ đến chuyện gì, chân mày hơi nhíu lại.
Tuy rằng còn có chút lo lắng, Tiêu Sắt đã nói không có chuyện gì, Vô Tâm cũng chỉ có thể thôi, cùng Vô Thiền nhanh chóng đi tụ hợp với các đệ tử Hàn Thủy tự khác.
Cũng may hai môn phái cách nhau không quá xa.
Kỳ suy yếu của kết giới mỗi lần kéo dài một năm, nửa năm từ từ suy yếu đi, nửa năm sau đó từ từ khôi phục lại.
Nhưng lần này, tốc độ suy yếu của kết giới nhanh hơn, theo suy đoán của các đại năng từ các môn phái lớn, kết giới suy yếu đến mức độ như những lần trước, đại khái chỉ mất một nửa thời gian, cũng chính là ba tháng.
Mà sau đó, kết giới sẽ tiếp tục suy yếu, hay sẽ khôi phục lại, không người biết được.
Mỗi người đều hi vọng là khả năng thứ hai.
Bởi vì nếu khả năng thứ nhất xảy ra, cũng đồng nghĩa với, cuộc chiến lần này, tuyệt đối sẽ là một trận chiến ác liệt chưa từng có.
Sau đó, khả năng xấu nhất xảy ra.
Chiến đấu là phương thức nhanh nhất để tăng cường thực lực.
Chưa đến một tháng, Lôi Vô Kiệt phá đan thành anh, lại thêm một tháng, đám Đường Liên từ nguyên anh trung kỳ bước vào nguyên anh hậu kỳ, Vô Tâm càng tuyệt, trực tiếp hóa thần.
Tuy không bằng Tiêu Sắt, đã có thể xưng một tiếng thiên tài.
Tiêu Sắt, được rồi, Tiêu Sắt kia là biến thái, thiên tài đã không đủ để hình dung y. Hơn nữa thật sự phải nói, Tiêu Sắt cũng không hi vọng tu vi của bản thân tăng nhanh như vậy.
Kết giới càng yếu, ma tộc tu vi cao đến nhân giới càng nhiều, dưới tình huống bình thường, tu vi ngang nhau, nhân tộc là đánh không lại ma tộc, trừ Phật tu chiếm một chút ưu thế từ công pháp.
Cho nên, trong khi đám Đường Liên Lôi Vô Kiệt mệt chết mệt sống, Vô Tâm ngược lại có vẻ tương đối thong dong, Tiêu Sắt bởi vì tu vi cao, tạm thời cũng rất nhẹ nhàng, từng làm Lôi Vô Kiệt đỏ mắt không thôi, sau đó lại như đánh máu gà, hung hăng lao vào chiến đấu.
Người chết ngày càng nhiều, người bị thương càng vô số kể, Mộc Xuân Phong không ra chiến trường, chỉ phụ trách cấp cứu chăm sóc người bệnh, cũng mệt đến chết đi sống lại, càng miễn bàn những người khác, ngày ngày trực diện giết chóc.
Sau đó, không biết từ đâu lan ra một tin đồn, nói lần này kết giới khác thường như vậy, là bởi vì "chìa khóa" xuất hiện.
Mà cái gọi là chìa khóa này, có thể phá hủy hoàn toàn kết giới, cũng có thể hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa ma giới và nhân giới.
Khi nghe được lời đồn này, Vô Tâm không hiểu liền nghĩ đến thanh kiếm của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt là một pháp tu điển hình, so với vũ khí, y càng thích dùng pháp thuật, cũng cực có thiên phú sử dụng pháp thuật, cho nên Tiêu Sắt chưa bao giờ mang vũ khí theo người.
Thanh kiếm kia xuất hiện sau khi bọn họ rời bí cảnh.
Ban đầu Vô Tâm chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cũng không để ý, cho đến khi nhìn rõ toàn bộ thanh kiếm.
Thân kiếm vàng kim, mặt chính khắc trời sao, mặt trái khắc sơn hà.
Thượng cổ thần binh trong truyền thuyết.
Thiên Trảm kiếm.
Tương truyền Thiên Trảm kiếm có thể chém vỡ trời đất, khi được đúc ra đã là thần khí, phải chịu chín chín tám mươi mốt kiếp lôi mới có thể thành hình.
Thần kiếm đã biến mất trăm vạn năm, ngay thời khắc mẫn cảm này lại xuất hiện, không thể không làm người nghĩ nhiều.
Không bao lâu, lại có tin đồn mới truyền ra, so với lần trước, mức độ huyên náo chỉ hơn không kém.
Chủ nhân hiện tại của Thiên Trảm kiếm, là một ma tộc.
Tiêu Sắt là hỗn huyết, nhưng liên quan đến ma tộc, là nửa hay thuần huyết vốn cũng không có gì khác nhau.
Chuyện bị phanh phui ra cũng không làm Tiêu Sắt bất ngờ, y sớm đoán được sẽ có một ngày này, cũng khinh thường nói dối che lấp.
Chuyện đã đến nước này, giấu giếm cũng không có tác dụng gì, hơn nữa bởi tu vi của Tiêu Sắt và Thiên Trảm kiếm trong tay y, cho dù có người muốn tính toán gì, cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có người muốn giết Tiêu Sắt cướp kiếm, có người muốn ép y cắt đứt liên hệ giữa hai giới nhân ma tuyệt hậu họa về sau, có người hi vọng y chủ động đứng ra,... tóm lại không một người nào mong muốn nhìn thấy kết giới bị phá hủy.
Nhưng lòng người vốn có nhiều âm u, chỉ bằng Tiêu Sắt có một nửa dòng máu ma tộc, liền có thể nói y sẽ đứng đối lập với nhân tộc.
Bên ngoài đồn đãi bay đầy trời, bên này Tiêu Sắt tựa như mắt bão, lặng yên không có một gợn sóng.
So với các sư phụ cần suy xét nhiều phương diện, không tiện tỏ rõ quan điểm, đám Đường Liên Lôi Vô Kiệt đơn giản hơn nhiều, vỗ vai an ủi Tiêu Sắt, nói bất kể thân thế của y là gì, vẫn là Tiêu Sắt bọn họ quen biết. Đương nhiên bọn họ cũng không muốn nhìn thấy kết giới bị phá hủy, về phần cắt đứt liên hệ hai giới, nói thật, cứ giữ hiện trạng hiện tại, chưa biết chừng còn là chuyện tốt.
Vô Tâm thẳng thắn phun tào, không có ma tộc gây rối, nhân tộc và yêu tộc tuyệt đối sẽ đánh nhau, ngươi chết ta sống. Thẳng thắn cứ như vậy, coi như giúp đám người kia tích đức.
Tiêu Sắt nghe xong, lần đầu tiên cười đến nghiêng ngả, thẳng tắp ngã vào lòng Vô Tâm.
Vô Tâm ôm Tiêu Sắt, hưởng thụ giây phút ôn nhu hiếm có.
Thời gian về sau không có nhiều thay đổi, mặc kệ đồn đãi như thế nào, Tiêu Sắt vẫn như cũ làm nhiệm vụ của bản thân, theo đệ tử Thiên Xu các chém giết ma tộc, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra.
Vô Tâm nhìn thái độ bình thản của Tiêu Sắt, cũng cho rằng y không bị lời nói của những người khác ảnh hưởng.
Cho đến một ngày, ngày cuối cùng kết giới suy yếu đi. Qua ngày hôm nay, kết giới sẽ dần dần khôi phục lại.
Vô Tâm vốn đang thành thạo đối phó ma tộc, trái tim đột nhiên như bị người nắm chặt, đau đến không thở nổi.
Vô Tâm không chút nghĩ ngợi, lập tức chạy đi tìm Tiêu Sắt.
Lại không nghĩ đến, nơi nào cũng không tìm thấy người. Hỏi Đường Liên Lôi Vô Kiệt, thậm chí Cơ Tuyết, cũng không ai biết Tiêu Sắt đi đâu.
Không bao lâu, bầu trời đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, ánh sáng chớp tắt liên hồi, cùng lúc đó, kết giới cũng đang phục hồi với một tốc độ chóng mặt.
Chỉ một khắc, kết giới đã khôi phục như cũ, thậm chí càng mạnh, có ma tộc chưa kịp ra khỏi kết giới trực tiếp hóa thành khói đen tan biến, những ma tộc cách tương đối gần kết giới cũng không may mắn tránh thoát, đều bị đốt thành tro, sau đó cũng không có ma tộc mới tiếp tục xuất hiện.
Một vệt sáng vàng kim từ trên không lao xuống, bọc hoa lửa cắm thẳng xuống mặt đất.
Vô Tâm mắt sắc, nhìn ra vệt sáng kia chính là Thiên Trảm kiếm của Tiêu Sắt. Mà chủ nhân của kiếm, lại không biết đã đi đâu.
Không chỉ Vô Tâm nhìn ra, rất nhiều người cũng nhìn thấy Thiên Trảm rơi xuống.
Vô số người rục rịch.
Kết quả đều thất vọng mà về.
Thiên Trảm kiếm cắm sâu vào trong đất, từ chối tất cả mọi người chạm vào nó. Cho dù chịu được lôi điện trên chuôi kiếm thiêu đốt, cũng không rút được kiếm rời mặt đất.
Vô Tâm khi nhìn thấy thanh kiếm được xưng thượng cổ thần binh lại xuất hiện đầy vết gỉ sét, đã mơ hồ có một suy đoán. Sau khi nghe xong Tề Thiên Trần nói, trực tiếp một búng máu phun ra, kém chút tẩu hỏa nhập ma, cũng mệt Đường Liên và Cơ Tuyết nhanh tay đánh hắn bất tỉnh.
Đám Đường Liên Lôi Vô Kiệt phản ứng không lớn như Vô Tâm, lại cũng trầm mặc hồi lâu không biết phải nói gì.
Lúc này bọn họ mới biết, cái gọi là "chìa khóa" kết giới, đúng là tồn tại, lại không phải Thiên Trảm kiếm, mà là bản thân Tiêu Sắt.
Thiên Trảm chọn Tiêu Sắt, hoặc là nói, thiên đạo chọn Tiêu Sắt, cho y quyền quyết định, hoặc là phá hủy kết giới, hoặc là cố hóa kết giới.
Phá hủy kết giới không có gì khó, đợi đến thời điểm kết giới yếu nhất, dùng Thiên Trảm chém một nhát, trực tiếp xong việc.
Mà cố hóa kết giới, lại không đơn giản như vậy.
Kết giới hiện tại giống như một cánh cửa dày nặng không khóa, dù khó vẫn có thể đẩy ra khe hở, chính là thời kỳ suy yếu năm trăm năm một lần.
Mà cố hóa, nói dễ hiểu chính là cho nó thêm một tầng khóa chắc chắn. Muốn làm như vậy, cần có ổ khóa, cùng với chìa khóa.
Thiên Trảm kiếm chính là chìa khóa, ổ khóa, là bản thân Tiêu Sắt, dùng thân tế kiếm.
.
Vô Tâm hôn mê không bao lâu liền tỉnh lại.
Lôi Vô Kiệt kể lại lời Tề Thiên Trần cho Vô Tâm, vừa kể vừa cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, chỉ sợ một không cẩn thận Vô Tâm lại tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng lần này Vô Tâm lại bình tĩnh đến khác thường, Lôi Vô Kiệt hoàn toàn không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, không biết phải làm sao khuyên.
Vô Tâm nhìn ra hắn xoắn xuýt, vài ba câu liền đuổi người đi.
Lôi Vô Kiệt đi rồi, Vô Tâm ngồi một hồi, liền đứng dậy, một lần nữa đi xem Thiên Trảm kiếm.
Một thời gian trôi qua, lúc này quanh Thiên Trảm kiếm đã không còn bóng người, cho dù có người chưa chết tâm muốn có được thần khí, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào.
Vô Tâm ngồi bệt dưới đất, lẳng lặng nhìn lôi điện lóe lên quanh chuôi kiếm, bất chấp đưa tay lên, hắn cũng không muốn cướp kiếm, chỉ là muốn chạm vào một chút.
Vô Tâm quá tập trung vào Thiên Trảm, cho nên không phát hiện, ngọc bội Tiêu Sắt cho hắn vẫn luôn đeo trên thắt lưng, đang tản ra quầng sáng nhàn nhạt.
Làm người bất ngờ là, Vô Tâm rất thuận lợi chạm vào Thiên Trảm, cũng không bị lôi điện bên ngoài ngăn cản.
Đúng lúc này, một vệt sáng trắng từ trong ngọc bội thoát ra, bay về phía Thiên Trảm kiếm.
Vô Tâm còn chưa kịp phản ứng, Thiên Trảm kiếm đã phát sinh biến hóa.
Tầng gỉ sét nâu đỏ bên ngoài tầng tầng bóc ra, thân kiếm chớp mắt khôi phục màu vàng kim vốn có, sau đó, Vô Tâm kinh ngạc mở to mắt, nhìn bóng người mờ nhạt dần dần tụ lại trong không trung.
Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, đưa tay muốn chạm vào, ngón tay lại xuyên qua mặt hắn.
Tiêu Sắt mím môi, cuối cùng nói một câu "Xin lỗi", liền nhắm mắt lại, toàn thân mờ dần, sau đó liền biến mất.
Vô Tâm ngẩn ra một chớp mắt, lập tức tỉnh hồn lại, gần như phát điên xông về phía Thiên Trảm kiếm, cũng không để ý lôi điện gì hay không, trực tiếp đưa tay rút kiếm.
Thiên Trảm kiếm thuận theo bị lôi ra khỏi mặt đất, ngoan ngoãn nằm trong tay Vô Tâm.
Nếu không phải thân kiếm lóe ánh sáng vàng lấp lánh, Vô Tâm thật sự phải cho rằng, tất cả vừa xảy ra, chỉ là ảo tưởng của hắn.
Nhưng nếu không phải,...
Vô Tâm cầm Thiên Trảm kiếm, nhanh chóng chạy về Thiên Xu các. Nửa đường liền bắt gặp Lôi Vô Kiệt cũng đang vội vàng đi tìm hắn.
Lôi Vô Kiệt vừa thấy Vô Tâm liền hưng phấn báo tin, Tiêu Sắt vẫn còn sống! Hồn đăng của y để lại Thiên Xu các còn sáng!
.
Tiêu Sắt từ ngày hôm đó xuất hiện một lần, cho dù Vô Tâm đầy cõi lòng mong chờ, cũng không thấy được y lần thứ hai.
Nhưng Vô Tâm vững tin rằng, linh hồn của Tiêu Sắt vẫn ngủ say trong Thiên Trảm kiếm, hắn thậm chí nhờ sư phụ mình là Vong Ưu đại sư xác nhận.
Ông trời rốt cuộc quan tâm Vô Tâm một lần.
Linh hồn của Tiêu Sắt, dù rất yếu, nhưng đúng là được giữ lại trong Thiên Trảm kiếm. Hoặc nói một cách khác, Tiêu Sắt hiện tại, chính là kiếm linh của Thiên Trảm.
Bởi vì Thiên Trảm không chống đối Vô Tâm, Thiên Trảm kiếm cuối cùng do Vô Tâm giữ.
Cũng từ đó, toàn giới tu chân dường như khắp nơi đều thấy bóng dáng vị Phật tử này, trên người đeo kiếm, lại chưa bao giờ rút kiếm.
Một ngày lại một ngày, đi tìm thiên tài địa bảo, phúc địa tu luyện, nuôi kiếm dưỡng kiếm, chờ ngày Tiêu Sắt tỉnh lại.
Thế nhân cầu trường sinh, mà ta, ta cầu cố nhân về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro