Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Xử lí

Sau khi đưa hắn về phòng thì hắn mơ màng tỉnh lại. Hắn ngồi dậy. Cái cảm giác đau buốt vẫn còn sau gáy.

- Đây là đâu? Ngọc đâu? Ren đâu? - Hắn hỏi hai đứa bạn mình.

- Tao tưởng mày sẽ hỏi Ren trước chứ!

Anh lên tiếng và quay mặt về phía hắn với ánh mắt khó chịu.

- Ren cho người đưa Ngọc của mày đi rồi. Mày lại đây. - cậu nói rồi ngoắt tay hắn lại bộ sofa mà hai chàng đang ngồi.

Trên bàn là một chiếc laptop được nối với camera của một căn phòng nào đó. Qua màn hình là hình ảnh nhỏ Ngọc đang ngồi ngất liệm trên ghế, xung quanh dường như không có ai.

- Ngọc đang ở đâu? - Hắn bức bối.

- Bọn tao không thể nói được. Rin nói với tao là phải để mày xem những cảnh diễn ra trong màn hình tường tận đến từng chi tiết. - anh nhún vai.

- Thôi thì cứ coi hẳn hay. Nhưng tao cho mày biết luôn, chuyện này là chủ ý của Ren đấy. Coi chừng em gái Ngọc yêu quý của mày không bảo toàn tính mạng đâu - cậu vỗ vai hắn rồi vuốt cằm.

Hắn đang rối nên đành nghe theo.

Căn phòng máu...

Hiện giờ nhỏ Ngọc vẫn còn " ngon giấc" một cách yên bình. Vết thương trên đầu nhỏ vẫn còn chảy máu nhưng không đáng kể.

" Rào". Tiếng của một thố nước to tạt thẳng vào người My. Rồi những viên nước đá rơi lạch cạch xuống sàn. Người tạt không ai khác chính là nó.

Ngọc mơ màng tỉnh lại với cảm giác lạnh buốt tê người.

- Mày...mày muốn gì? - Nhỏ Ngọc cố kênh kiệu.

- Mày đã làm gì bức ảnh của chị tao? - Nó lạnh giọng.

Ngọc ngước lên nhìn nó rồi nhìn xung quanh. Không thấy người của tụi hắn. Nhỏ cười đểu trả lời:

- Tao làm gì thì mày cũng thấy rồi đó. Chà đạp và dẫm nát thôi!

Nó nhìn Ngọc, nhưng lại là một ánh nhìn buồn bã. Hai đứa bạn nó đứng phía sau thì thầm:

- Ren nó sẽ giết người mất! - Nhỏ

- Bộ trước giờ nó chưa giết người à? Xem tiếp kịch hay đi và đừng xen vào là được rồi! Ok?- cô

- Ok! - nhỏ

Nó đang từ từ tiến lại phía Ngọc nắm đầu nhỏ giật ngược lên.

- Sao lúc nãy mày không giỏi thừa nhận đi con chó? - Nó.

- Nếu tao đoán không lầm thì mục đích của tao mày nắm rõ còn gì? - Nhỏ Ngọc lại cười.

- Hay lắm! Tao cho mày biết, bức ảnh mà mày cho là rác rưởi kia dù có giết cả nhà mày cũng không đền nổi. Mà tao nhớ không lầm thì Kim Bá Hưng là ba mày thì phải? - Nó đưa con dao găm lướt nhẹ trên mặt Ngọc làm nhỏ lạnh sống lưng.

- Mày làm gì được tao? Ba tao sẽ giết mày! Haha. - Ngọc.

Nghe câu này, nó càng giật mạnh tóc nhỏ làm nhỏ " Á" lên một tiếng đau đớn.

- Tao nghĩ tụi con Ánh đã nói cho mày biết thân phận của Tụi tao hay chí ít cũng là tao rồi chứ? - Nó.

- Bọn mày là cái thá gì? Nơi này của mày sao? Đụng đến thiên kim họ Kim thì mày chỉ có đường chết! - Nhỏ Ngọc lên mặt.

- Mày dám động đến bức ảnh đó mà còn sống đến giờ này là mày tu 10 kiếp rồi đấy! Mày thấy tao im lặng nên mày cứ lấn tới. Mày lầm rồi. Lần này cả chị tao mà mày còn dám động đến. Để tao cho mày biết thế nào là lễ độ.

Nó nói rồi lấy điện thoại điện cho ai đó.

- Ngay ngày mai đuổi học Kim Bích Ngọc. - Nó quát vào điện thoại rồi cúp máy.

- Mày dám...? - Ngọc nghiến răng.

- Sao lại không? Chưa hết đâu. - Nói xong, nó lại gọi điện.

- Bán 30% cổ phiếu của bất động sản Kim Gia và giảm 75% giá thành cổ phiếu của công ty đó xuống ngay lập tức. - Nó nói một cách nhẹ nhàng đầy ẩn ý chết người.

- Làm ơn dừng lại đi! Như tha cho Ngọc đi. - Nhỏ Ngọc giẫy giụa cầu xin nó.

- Tha? Nực cười! Tao sẽ cho anh họ mày xem một trò hay. - Nó nói xong thì nhìn sang ống kính bằng một ánh mắt nguy hiểm.

- Tao sẽ cho mày hai cơ hội. Một là mày nói hết những việc mày đã làm thì tao sẽ xem xét lại. Hai là mày cứ giữ cái giọng của thiên kim tiểu thư gì đó thì tao sẽ thẳng tay. Thế nào, chọn đi?! - Nó nói rồi cười nửa miệng và bước ra xa.

- Bức hình đó là Ngọc lấy trong tủ quần áo ra rồi...rồi...đập vỡ nó. Nhưng xin Băng tha cho Ngọc đi, Băng làm ơn...

Nhỏ chưa nói hết câu thì " Sựt"... Tiếp theo là một tiếng " Á" chói tay. Một con dao găm dài khoảng nửa gang tay đăm thẳng vào vai nhỏ, máu bắt đầu tuông ra.

- Mày...mày...không phải mày nói sẽ tha cho tao sao khi tao nói ra sao? Con khốn! - Nhỏ Ngọc nghiến răng.

- Tao chưa từng nói sẽ tha cho mày nhé. Tao chỉ nói xem xét lại thôi. - Nó lại cười.

- Mày...mày...- Nhỏ tức tưởi.

Nó tiến lại gần Ngọc, nâng cầm nhỏ lên và vỗ nhẹ vào má nhỏ. Ngọc cố hất mặt ra nhưng nó đã bọp chặt hai má làm cho xương của nhỏ như muốn vỡ tung ra. Nhỏ nhìn nó bằng ánh mắt đầy cay cú.

Ngọc chưa kịp phản ứng gì thì một động tác vừa nhanh vừa gọn của nó lướt qua mặt cô. Ngọc cảm nhận được có một thứ gì đó đang chảy trên má mình, kèm theo là một cảm giác rát không tả nổi. Tiếp theo sau đó, cái dung dịch kia nhỏ xuống đất, Ngọc nhìn xuống.

- M...áu...! Mày đã làm gì mặt tao hả con khốn? - Ngọc cố giãy giụa.

Nhỏ vừa dứt lời thì cô từ sau đi tới với một cái gương trên tay, cô đang cười, một nụ cười đắt chí.

Cô đưa gương cho nó rồi lùi ra sau. Nó nâng cái gương đó lên trước mặt Ngọc. Không biết nhỏ đã thấy nhưng gì mà mặt mày tái xanh, nước mắt chảy ròng. Những giọt nước mắt đó lăng trúng vết thương làm cho cơn đau tăng lên gấp bội.

- Sao? Đẹp không? Chữ X đấy, nét đặt trưng khi tụi này ra tay trả thù. - Nó khoanh tay trước ngực, ung dung trả lời và nhìn vào hai chữ X trên má nhỏ Ngọc.

- Đừng để tao thoát khỏi đây, nếu không tao sẽ giết chết mày. - Ngọc nghiến răng.

- Bây giờ thì mày còn gì nào? À mà Rin còn có quà cho mày đấy. - Nó nghiêng nửa đầu về phía sau ra hiệu cho Nhỏ.

Nhỏ bước lên với cái điện thoại trên tay. Cô mở một đoạn ghi âm và để âm lượng mức lớn nhất khiến cho những người quan sát qua camera có thể nghe được.

- Alo! Tao Ngọc nè! - Ngọc.

- ...

- Yên tâm, ổn cả. Con câm đó vẫn chưa về! Mà về làm gì, chết quách cho xong. - Ngọc.

-...

- Ừ! Tao đang từ từ chia rẽ họ. Rồi chúng ta sẽ có được tụi hắn mà thôi. - Ngọc.

- ...

- Không cần lo. Tao đủ thông mình để nắm tình hình mà. Họ đang rối lên kia kìa. - Ngọc.

- ...

- Rồi! Quyết định vậy đi. Bye mày. - Ngọc.

- ...

Qua điện màn hình laptop, giọng nói của Ngọc rõ mồn một làm họ đơ người.. chưa ai kịp nói gì thì anh đã ra hiệu xem tiếp đi rồi hẳn nói.

Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, mặt Ngọc tệ càng tệ hơn. Nhỏ ngước lên nhìn Nhỏ, ánh mắt đầy thù hận. Nhỏ nhìn nhỏ cười khinh. Cô từ sau bước lên.

- Tao tha mạng chó của mày. Mày về mà nói với bọn kia cẩn thận. Chỉ là tụi tao chưa ra tay thôi. - Nó nói rồi bước đi.

- Cởi trói và đưa cô ta ra nhà xe. Ngắt kết nối camera với laptop và cho người gọi những bên phòng ra đi. - Nhỏ ra lệnh với người làm.

Ngọc làm gì còn sức mà chống cự nên cứ mặt cho hai người làm lôi cô ra nhà xe.

- Thưa! Bang phó cho mời các anh zề. - Bin.

- Cậu xuống trước đi. - anh

- Vậy em xin lui. - Bin nói rồi đóng cửa phòng lại. Tụi hắn ngồi xuống bộ sofa.

- Mày không đưa Ngọc về sao? - cậu.

- Mặc xác cô ta! - Hắn bức bối.

- Nhưng Ngọc đang đợi mày kìa! - anh

- Thì cứ để cô ta đợi. Mà mày kể cho tao nghe lai lịch bức ảnh đi Kin. Mày biết mà đúng không? - Hắn.

- Ừ. Chuyện là thế này. !@#$%^&%$^%(&%&*^(&(*&^(^&^*

Sau ít phút, toàn bộ lai lịch về bức ảnh đươc anh tường thuật lại tất cả. Ai nấy cũng thấy xót xa cho nó. Nếu những tổn thương đó chưa từng đến với nó thì có lẽ giờ đây nó đã rất hồn nhiên và hòa đồng.

Đột nhiên hắn đứng phắt dậy bước đi.

- Mày đi đâu đó? - anh kéo hắn lại.

- Tìm Ren! - Hắn lạnh lùng đáp.

- Ren sẽ không tha lỗi cho mày đâu! - anh

Hắn quay lại lườm anh.

- Rin đã nói với tao như thế. Rõ là mày không tìm hiểu rõ sự việc mà đã kết tội Như còn gì! -anh.

- Nhưng tao có thể xin lỗi. - Hắn quát lên.

- Tao nghĩ chúng ta nên về đi. Để chuyện này lắng xuống rồi hẳn tính. - cậu đâm chiêu.

- Ừ! Tao cũng nghĩ vậy. Về đi. - Anh.

Hắn có hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng quyết định ra về.

Tụi hắn bước xuống nhà xe thì trông thấy bộ dạng đáng thương của Ngọc đang cố sức mà đứng đợi. Thấy hắn, Ngọc lấy tay che nửa khuôn mặt lại rồi đi đến bên hắn làm ánh mắt đáng thương.

- Anh...anh Thiên! - Nhỏ òa khóc sà vào lòng hắn.

Không nghĩ ngợi gì, hắn xô nhỏ ra ngay lập tức rồi cúi xuống phủi quần áo. Nhỏ Ngọc nhìn hắn rồi tự hỏi sao hắn lại đồi xử với mình như thế? Không lẽ hắn đã biết những chuyện mình làm? Cả khuôn mặt với hai chữ X này nửa, phải làm sao đây?

Đang mông lung với những suy nghĩ rối như mối tơ vò, nhỏ Ngọc hoàn hồn lại đuổi theo hắn khi hắn đang định đóng cửa xe lại. Ngọc mặc kệ gương mặt của mình, dùng hai tay nắm tay hắn vẻ cầu xin.

Hắn quay sang nhìn Ngọc. Một gương mặt đáng kinh tởm. Kinh tởm vì sự giả dối của nhỏ, kinh tởm vì mình quá tin Ngọc và kinh tởm vì hai chữ X đó. Hắn đưa tay lên vuốt cằm của Ngọc, một động tác đánh giá người khác rồi hất tay nhỏ ra và rồ ga chạy mấy.

Ba chiếc xe lao vút ra khỏi bang của nó, bỏ lại Ngọc giữa một không gian lẻ loi đầy đáng sợ. Ngọc cố lết bước ra khỏi bang và bắt taxi về. Trước khi bước lên xe, nhỏ ném vào bang một ánh nhìn chứa đầy vẻ hận thù.

Mọi việc diễn ra từ nãy đến giờ đều nằm trọn trong tầm nhìn của Tụi nó. Họ đứng trên sân thượng quan sát từ đầu đến cuối sự việc trong gara.

Nó nhết cười, nụ cười hài lòng thấy rõ. Xong xuôi mọi việc, nó bước xuống lầu và trở về phòng mà không nói lời nào, bỏ lại ba đứa chỉ biết đứng nhìn nhau chua xót.

Ai trong hai đứa ắt hẳn cũng biết rằng, đã 7 năm kể từ cái ngày dượng nó trao chiếc hộp đó cho nó, nó đã không một lần dám mở ra mà xem. 7 năm trôi qua nó cố đè nén nổi đau đã xảy ra nhưng việc đó cứ càu xé nó không tha.

Nó đã làm gì người dám đem nỗi đau lại cho nó? Ba đứa cứ nghĩ nó sẽ lấy mạng Ngọc nhưng không ngờ nó chỉ đánh. Nó nương tay và nó không giết. Hai đứa nghĩ rằng chữ X là quá nhẹ, không đúng với bản tính thật sự của nó nhưng chỉ biết im lặng mà trở về phòng, không dám lên tiếng hỏi nó một câu.

Về phần nó, sau khi trở lại căn phòng u tối đó thì cho người đem quần áo vức hết, nó còn rất nhiều đồ trong vali. Những người làm nghe theo lời nó và tuyệt nhiên không dám đụng vào khung hình vỡ cùng bức ảnh cũ kia.

Sau khi người làm đã xong việc, nó khóa cửa phòng lại, bước từng bước nặng nề đến bức ảnh rồi quỳ xuống. Một lần nữa những mảnh vở thủy tinh lại đâm vào chân nó, đâm vào những vết thương chưa khổ hẳn máu lúc nảy.

Nó không khóc, dùng bàn tay mềm mại nhặt bức ảnh lên rồi ôm vào lòng.

- chị ơi, em xin lỗi. Là em không tốt, không dám thẳng tay giết chết cô ta. Em không thể giết chết người đã chà đạp lên ảnh của chị, em đáng chết. Chị ơi!!!

Tiếng nó gào thét trong căn phòng cách âm không thể truyền ra ngoài càng làm không gian u tối trở nên não nề. Đến lúc này thì nó không thể cầm được nước mắt. Nó khóc. Một mình nó lẻ loi trong căn phòng tối mịt. Một mình nó cố dùng nước mắt nhấn chìm nỗi đau quặng thắt trong lòng. Nó đã làm gì sai mà ông trời lại trừng phạt nó đến vậy? Chả lẽ nó không xứng đáng sống trên đời hay sao? Và tại sao, tại sao nó lại tha cho cô ả đó?

Nó khóc thét lên, cố làm loãng nỗi đau của mình thì ngoài trời đột nhiên đổ mưa. Cửa ở ban công không đóng làm vài hạt mưa lất phất hất vào, nhìn chúng đang cố lấp lánh nhờ vào ánh đèn đường yếu ớt. Nó không màn đứng dậy kéo cửa. Nó để bức ảnh vào trong chiếc hộp đen và cất lại vào tủ.

Lau khô nước mắt, nó lấy vội bộ quần áo mặt nhà trong va li rồi bước vào nhà tắm. Làn nước lạnh tê buốt tràn vào người nó làm vết thương trên hai đầu gối đau đến điến người. Nó cười nhạt, một nụ cười bất cần đời.

Nó bước ra khỏi nhà tắm, vẫy vẫy mái tóc đen óng dài ngang lưng rồi nhìn ra ban công, ánh đèn đường có vẻ như đã vô hiệu mà chỉ có ánh đèn từ phòng tắm hất ra làm căn phòng đầy ma mị.

Thay vì tìm công tắt thì nó lại chả màn bật đèn làm gì. Màn đêm đúng là có sức quyến rủ đối với một con người lạnh lùng.

Hôm nay nó thật sự rất mệt. Mệt vì chặn đường từ Anh về. Mệt vì hàng tá công việc phải giải quyết trong những ngày ở Anh và mệt vì nỗi đau năm xưa...

Nó nằm trên giường, tay gác lên trán rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước. Những mũi kim của tạo hóa đang làm não nề và u sầu hơn căn phòng của một thiên thần gãy cánh...

👇
🌟
Cho mk thêm độg lực đi mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro