Chương 3
Không khí buổi tối se lạnh, ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu trên chiếc xe hơi đen bóng của First Kanaphan. Anh ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén dõi theo căn biệt thự lộng lẫy phía trước. Những âm thanh của bữa tiệc sinh nhật vọng ra từ bên trong, nhưng tâm trí của anh không tập trung vào những gì đang diễn ra ở đó.
"Vậy ra đây là gia đình của cậu,"
First lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò.
Anh đã dành cả ngày để xác minh thông tin về Khaotung, nhưng kết quả vẫn là một bức màn bí ẩn. Hồ sơ của cậu có vẻ quá hoàn hảo để che giấu một điều gì đó.
Đột nhiên, ánh sáng từ cửa chính hắt ra. Khaotung bước ra khỏi nhà, dáng người cao ráo trong bộ vest đen đơn giản nhưng toát lên vẻ tự tin. Cậu không có vẻ gì hối hận hay lo lắng, như thể những gì vừa xảy ra bên trong căn nhà chỉ là một bước trong kế hoạch lớn hơn.
First mở cửa xe, bước ra.
"Khaotung," giọng nói trầm thấp vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Khaotung khựng lại, quay người nhìn về phía anh. Đôi mắt sắc sảo của cậu thoáng ánh lên sự cảnh giác nhưng nhanh chóng trở lại vẻ thản nhiên.
"Ngài Kanaphan," Khaotung cười nhạt.
"Không ngờ gặp ngài ở đây."
"Thật trùng hợp," First nhếch môi cười, ánh mắt không rời khỏi cậu. "Hoặc có lẽ không."
"Ngài đang ám chỉ điều gì?"
Khaotung hỏi, bước tới gần hơn, đôi tay đút trong túi quần, dáng vẻ ung dung.
"Thế cậu nghĩ sao?"
First trả lời, giọng điệu mơ hồ.
Cả hai đứng đối diện nhau, không khí như đông cứng lại bởi sự căng thẳng ngầm.
---
"Tôi tự hỏi," First lên tiếng sau vài giây im lặng, "một người như cậu lại xuất hiện trong cuộc đời tôi là vì lý do gì?"
Khaotung nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi.
"Tôi không hiểu ý ngài. Tôi chỉ đơn giản là một người muốn mở rộng mối quan hệ. Chẳng phải việc giao lưu với những người tài giỏi như ngài là điều đáng làm sao?"
"Phải," First đáp, giọng trầm ngâm.
"Nhưng cậu không giống những người khác. Cậu có vẻ như luôn có kế hoạch riêng cho mình."
"Vậy sao?" Khaotung cười khẽ.
"Ngài đang khen tôi hay ngầm cảnh báo tôi?"
"Tuỳ cậu nghĩ,"
First trả lời, đôi mắt không hề chớp khi nhìn thẳng vào cậu.
Khaotung không lùi bước.
"Ngài Kanaphan, tôi không giấu gì ngài, tôi thật sự rất ngưỡng mộ tài năng và sự quyết đoán của ngài. Nếu có cơ hội hợp tác, tôi tin chúng ta có thể làm nên những điều lớn lao."
First nhìn cậu một lúc lâu, như muốn đọc thấu tâm can cậu.
"Cậu thật sự rất thú vị, Khaotung. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng sự bí ẩn của cậu lại chính là thứ khiến người khác muốn đề phòng?"
Khaotung cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ khiêu khích.
"Có lẽ chính điều đó lại khiến ngài không thể rời mắt khỏi tôi."
First nhếch môi cười, không phủ nhận.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại. Và tôi hy vọng lần sau, cậu có thể làm tôi hiểu rõ hơn về cậu."
---
Tại bữa tiệc thượng lưu
Hai ngày sau, một bữa tiệc thượng lưu khác diễn ra tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm Bangkok. Đây là sự kiện thường niên của các tập đoàn lớn nhằm thắt chặt mối quan hệ kinh doanh.
First bước vào hội trường, vẻ ngoài lạnh lùng và dáng vẻ uy nghiêm của anh ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Anh quen thuộc với những sự kiện như thế này, nơi mọi người đến để khoe khoang và tìm kiếm cơ hội.
Nhưng lần này, ánh mắt anh nhanh chóng bắt gặp một gương mặt quen thuộc – Khaotung.
Cậu đứng ở một góc phòng, trò chuyện với vài doanh nhân lớn tuổi. Với sự duyên dáng và tự tin, cậu dễ dàng thu hút sự chú ý của họ. First nhíu mày.
"Người này đúng là biết cách khiến mình nổi bật," anh lẩm bẩm, rồi bước tới.
---
"Khaotung,"
First lên tiếng, khiến cậu quay đầu lại.
"Ngài Kanaphan," Khaotung đáp, nụ cười quen thuộc hiện lên.
"Lại gặp ngài rồi. Chắc tôi phải cảm ơn vận may của mình."
"Hay là cậu đã tính toán để chúng ta gặp nhau?"
First hỏi, ánh mắt sắc bén.
Khaotung bật cười.
"Ngài đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ đơn giản muốn học hỏi từ những người xuất sắc."
"Thật sao?"
First nghiêng đầu, giọng nói đầy hoài nghi.
"Ngài có vẻ không tin," Khaotung nói, ánh mắt lóe lên sự khiêu khích.
"Vậy ngài nghĩ tôi đang làm gì?"
First im lặng trong vài giây, như đang cân nhắc câu trả lời. Cuối cùng, anh nói:
"Tôi nghĩ cậu đang chơi một trò chơi. Nhưng trò chơi đó có thể nguy hiểm nếu cậu không cẩn thận."
Khaotung mỉm cười, nâng ly rượu vang lên.
"Ngài Kanaphan, ngài thật sự rất sắc sảo. Nhưng nếu chúng ta đều đang chơi trò chơi, chẳng phải điều đó khiến mọi thứ thú vị hơn sao?"
First nhìn cậu, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.
"Cậu đúng là không giống ai, Khaotung."
"Và ngài cũng vậy, ngài Kanaphan,"
Khaotung đáp, ánh mắt không rời khỏi anh.
---
Suốt buổi tiệc, First không thể ngừng quan sát Khaotung. Cách cậu trò chuyện, sự tự tin trong từng cử chỉ, và sự thông minh mà cậu thể hiện khiến anh không thể không để ý.
Khi tiệc tan, First bước tới chỗ Khaotung lần nữa.
"Tôi muốn biết nhiều hơn về cậu," anh nói, ánh mắt kiên định.
Khaotung cười nhẹ.
"Tôi nghĩ ngài sẽ phải kiên nhẫn. Bí mật là thứ khiến một người trở nên thú vị, đúng không?"
First nhìn cậu một lúc lâu, rồi nhếch môi cười.
"Được thôi. Tôi sẽ chờ. Nhưng nhớ rằng, tôi không phải người dễ bị lừa."
Khaotung cúi đầu, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
"Vậy hãy chờ xem, ngài Kanaphan."
---
Buổi tối hôm đó, cả hai người đều mang theo những suy nghĩ riêng về đối phương, như hai người chơi cờ đang chuẩn bị cho ván đấu tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro