Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Trở về

  Dẫn nó đi ăn xong thì Thiên lái xe chở nó đến bãi biển.

-Biển?_nó

-Phải!

Không khí buổi chiều ở bãi biển thật mát mẻ. Hoàng hôn rọi xuống mặt nước biển làm nước biển trở thành màu hồng nhạt. Nơi đây có rất nhiều cặp tình nhân ở đây để hóng mát.

-Em đợi nhé!-Thiên

-Vâng!_nó

Thiên đi vào xe lấy ra một bó hoa với một chiếc nhẫn được bọc trong một chiếc hộp màu đỏ. Thiên đi đến nó quỳ xuống.

-Anh Thiên?_nó bất ngờ

-Em đồng ý làm bạn gái anh nhé?_Thiên cười dâng chiếc nhẫn

Nó ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại khuôn mặt lạnh như bình thường. Nó nghĩ nếu nó quen Thiên thì hình bóng hắn sẽ phai mờ. Phải, nó nghĩ như vậy.

-Em đồng ý!_nó cười rồi nhận lấy bó hoa

Thiên mỉm cười đeo nhẫn vào tay nó.

-Từ đây em là của anh rồi nhé!_Thiên

-Ừ!

Mọi chuyện diễn ra sau đó khá bình thường. Khánh, Minh, Chi và Mai nghe tin nó quen với Thiên thì cực kì sốc. Minh không muốn thông báo với Bảo vì sợ hắn lo lắng rồi không chú tâm vào việc làm. Minh cứ nghĩ nếu buông xuôi như thế thì coi mọi chuyện diễn ra như thế nào!

Từ lúc quen Thiên thì mọi chuyện vẫn bình thường. Nó dần có tình cảm với Thiên. Mới đây nó và Thiên quen nhau đã được 2 tháng. Nó học xong lớp 12 thì lên làm giám đốc công ty của ba nó luôn. Chiều về thì bận bịu trước công việc làm bánh. Thiên giờ này cũng đã tan ca nên lập tức về thẳng tiệm bánh của nó.

-Chào anh!_nó

-Chào em!_Thiên

-Hôm nay anh ăn bánh gì để em làm!

-Bánh hôm qua ngon á. Làm cho anh đi.

-Ok. Em có làm sẵn vài cái rồi nè!

Nó lấy ra một cái bánh nhìn rất thơm ngon đưa cho Thiên. Thiên ăn như tia chớp, thoáng chút đã hết rồi.

-Trời! anh ăn gì nhanh thế?_nó

-Tại nó ngon quá!_Thiên

-Anh giỏi nịnh nhỉ?

-Mai anh phải đi công tác xa rồi em à_Thiên ũ rũ

-Đi bao nhiêu ngày, ở đâu?_nó ngồi xuống ghế ở đối diện Thiên hỏi

-2 tuần. Ở Úc

-Không sao. Đi xong rồi về với em.

-Nhưng anh nhớ em lắm

-Hihi.

Nó cười ngoài vầy thôi chứ bên trong rất buồn. Thiên luôn là người làm cho nó mỉm cười, trong hai tuần không có Thiên không biết nó ra sao đây?

----------------------------

Nó luôn tìm đến Khánh, Mai, Chi và Minh để trò chuyện cho vui. Mọi người đều khuyên nó đừng bỏ Bảo làm nó nhức cả đầu.

Cứ thể thời gian trôi qua, mới đây thì còn hai ngày nữa là Thiên trở về. Vắng bóng Thiên làm nó rất cô đơn. Có lẽ Thiên đã chiếm được một phần nhỏ trong tim nó. Nó vừa mới đi làm từ công ty của ba nó về thì nhận được một tấm thiệp màu đỏ như thiệp đám cưới ở trong cửa tiệm nó.

-Thiệp đám cưới của ai đây?_nó hỏi mấy nhân viên của nó làm trong tiệm

-Dạ không biết nữa ạ! Chỉ biết là người trong bưu điện gửi cho cô chủ đấy ạ! Có lẽ họ mời cô chủ dự thiệp đám cưới_Một nhân viên nói

Nó chợt nghĩ có lẽ người sắp làm đám cưới là hắn?

"Không lẽ Bảo sắp làm đám cưới? Mà cũng phải mình và anh ta đã hủy hôn ước rồi mà! Nhi à! Giờ trong tim mày chỉ có mình Thiên thôi!"_nó nhủ với lòng mình

Nhưng ý nghĩ đó chợt vụt tắt khi nó nhìn vào tên của chú rể. "Trọng Minh Thiên" Nó bất ngờ, cái tên này chẳng phải là anh Thiên sao? Nhưng Thiên nói là đi công tác vậy sao lại làm đám cưới! Nó đọc đi đọc lại tên chú rể rất nhiều lần. Tên cô dâu là "Nguyễn Hoàng Ngọc Kim". Là tiểu thư của một tập đoàn rất lớn. Địa điểm được tổ chức tại Úc. Nó tức tốc gọi điện kêu đặt máy bay sang Úc càng sớm càng tốt vì mai là đám cưới.

Vì nó là con nhà giàu nên đặt vé máy bay tương đối dễ dàng không mất quá nhiều thời gian. Nó đặt chân tới ÚC thì còn khoảng 50 phút nữa mới tiến hành đám cưới. Nó vội vã chạy đến cái địa điểm đám cưới.

1 giọt....2 giọt rồi 3 giọt. Những giọt nước mắt không ngừng rơi của nó khi nó thấy chú rể là Thiên kế bên là cô dâu đang đón khách. Thiên như trong thấy nó nhưng không thể bước đến bên nó nói hai từ xin lỗi vì nó đã chạy đi mất. Chạy đi một khoảng xa thì tin nhắn từ điện thoại nó vang lên. Là tin nhắn của Thiên.

"Anh xin lỗi em rất nhiều! Vân Nhi. Do bây giờ anh chưa có địa vị trong xã hội nên không thể đến bên em được. Anh buộc phải kết hôn với Kim để mình có địa vị trong xã hội. Em hãy nhớ là anh chỉ yêu mình em thôi! Đợi anh nắm được tập đoàn đó thì anh nhất định sẽ cưới em làm vợ! Em chờ anh nhé! Vân Nhi"

Nó quỳ xuống khóc nức nở. Mặc cho người đi đường có nhìn nó bao nhiêu.

- Lại là hai chữ "chờ anh" sao? tại sao ông trời lại nhẫn tâm với tôi như vậy!_nó hét lên

Nó đã muốn mở lòng để quên đi hắn. 1 năm trước hắn cũng nói với nó hai từ "chờ anh" qua bức thư rồi đi mất. Giờ trường hợp đó lại lặp lại. Chừng nào nó mới có được hạnh phúc? Chừng nào số mệnh mới buông tha cho nó? Một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, mọi người vội vã lo tránh mưa còn nó thì không. Nó bước đi vô hồn dưới làn mưa trắng xóa. Khuôn mặt đờ đẫn đến tội nghiệp.

  Hai ngày trôi qua nó nằm lì ở nhà. Chẳng chịu đến công ty hay đến tiệm bánh gì hết. Mọi người càng thêm lo lắng khi nghe nó kể hết mọi việc. Mai đang ở dưới bếp làm cơm, Minh đứng kế bên phụ. Chi và Khánh thì mua thêm chút trái cây.

-Thấy Vân Nhi như vậy! Tội quá anh à. Em không thể chịu được.

Mai quay sang Minh nhăn mặt.

-Em yên tâm. Khánh Bảo nó sắp về rồi_Minh

-Về? Còn 2 năm nữa Bảo mới về cơ mà.

Mai ngạc nhiên.

-Suốt 1 năm qua Bảo cứ lao đầu vào công việc chẳng màng đến sức khoẻ chỉ được về Việt Nam càng sớm càng tốt.

-Chính xác là ngày nào vậy anh?

-Hôm nay 9 tháng 6 rồi. Còn 2 ngày nữa là tới sinh nhật của Nhi. Ngay ngày ấy Bảo sẽ về.

Thoáng chốc thì 2 ngày cũng trôi qua. Tiệc sinh nhật của nó được tổ chức rất nhộn nhịp.

-Làm gì mà anh tổ chức long trọng thế? Em không thích chút nào cả_nó nhăn mặt

-Sinh nhật của em gái cưng thì phải tổ chức như thế này chứ!_Minh

Minh đặt hẳn 150 bàn. 1 bàn 10 người tương đương với 1500 người. Bao gồm đồng nghiệp trong công ty, cả bạn bè của ba mẹ nó. Nó không cười chút nào vì trong tim nó vẫn còn đâu lắm.

-Ô! Đây là Vân Nhi sao! Quả thật con gái của ông rất xinh đẹp_bạn đồng nghiệp của ba nó nói

-Anh quá khen rồi_ba nó

-Ba à! Con thấy mệt con ra ngoài chút_nó

Không khí trong đó rất náo nhiệt bởi những tiếng nhạc làm nó nhức đầu. Đi ra ngoài hóng gió cho mát. Đôi chân nó vô thức đi ra gần biển (vì nơi tổ chức sinh nhật nó ở gần biển). Nó hít thở bầu không khí trong lành, nó bỗng dưng cát tiếng hát là bài hát "Chuột yêu gạo" mà nó đã cùng hắn hát trong bưởi văn nghệ.

-Tại sao mình lại nhớ đến bài hát này chứ?_nó thầm nói

-Cô em đi đâu một mình thế này?_một tên con trai lên tiếng

Nó giật mình theo phản xạ quay qua. Trước mặt nó là hai thanh niên mặt rất gian tà. Nó bước lùi.

-C..Các anh là ai? Tránh xa tôi ra_nó hét lên

Chỗ nó đứng đang khá vắng người nên chẳng ai nghe tiếng nó. Nó nhớ lại một năm trước, một năm trước nó cũng bị như vậy. Từng xém bị hãm hiếp nhưng may nhờ có hắn cứu. Hiện bây giờ hắn đang ở New Yord, làm sao qua Việt Nam được? Hai chân nó run run, cứ bước lùi.

-Thôi nào! Đi chơi với bọn anh đi. Bọn anh sẽ khiến em vui hơn đấy_tên con trai nói

-Tránh ra đi. Thứ dơ bẩn như các người thì đừng lại gần tôi_nó hét lên

Nó lấy chiếc giày búp bê của nó quăng vào mặt một tên làm tên đó nổi giận.

-Láo toét. Không nói nhiều nữa. Đem nó đi đi_tên đó tức giận

-Ok_tên còn lại

Khi tên đó định đưa tay chạm vào nó thì bị một bàn tay ngăn lại. Nó đang nhắm mắt nên không thấy được người đó.

-Hai người con trai mà dám ăn hiếp một người con gái à? Nhục quá!_người đó lên tiếng

Nó nghe thấy tiếng thì trông rất quen quen. Nó ngước mặt nhìn lên lại là dáng người cao lớn ấy, lại là giọng nói ấy. Một năm trước cũng vậy, hắn đã đến khi nó gặp nguy nhất. Nhưng nó không tin vào mắt mình cứ dụi dụi con mắt.

-Em làm sao thế Vân Nhi?_hắn cười nói

-Bảo...Chẳng lẽ là anh? Nhưng......_nó

-Chuyện này để sau đi. Giờ anh phải xử lí hai tên này vì dám đụng tới em_hắn cười nham hiểm

Hắn gồng chặt tay bẽ tay một tên, tên đó la hết kêu cứu. Tên còn lại thì quỳ xuống van xin vì lúc định chạy thì hắn đã túm áo lại. Hắn định đánh hai tên thì nó ngăn lại.

-Đừng. Đợi họ đi đi_nó

-Haizz! Lúc nào em cũng vậy._hắn nghe lời nó buông hai tên đó ra.

Hai tên đó vừa được tha thì mừng rỡ, cuống dép chạy đi mất. Bây giờ không gian chỉ còn riêng mỗi hắn và nó. 

Nó mở to mắt nhìn người trước mặt. Người mà suốt thời gian dài nó muốn quên đi.

-Kh...Khánh Bảo?_nó dụi dụi mắt

-Em không bị hoa mắt đâu! Anh về rồi!_hắn cười nói, nắm lấy hai tay nó

-Vậy sao? Nhưng anh nói 3 năm mới về mà? Chưa đủ ba năm mà?

-Công việc của anh hoàn thành sớm hơn mong đợi.

Nó hất hai tay của hắn đang nắm lấy hai tay nó ra. Hắn chau mày nhìn nó. Nó thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

-Thế.....bạn gái hay vợ gì của anh đâu?_nó hỏi

-Bạn gái? Vợ? Ý em là sao?_hắn nói

-1 năm qua anh đi mất chỉ bỏ lại vỏn vẹn một tờ giấy, coi như anh và tôi đã chấm dứt cuộc tình này rồi. Anh bỏ đi Mỹ chắc cho có bạn gái hay vợ gì đó rồi nhỉ?_nó cười nhếch môi

-Em bị gì vậy? Sao em lại nghĩ anh như vậy?

-Tôi không có nói nhiều với anh! Khánh Bảo!

Nó quay người bước đi, hắn níu lấy tay nó ôm choàng nó từ phía sau khiến nó không chống cự được.

-Anh...Anh rất nhớ em! Hãy hiểu cho anh!

Hắn nói khẽ vào tai nó. Nó kìm cho nước mắt mình không rơi.

"Mày không được mềm lòng. Mày không được mềm lòng nghe chưa Vân Nhi! Ngay lúc này mày không được rung động gì cả!"_nó tự nhủ bản thân mình

-Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện một năm qua của em_hắn nói

-Biết?

-Anh nhờ Minh báo lại tình hình về em nên mới biết em quen Thiên để cố quên đi anh và.....trong thời gian đó em cũng đã có tình cảm với Thiên nhưng bị phản bội. Nhờ những thông tin đó mà anh cứ lao đầu vào công việc để sớm hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt để trở về bên em. Để mang lại hạnh phúc cho em lần nữa_hắn

Nó bây giờ không kìm lại nữa. Nó khóc. CŨng phải! Một người con gái phải trải qua hai đau khổ trong tình yêu rất khó, rất đau đớn.

-Liệu em chấp nhận anh một lần nữa thì anh có.....có khiến em đau khổ lần nữa không?_nó ngước lên nhìn hắn

-Tất nhiên là không. Anh hứa đấy. Nhất định lời thề này anh sẽ không bao giờ trốn tránh nó_hắn mỉm cười, nhìn nó bằng ánh mắt nâng niu

Nó cũng rất sợ mở lòng một lần nữa nhưng người đó lại chính là hắn, người mà nó vẫn còn thương rất nhiều. Dù nó không muốn nhưng tim nó lại làm trái ngược. Nó quay qua ôm lấy hắn. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

-Em sẽ được hạnh phúc thôi! Vân Nhi bé bỏng_hắn kiss vào má nó

-Anh chắc chứ?_nó buồn bã hỏi

-Chắc. Khi muốn đến hạnh phúc thì phải đi qua con đường mang tên đau khổ. Và em đã đi qua rồi đó_hắn

-Nhưng mà....!

Nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe. Phồng má quay người đứng đối diện hắn.

-Anh biết hôm nay là ngày gì không hả?_nó hỏi

-Ngày gì nhỉ? Sao anh không biết ta_hắn giả vờ ngu ngơ

-Hứ! Không nhớ thì thôi. Chả cần_nó phồng má

-Anh đùa đấy!_hắn

-Hả?

-Sinh nhật em. Hôm nay là sinh nhật em chứ gì?_hắn

-Thế quà em đâu?_nó

-Anh là quà em rồi mà_hắn

-Hứ!!!_nó

-Em còn nhớ lễ tình nhân của năm trước không? Anh đã tặng em cái gì?_hắn hỏi

-Sợi dây chuyền thắt tên em_nó cười móc ra sợi dây chuyền

Hắn lấy sợi dây chuyền đeo lại vào cổ nó.

-Giờ em là của anh. Mãi mãi cũng như vậy. Hai chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt_hắn

Hắn hôn lên môi nó. Nụ hôn thật là sâu và ngọt ngào. Hạnh phúc có lẽ đã tìm đến hai người này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: