Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 Bắt đầu quen nhau

  -Đi đâu giờ?_nó

-Phố đi bộ!_hắn trả lời

-Cũng được!

Nó và hắn bước tới phố đi bộ. Rất nhiều cặp đôi đang ở đó, dòng người qua lại chật kính. Nó lo ngắm những cái đèn lung linh được treo trên cây mà lạc hắn. Nó là một đứa lùn nhìn qua nhìn lại chẳng thấy hắn đâu. Bỗng một bàn tay nắm lấy tay nó, nó tưởng là hắn quay qua cười vui vẻ.

-Em đi một mình hả?_một trong hai thằng con trai nói

-Vậy đi chung với bọn anh cho đỡ buồn nhé!_thằng còn lại nói

Nó đang rất sợ sệt, nghĩ đến chuyện hôm trước làm da gà da vịt nổi hết lên. Xung quanh mọi người chỉ lo cho người mình yêu chẳng ai đoái ngoài mà cứu nó. Tự nhiên nó cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo có chút ấm áp nắm lấy tay còn lại của nó. Nó sợ, sợ quay qua không phải là hắn mà là người khác.

-Tụi bây làm gì bạn gái tao thế?_hắn tỏa sát khí nồng nặc

-À.....à tụi này nhầm người!

Nói rồi hai tên đó biến đi mất dạng. Nó thấy hắn thì nước mắt không kìm được mà cứ rơi xuống, ôm chặt hắn.

-Haizz! Khóc nữa, nín đi. Sao cô cứ làm cho người ta tưởng tôi làm cô khóc thế?_hắn bực bội

-Hic.... Hic... Xin lỗi!_nó

-Không sao!

-Mà sao anh tìm được tôi thế?_nó không còn khóc nữa, nói

-Ờ thì nhờ vào ngoại hình của cô!_hắn

-Hể?_nó

-Cô thấy ở đây toàn những cô gái cao ráo, nóng bỏng không?_hắn chỉ chỉ

-Thì sao?__nó

-Cô thì trái ngược lại. Vừa lùn, ba vòng lại chẳng có gì gọi là hấp dẫn

-Bộ anh chán thở rồi hả?

-Vào đó đi!

Hắn chỉ vào một quán nước lớn được trang trí rất ư là lãng mạn. Nó và hắn bước vào bên trong, ở đây toàn là cặp đôi không thôi! Những cô gái mặc dù có người yêu rồi nhưng vẫn chăm chú nhìn hắn làm cho các chàng trai có đôi phần khó chịu. Hắn và nó chọn một bàn rồi ngồi xuống.

-Quý khách dùng gì ạ?_cô nhân viên

-Chọn đi! Tôi khao!_hắn

-Chị cho em một phần kem soda nhé!_nó cười

-Hôm nay cô ăn ít thế? Định giữ eo lại à?_hắn

-Hứ!_nó

-Còn quý khách?_cô nhân vien hỏi hắn

-Ly kem soda!

-Vâng! Xin chờ chút ạ!

Nó nhìn xung quanh. Những cặp đôi đang tình tứ phát ốm.

Hai ly kem soda nhanh chóng được đem ra. Hắn không ăn chỉ lo nhìn con heo trước mặt mình.

-Anh không ăn à?_nó

-Không! Ăn đi, tôi cho đấy!

-Thật hả? Cám ơn!

Nó ăn tới tấp như bị bỏ đói ba ngày vậy. Hắn nhìn nó ăn mà miệng cười nhẹ. Nụ cười chết người. Thấy một miếng kem dính lên má nó, hắn lấy khăn giấy lau nhẹ chỗ bị dính kem giúp nó. Mọi người trong quán ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này. Bỗng có mấy thằng con trai từ ngoài bước vào.

-Ô hay! Tình tứ quá nhỉ? Mày quen được bao nhiêu người rồi?_thằng to con nhất nói, hình như là đầu gấu.

Hắn vẫn im lặng, chẳng nói gì dù biết thằng đó đang nói với mình.

-Bộ mày câm rồi à?_thằng đầu gấu tức giận.

-Tao không biết mày!_hắn

-Không biết? Hahaha! Mày đùa vui thật!_thằng đầu gấu

Thằng đó bước tới gần nó.

-Bạn gái thứ mấy của mày đây hả?_thằng đầu gấu

-Tụi bây nói nhảm gì vậy?_hắn

-Còn lên mặt nữa à? Năm ngoái, tại nơi này mày đã cướp đi bạn gái tao, người mà tao yêu thương nhất!_tên đó

-Tao không cướp! Là cô ta tự đổ thôi!_hắn

-Thằng khốn! Dù gì cũng do mày mà bạn gái tao mới chia tay với tao. Giờ tao sẽ bắt mày trả giá!

Tên đó nói rồi đi đến gần nó hơn. Nâng cằm nó lên, hôn nhẹ vào bờ môi đỏ mọng của nó. Hắn thấy vậy mà không cản lại được, tức giận đi tới nắm lấy cổ áo tên đó.

-Bộ mày muốn chết hả?_hắn

-Xem ra mày thích thật lòng con nhỏ này à? Còn bạn gái tao là thú vui của mày chắc!

-Tao nói rồi, là cô ta tự đổ. Tao cũng không quen với cô ta bao giờ!_hắn

Hắn vẫn bực bội vì tên đó dám kiss nó trước mặt hắn. Hắn gồng tay, đánh tên đó rất mạnh. Mọi người cũng có cản lại nhưng không được, hắn vẫn đánh tên đó đến bằm dập. Nó chạy tới ôm chầm lấy hắn.

-Dừng lại đi Bảo. Hắn ta bị thương nặng lắm rồi đấy!_nó

Hắn nghe nó nói mới dừng lại, lấy 200 ngàn để trên bàn coi như tiền hai ly soda rồi kéo nó đi. Hắn nắm chặt cổ tay nó làm nó rất đau. Nó nhiều lần kêu hắn dừng lại nhưng đều không được. Nó cố nói chuyện với hắn nhưng hắn đều không trả lời.

"Đáng sợ quá!"_nó đổ mồ hôi hột, nghĩ thầm. Không biết hắn định làm gì với nó nữa.

Hắn kéo nó đến một ngọn đồi xanh biếc, gió buổi tối hiu hiu làm không khí ở đây thêm phần lãng mạn. Hắn và nó ngồi vào cái ghế đá bằng gỗ. Nó nhìn xung quanh, cũng có rất nhiều cặp đôi đang ngồi ở đây.


-Bảo à?_nó gọi hắn

-.........._hắn im lặng, không trả lời

-Này Bảo! Đừng im lặng như thế làm tôi sợ đấy!_nó

-............_hắn vẫn im thinh thít, chẳng trả lời câu nào

-Này!...Ưm....Ưm

Nó định nói thì bị ngắt lời bởi nụ hôn của hắn. Lần này hắn hôn nó không nhẹ nhàng hay ngọt ngào như mấy lần trước mà rất mạnh bạo như muốn nắm trọn đôi môi nhỏ bé của nó. Đến khi nó hết không khí để thở thì hắn vẫn chưa có ý định buông nó ra. Nó cố đẩy hắn ra thật mạnh. Khi môi hắn rời môi nó thì nó thở hồng hộc.

-Anh làm gì vậy hả?_nó

Hắn choàng tay ôm nó vào người.

-Xin lỗi! Tại tôi thấy thằng con trai khác kiss cô làm tôi không kiềm chế được!_hắn

-Không sao!_nó

-Mọi thứ trên thân thể của cô đều là của tôi hết. Tôi cấm thằng nào đụng vào!

Nó đỏ mặt, úp mặt hẳn vào lòng ngực của hắn.

-Um!_nó

Hắn hôn nhẹ lên môi nó như nụ hôn gió.

-Sẽ có một ngày tôi không kiềm chế được cơn dục vọng của mình đâu đấy!

Những lần hôn nó hắn phải kiềm chế lắm mới không thỏa mãn cơn dục vọng của mình bởi hắn tôn trọng nó và rất quan tâm nó. Với hắn, nó là thứ rất quan trọng. Tại sao lại như vậy thì ngay cả hắn cũng không biết câu trả lời.

-Haizz! Vậy buổi đi chơi hôm nay coi như hỏng bét rồi!_nó thở dài

-Sao lại hỏng bét! Chúng ta có kỉ niệm ở đây mà!_hắn cười để lộ răng khểnh

Ngồi đó một chút hắn mới sực nhớ, anh trai nó dặn là phải về sớm nếu không hắn sẽ biết tay với anh trai nó.

-Mấy giờ rồi nhỉ?_hắn

-Hể? À.... 9 giờ 15 rồi!_nó nhìn vào đồng hồ đeo tay của nó

-Hả? Đã 9 giờ rồi sao? Về mau!

Hắn hối nó. Về trễ là hắn nghe một bài tụng kinh của Minh và mọi người quá! Minh thì mặt mày câu có, đứng trước cổng đợi nó và hắn.

-Em gái tao mà có chuyện gì thì mày chết với tao, Khánh Bảo!_Minh thầm nghĩ

15 phút sau thì hắn và nó về nhà. Vừa bước vào đã thấy Minh đang cầm cây.

-Đi đâu giờ này mới về?_Minh tỏa sát khí đùng đùng

-Thôi mà anh hai! Tụi em đi có chút mà anh làm ghê quá vậy?_nó đổ mồ hôi

-Khánh Bảo! Tao nói mày đi chơi với em tao trước 9 giờ mà!_Minh

-Ơ... ơ.... Tại tao quên!_hắn

-Quên cái con khỉ!_Minh

-Hả? Khỉ đâu?_hắn chọc Minh làm Minh thêm phần bốc khói

Minh rượt hắn chạy vòng vòng quanh nhà. Đã vậy hắn cũng đâu có chừa, vừa chạy vừa chọc Minh làm Minh rượt hắn những hai mươi phút. Mọi người thì ngồi im phòng khách coi kịch hay.

Hắn chạy lên phòng đống cửa với khóa chốt lại, thế là Minh không vào trong được. Hắn thở hồng hộc, công nhận Minh cũng chạy nhanh gớm nhỉ! Chạy đuổi hắn tới hai mươi phút đồng hồ. Hắn tắm rửa thay đồ rồi đi xuống nhà. Hai tay hắn ê ẩm vì có mấy lần bị Minh đánh trúng.

-Tại mày hên đấy nhé!_Minh

-Hên cái đầu mày! Tao bị mày đánh tới hai mươi lăm cây, ít ỏi quá nhỉ?_hắn

-Thôi! Hai người vào ăn đi, dọn cơm xong hết rồi nè!_Chi

-Cứ nói chuyện mãi như thế chắc có kịch mới à?!!_Khánh cười

Lúc nãy nhìn hai thằng bạn thân diễn hài mà Khánh cười điên đảo nhất, giờ còn phải ôm bụng vì lý do cười nhiều quá nên đau bụng.

-Mà cho tao hỏi, tụi bây làm gì với nhau mà về tối thế?

Câu hỏi bất ngờ của Khánh làm nó và hắn bị sặc.

-Haizz! Như vậy chắc là có chuyện rồi ha!_Khánh cười nham hiểm

-Mày tào lao! Lo ăn đi!_hắn

-Ờ...ờ.. nói tào lao mà trúng tùm lum à?_Khánh

-Im cho tao nhờ!_hắn

-À mà Hanna. Mai 10 giờ cô đi à?_Minh

-Phải, 10 giờ là bay rồi!_hanna

-Vậy phải tới sớm đợi đúng không?_mai

-Ừ! Ba tôi nói 9 giờ tới tập đoàn của Khánh Bảo, ba tôi ở đó!_Hanna

-Vậy đợi tôi đưa cô đi!_hắn

-Cám ơn Bảo!_Hanna

-Tôi đi cùng nữa!

Nó chen vào.

-Cũng được!_hanna

-Vậy thì ngày mai Nhi và Bảo nghỉ học đi nhé!_Mai nói

-Ừm!

  Sáng hôm sau.........

Mọi người đều đã đi học trừ hắn, nó và Hanna. Giờ này cũng đã 8h 58. Hắn, nó và Hanna đang đem hành lí ra xe. Chiếc xe khởi động, điểm đến là tập đoàn của hắn, nơi ba của Hanna đang đợi cô ta. Xe dừng dưới một tòa nhà rất đồ sộ, cao lớn.

-Chào con gái!_ba Hanna

-Ba!_Hanna chạy ts ôm ba

-Ô! Đây là Khánh Bảo à?

-Đúng rồi đấy ba!

-Rất vui được gặp cháu!_ba hanna

-Cháu cũng vậy!_hắn

-Còn đây là...?_ba hanna chỉ nó

-À....đây chính là vị hôn thê tương lai của cháu! Vân Nhi!_hắn giới thiệu nó

-V..Vị hôn thê? Thì ra là Vân Nhi sao? Ở chung với cậu suốt mười mấy ngày mà tớ không biết luôn đấy!_Hanna ngạc nhiên

-Tại tớ không muốn nói ấy mà!

-Thôi đến sân bay làm thủ tục bay thôi con à!_ba Hanna

-Vâng!

-Có cần bọn tớ tiễn cậu tới sân bay không?_nó

-Không cần đâu! Tạm biệt hai cậu! Rất cám ơn hai cậu!

Hanna đứng im ngắm nhìn hắn cho thật kĩ. Vì đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấy hắn. 1 tiếng nữa cô ta phải đi xa. Nó nhìn bộ mặt Hanna, lòng tỏ vẻ xót xa.

-Vậy bọn tôi về! Chào Hanna! Thượng lộ bình an!_hắn nói

-Ùm!

Sau khi tiễn Hanna tới tập đoàn, hắn lái xe chở nó về. Từ lúc rời tập đoàn tới giờ. Nó và hắn vẫn im thinh thít, chẳng ai nói với ai câu nào.

-Đi chơi không? Dù gì cũng đã trễ học, vậy hôm nay nghỉ đi_hắn là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đó

-Đi! Nhưng ở đâu?_nó phấn khởi

-Đợi đi!

Hắn nói rồi quay đầu xe phóng nhanh đi. Nhanh đến mức nó ở trên xe mà run cầm cập.

-Anh lái gì ghê thế?_nó tức giận

-Nói nhiều quá nha!_hắn

Mới phút chốc, xe hắn dừng chân dước một vườn hoa hướng dương. Những cây hướng dương vừa cao, bông lại to. Trông rất đẹp. Nó nhìn thấy cảnh đó thì tay chân không kìm được mà phóng xuống xe ngay lập tức. Xung quanh cũng có rất nhiều người đứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vườn hướng dương. Hắn vừa bước xuống đã gây bao sự chú ý với biết bao cô gái ở đây!

-woa! Đẹp quá!_nó

Hắn nhìn nó, bất giác tự mỉm cười. Nó chạy tới vườn hoa đó. Ngắm nhìn những bông hoa. Hắn tự nhiên đưa chiếc điện thoại lên chụp một tấm ảnh nó cùng với bông hướng dương. Hắn nhìn bức ảnh, mỉm cười.

-Đẹp đấy!_hắn

-Này này! Anh chụp hình tôi đấy à! Xóa mau!_nó

-Làm gì có! Cô chơi tiếp đi! Tôi qua góc cây ngồi!

-Ừ!

Hắn tiến tới ngồi dưới gốc cây mát rượi. Tay mở thư viện ảnh trong điện thoại ra xem. Toàn những bức hình hắn chụp trộm nó. Có tấm nhìn rất tức cười lại có tấm nhìn rất dễ thương. Bỗng những cô gái đi lại gần hắn.

-Chào anh! Cho bọn em làm quen nhé!

Hắn nhìn những cô gái đó. Nhìn rất sang trọng, xinh đẹp nhưng hắn lại không có hứng thú.

-Sao cũng được!_hắn

-Tụi em ngồi kế nhé!

-Ừ!

Nó đang chơi đùa thì nhìn qua hắn. thấy hắn đang gần gũi với nhiều cô gái. Đã vậy mấy cô gái đó còn cố tình ngồi sát vào hắn. Trong lòng tự nhiên có một cảm giác nào đó.

"Sao lại có cảm giác này!"_nó nghĩ

-Anh bao nhiêu tuổi rồi?

-17

-Vậy sao? Bọn em mới 16 à! Anh tên gì?

-Bảo!

-Bảo? Tên đẹp đấy! Anh cho bọn em làm quen nhé! Cho em số điện thoại anh đi!

-này này! Các cô cũng phải biết xấu hổ chứ! Sao lại đi tán người đã có bạn gái chứ!_nó từ đâu đi tới

-Cô là ai? Bảo! Cô ta là ai vậy?_1 đứa nữ nói

-Phải đấy! Cô ta là bạn gái tôi! Các cô tránh xa dùm!

Hắn nói. Kế hoạch khiến nó ghen của hắn đã thành công mĩ mãn.

-Hứ! Em không tin! Có cái gì chứng minh đi!

-Được!_nó

Nó chạy tới hắn, kiss nhẹ lên môi hắn. Mấy đứa con gái cũng bất ngờ.

-Giờ thì tránh xa bạn trai tôi ra. Nếu không thì cô coi chừng đấy!

Mấy đứa con gái thấy vậy, tiếc nuối rời đi. Hắn ôm eo nó kéo nó lại gần.

-Ghen à?_hắn cươi nham hiểm

-Ghen gì chứ!_nó đỏ mặt_Mà này! Bình thường anh không thích con gái nào lại gần. Sao hôm nay kì thế?

-Muốn thử lòng cô ấy mà!

Hắn ôm cô vào lòng.

-Vân Nhi! Thời gian qua kể từ ngày cô đến đây. Xung quanh tôi đều đã thay đổi. Tôi không biết bản thân mình đã bị cái gì nữa. Nhìn cô thân thiết với thằng con trai khác tôi chịu không được.

Hắn thở dài, nó thì nghe hắn nói chợt đỏ mặt.

-Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?

-Tôi....thích cô!

Nó nghe hắn nói thì rơi nước mắt. NÓ không ngờ hắn lại thích nó. Nó choàng tay qua cổ hắn.

-Tôi cũng rất thích anh!

Thế là hai người trao cho nhau nụ hôn. Nụ hôn của sự hạnh phúc chứ không phải bắt buộc như các ngày thường.

-Vân Nhi nè! Nếu tôi đi 3 năm thì cô vẫn đợi tôi chứ?_hắn ngập ngừng

-Gì chứ? Anh đi đâu 3 năm?_nó nhăn mặt

-Không... chỉ là giả sử thôi!_hắn

-Không. Nhất đinh là Không! Nếu anh bỏ mặc tôi thì tôi sẽ kiếm người khác!_nó trả lời

-Vậy à!

Hắn trả lời. Ánh mắt ánh lên tia đượm buồn mà nó không thấy được. Có phải hắn sẽ rời xa nó 3 năm. Có phải cái giả sử đó là thật!

-Từ hôm nay tụi mình quen nhau nhé!-hắn

-Ừ!  

--------------------------END-----------------------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: