Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Tại biệt thự nhà Kanaphan

Trong phòng làm việc rộng lớn, First Kanaphan ngồi trước bàn, ánh mắt chăm chú nhìn những tài liệu điều tra mà trợ lý vừa mang đến. Đây là thông tin mà ông nội anh, ông Supachai Kanaphan, đã nhờ anh tìm.

“Cậu chắc chắn về điều này chứ?”

First hỏi trợ lý của mình.

“Vâng, thưa ngài. Người cứu ông chính là một thanh niên tên Khaotung Thanawat. Những thông tin tôi có được rất rõ ràng. Chính cậu ấy đã gọi xe cấp cứu và sơ cứu kịp thời cho ông.”

First im lặng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua từng dòng thông tin. Trong đầu anh, mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại.

“Vậy ra đó là lý do cậu ta xuất hiện trước mặt tôi,” First lẩm bẩm.

“Khaotung, cậu thật sự không đơn giản.”

Nhưng thay vì cảm thấy bị lợi dụng, anh lại thấy thú vị. Một người dám chơi trò mạo hiểm với anh, lại còn thông minh và toan tính như vậy, khiến anh không khỏi tò mò.

---

Khaotung đang ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, lướt qua những thông tin cần thiết để chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch.

Điện thoại reo lên, màn hình hiển thị số của First Kanaphan.

“Ngài Kanaphan?”

Khaotung bắt máy, giọng điềm tĩnh.

“Tôi cần gặp cậu ngay,” giọng First trầm thấp vang lên.

“Lúc này sao? Có chuyện gì gấp vậy?”

Khaotung hỏi, cố giữ vẻ ngạc nhiên.

“Cậu sẽ biết khi chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ đợi cậu tại văn phòng của tôi trong vòng một giờ,”

First nói, không để cậu có cơ hội từ chối.

Cuộc gọi kết thúc, để lại Khaotung trong trạng thái vừa tò mò, vừa hồi hộp. Cậu nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị đối diện với bất ngờ mà First mang lại.

---

Tại văn phòng của First

Khaotung bước vào phòng làm việc của First, ánh mắt quét qua không gian rộng lớn với thiết kế tối giản nhưng đầy quyền lực.

“Ngài gọi tôi đến vì điều gì?”

Khaotung lên tiếng, ánh mắt bình thản nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt.

First đứng dậy, tiến tới gần cậu, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Tôi đã biết cậu là người cứu ông nội tôi.”

Khaotung thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Tôi không nghĩ chuyện đó lại quan trọng đến mức ngài phải điều tra.”

“Đối với tôi, mọi thứ liên quan đến gia đình đều quan trọng,”

First đáp, ánh mắt không rời khỏi cậu.

“Và để đáp lại ân tình của cậu, tôi có một đề nghị.”

“Đề nghị gì?”

Khaotung hỏi, ánh mắt ánh lên sự tò mò.

First chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng:

“Chúng ta sẽ kết hôn.”

Câu nói khiến Khaotung sững người, nhưng cậu nhanh chóng nở nụ cười nhạt.

“Ngài đang đùa sao?”

“Tôi không có thói quen đùa trong công việc,”

First đáp, giọng điệu lạnh lùng.

“Cuộc hôn nhân này sẽ có lợi cho cả hai. Cậu muốn tiếp cận tôi, đúng không? Đây là cơ hội để cậu tiến xa hơn.”

Khaotung im lặng vài giây, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu. Cậu biết đây là cơ hội tuyệt vời để tiến sâu hơn vào kế hoạch trả thù gia đình mình.

“Được,” Khaotung đáp, nụ cười hiện lên trên môi.

“Tôi đồng ý.”

---

Tại cục dân chính

Hai người đàn ông bước vào cục dân chính, nơi không khí trang nghiêm và yên tĩnh. Nhân viên ở đây không khỏi bất ngờ khi thấy First Kanaphan – CEO nổi tiếng nhất Thái Lan – xuất hiện.

“Ngài Kanaphan, xin chào,” một nhân viên cúi đầu chào.

“Ngài cần gì hôm nay?”

“Chúng tôi đến để đăng ký kết hôn,”

First đáp, giọng điệu bình thản.

Nhân viên tròn mắt nhìn anh, rồi liếc qua Khaotung, người đang đứng bên cạnh. Dù vậy, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị các thủ tục cần thiết.

Khaotung ký tên mình lên tờ giấy, ánh mắt thoáng ánh lên sự hài lòng khi nhìn thấy chữ ký của First ngay bên cạnh.

“Từ giờ, cậu là vợ hợp pháp của tôi,”

First nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ chiếm hữu.

“Vậy tôi nên gọi ngài là chồng, đúng không?”

Khaotung đáp, đôi môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

---

Tại bệnh viện

Sau khi hoàn tất thủ tục, First đưa Khaotung tới bệnh viện nơi ông Supachai đang điều trị.

Ông cụ nằm trên giường, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy cháu trai mình bước vào. Nhưng khi ông nhìn thấy Khaotung, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt.

“Cháu chính là cậu thanh niên hôm đó!”

Ông Supachai thốt lên, giọng đầy xúc động.

“Cháu là Khaotung, thưa ông,”

Khaotung cúi chào, vẻ mặt lễ phép.

Ông Supachai cố gắng ngồi dậy, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cậu.

“Cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, chắc ông đã không qua khỏi. Cháu đúng là ân nhân của ông.”

“Cháu chỉ làm những gì cần làm thôi ạ,”

Khaotung đáp, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

First đứng bên cạnh, im lặng quan sát cuộc trò chuyện. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Khaotung, nhưng điều đó không làm giảm sự nghi ngờ trong lòng anh.

“Cháu trai ta đã nói với ông rằng hai đứa vừa đăng ký kết hôn,” ông Supachai nói, ánh mắt vui vẻ nhìn cả hai.

“Ông rất vui khi biết cháu trở thành một phần của gia đình chúng ta, Khaotung.”

Khaotung mỉm cười, nụ cười ấy mang theo cả sự tự tin lẫn bí ẩn.

“Cháu sẽ làm mọi thứ để xứng đáng với sự tin tưởng của ông.”

---

Sau khi rời bệnh viện, First lái xe đưa Khaotung về nhà.

“Cậu đã sẵn sàng đối mặt với gia đình tôi chưa?”

First hỏi, giọng đều đều.

“Gia đình của ngài? Hay là trận chiến trong chính căn nhà đó?”

Khaotung đáp, ánh mắt không hề nao núng.

First khẽ cười, vẻ mặt thoáng hiện sự thích thú.

“Cậu đúng là không biết sợ.”

“Với tôi, gia đình chỉ là một khái niệm mơ hồ,” Khaotung nói, giọng trầm xuống.

“Tôi không sợ những gì mình đã từng trải qua, nên không có lý do gì để sợ gia đình ngài.”

First im lặng một lúc, rồi nói:

“Cậu thật sự rất thú vị, Khaotung. Nhưng nhớ rằng, tôi sẽ không để bất kỳ ai lợi dụng tôi, kể cả cậu.”

“Ngài Kanaphan, tôi không lợi dụng ngài. Tôi chỉ tận dụng cơ hội mà ngài trao cho,”

Khaotung đáp, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng cả hai đều hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu cho một mối quan hệ đầy toan tính và thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro