Chap 12
Vừa vào nhà chiến hữu của Kim Myung Soo, Park Bo Gum liền đuổi Park Ji Yeon vào phòng ngủ, nói là hai người đàn ông muốn trưng dụng phòng khách khoa tay múa chân so chiêu, sợ làm cô bị thương. Park Ji Yeon bị chọc tức, lại không có biện pháp, chỉ trơ mắt nhìn Kim Myung Soo, khiến tim của Kim Myung Soo bị nhìn đến mềm ra.
Vì vậy, khi anh làm cái bia chỉ dạy cho Park Bo Gum chiêu bẻ tay thì cũng không hề chừa chút mặt mũi nào cho cậu em vợ.
Park Ji Yeon buồn bực sợ hãi ở phòng ngủ, trước kia lúc nghỉ ngơi đều là ở nhà một mình, không lên net thì ngủ, ngày trôi qua cũng rất nhanh, không hề cảm thấy cô đơn. Chỉ mới quen Kim Myung Soo một tuần lễ, chỉ một tuần lễ mà thôi, cô đã không muốn nhàm chán giết thời gian một mình rồi, hiện tại cô thích nghe Kim Myung Soo khoe khoang tán gẫu, Kim Myung Soo cái gì cũng biết, nói chuyện còn hài hước, mặc dù có mấy lúc hơi sai lệch, hơi khoe khoang, nhưng cô nghe rất vui vẻ.
Đêm qua cả đêm chưa ngủ, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất rồi, lúc tỉnh lại đã đến giờ cơm trưa.
Hai người trong phòng khách vẫn còn đang khoa tay múa chân, Kim Myung Soo đã không còn vẻ cam chịu như trước, đổi thành vừa chuyên chú vừa nghiêm túc. Mà Park Bo Gum cũng khoa tay múa chân rất ra dáng.
"Nghỉ một lát đi, nên ăn cơm trưa."
Kim Myung Soo lại hiếm thấy không ngẩng đầu lên, chỉ bảo cô, "Chờ một lát."
Một lát này mất đến 10 phút mới xong, Park Bo Gum lập tức chạy vào phòng bếp tìm nước uống, Park Ji Yeon đưa cho Kim Myung Soo một bình nước, "Anh thật nghiêm túc."
Kim Myung Soo nói, "Thật là hiếm thấy, em trai của em rất có thiên phú, đáng tiếc không luyện từ nhỏ."
Lời này khiến cô kinh sợ, "Thiệt hay giả?"
"Ai gạt người thì là con chó nhỏ." Kim Myung Soo rất nghiêm túc, "Vừa dạy liền biết, ba anh mà thấy, chắc chắn thu cậu ấy làm đồ đệ."
Park Ji Yeon biết ba Kim Myung Soo là một người rất có thành tựu ở võ học, mặc dù chỉ làm giáo viên thể dục trong trường, nhưng khi còn trẻ tuổi đã từng nổi tiếng một phương.
"Còn anh, anh có mạnh hơn em trai em không?" Park Ji Yeon cười hỏi.
"Anh thật ra kém cậu ấy." Kim Myung Soo thừa dịp Park Bo Gum không có ở đây, nhanh chóng hôn môi cô một cái, "Anh chỉ là bị buộc luyện từ nhỏ, không có thiên phú gì hay căn cốt gì tốt."
Park Ji Yeon còn muốn nói điều gì, lại bị hai tiếng ho khan của Park Bo Gum làm nghẹn về, nên nhìn cậu tức giận nói, "Chị đi xuống mua đồ ăn, một lát ăn cơm."
Mua xong thức ăn chín và trái cây, lại thấy có bán dưa leo, dưa leo nhỏ nhỏ có gai thật tươi, còn có đóa đóa hoa vàng, vì vậy lại mua mấy trái dưa leo và nước tương. Rồi xách thêm một bình coke ướp lạnh lớn, Park Ji Yeon mới vui mừng đi lên lầu.
Vừa mở cửa liền sợ hết hồn, ối trời, Park Bo Gum mặc áo sát nách, đứng ở giữa phòng khách cong một chân lên, hai cổ tay còn cong thành hình cái móc.
Cậu nhìn thấy Park Ji Yeon trở lại, mặc dù vội vã khoe khoang, nhưng lại không hề chuyển chân, "Chị, biết đây là bộ quyền nào không?"
Park Ji Yeon: "Quyền trêu chọc khỉ con."
Park Bo Gum: "Chị mới là khỉ con đó, cái này gọi là Long Quyền, Thổ Lão Mạo."
Kim Myung Soo cũng mặc áo sát nách, hai người đàn ông này so với nhau, thì cậu em vợ càng có vẻ giống con gái.
Quả thật là người so với người, so người chết. Trước kia cũng không cảm thấy em trai mình mảnh khảnh, tuy hơi trắng, nhưng bắp thịt cũng coi như phát triển, bắp thịt ở cánh tay cũng có thể nhìn thấy, nhưng so với Kim Myung Soo mạnh mạnh mẽ mẽ, cao to, bắp thịt thật nhiều, thì Park Bo Gum chỉ có thể coi là chưa trổ mã hoàn toàn.
Vốn Park Ji Yeon không thích thể trạng cường tráng của Kim Myung Soo lắm, hiện tại bị Park Bo Gum tôn lên, ôi, thật đúng là rất có vị đàn ông.
"Đừng nhìn anh ấy, con gái gì mà, không sợ đau mắt hột à." Em trai Park vừa khoác áo lên người Kim Myung Soo vừa trừng chị gáiPark
ChịgáiPark bình tĩnh vạch trần cậu, "Em tự ti thôi."
Ánh mắt của em traiPark bắt đầu né tránh rồi, Kim Myung Soo nói, "Cậu ấy như vậy vừa đúng, thật linh hoạt, nếu vóc dáng lùn chút nữa thì tốt hơn."
Park Bo Gum cao 1m83, Kim Myung Soo còn cao hơn cậu mấy phần, nói ít cũng phải 1m85, theo như lời anh, nhỏ thấp linh hoạt, vậy người cao to như anh, thật sự rất khó luyện tập rồi.
Buổi chiều, Park Bo Gum còn muốn luyện mấy chiêu đó, nhưng Kim Myung Soo lại nói, "Nhiều loại quyền không thực dụng, cậu lại không tranh tài, không cần phải luyện, có thời gian tôi dạy cho cậu mấy bộ thực dụng, sau này làm việc có thể dùng."
Park Bo Gum gật đầu tán thành, xoay người liền lôi kéoPark Ji Yeon về nhà, khiến Kim Myung Soo hơi tức giận, cậu em vợ này thật là không biết ơn, dùng xong người liền đạp.
"Em về trước đi, buổi tối để Kim Myung Soo đưa chị đi, được không?"
Park Bo Gum hung hăng chọc chọc ót cô, lôi kéo cô tránh ra mấy bước, đưa lưng về phía Kim Myung Soo nhỏ giọng nói, "Em nói chị chừng nào mới thông minh hơn, biết dè dặt không hả? Đâu phải mua bán gì đâu, thả lỏng chút mới tốt."
"À?" Quay đầu lại xem xem Kim Myung Soo, hiển nhiên cô không hiểu ra sao, thì ra chuyện này còn có học vấn lớn vậy!
Nhưng, hôm nay Park Ji Yeon rốt cuộc ở lại, Park Bo Gum bị một cuộc điện thoại gọi đi, Kim Myung Soo bảo đảm sẽ đưa chị anh về nhà mà không tổn hao gì, chỉ thiếu không bị buộc chỉ trời thề thốt.
Park Bo Gum vừa đi, Kim Myung Soo liền kéo Park Ji Yeon lên ghế sa lon, cúi đầu liền hôn xuống.
Con người vừa ăn mặn, nhất là người đàn ông, một khi khai trai, thì căn bản không còn tự chủ gì nữa. Kim Myung Soo mặc dù chỉ tính mới ăn mặn ba phần, nhưng dầu gì cũng không mãi đỏ mặt, hay ngượng ngùng giống mấy ngày trước đây rồi, hôn cũng có thứ tự.
Park Ji Yeon bị đè đến hô hấp cũng nghẹn, mắt thấy không thở nổi nữa, Kim Myung Soo mới bất đắc dĩ buông cô ra, đôi môi còn hôn chung quanh mặt cô, vẫn chưa thỏa mãn.
"Ngày nghỉ còn bao nhiêu ngày?"
"Chừng mười ngày nữa." Kim Myung Soo suy nghĩ có thể nghỉ thêm mấy ngày không, anh không muốn đang nóng hổi liền rời đi, "Sao lại nhanh thế này!"
Park Ji Yeon nói, "Hai ta có phải phát triển nhanh quá không?"
Đủ chậm, Kim Myung Soo nói ở trong lòng. Theo trình độ yêu thích của anh dành cho Park Ji Yeon, một tuần lễ đủ kết hôn.
"Không, chúng ta đã là người lớn, cũng đủ số tuổi đăng ký kết hôn, thật không tính nhanh."
Park Ji Yeon hơi suy tư một chút, nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ trong đầu.
Buổi tối, Kim Myung Soo đưa cô về nhà, trước khi lên lầu lại nóng hổi trong công viên nhỏ ngoài chung cư một lúc lâu mới thả người.
Park Ji Yeon thần thần bí bí nói cho anh biết, "Nhịn mấy ngày nữa."
Nhịn cái gì? Trong đầu dưa của Kim Myung Soo bắt đầu không thuần khiết rồi.
Ăn xong cơm tối, Park Ji Yeon không chịu nổi Kim Myung Soo liên tục khẩn cầu, bị buộc chat webcam với anh. Cô đột nhiên phát hiện, thật ra thì tính tình của Kim Myung Soo đặc biệt cố chấp, vô luận là anh kiên trì ở bệnh viện đợi cô, hay kiên trì để cho cô ăn cái gì, mặc kệ cô nói gì khuyên gì, nhìn anh âm thầm không phản kháng, nhưng trên thực tế lại không hề nghe cô, vẫn tiếp tục làm theo ý mình như trước, thật rất. . . . Bướng bỉnh.
Đang xem anh nói huyên thuyên, thì cửa phòng bị khe khẽ đẩy mở ra, cô nhanh chóng tắt webcam.
Người đến là Park lão gia.
"Cha, thế nào?"
"Không có việc gì, xem con làm gì đó?"
"Con có thể làm gì!" ánh mắt của Park Ji Yeon bắt đầu né tránh rồi, cô vừa né tránh, Park lão gia liền đoán được lúc nãy cô tán gẫu với ai. Con trai con gái đều như nhau, vừa làm chuyện gì không muốn người ta biết, thì ánh mắt liền bắt đầu mơ hồ.
Park lão gia ngồi vào trên giường nhưng không mở miệng, không khí bốn phía bắt đầu hạ xuống. Park Ji Yeon đã quen, ngược lại không sợ, ba cô từ trước đến nay luôn có vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ có bề ngoài dọa người thôi.
Từ khi chị em nhà họ Park biết chuyện, thì thái độ củaPark lão gia đều như hôm nay, nhiều năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Khi đó Park lão gia vẫn chưa là Park lão gia, chỉ là ba Park trẻ tuổi đơn giản, bởi vì ông trời sinh mặt đen, cười hay không cười cũng như nhau, hơn nữa tính tình cứng nhắc không hay bày tỏ tình cảm với con, cho nên một đôi nam nữ không quá chào đón ông. Chỉ là ở lúc không có người ông lại thật thích sờ sờ hai má con gái, còn luôn len lén hỏi cô, "Yeonie thích ba hay là mẹ?"
Park Ji Yeon khi đó cũng chỉ là một bé ngốc ngây thơ, lúc đầu rất tự nhiên nói cho ông biết mình thích mẹ, mỗi lúc này, sắc mặt củaPark lão gia sẽ trở nên rất quỷ dị. Sau đó trải qua Park Bo Gum chỉ dạy một phen, cô học được cách không trả lời mà hỏi lại, "Vậy ba thương con hay em hơn?"
Từ đó trở đi, ba Park trẻ tuổi chưa từng hỏi cô vấn đề này nữa.
Sau khi lớn lên, Park Ji Yeon bắt đầu hiểu được tình yêu thầm lặng mà sâu đậm của cha.
Tình thương củaPark lão gia mặc dù thầm lặng, nhưng lại không hề thua tình thương củaPark phu nhân.
Mà Park Ji Yeon cũng rõ ràng, trong việc giới thiệu mình quen với Kim Myung Soo, trên thực tế trong lòngPark lão gia cũng cảm thấy xin lỗi cô, chưa nói đến việc ai xứng với ai, chỉ trộn lẫn vào việc báo ơn, thì đã khiến việc vốn thuần khiết trở nên hơi không thuần khiết rồi.
Quả thật cô lúc đầu là bởi vì nguyên nhân này mới xem mắt với Kim Myung Soo, nhưng bây giờ, tất cả đều thay đổi rồi, cô cảm thấy gặp phải Kim Myung Soo là chuyện rất may mắn.
"Cha, có phải ngài có chuyện gì muốn nói không?"
Park lão gia không được tự nhiên xoa xoa đôi bàn tay, chần chờ nửa ngày mới nói, "Tiểu tử Kim Myung Soo kia cũng không tệ lắm."
Park Ji Yeon gật đầu tán thành, "Không sai, thành thật có lòng."
"Vậy con còn cảm thấy miễn cưỡng không?"
Cô sững sờ, trước kia từng cảm thấy miễn cưỡng sao?
Hình như lúc đầu có một chút, kể từ lần đầu tiên anh gác đêm cho cô đi làm, sau này phát triển tiếp cũng xem như là thuận theo tự nhiên, thật đúng là không còn miễn cưỡng.
"Cha, Kim Myung Soo với con khá hợp, mẹ đã nói với con, khuyết điểm của anh ấy có lẽ con vừa đúng có thể tiếp nhận, hiện tại con thật cảm thấy nói rất đúng, con thật sự thích tính tình thành thật đó, không hề làm bộ."
Rõ ràng cảm thấyPark lão gia thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng tốt, không miễn cưỡng là tốt rồi."
Park Ji Yeon đếm đầu ngón tay, "Hết hôm nay thì chúng con quen nhau được một tuần, con cảm thấy hơi nhanh, nhưng mà anh ấy chỉ còn mười ngày nghỉ. . . ."
Nói xong ngẩng đầu nhìnPark lão gia một cái, nghe được một câu rất hợp ý, "Vậy thì mau dẫn về nhà mẹ con xem kỹ đi."
Cô đang chờ câu này, đây chính là ý tưởng cô nghĩ ra chiều ngay.
Ngày hôm sau làm ca ngày, đến đơn vị rồi bắt đầu làm việc lu bù lên. Đợi làm xong hết công việc trong tay, không ngoài dự liệu thấy Ahn Hani tới.
Park Ji Yeon che kín đầu trước khi Ahn Hani kéo mũ y tá của cô, "Chớ kéo chớ kéo, tóc sẽ rối loạn."
Ahn Hani ném cho cô một chai nước chanh.
"Mỗi lần đều là nước chanh, sao không đổi cái khác." Lời tuy nói như thế, nhưng cũng không khách khí mở nắp ra uống ngay.
"Chị, buổi trưa cùng đi ra ngoài ăn nha?"
Park Ji Yeon lắc đầu một cái, "Không, buổi trưa Kim Myung Soo tới đây, cùng đến phòng ăn ăn chút đi, buổi tối sẽ ra ngoài ăn, em dẫn Kim Junsu theo luôn."
Ahn Hani nhìn cô, vẻ mặt thay đổi, khiến cô bị nhìn mà tim đập thình thịch.
"Van em đó, em đừng nhìn chị thế, khiến trong lòng hoang mang."
Ahn Hani bị chọc cười, "Đâu phải tìm chị vay tiền, đồ keo kiệt." Suy nghĩ một chút còn nói, "Chị và anh lính ngốc đó quen nhau rất vui?"
"Nói ai là anh lính ngốc hả." Park Ji Yeon véo cô một cái, "Khách khí một chút, chị chuẩn bị dẫn anh ấy về nhà."
"Thiệt hay giả? Nhanh như vậy?"
"Thế nào, có vấn đề sao?"
Nhân tố bên ngoài thật thích hợp, còn bên trao, cô và Kim Myung Soo càng lúc càng tốt, tuổi cũng không nhỏ rồi, dẫn về nhà cũng không có gì đáng kinh hoảng mà.
"Em chỉ sợ chị nhất thời thân thiết nên choáng đầu, chị có suy nghĩ đến việc Kim Myung Soo anh có thích hợp mình hay không chưa?"
Park Ji Yeon trầm tư, cô chưa có nghĩ đến.
"Trong mắt của em thì không quá thích hợp." Ahn Hani nói nghiêm túc, "Tối thiểu có người thích hợp hơn anh ta."
"Lời này của em là có ý gì?"
Ahn Hani không đáp lời của cô, hỏi ngược lại, "Chị biết em đi ăn cơm với ai mà khiến Kim Junsu tức giận vậy không?"
Park Ji Yeon lắc đầu một cái, cô không biết.
"Yong Junhyung."
"À? Người ở khoa da liễu?" Park Ji Yeon sáng tỏ, "Em chuẩn bị vượt tường?"
"Em không chuẩn bị vượt tường, là Yong Junhyung coi trọng chị."
Cô không kịp nuốt xuống hớp nước, bị sặc, "Má ơi, em thiếu tiền cứ nói thẳng, đừng dọa chị."
Ahn Hani nóng nảy, "Em thật vất vả mới nói thật, sao chị không tin em chứ, Yong Junhyung coi trọng chị, nhưng hai người không quen, anh ta ngại đường đột tìm chị, cho nên tìm em, bảo em để lộ tin tức, hỏi thăm ý của chị."
Xác nhận cô là nghiêm túc, Park Ji Yeon lắc đầu nguầy nguậy, "Không muốn không muốn, vẫn là Kim Myung Soo tốt hơn, Yong Junhyung kém anh ấy."
"Kém anh ấy?" Ahn Hani nói thầm một lần, thật nghi ngờ, không hiểu nhìn Park Ji Yeon nghiên cứu, quan niệm thẩm mỹ và cấu tạo đại não của chị cô quả nhiên khác hẳn với người thường.
"Chị nói Yong Junhyung kém Kim Myung Soo? Hả?" Ahn Hani bật cười ra tiếng, "Chị nói xem kém chỗ nào, bàn về tướng mạo, bàn về gia thế, bàn về trình độ học vấn. . . ."
Park Ji Yeon vẫn lắc đầu, "Mấy thứ em nói chị không thèm để ý, con người của Kim Myung Soo thành thục chân thật, đối xử với chị cũng tốt."
"Thành thục?" Ahn Hani lại nghi ngờ rồi, không thể tin, "Vậy cũng gọi là thành thục?"
"Nói em cũng không hiểu, dù sao từ trong ánh mắt của anh ấy chị có thể nhìn ra, ở chung với anh ấy nhất định sẽ vui vẻ. Về phần Yong Junhyung, hay là thôi đi, anh ta phức tạp quá, từ nhỏ chị đã bị em trai áp bức, không muốn tìm một ông xã như thế đâu."
Ahn Hani cho tới bây giờ luôn thấy chị cô ngốc, mình không ở bên cạnh trông nom cô cũng không yên tâm, Kim Myung Soo lại xuất hiện trong phạm vi cô trông nom không tới, người mặc dù nhìn tạm được, cô cũng không bài xích, nhưng trong lòng lại không thích lắm. Còn Yong Junhyung thì cô đã biết gốc biết rễ, con người thông minh, nhưng cô cũng không coi trọng quá mức, dù sao cũng chỉ là thêm một lựa chọn thôi..
"Nếu trong lòng chị đã quyết định rồi, vậy em không nói nữa."
"Vậy thì đừng nói cái gì nữa, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Ahn Hani rốt cuộc bị tức điên rồi, "Ai chị, em vẫn nên giúp chị gỡ gỡ. Yong Junhyung, trẻ tuổi, dáng vẻ cũng đẹp trai, cha của anh ta còn là viện trưởng, khác, hai người đều học y, có tiếng nói chung, hơn nữa trên công việc có thể hiểu nhau. . . ."
"Vậy Kim Myung Soo có cái gì không tốt?"
Ahn Hani cứng họng, Kim Myung Soo quả thật cũng không có gì không được, "Em nói thẳng với chị vậy, nói thật em cảm thấy hai người này đều không phải là tốt nhất, em thấy ai cũng không xứng với chị."
Park Ji Yeon vui vẻ, "Tâm trạng của em chị hiểu, nói thật, chị cũng cảm thấy không ai xứng với em, chuyện này gọi là bao che, tự xem người nhà của mình tốt nhất, nhưng nghĩ như vậy là không đúng, em nói đúng không?"
Thật đúng là có chuyện như vậy, Ahn Hani cũng bị chọc vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro