Chương 3: Đêm đầu
*Vẫy vẫy tay*. Hai chương trước Mình quên nói là tại sao Vân Nhi và Thiên Minh là anh em ruột mà lại bằng tuổi với nhau vì cả hai là anh em sinh đôi đấy các bạn à. Như thế hai người mới sở hữu nét đẹp giống nhau. Nói vậy thôi à, mấy bạn đọc truyện vui vẻ. =)))
_____________________________
Buổi tối tại khu biệt thự nhà nó....................
-Này! Sao anh ăn nhiều gà thế?_cô cằn nhằn
-Để tụi em ăn nữa chứ!_nó chau mày
-Anh ăn có một chút mà làm thấy ghê_anh nhăn mặt
-Ê! Sao không ai ăn rau vậy? Còn cả đống kìa_nhỏ hỏi
-Em ăn mình đi! Tụi này đâu ai thích ăn rau đâu!_cậu cười nói
Phải, tụi nó đang ở trên bàn ăn. Giành giựt thức ăn, cãi vã suốt y như con nít khiến các bác giúp việc phải cười thầm. Trong đám con nít đó có mình hắn là chững chạc nhất. Suốt từ đầu tới cuối vẫn không hề nói câu nào, chỉ lặng lẽ ngồi ăn. Ăn xong thì đã 9 giờ mấy, 10 giờ đêm rồi. Nhà anh rất hay ăn trễ, khi nào nổi hứng mới ăn sớm. Mà một lần ăn trễ là gần 9, 10 giờ đêm. Thế mà bao tử người nào người nấy đều khỏe như trâu.
Mọi người rửa tay sau khi ăn rồi phòng ai về phòng nấy. Mọi đèn chính đã tắt hết, chỉ còn đèn của ba phòng và các đèn nhỏ được gắn xung quanh nhà. Lúc này tại phòng cậu........
-Khánh này, anh nhớ lúc Bảo cười không? Đẹp mê hồn luôn ấy!_nhỏ mơ mộng
Đang quen nhau mà lại có hôn ước với nhau nên xưng hô là "anh, em" luôn, kể cả cặp đôi anh và cô.
-Em chỉ suốt ngày quan tâm trai đẹp, chẳng đoái hoài gì tới chồng tương lai đây này
Cậu bực bội , nhỏ sao có thể khen hắn ta trước mặt cậu như vậy chứ!
-Thôi nào! Giận hả? Đối với em, anh là nhất rồi_nhỏ đi tới "thơm" nhẹ vào má cậu.
-Em chỉ giỏi nịnh!
-Hihi! Ngủ đi anh!
-Ừ! Em ngủ ngon
-Anh ngủ ngon
Vậy là phòng của cậu và nhỏ đã tắt đèn và đang chìm trong hạnh phúc. Tiếp tục tới phòng của anh và cô nào.....
-Em gái của anh về làm anh mừng quá! Nó về mà không báo trước gì hết
Anh vừa nói vừa lấy khăn tắm lau khô tóc vì mới tắm xong.
-Em cũng bất ngờ luôn đấy! Thế là Bảo hết một mình rồi_cô mỉm cười
-Em lo lắng cho Bảo tới vậy sao?
Anh bỗng từ khi nào đã lại gần cô, mặt đối mặt làm cô ửng đỏ cả mặt.
-C..Chỉ là em muốn bảo bớt lạnh lùng khi có Vân Nhi bên cạnh thôi mà!_cô tránh né ánh mắt của anh đang nhìn thẳng mặt cô.
-Thật sao?_anh hỏi, giả bộ không tin
-Thật. 100% luôn ý. Ông xã em ngủ ngon nà_cô mỉm cười rồi hôn lên môi anh.
Anh bất ngờ, từ trước tới giờ chưa bao giờ cô nói hai từ "ông xã" với anh, chỉ toàn xưng hô "anh, em". Và cũng chưa bao giờ chủ động hôn. Anh định đáp trả nụ hôn đó thì cô đã buông ra. Anh thấy luyến tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội.
-Bà xã ngủ ngon!_anh mỉm cười rồi đi tới tắt đèn.
Lại thêm một phòng nữa tắt đèn và tràn ngập hạnh phúc.
Còn phòng của nó và hắn thì sao đây? Đi tới phòng đó nào..............
-Này! Anh phải ngủ ở ghế sofa cho tôi_nó nói
-Tại sao? Tôi thích ngủ trên giường đó thì sao?_hắn cãi lại
-Nhưng tôi ngủ trên giường rồi, anh không được nằm chung
-Thích rồi sao? Cô không thích nằm chung với tôi thì leo lên ghế sofa mà ngủ
Hắn nói rồi leo lên giường ngủ. Đầu nó muốn bốc khói vì đấu võ mồm với hắn. Nó ấm ức, đại tiểu thư như nó mà lại ngủ trên ghế sofa sao? Không đời nào! Nó đành leo lên giường, cố tình tránh xa hắn.
Vừa nằm xuống, 10 phút sau chị ta đã ngủ say giấc, hắn ngán ngẩm nhìn "con mụ heo" trước mặt mà thở dài, cũng bước dậy tắt đèn rồi ngủ.
Khoảng 1 giờ đêm thì nghe tiếng..........RẦM....rất lớn....đến nỗi hai phòng kia còn nghe.
Không biết có chuyện gì liền lật đật chạy vào phòng nó và hắn...nơi phát ra âm thanh kinh khủng đó. Khi bốn đứa mở cửa ra thì.........Ôi giời!
Nó vẫn ngủ say sưa, cậu bật đèn lên nên mới tỉnh giấc còn hắn? Hắn thì đang nằm sõng soài dưới sàn nhà. Nhìn cái tình cảnh này ai cũng hiểu. Chị Nhi nhà ta ngủ mớ đạp luôn hắn xuống đất. Đầu hắn va vào đầu tủ kế chiếc giường, mình mẩy thì đập mạnh vào thành giường. Cảm giác nó ê ẩm gì đâu! Hắn nằm ôm đầu mà lăn qua lăn lại vì đau.
-Trời Bảo, mày có sao không?_cậu chạy lại đỡ hắn dậy
-Đau quá!_hắn nhăn mặt
-Ý Bảo! Sao anh lại nằm dưới đất thế? Anh nhường chỗ cho tôi à?_nó mớ ngủ, mắt lim dim
-Nhường chỗ cái đầu cô á! Hừ!!_hắn hậm hực leo trở lại giường
-Có cần tha dầu không?_anh hỏi
-Không cần! Tụi bây về phòng đi
Mọi người trở lại phòng, đóng cửa tắt đèn giùm tụi nó. Hắn thì lấy cái gối ôm dài chắn chính giữa đề phòng trường hợp này lặp lại. Hắn xoa cái đầu đang u một cục mà thầm chửi nó!
Sáng hôm sau........
-Dậy, dậy đi!_hắn đang phải tốn hơi kêu con sâu ngủ như nó dậy
Nhưng nó vẫn ngủ say, chẳng hề mở mắt gì cả. Hết hất cái chăn rồi gây tiếng ồn ào mà nó vẫn ngủ. Hắn bực bội ngước lên nhìn những cái móc quần áo ở trên đầu tủ quần áo rồi cười nhếch môi.
-Là cô ép tôi đấy nhé!
.............................
10 phút sau hắn bước xuống nhà, mọi người đã tập trung đông đủ ở phòng khách và đang uống cà phê. Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, còn hắn? Áo thì bỏ ra ngoài, không đóng thùng. Cà vạt thì chẳng thấy đâu, đã vậy áo sơ mi còn để hở hai cúc áo. Nhìn hắn giống học sinh cá biệt, và đầy quyến rũ.
-Ủa? Nhi đâu? Không xuống chung với Bảo à?_cô hỏi
Cô vừa dứt lời thì...................Á á á á á á á!_ ........Tiếng la thất thanh của nó vang lên trên lầu làm mọi người hốt hoảng, chạy lên xem có chuyện gì? Hắn thì ngồi xuống, ung dung bật ti vi lên xem.
-Có chuyện gì vậy?_nhỏ chạy vô đầu hỏi
-Trời! Ai chơi ác dữ vậy?_cô nói
-Trò đùa ác độc như vầy chỉ có thể là Khánh Bảo thôi!!_cậu cười lớn nói
Nó đang ngủ thì cảm thấy toàn bộ phần trên khuôn mặt mình thấy ê ẩm, rồi từ ê ẩm chuyển sang đau điếng. Nó mở mắt ra thì mới phát hiện những chiếc kẹp quần áo đang kẹp đầy trên khuôn mặt nó làm cho khuôn mặt nó bị biến dạng tới nhìn vào là muốn cười. Cô và nhỏ nhẹ nhàng gỡ từng cái ra để không làm cho nó bị đau.
Sau 25 phút, tất cả những chiếc kẹp đã được gỡ ra và nó cũng chuẩn bị xong để đi học.
-Khánh Bảo!_nó tức giận hét lớn lên
-Đi học thôi!_hắn nói rồi xách cặp bước ra ngoài.
Mới sáng sớm hắn đã chọc nó muốn bốc hỏa. Cô và nhỏ thì đang cố gắng hạ hỏa cho nó. Như thường lệ, hắn chở nó, cậu chở nhỏ và anh chở cô.
Ba chiếc siêu xe lần lượt gây sự chú ý đến tất cả học sinh đang có mặt trong trường.
-Ý! Tam hoàng tử kìa_hs nữ 1
-Đẹp trai quá!_hs nữ 2
-Hứ!! Sao tụi nó được hâm mộ quá nhỉ?_hs nam 1
-Tao thấy tụi nó có gì đâu chứ!_hs nam 2
Và còn nhiều tiếng xì xầm khác.......
-Chị Hai! Con nhỏ Vân Nhi nó muốn cướp Khánh Bảo của chị đấy!
Một đứa nữ nói, không ai khác chính là ả Mỹ, đứa hôm trước gạt chân nó đây mà. Một tốp nữ đang đứng đó, luôn hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó. Tốp đó khoảng 9, 10 người, có ba đứa chủ chốt là nhỏ Mỹ, nhỏ Lệ và đàn chị trường này, chính là nhỏ Ngọc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
GTNV Phụ:
-Phạm Mỹ Ngọc: 18 tuổi, đàn chị trong trường. Ba mẹ làm việc trong một chi nhánh nhỏ của tập đoàn hắn. Một lần được hắn cứu, ả ta hiểu lầm là Bảo quan tâm ả. Tin đồn hắn cứu ả lan ra làm mọi người nghĩ hắn bao che, bảo kê cho ả nên không ai dám gây sự với Ngọc. Và Ngọc còn cho rằng hắn có một chút tình cảm với ả. Ả ta trông cũng khá xinh, một phần là nhờ son phấn, một phần là đi thẩm mĩ viện.
-Hà Mai Lệ: 17 tuổi, cùng lớp với nó. Đi học trét cả tấn son phấn. Rất thích cậu.
-Nguyễn Hà Mỹ: 17 tuổi, cùng lớp với nó luôn. Xinh đẹp cũng nhờ son phấn. Thích anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Hừ! Con nhỏ đó học lớp nào?_Ngọc tức giận
-Chung lớp với tụi em đấy chị! Nó là học sinh mới, tên là Nguyễn Hà Vân Nhi!_Mỹ nói
-Chắc con nhỏ nhà nghèo đeo bám Bảo thôi!_Lệ nói
-Được! Chị sẽ xử nó
Nói nó con nhà nghèo? Nói nó đeo bám người khác? Đụng đến nó xem thử coi nào! Ba ả ta bước đến bọn nó. Lệ thì nắm tay cậu, Mỹ thì chạy tới nắm tay anh, cô và nhỏ nhìn cảnh tượng này mà mặt mày đen sì lại.
-Bảo à? Sao Bảo lại đi với mấy tụi nhà nghèo thế kia!_Ngọc bước tới đẩy mạnh nó ra rồi ôm chầm lấy hắn
-BIẾN!_ Cả ba chàng trai đều đồng thanh
Ba tụi nó thầm cười ba ả ta, cho đáng đời nhà mi! Trong đầu nó bỗng lóe lên một ý tưởng rồi ra hiểu cho cô và nhỏ. Đúng, nó đang định chọc cho ba ả ghen đây. Nó chạy tới đẩy ả kia ra, choàng qua cổ hắn mà hôn cái chóc ngay má hắn khiến mọi người há hốc mồm.
-Này, anh! có em rồi mà lại cho con gái nắm tay hả?_nó giả bộ tức giận, nháy mắt với hắn mà nói nũng nịu
Hắn vẫn lặng im nhìn nó, cô và nhỏ dường như hiểu ý nó, cũng chạy tới ôm chầm lấy anh và cậu, khuôn mặt của ba ả bây giờ như muốn bốc khói. Ba ả hồi hộp nhìn theo phản ứng tiếp theo của hắn, anh và cậu, hy vọng ba chàng trai sẽ đẩy nó, cô và nhỏ ra. Nhưng không, anh và cậu thì ôm chầm lấy nhỏ và cô. Còn hắn? Hắn còn làm vượt hơn mọi mong đợi của nó. Hắn ôm nó rồi nâng càm nó lên, hôn nhẹ lên môi nó, khiến nó và mọi người bất ngờ.
-Mau biến đi!_hắn trừng mắt nhìn ba ả ta, lạnh nhạt nói.
Đời mà, ai mà chẳng biết xấu hổ! Ba ả ta không dại gì mà ở lại cho tụi nó chọc quê thêm! Liền tức giận bỏ đi!
"Vân Nhi! Mày sẽ biết tay tao, nhất định tao sẽ không cho mày cướp được Khánh Bảo"_ngọc nghĩ
Khi ba ả ta đi thì nó bật cười lớn vì khuôn mặt của ba ả lúc nãy.
-Ê! Mày kết em gái tao rồi đúng không?_anh nói rồi cười nham hiểm
-Không ngờ nha!_cậu vỗ vỗ vào lưng hắn
-Không! Có người kêu tao là tên biến thái thì tao phải biến thái trả lại cho bỏ ghét!_hắn nhếch môi
Hắn nhấn mạnh hai từ " Biến thái" làm nó lạnh sống lưng. Hắn định giở trò gì với nó vậy? Mà cũng phải, người ta là trai thẳng, lại là một hotboy chính hiệu, nỡ lòng nào mà Nhi nhà ta quăng hai chữ "Biến thái" chà bá vào mặt người ta làm chi. Nghe là hết ưa rồi ở đó mà yêu với thích!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đón xem chương sau nhé! Chương này hơi tệ, thông cảm cho AU....
NHỚ CHO Ý KIẾN ĐẤY =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro