Chương 2
Tại văn phòng của First
Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn phủ lên gương mặt sắc sảo của First Kanaphan. Anh ngồi dựa vào ghế, tay gõ nhịp trên bàn, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Trên đó là thông tin sơ lược về Khaotung Thanawat, cái tên đã khiến anh tò mò từ buổi đấu giá.
Hồ sơ không có gì đặc biệt, chỉ ghi lại rằng cậu từng ở trại tâm thần trong nhiều năm sau khi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm thần phân liệt. Sau đó, hồ sơ hoàn toàn trống rỗng. Không nghề nghiệp, không liên kết xã hội, không tài sản.
"Vô lý,"
First lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.
Anh cầm điện thoại, bấm số của đội điều tra cá nhân mà anh thường sử dụng cho các vấn đề nhạy cảm.
"Kiểm tra lại toàn bộ thông tin về một người tên Khaotung Thanawat. Đừng bỏ sót chi tiết nào," anh ra lệnh.
Đầu dây bên kia lập tức nhận lệnh, nhưng First không cần đợi lâu để biết rằng hồ sơ này có điều gì đó bất thường. Trực giác của anh – thứ đã giúp anh đưa tập đoàn Puitrakul lên đỉnh cao – mách bảo rằng cậu thanh niên này không đơn giản như vẻ ngoài.
---
Trong khi đó, tại một căn hộ nhỏ nhưng ngăn nắp ở khu vực ngoại ô Bangkok, Khaotung đứng trước bàn làm việc, ánh mắt đầy toan tính. Trước mặt cậu là chiếc laptop với màn hình hiển thị chi tiết kế hoạch mà cậu đã chuẩn bị từ nhiều năm trước.
"Ngày mai là sinh nhật em gái," cậu thì thầm, đôi môi mím chặt.
Cậu nhớ lại những năm tháng bị bỏ rơi, bị chính gia đình đẩy vào trại tâm thần chỉ vì cậu quá xuất sắc. Ký ức đen tối ùa về, nhưng Khaotung hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đừng để cảm xúc chi phối," cậu tự nhủ.
Kế hoạch của cậu là phá hủy hình ảnh hoàn hảo của gia đình mình – một gia đình giàu có trong xã hội Thái Lan – bằng cách phơi bày sự thật về họ trước mặt những vị khách quyền lực tham dự bữa tiệc.
Khaotung đã chuẩn bị mọi thứ: bằng chứng về việc gia đình từng lạm dụng tài chính, những lời nói dối để che giấu tai tiếng, và quan trọng nhất, cách họ tàn nhẫn đẩy cậu vào trại tâm thần chỉ để bảo vệ danh tiếng.
Cậu kiểm tra lại từng chi tiết, từ cách ăn mặc, lời nói, cho đến thời điểm hoàn hảo để hành động.
---
Bữa tiệc sinh nhật của em gái Khaotung, Nathika, diễn ra trong không gian lộng lẫy tại biệt thự gia đình. Những chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ tỏa sáng cả căn phòng lớn, nơi những vị khách quyền quý tụ họp, nâng ly chúc tụng.
Nathika mặc chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt, trông như một công chúa. Bố mẹ cô đứng bên cạnh, mỉm cười đầy tự hào khi chào đón các vị khách.
"Con gái của tôi thật xuất sắc. Cô bé luôn là niềm tự hào của gia đình," bà mẹ lên tiếng, giọng nói pha chút khoe khoang.
Những lời khen ngợi từ khách mời đổ dồn vào Nathika, nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ cửa chính.
Tất cả ánh mắt hướng về phía người vừa bước vào. Đó là Khaotung.
Cậu mặc bộ vest đen, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy tự tin. Bầu không khí trong căn phòng như đóng băng khi mọi người nhận ra cậu.
"Khaotung?"
Nathika khẽ thốt lên, khuôn mặt tái đi.
Bố mẹ cậu lập tức lấy lại bình tĩnh, bước tới đối diện cậu.
"Sao con lại ở đây?"
Bà mẹ hỏi, giọng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.
"Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em gái sao? Là anh trai, con đến chúc mừng,"
Khaotung đáp, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
"Anh trai?"
Một vị khách thầm thì, ánh mắt tò mò.
---
Khaotung bước tới gần bàn tiệc, cầm lấy một ly rượu, nhấp một ngụm rồi nhìn thẳng vào bố mẹ và em gái mình.
"Gia đình chúng ta thật hạnh phúc, nhỉ?" cậu nói, giọng điệu có chút mỉa mai.
"Nếu con chỉ đến đây để gây rắc rối, tốt hơn hết là con nên rời đi," người bố nói, giọng cứng rắn.
Khaotung mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
"Rắc rối? Con chỉ muốn nhắc mọi người rằng con cũng là một phần của gia đình này. Hay vì sự tồn tại của con khiến mọi người khó chịu?"
Những vị khách bắt đầu xì xào, không khí trở nên căng thẳng.
"Mời các vị khách thưởng thức bữa tiệc. Đây là chuyện gia đình," bà mẹ nói, cố gắng giải vây.
"Chuyện gia đình sao?" Khaotung nhếch môi.
"Vậy chúng ta hãy nói về gia đình."
Cậu lấy ra một tập tài liệu, giơ lên trước mặt mọi người.
"Đây là những bằng chứng cho thấy gia đình này đã làm mọi cách để che giấu sự thật. Bố mẹ tôi không phải những người hoàn hảo như họ luôn thể hiện. Và em gái tôi, người được mọi người tung hô, chỉ là kẻ lợi dụng thành quả của người khác để làm đẹp cho bản thân."
"Đủ rồi!"
Người bố quát lớn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Đủ ư?" Khaotung bước tới gần ông, ánh mắt lạnh như băng.
"Khi các người đẩy tôi vào trại tâm thần, các người có nghĩ là đủ chưa?"
Căn phòng rơi vào im lặng, những lời nói của cậu như một quả bom nổ tung trong bữa tiệc.
---
Mẹ cậu bước tới, cố gắng nắm lấy tay cậu.
"Khaotung, con đang hiểu lầm. Chúng ta làm vậy là để bảo vệ con..."
"Đừng chạm vào tôi!" Khaotung gằn giọng, lùi lại một bước.
"Bảo vệ tôi? Bằng cách tước đoạt mọi thứ của tôi, giam cầm tôi suốt những năm tháng tuổi trẻ?"
Nathika tiến tới, giọng run rẩy.
"Anh à, em không hề muốn điều đó..."
"Thật sao?" Khaotung quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Em có muốn tôi nhắc lại những lần em cười nhạo tôi trước mặt mọi người không? Hay những lời em nói với bố mẹ để khiến họ tin rằng tôi là mối nguy cho gia đình này?"
Cô im lặng, nước mắt rơi lã chã.
---
Khaotung đặt ly rượu xuống, ánh mắt quét qua toàn bộ căn phòng.
"Tôi không đến đây để xin sự tha thứ hay thương hại. Tôi đến để lấy lại những gì thuộc về tôi. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, vì từ giờ, tôi sẽ không im lặng nữa."
Cậu quay người rời đi, để lại sự im lặng nặng nề phía sau.
Tuy nhiên, trong lòng Khaotung hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Gia đình cậu, với những tâm cơ sâu xa, sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Nhưng cậu đã sẵn sàng cho mọi thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro