Phần 10
Lục Như Hân sờ sờ nhưng không giống trong tưởng tượng , sao lại mịm màng như lụa vậy . Cô mới từ từ hé mắt ra thấy mình trong ngực anh , nhưng mà là một mảng vải lụa màu đen .
" Chú ...,chú,,,,chú " Lục Như Hân giật mình bừng tỉnh, vội đẩy anh ra nhìn anh từ đầu đến cuối , mới biết mình bị lừa . Rõ ràng anh mặc áo tắm , rõ ràng anh có thể ra lấy đồ sao lại chêu đùa cô như vậy .
Lục Như Hân nhìn anh một cái thật sâu rồi không nói gì , im lặng quay người đi ra ngoài .
Lãnh Hàn đang cong môi cười nhưng lại thấy cảm xúc của cô thay đổi rõ rệt liền biết cô suy nghĩ cái gì đó không đúng liền muốn kéo cô lại .
Nhưng lại nghĩ tại mình chêu đùa mà cô dỗi giờ mà không mặc đồ khiến cô càng tức giận hơn .
Vậy liền dứt khoát đóng cửa lại cần đồ bắt đầu thay .
Lục Như Hân đi ra ngoài liền thẫn thờ suy nghĩ . Dù gì cũng là anh mua cô về mà . Anh làm vậy cũng được làm hơn cũng được thôi . Cô không có quyền phản đối .
Càng nghĩ cô càng tủi thân càng có ý nghĩ muốn khóc to .
Lúc Lãnh Hàn đi ra thấy cô như vậy càng luống cuống hơn vội vàng bước đến chỗ cô
" Bé con " Lãnh Hàn đứng gần cô khe khẽ lên tiếng gọi , giọng nói của anh dường như nhẹ như lông ngỗng giống như sợ sẽ đả động đến cô .
" Anh kêu chúng ta đi đâu , anh thay đồ xong rồi thì đi thôi " Lục Như Hân đột ngột ngẩng đầu lên , giọng nói dường như là lạnh nhạt không giống vừa rồi .
Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi .
Lãnh Hàn thấy cô đổi cách xưng hô liền biết không xong rồi . Anh biết lần này cô giận thật rồi , mặc dù anh luôn muốn gọi anh bằng anh không gọi bằng chú nưa nhưng bây giờ lại thấy chữ này thật khó nghe .
Lục Như Hân không để ý anh liền đi ra ngoài .
Lãnh Hàn thấy vậy thở dài theo sau .
Hai người ngồi trên xe , tài xế lại xe đã quen với khí thế lạnh thấu xương khi làm tài xế cho anh nhưng hôm nay lại , mang theo cảm giác bầu không khí ngột ngạt đến khó thở .
Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa cổng biệt thư của nhà họ Lục .
Lục Như Hân ngước lên nhìn thấy vậy khuôn mặt liền tái xanh không còn giọt máu .
Lúc trước cô luôn coi đây là biệt thư thần tiên nhưng giờ coi thấy nó lại khiến cô nhớ những việc trước đây .
Trừ ông nội thì không ai thương cô thật lòng cả . căn nhà lại có những người cô luôn yêu thương quan tâm nhưng họ không chút thương tiếc liền bán cô đi để lại công ty .
Lục Như Hân càng nghĩ càng thấy mình đúng là ngu ngốc , nhưng lại càng tủi thân cho bản thân mình hơn . Cô mơi chỉ nhận được sự yêu chiều của anh nhưng giờ anh muốn trả cô lại cho nơi này sao .
" Bé con , ngoan đừng sợ " Lãnh Hàn nhìn sắc mặt của cô càng hối hận tại sao anh không mang cô đi sớm hơn . Không biết cô bé của anh đã phải chịu những gì rồi .
Anh liền đưa tay ôm lấy cô vào lòng .
" Chú muốn mang tôi về đây là muốn vứt bỏ tôi sao?" Lục Như Hân dường như sắp khóc nước mắt sắp chảy bị cô ép cho quay trở lại . Dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro