
2 tiếng sét ái tình và vị khách tí hon
Gia Uy đi xuống phòng khách thấy Thiên Long vẫn còn ngồi đó suy tư. Anh nhìn thằng bạn lại thấy buồn cười, Dương Thiên Long mà anh quen bây giờ nhìn y chang tên con nít to xác đang ngồi giận dỗi.
Gia Uy nhớ lại hồi cấp 3 Thiên Long có cái biệt danh khá thú vị, "Ác ma kẹo ngọt".
Ác ma bởi Thiên Long đẹp trai nhưng chẳng bao giờ chịu cười, mặt lạnh lùng, đôi mắt nâu nhạt lúc nào cũng nhìn xa xăm. Trong lớp anh ít bạn lắm, ai hỏi gì cũng trả lời nhát gừng, ngắn gọn, chẳng buồn nói tiếp, chẳng ai muốn bắt chuyện với anh.
Gia Uy là người bạn đầu tiên và duy nhất của Thiên Long, anh chỉ cười và nói chuyện với mỗi Gia Uy. Lý do tại sao thì có trời mới biết.
Kẹo ngọt bởi lúc nào cũng thấy Thiên Long ngậm kẹo, cứ nhìn thấy anh là y như rằng thấy luôn cả cây kẹo mút túc trực trong mồm. Nhiều lúc Gia Uy cũng thấy buồn cười với hình tượng của Thiên Long, "mặt lạnh lùng, mồm ngậm kẹo" chẳng hợp tí nào.
Thiên Long kể Gia Uy nghe rất nhiều chuyện, nhưng nội dung chủ yếu chỉ xoay quanh 1 người....Lục Thiên Y – cô vợ bé nhỏ của anh. Thiên Long hay cười mỗi khi nhắc đến cô bé này, lúc nào cũng tíu tít "Thiên Y thế này, Thiên Y thế kia", những lúc ấy mắt anh ấm áp cực.
"NÀY! Có đi ngủ không thì bảo, tính ngồi đó tới sáng hả thằng khỉ?". Gia Uy đi thẳng lên lầu, không quên quay sang kêu thằng bạn.
Thiên Long uể oải đi về phòng, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài đối với anh.
~~~~~~~~
Thiên Long thức cả đêm tới tận 2h sáng mới lò dò đi ngủ. Anh đang say giấc nồng mơ về một ngày đẹp trời nào đó, tay trong tay với Thiên Y tung tăng đi vào sảnh cưới, hai người chuẩn bị trao nhau nụ hôn thề hẹn, môi anh từ từ tiến tới, sắp chạm được đôi môi nhỏ nhắn của Thiên Y, chỉ còn một chút thôi......một tí nữa......
"Anh Long dậy, sáng rồi, dậy dậy", Thiên Y lay lay cố đánh thức anh dậy.
Chỉ còn một tí nữa thôi là Thiên Long hôn được vợ yêu bé nhỏ rồi, vậy mà chẳng biết là cái gì đang lay lay, kéo kéo không cho anh tiến thêm xíu nữa? Bực mình anh vung tay cái, đẩy ngã "chướng ngại vật" mà có nằm mơ cũng không ngờ được đó là "cô dâu" của anh.
Hôm nay là chủ nhật, Thiên Y không đi học còn Thiên Long cũng chẳng đi làm, nhưng cô vẫn thức dậy sớm theo thói quen, và kéo cả anh dậy theo thói quen của mình. Thiên Y muốn anh dậy sớm giống cô, điều đó tốt cho sức khỏe của anh, thế mà "lòng tốt" của cô bị anh đẩy ra như vậy.
"Cho anh ngủ mập thây luôn, cái đồ sâu lười!"
Thiên Y bực tức không thèm kêu anh dậy nữa, quay người đi thẳng ra cửa. Đi được vài bước, một điều gì thú vị lóe lên, cô quay người lại, chỉ thẳng vào anh:
"Để tui xem anh còn ngủ được tới chừng nào?"
Thiên Long vẫn mơ đến "cô dâu Thiên Y" của anh, chưa kịp hôn thì nàng đã biến mất, khung cảnh xung quanh cũng chợt thay đổi. Anh đang đứng giữa biển, sóng vỗ ầm ầm, người anh cứ nãy tưng tưng.
Thế là đi tông giấc mơ đẹp, Thiên Long chả thèm mơ nữa, từ từ hé mắt ra. Đập vào mắt anh là "cô dâu Thiên Y" không váy cưới, không vòng hoa, không e ấp dịu dàng mà đang......tí ta tí tởn nhảy rầm rầm trên giường anh.
Ôi trời thế ra nguyên nhân của cơn "sóng thần" trong mơ của anh là đây sao???
"Em thôi giùm anh nhờ, nhảy thế sập giường là anh đánh tét mông đấy". Thiên Long cau có, miệng vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
Thiên Y cóc thèm quan tâm lời hăm dọa "tét mông" của anh, vẫn say sưa tiếp tục chuyên môn nhảy khí thế, càng nhảy càng hăng, bất kể cái giường có sập hay không.
"Sập thì anh xuống đất mà ngủ. Ai bảo nãy em kêu đàng hoàng thì không chịu nghe".
"Có ngưng không? Hay đợi anh chụp hình đăng báo tường?", Thiên Long chộp lấy điện thoại, cười nham hiểm, "Lớp trưởng gương mẫu nhảy ầm ầm như con nít, đề tài hấp dẫn đây".
Nghe Thiên Long dọa thế Thiên Y xanh mặt, leo xuống giường chạy nhanh ra phòng. Nếu anh làm thiệt thì còn gì là hình tượng lớp trưởng gương mẫu của cô nữa, sau này làm sao mà trị được cả đám tiểu yêu trong lớp.
Thiên Y là lớp trưởng của lớp chuyên toán, nổi tiếng là học sinh gương mẫu, tấm gương sáng cho tất cả thần dân lớp 11A1 noi theo. Ở trường cô là đứa nghiêm túc, học ra học mà chơi ra chơi, lúc nào cũng thấy cô cắm cúi học lấy học để, chẳng bao giờ thấy cô đùa giỡn hay làm gì quá khích.
Ngày hôm qua lớp trưởng gương mẫu đã "vinh dự" được ghi danh trong "bảng vàng" đủ khiến cả lớp được một phen ngạc nhiên. Giờ đây nếu xuất hiện thêm một phô "khoảng khắc quá khích" thì có mà cả lớp được một dịp nổi loạn.
Ai bảo lớp chuyên thì toàn mọt sách, lớp Thiên Y đầy ra những đứa nghịch như quỷ, tụi nó học thì giỏi mà quậy thì.....cũng không kém. Thiên Y được chọn làm lớp trưởng vì thành tích khá tốt hồi lớp 10, đám con trai trong lớp phải chịu sự quản lý của một đứa con gái mặt non chẹt lại đâm ra không phục lắm.
Lúc đầu thì không chịu thật, nhưng cuối cùng cả đám đều phải phục lăn cô lớp trưởng nhỏ. Ngoài việc học hành cực siêu, mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp từ hoạt động đoàn đội, các cuộc thi học sinh giỏi đến cãi cọ lục đục trong lớp, một tay Thiên Y dàn xếp ổn thỏa hết.
Nhiều lúc Thiên Y cũng thắc mắc, cái lớp to đùng hơn 39 mạng mà cô còn trị được, vậy mà có mình lão Thiên Long này là cô đành bó tay.
~~~~~~~~
6h sáng, Gia Uy vừa duyệt xong đống hồ sơ chất cao như núi trên bàn, anh đứng dậy vươn vai một cái rồi lon ton xuống bếp kiếm gì bỏ bụng.
Tủ lạnh được mở ra, sáng trưng đầy hấp dẫn. Khác với vẻ ngạc nhiên hôm qua của Thiên Y, anh thản nhiên nhìn một lượt tủ lạnh, bốc một thanh socola cắn một miếng ngon lành. Anh còn lạ gì cái "cửa hàng bánh kẹo mini" của nhà thằng Long, cứ lấy thoải mái chẳng cần trả tiền, sướng thế đấy.
Lúc này Thiên Y cũng vừa đi xuống. Hai người mỉm cười nhìn nhau, thân thiết cứ như quen từ lâu lắm rồi.
"Hi em! Không đi học mà dậy sớm ghê ta".
"Hi anh Uy, anh cũng dậy sớm ghê á, chẳng bù với con sâu lười kia".
Gia Uy phì cười nhìn Thiên y, cô cũng nhe răng cười nhìn anh, 2 anh em cứ nhìn nhau cười, bỏ mặc cái "con sâu lười" đang mặt mày nhăn nhó đứng sau lưng.
"Em bảo ai sâu lười hả? Hai người mới gặp hôm quá mà làm gì thân thiết dữ vậy?". Thiên Long nhìn cả hai, mặt hiện lên dấu ? to đùng.
"Nói ai tự người đó hiểu. Lêu lêu đồ sâu lười!", Thiên Y lè lưỡi trêu anh.
Thiên Long không cãi với cô nữa, cái bụng đang biểu tình dữ dội, anh quay sang mở tủ lạnh lấy thanh socola cắn một miếng to đùng. Ăn đồ ngọt mãi cũng chẳng thấy no gì mấy, Thiên Long cầm hộp trứng, định bụng chiên ốp la ăn thì bị Thiên Y chặn lại:
"Để đó em làm, em không muốn ăn món trứng ngọt như hôm qua đâu".
4 từ "để đó em làm" khiến Thiên Long xanh mặt, nhớ lại món trứng mặn chát hôm qua anh lại thấy nhức đầu. Hai đứa cứ giật qua giật lại trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Gia Uy.
"Hai người làm cái trò gì vậy?"
Vừa nghe Gia Uy lên tiếng, Thiên Long như vớ được vàng, giật cái hộp trứng đưa cho Gia Uy:
"Đây! Phần 3 người, bao tử của tụi tao trông cậy hết vào mày đấy!"
Rồi không đợi Gia Uy kịp trả lời, Thiên Long kéo tay Thiên Y đi ra bàn ngồi. Gia Uy chỉ còn biết thở dài, tao về đây làm osin cho mày hả cái thằng trời đánh kia?
~~~~~~~~
Ba dĩa trứng ốp la thơm lừng được mang ra, hình thức duyệt, mùi thơm duyệt, còn mùi vị thì Thiên Y chưa dám thử, sợ lại giống dĩa trứng hôm qua, hai người là bạn biết đâu chừng khẩu vị giống nhau.
"Em ăn đi, anh không bỏ độc đâu!"
Gia Uy cười hiền, Thiên Y chẳng thèm nhìn anh, cứ chăm chăm ngắm dĩa trứng. Cô đâu sợ anh bỏ độc, cô chỉ tội nghiệp cái bao tử của mình, nếu cả anh Gia Uy cũng nấu ăn chán đời như tên kia, những ngày tháng sau này cô biết ăn gì đây.
"Em cứ ăn đi đừng lo, tên này nhìn bộ dạng không đáng tin cậy, nhưng nấu ăn thì hơi bị ngon đấy".
"Mày khen tao hay là nói móc tao đó hả?", Gia Uy cười nhếch mép.
"Cả hai!"
Thiên Long tỉnh bơ trả lời, thân nhau quá mà, chẳng cần nể nang ai. Gia Uy cũng chẳng buồn vặn lại, anh còn lạ gì cái kiểu vừa đánh vừa xoa của Thiên Long.
Thiên Y hết nhìn Thiên Long rồi quay sang nhìn Gia Uy, cả hai đều chăm chú nhìn cô bằng vẻ mặt háo hức lắm, cứ như cô là nhà phê bình ẩm thực, còn hai anh là đầu bếp đang chờ đợi nhận xét của cô vậy.
Thiên Y nhăn mặt miễn cưỡng ăn một miếng nhỏ, miếng trứng vừa được nuốt, mặt cô từ từ giãn ra, rồi cô reo lên:
"Wow ngon ghê!", Thiên Y ngước lên nhìn Gia Uy cười rõ tươi, "Có anh ở đây thì sau này em hết sợ chết đói rồi, giao cho anh Long nấu ăn em không yên tâm tí nào".
Gia Uy nhìn Thiên Y mỉm cười thật hiền.
Thiên Long nhìn Thiên Y mặt xụ xuống như cún con.
Thiên Y chẳng thèm nhìn ai hết, cứ cắm cúi mà ăn.
"Lát anh vào công ty lấy hồ sơ, em ở nhà ngoan với thằng Uy, không được đi lung tung đấy!". Thiên Long dịu dàng nhìn Thiên Y, nhéo má cô một cái.
Dọn dẹp đống dĩa xong, Thiên Long chạy xe đến công ty. Để Thiên Y một mình ở nhà với Gia Uy, anh cũng không an tâm lắm, nhưng biết làm sao được, đành phải đi nhanh về nhanh thôi.
~~~~~~~~~
Thiên Long vừa đi thì Thảo Nhi cũng vừa đến. Nhỏ không bấm chuông mà đứng ngoài hét vào:
"Tao đến rồi nè Thiên Y, mở cửa nhanh bớ Thiên Y".
Nghe tiếng nhỏ bạn Thiên Y chạy nhanh ra mở cửa. Vừa thấy Thảo Nhi cô đã ôm chầm lấy nhỏ, xoay vòng vòng:
"Tao đợi mày nãy giờ, nhớ mày chết đi được!"
Thảo Nhi bị cô xoay vòng vòng, chóng hết cả mặt, đẩy vội cô ra:
"Mới sáng sớm tính ám sát tao hả mậy? Tao với mày mới gặp hôm qua mà nhớ nhung gì, xạo quá má".
"Vào đây ngồi nè, đứng hoài mỏi chân". Thiên Y nhe răng cười, kéo Thảo Nhi vào phòng khách.
Gia Uy đứng trong nhà nhìn ra, thấy hai cô bé cứ ôm nhau xoay vòng vòng, không khỏi phì cười.
Thảo Nhi vừa vào đã thấy một anh chàng lạ, nhỏ đoán đây chắc là tên hôm qua Thiên Y kể. Thảo Nhi mỉm cười nhìn anh:
"Chào anh! Em là Thảo Nhi, bạn của Thiên Y!"
"Chào em! Anh là Gia Uy!". Anh mỉm cười, lại một nụ cười nửa miệng.
Thảo Nhi bị nụ cười nửa miệng đầy thu hút của anh hớt hồn. Nhỏ cứ đứng ngẩn ra, cảm thấy tim đau nhói, sâu thẳm trong lòng một cảm xúc gì đó được nhem nhóm lên.
Nụ cười đó sao giống quá, tại sao lại giống như vậy?????
"Thôi hai em ngồi chơi, anh ra siêu thị mua lương thực dự trữ, chứ chỉ trứng không thì ngán lắm".
"Vâng ạ!"
Gia Uy đi ra mở cửa, đi được vài bước thì khựng lại, anh quay người nhìn Thảo Nhi nháy mắt:
"Nhi lát ở lại ăn cơm với tụi anh nha!"
Thảo Nhi không trả lời anh, giờ đây trong nhỏ đầy những cái nhói đau kì lạ. Bóng anh vừa đi khuất, Thảo Nhi quay sang nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên không cảm xúc:
"Mày ơi, hình như tao thích anh Uy rồi!"
Thiên Y như nghe phải tin giật gân, đang uống nước cứ thế mà phun ra hết:
"Mày đùa à???"
Thấy con bạn cứ phun phèo phèo như thế, Thảo Nhi khẽ nhăn mặt:
"Mày chơi dơ quá đi! Mà mặt tao nhìn giống đang đùa lắm à?"
Thiên Y nhìn Thảo Nhi chăm chú, dí sát cả mặt mình vào mặt Nhi làm nhỏ thấy khó chịu. Cô nhớ ban nãy khi Thảo Nhi nói câu ấy, vẻ mặt tỉnh bơ, không có tí gì là đỏ mặt hay mắc cỡ giống mấy nhân vật trong truyện cô hay xem.
"Nhìn mặt mày, tao tin chết liền á! Với lại mày mới gặp anh Uy chưa đầy mấy phút, thích cái nỗi gì?", rồi cô nheo mắt nhìn nhỏ, "Đừng bảo tao tình yêu sét đánh nhá?"
"Bingo", Thảo Nhi cười toe toét.
Thiên Y trợn mắt nhìn nhỏ, đến khổ với con bạn. Thảo Nhi không phải là đứa con gái thấy trai đẹp là tươm tướp, nhỏ cũng chẳng phải là người thích đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Hôm nay tự nhiên lại tuyên bố mình gặp tiếng sét ái tình với Gia Uy, cái mặt không đùa cũng chẳng tí tình cảm, giờ cô không biết nên tin hay là không nữa?
"Tao chỉ nói thích ảnh, chứ có bảo là yêu đâu mà mày suy nghĩ dữ vậy?"
"Có khác gì à?", Thiên Y nhíu mày thắc mắc.
"Khác quá ấy chứ, mày thiệt tình, 17 tuổi rồi mà cứ lơ mơ như con nít".
Thảo Nhi thấy cũng tội nghiệp Thiên Y, 17 tuổi đầu nhưng chưa từng quen người nào đúng nghĩa cả, cứ có tên nào mon men lại gần cô là đều bị Thiên Long đuổi đi hết.
Mà Thảo Nhi cũng tức Thiên Long ghê gớm, mấy năm trời rồi mà chưa tỏ tình với Thiên Y, chỉ chăm chăm lo đuổi tình địch, cứ thế này hoài thì đến bao giờ 2 người mới đến với nhau.
Thiên Y nhớ lại chuyện hồi tối, Thảo Nhi có bảo tim đập thình thịch tức là mình thích người ta, thế khi nãy tim nhỏ cũng đập nhanh như cô à ?
"Thế cảm giác của mày là gì? Có tim đập nhanh như tao tối qua không?"
"Không! Tim tao đau nhói......"
Thảo Nhi nhớ lại cảm giác khi nãy, nụ cười của anh, cái nháy mắt, ở anh có cái gì đó thu hút nhỏ, tim nhỏ nhói lên một cái, đau thắt nhưng lại không ghét được.
Thảo Nhi khẽ thở dài, cảm giác ấy là rung động trước nụ cười của anh, hay vẫn là dư âm của "nụ cười quen thuộc".
"Mày nói gì tao chẳng hiểu chi ráo? Thế mày định khi nào tỏ tình?"
"Con này vô duyên. Tao với ảnh mới quen, chưa gì đã tỏ tình, mày muốn người khác nghĩ bạn mày là nhỏ mặt dày à?", Thảo Nhi dí dí tay vô trán Thiên Y.
"Mà nói chung nếu mày thích anh Uy thì tao sẽ ủng hộ hết mình, nếu anh Uy dám làm mày buồn như......"
Đang nói Thiên Y chợt im bặt, cũng may là "thắng" kịp, tí nữa là nói ra tên "cấm kị" rồi. Thiên Y tự trách mình "Thiên Y ơi là Thiên Y mày đúng là nói mà không biết suy nghĩ mà".
Thiên Y quay sang len lén nhìn Thảo Nhi, nhỏ vẫn ngồi đó im lặng không nói tiếng nào, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt thì tối sầm.
"Nhi ơi tao lỡ mồm, tao xin lỗi mày đừng giận!"
"Có trách mày đâu mà xin lỗi, chuyện cũng qua lâu, tao quên hết trơn rồi".
Thấy Thảo Nhi cười gượng thế, Thiên Y không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi bên cạnh. Cô biết bây giờ nhỏ cần được yên tĩnh.
Có thật là Thảo Nhi đã quên rồi không? Nhỏ đang dối người hay tự dối lòng, 1 năm trời dài đằng đẵng, có thật là nhỏ đã quên anh hay không, hay là không phút giây nào nhỏ không nghĩ tới anh?
Cả nụ cười ấy, Thảo Nhi rung động phải chăng chỉ vì giống một nụ cười khác ???
Cuối cùng thì nhỏ đang mong chờ điều gì cơ chứ?
~~~~~~~
Cả hai cứ im lặng như thế thật lâu, Thảo Nhi lên tiếng trước như muốn xua tan bầu không khí ảm đảm này:
"Khi mày thích một người, tim mày sẽ đập thình thịch khi nghĩ tới người đó, ánh mắt mày lúc nào cũng chỉ dõi theo họ. Có khi lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, thắt lại như có gì đó cứa vào vậy, đau thì đau thật nhưng chẳng thể ghét được".
Rồi Thảo Nhi quay sang nhìn sâu vào mắt Thiên Y, ánh mắt đầy nghiêm túc:
"Phải nhớ kỹ những gì tao nói, rồi sẽ có một ngày mày nhận ra tình cảm thật của mình, mày phải đối diện với sự thật, đừng trốn tránh mãi, biết không?"
Thiên Y nhìn Thảo Nhi thẫn thờ, cô vẫn không hiểu Thảo Nhi muốn nói đến điều gì? Cô trốn tránh cái gì và phải đối diện với cái gì?
Tim Thiên Y nhói lên từng hồi, hình như cô đã lãng quên điều gì quan trọng lắm, cái ký ức mà cô muốn chôn kín, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?
''Thiên Long, em.....''
''Tí tách.....tí tách... ''
Đầu Thiên Y đau quá, càng cố nhớ lại càng đau. Cô lắc lắc đầu, cố xóa đi những ký ức mơ hồ đó.
"Mày sao vậy?", Thảo Nhi lo lắng hỏi.
"Tao không sao! Ăn gì không tao lấy cho, bánh kem không?". Thiên Y mỉm cười, đổi chủ đề, "À mà thôi mở tủ lạnh xem đi, thích gì thì cứ lấy".
Thiên y nhe răng cười, chỉ chỉ về phía tủ lạnh. Thảo Nhi thắc mắc mãi, tủ lạnh có gì mà cô nói cứ như siêu thị mini, thích gì có đó vậy. Tủ lạnh được mở ra, nhỏ reo lên đầy thích thú:
"Wow nhìn như cửa hàng bánh kẹo mini thật này, thích mắt ghê".
"Hehe tác phẩm của lão Long ấy, cho tao cốc sữa luôn".
Thảo Nhi đem ra hai thanh socola, hai cái bánh kem, hai cốc sữa và một hộp kem socola đặt lên bàn. Múc một thìa kem cho vào miệng, mát lạnh sảng khoái, nhìn vẻ mặt thích chí của Thảo Nhi cô cũng vui lây.
"Ăn đồ ngọt cho lắm vào, không sợ mập à?"
Thảo Nhi ngước lên cười một cái rồi lại cắm cúi ăn tiếp, cứ có đồ ăn là quên cả con bạn này. Thiên Y thở dài một cái, cô ghét ngọt thế kia, sao toàn quen mấy người có tình yêu to bự với đồ ngọt không vậy nè? Mấy người này cứ có đồ ăn trước mặt là quên hết mọi thứ xung quanh, Thiên Long đã vậy, Thảo Nhi cũng vậy nốt.
Cạch
Có tiếng cửa mở, nghĩ thầm chắc Gia Uy về, Thiên Y lon ton chạy ra ngoài tính phụ xách đồ.
Ớ không phải Gia Uy, cũng chẳng phải Thiên Long mà là một vị khách.....tí hon. Một cậu bé chừng 5 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc xoăn tít nôm rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn Thiên Y ngơ ngác như muốn hỏi "Chị là ai vậy?". Mà cái mặt này nhìn quen lắm nha, hình như cô đã thấy ở đâu rồi?
"Em là ai vậy? Em kiếm ai nè?"
"Chị là ai dạ? Sao chị ở trong nhà em?"
Nhà em? Thiên Y nhìn thật kỹ cậu bé, rồi như nhớ ra gì đó, cô đập tay một cái. Cậu nhóc này cứ như phiên bản thu nhỏ của Gia Uy vậy, không lẽ......con ảnh?
"Ai vậy mày?", Thảo Nhi trong nhà bước ra thắc mắc hỏi.
"Không lẽ em là......."
"Gia Kiệt!"
Gia Uy vừa về đến nơi, thấy dáng người nhỏ bé thì hết cả hồn. Cậu bé vừa thấy Gia Uy liền mếu máo chạy ào tới ôm cứng chân anh:
"Oa oa anh hai!!! Híc híc anh chơi xấu, bỏ em một mình ở nhà".
"Anh hai???", cả hai cùng đồng thanh.
"Thôi vào nhà đi, làm gì đứng cả hết ngoài cửa thế này?"
Gia Uy dắt cậu nhóc đi vào phòng khách, hai cô nhóc kia cũng lon ton theo sau. Anh lấy thanh kẹo trên bàn đưa cho cậu bé rồi quay sang giới thiệu:
"Đây là em trai anh, Đoàn Gia Kiệt".
Gia Kiệt đang nhai socola, nghe anh hai nhắc tên mình thì quay sang nhìn 2 chị gái cười tươi ơi là tươi:"Em chào hai chị xinh đẹp, em tên Gia Kiệt, năm nay em 5 tuổi".
Thấy thằng bé cười híp mắt, cái má phúng phính phồng phồng nôm đáng yêu chết được, lại còn gọi chị xinh đẹp, Thiên Y với Thảo Nhi cứ tranh nhau hết véo má lại ôm ghì nhóc.
"Chào em, chị tên Thiên Y!"
"Còn chị tên Thảo Nhi!"
Gia Kiệt cầm thanh kẹo chạy sang ngồi vào giữa 2 người, cậu nhóc có vẻ thích 2 chị gái xinh đẹp lắm.
"Đáng yêu quá à!", Thiên Y nựng nhóc một cái, "Thế mà em tưởng là con anh Uy ấy chứ?"
Gia Uy vừa nghe Thiên Y nói thế, cứ ôm bụng cười sặc sụa. Vừa lúc ấy thì có tiếng xe chạy vào, Thiên Long mở cửa ra, Gia Kiệt vừa thấy anh thì reo lên:
"Ah anh đẹp trai! Em tới chơi với anh nè".
Thiên Long vừa trông thấy Gia Kiệt thì vui ra mặt, chạy tới bế nhóc lên xoay vòng vòng, cứ như trẻ con. Nhà này có tới 2 đứa trẻ, Thiên Y phì cười với điều mình mới nghĩ.
~~~~~~~~
"Làm gì mà hai anh em tụi bây lũ lượt kéo nhau về hết vậy? Bộ đi trốn nợ hả mậy?". Thiên Long hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn vào laptop.
Gia Uy cũng đang ngồi làm việc, nghe Thiên Long hỏi mới sựt nhớ ra quên hỏi Gia Kiệt một chuyện, anh đặt bút xuống rồi đi ra vườn.
Gia Kiệt đang chơi đuổi bắt với Thiên Y và Thảo Nhi ngoài vườn, và không biết là vô tình hay ông trời trêu đùa, anh ra vừa đúng lúc Thiên Y đang chơi bắn súng với Gia Kiệt. Cô đưa hai ngón tay ra phía trước giả làm súng, ngắm thẳng hướng cậu nhóc, cười rạng rỡ khoe lún đồng tiền sâu ơi là sâu, nháy mắt một cái và...."Pằng".
Chẳng rõ Gia Kiệt có "trúng đạn" hay không, chỉ biết Gia Uy vừa trúng một phát súng ngay tim, anh cứ đứng ngây đó, tim đập thình thịch.
Và cùng thời điểm ấy, Thiên Long nhà ta nhìn ra cửa sổ cũng vô tình thấy cảnh ấy, anh ngẩn hết cả người, rồi chẹp miệng:
"Tiêu rồi tiêu rồi, lại đẹp ra thêm, không cưới nhanh khéo có ngày vỡ tim mất thôi".
"Phát súng" định mệnh ấy đã đánh dấu bước quoặt trong tình cảm của 4 người bạn.
Ngày thứ hai định mệnh, 2 tiếng sét ái tình và vị khách tí hon, liệu còn điều gì sẽ xảy đến với Thiên Y nữa đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro