Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Trở Về Nhà Chính

Chiếc xe sang trọng lăn bánh vào khuôn viên biệt thự chính của gia đình Kanaphan, một dinh thự nguy nga mang phong cách châu Âu cổ điển. Khaotung liếc nhìn qua cửa sổ, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng đầy toan tính.

“Ngôi nhà này đẹp thật,”

Cậu nhận xét, giọng điềm nhiên.

“Đẹp nhưng trống rỗng,”

First đáp, tay vẫn giữ vững trên vô lăng.

Khaotung liếc nhìn anh, đôi mắt sắc sảo như muốn thăm dò điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cậu hiểu rằng không phải nơi này, mà những con người bên trong mới là thứ đáng quan tâm.

Khi cả hai bước xuống xe, người hầu trong nhà nhanh chóng ra chào đón. Họ cúi đầu, nhưng ánh mắt không giấu được sự tò mò khi thấy Khaotung đi bên cạnh ông chủ.

“Cậu chủ đã về,” một người hầu nói.

First không đáp, chỉ gật đầu và đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Khaotung, ra hiệu dẫn đường.

---

Trong phòng khách rộng lớn, bà Sumalee – mẹ kế của First – ngồi trên ghế bành, vẻ mặt hoàn mỹ nhưng ánh mắt sắc lạnh. Bên cạnh bà là cô con gái út, Namthip, đang chăm chú ngắm mình trong chiếc gương nhỏ.

“Con về rồi à, First?”

Bà Sumalee cất giọng dịu dàng nhưng mang theo chút mỉa mai.

“Vâng, và tôi có một điều muốn thông báo,”

First đáp, giọng điệu dứt khoát.

Cả hai người phụ nữ đều quay lại nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Khaotung.

“Đây là Khaotung, vợ hợp pháp của tôi,”

First nói, ngắn gọn và rõ ràng.

Căn phòng đột ngột im lặng. Ánh mắt bà Sumalee tối sầm lại, còn Namthip thì không giấu nổi sự kinh ngạc lẫn ghen tị.

“Vợ?”

Namthip lặp lại, giọng cao vút.

“Anh đùa sao, anh First? Anh lấy… cậu ta?”

“Phải,” First đáp, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào em gái kế.

“Cậu ấy là vợ tôi, và từ nay sẽ là cậu chủ trong ngôi nhà này. Hy vọng mọi người đối xử đúng mực.”

Bà Sumalee cố nặn ra một nụ cười, nhưng không giấu được sự dò xét.

“Ồ, thật bất ngờ. Không ngờ con lại kết hôn mà không thông báo gì với gia đình. Cậu Khaotung đây… chắc hẳn là một người rất đặc biệt?”

“Cháu chỉ là một người bình thường,”

Khaotung đáp, giọng điềm tĩnh.

“Nhưng cháu hy vọng sẽ làm tròn bổn phận trong vai trò mới này.”

Ánh mắt của bà Sumalee lướt qua cậu, đầy mỉa mai.

“Thật khiêm tốn quá. Nhưng hy vọng cậu hiểu rằng làm dâu trong gia đình này không dễ đâu.”

Trước khi Khaotung kịp đáp, First đã đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào bà mẹ kế.

“Không cần làm khó cậu ấy. Mọi thứ trong nhà này tôi sẽ tự lo liệu.”

---

First đưa Khaotung lên phòng riêng – một căn phòng rộng rãi nằm ở tầng trên cùng, được trang trí theo phong cách tối giản nhưng không kém phần sang trọng.

“Đừng để ý những gì bọn họ nói,”

First lạnh lùng lên tiếng khi đóng cửa lại.

“Tôi không để tâm đâu,”

Khaotung đáp, khóe môi nhếch lên.

“Vì tôi đã quen với những ánh mắt và lời nói như thế rồi.”

First quay lại nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng.

“Cậu hiểu rõ gia đình kiểu này đến vậy sao?”

“Quá rõ,”

Khaotung trả lời, giọng chắc nịch.

First không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi nói:

“Phòng này từ nay sẽ là của cậu. Nhưng đêm nay, cậu sẽ ngủ cùng tôi.”

Khaotung ngẩng đầu, ngạc nhiên.

“Ngủ cùng ngài?”

“Đúng. Họ cần thấy chúng ta là một cặp thật sự, để không ai dám nghi ngờ,”

First đáp, ánh mắt kiên định.

“Được thôi,”

Khaotung nói, vẻ mặt thản nhiên như thể mọi thứ đã nằm trong dự liệu.

---

Sau khi tắm rửa, thay đồ, Khaotung được First dẫn đi tham quan khắp biệt thự.

“Đây là phòng làm việc của tôi. Cậu có thể vào bất cứ lúc nào,”

First nói, giọng đều đều.

“Ngài tin tôi đến vậy sao?”

Khaotung hỏi, ánh mắt sắc sảo nhìn anh.

“Tôi không tin ai cả,” First đáp ngắn gọn.

Khaotung bật cười. “Ngài thật thẳng thắn.”

Họ tiếp tục dạo qua các khu vực khác, từ thư viện rộng lớn đến khu vườn phía sau biệt thự. First giải thích ngắn gọn về từng nơi, nhưng không quên cảnh báo:

“Đừng để họ nhìn thấy điểm yếu của cậu. Họ sẽ không ngần ngại lợi dụng.”

“Tôi sẽ nhớ,”

Khaotung đáp, ánh mắt lấp lánh như thể vừa tìm được một đồng minh đáng tin cậy.

---

Khi trở về phòng, cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi. First nằm nghiêng trên giường, ánh mắt quan sát Khaotung đang sắp xếp đồ đạc.

“Cậu không thấy bất tiện sao, khi phải ở đây với tôi?”

First hỏi, giọng trầm thấp.

“Tôi đã quyết định bước chân vào trò chơi này, thì không còn gì phải ngại,”

Khaotung đáp, ánh mắt đầy tự tin.

First khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì thêm.

Khi cả hai nằm xuống, khoảng cách trên giường dường như gần hơn bình thường.

“Cậu lạnh không?”

First bất ngờ hỏi.

“Không. Nhưng cảm ơn ngài đã hỏi,”

Khaotung đáp, giọng nhẹ nhàng.

First không trả lời, chỉ kéo tấm chăn đắp lên cho cả hai, hành động đơn giản nhưng mang theo chút bá đạo, khiến không khí trở nên kỳ lạ.

“Ngủ đi. Ngày mai sẽ còn nhiều chuyện để đối mặt,”

First nói, giọng khàn khàn.

“Chúc ngài ngủ ngon,”

Khaotung đáp, ánh mắt ánh lên chút khó đoán trước khi nhắm mắt.

Đêm đầu tiên bên nhau, cả hai đều giữ cho mình những toan tính riêng. Nhưng họ không biết rằng, từ đây, mối quan hệ của họ sẽ càng ngày càng phức tạp và đầy bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro