Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

211219



Đêm hôm ấy, khi hơi nồng ấm còn cô đọng lại nếp chăn, Hoài Khanh đã ngồi nơi ban công từ lúc nào, giữa phố trời Paris, có tiếng guitar vang lên khe khẽ, những âm thanh còn khuyết như mảnh trăng vụn.

"Em là tiếng nhạc trong đêm
mang tình yêu qua mái đầu
anh nhìn ngắm, bờ vai kia
trong lòng anh ngây ngất nhiều"

.là; vũ

Những câu hát chưa trọn vẹn, còn day dứt, và cùng lúc đó đã là một giờ sáng, là lúc tiếng lòng của Khanh đã nứt toạc.

Hôm nay, Giáng sinh, paris mưa rất nhiều, nhưng giờ chỉ còn nước cô động trên khắp phố, những bối cảnh này lôi Khanh về một câu chuyện của năm năm trước, khi mà câu hát của em còn trọn vẹn hơn, khi đêm Giáng sinh không còn mảnh trăng khuyết. Khánh Du đêm ấy đã rất nhẹ nhàng với em, giúp em hơ tay bên cạnh bếp lửa bập vùng khói, đưa cho em món quà Giáng sinh như bao con người mà Du thường cho là nhảm nhí, chẳng quát tháo khi em đàn sai gì cả, chỉ khẽ chỉnh lại ngón tay cho em, Khánh Du cũng không hút thuốc nữa, em không biết vì lý do gì nhưng em thích nhìn Du như vậy hơn.

Sống mũi của Du khẽ cọ nhẹ trên mũi em, rồi mê man xuống cổ, em thấy ấm quá, em muốn hôn Du, nhưng Du không vậy, người chỉ phà hơi thở ấm nóng vào cổ em, bỗng em thấy có chút gì đó ươn ướt.

Ơ, Khánh Du, anh khóc à? anh của em, đừng khóc như vậy...người ơi!

Càng ngày, Du càng ôm chặt eo em, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước nữa, người nói: "anh không muốn thét rằng anh đã đau đớn như nào..." và đến lúc đấy em cũng chỉ đang lầm tưởng rằng Khánh Du  của em chẳng có ý gì cả, đơn giản là chỉ muốn hai tay đan vào nhau như ngày đầu như vậy.

Chỉ tiếc rằng cho ta, đó là ngày cuối cùng mà ánh trăng trọn vẹn. Ngày cuối mà đêm Giáng sinh ta còn nghe tiếng gọi của Chúa, cảm nhận được tình yêu thương của người và bài hát Giáng sinh vang lên một cách trọn vẹn.

Như những đốm lửa tàn chỉ khẽ nháy rồi vụt tắt.

Chóng vánh và chơi vơi về những giấc mơ lạ.

Hoài Khanh, em luôn tìm kiếm những mảnh trăng vỡ vụn còn vương vãi để ghép lại.

/Chiều hôm ấy có người
bỏ lại đây chiếc dù dưới cơn mưa kia./

Khúc ca vang lên một cách chóng vâng, em sắp không thở được nữa rồi.

Châm điếu thuốc cuối cùng, em không gấp gáp mà chỉ nhè nhẹ thở.

Nicotine là chất gây nghiện, Trọng Hoài Khanh nghiện Khánh Du như cái cách Du nghiện những điếu thuốc lá rẻ tiền.

Những cuốn thuốc lá, cuốn người ta vào cái vòng xoáy của mê muội, như trong đêm Giáng sinh lạnh lẽo, Hoài Khanh vẫn chỉ là một đứa chưa bị vấy đục nằm gọn trong người Khánh Du, rồi tiếng hát, tiếng guitar vang lên khe khẽ cho một đêm đông.

Hoài Khanh, em luôn mang một khao khát tuổi trẻ đi cùng anh tới cuối con đường, hay chỉ là một đoạn đường mình cùng đi, và em ghét nhất Du, có đêm, em ghét Du tới nỗi đã hít hết một bao thuốc lá.

Em ghét nhất ai không giữ lời.

Em ghét nhất kẻ để em một mình.

/Ta rồi cũng trở thành con người mà ta ghét./

Khanh rồi cũng bỏ Du nơi cổng địa đàng, đó là niềm đau thương nhất và nó đau đớn đến nỗi Khanh cùng chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Một lần nữa, tiếng hát day dứt chấm hết cho ngày Giáng sinh; không quà; không ông già Noel. Đối với một đứa trẻ thì quả là điều tồi tệ nhất.

Khanh rít một hơi từ cuốn thuốc lá, nicotine quá mạnh như đập tan còn niềm hi vọng thương đau trong Khanh, nó chiếm chỗ nơi mùi thơm mà chính cả Khanh cũng không phát hiện được. Trong cơn mê, em cũng chỉ thấy một con quỷ đang ngồi đối diện với mình như chứng tỏ một sự thật trần trụi nhất. Khánh Du ra đi là vì điếu thuốc lá...

Gió bẽ bàng tách qua từng kẽ lá, gió rít nghe rờn rợn trong đêm đông lành lạnh. Có người, hơi thở còn hẵng ấm. Có người, bàn tay còn khẽ buốt lạnh.

Em đang vui, hay đang buồn?

Mà sao khoé mắt em dịu lại.

Vì quá lạnh, hay quá đỗi mệt mỏi?

Mà em ngã gục.

Theo đuổi nhau, yêu thương nhau, rồi lại đau khổ vì nhau là điều đáng buồn, lời hứa là cô đọng thanh xuân, là thất bại tuổi trẻ vậy tại sao em vẫn hứa? Hứa với Chúa rằng "thất bại của tạo hóa" mà người làm ra Khanh sẽ gìn giữ nó đến cùng, đến cả một thứ đáng thất vọng Khanh còn chẳng giữ được thì Khanh chỉ còn một lối thoát duy nhất.

Đi-chết-đi.

Ánh sáng là thứ nhanh nhất đến được đáy mắt Khanh, nhanh như cách Du từ bỏ Khanh mãi mãi. Chẳng ai sẽ yêu lại một người mà cảm xúc còn chan chứa như lúc đầu cả, chẳng ai muốn yêu lại một kẻ bản thân mình đã ruồng bỏ cả.

Yêu rồi lại đau, đau khổ; tận cùng của sự mục ruỗng là chết cùng nhau trong cơn tình ái mê muội và đến khi nhận ra thì chỉ còn lại sự lỡ làng hay nước mắt đau thương của người cùng cạn.

Khanh không muốn viết đi viết lại một bản tình ca, nhai đi nhai lại một kết thúc buồn. Nhưng hình ảnh Du lại thôi thúc Khanh viết nên một dấu chấm lặng, cho một nỗi nhớ man mác mà thê lương.

Nỗi nhớ chan chứa màu mây, mây bàng bạc như kết thúc mùa đông, mây rời bỏ đông, mây vẫn dịu nhẹ.

Thương thật đấy, chúng ta sa đọa vì tình yêu là vậy, nhúng đôi chân trần xuống bể máu tanh, để rồi khi rút lại chỉ thấy cặn, mãi mãi không thể rửa sạch. Nếu Khanh yêu Du như cái vĩnh hằng mục ấy, có lẽ em cũng sẽ làm vậy, sẽ đi theo Du.

Điếu thuốc sắp tàn, đôi mắt khói của Khanh thấy cay cay, và có lẽ lúc này Du cũng tự hỏi: "Có lẽ Khanh đã khóc rất nhiều..."

Khanh mò mẫm bao thuốc trong đem đen tĩnh mịch, Khanh mù rồi, và còn đến bốn điếu thuốc nữa.

/Hay là em còn đang khóc một mình?

như làn sương muộn màng/

Vẫn là châm cái điếu thuốc, rít thật mạnh khói thuốc để trái tim Khanh không còn rỉ máu nữa, ít nhất thì khói thuốc rồi cũng đến phổi, lục phủ ngũ tạng của Khanh như muốn thối rữa từ bên trong, cái giọng khàn đặc của kẻ chẳng biết do khóc nhiều hay uống nhiều vang lên.

"Giáng sinh năm trước, em đưa cả trái tim cho người, nhưng người lại nhẫn tâm vứt bỏ nó đi."

Câu hát vẫn cứ da diết, thê lương như vậy, để rồi vào cái sáng đông lạnh lẽo, khi ánh nắng đã chiếu đến nơi ban công nọ, người ta vẫn nhìn thấy một đứa con gái nằm ở đó, xung quanh là cây guitar cùng rất nhiều tàn thuốc còn cháy đỏ.

"Cô ta chết rồi sao?"

211219

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro