
Chap 22
Khi trời gần sụp tối ngôi biệt thự bị ánh đêm bao trùm thì những chiếc đèn led lớn xa hoa giữa nhà đang được phát sáng khiến ngôi biệt thự trong huyền dịu hơn...lúc này A Uyển vừa thức giấc cậu mò mẫm đi xuống từng bậc thang hô gọi
-"Ông Vỹ ơi,ông ơi..."gọi mãi không thấy ai trả lời cậu bắt đầu hơi sợ hãi nên gọi lớn hớn "Ba Vương...ba ơi...mọi người đâu hết rồi ạ" càng hét giọng cậu càng lạc đi như muốn khóc,cậu nhanh chóng chạy quanh nhà tìm nhưng cũng chẳng thấy ai cho tới khi trong nhà bếp có ánh đèn sáng nho nhỏ bước tới gần thì thấy có một người đang đeo tạp dề tập trung làm gì đó thấy thế cậu đột nhiên oà khóc lớn hơn ở cửa ra vào phòng bếp
-"Huhuhuhu..sao Ba nãy giờ không lên tiếng"đang tập trung nhào bột Tiêu Chiến giật mình hoảng hốt khi nghe tiếng khóc của A Uyển nhanh chóng chạy tới bế cậu lên
-"Con sao thế..tại sao lại khóc thế này"đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cậu anh liền vỗ về "xin lỗi con sợ à....vì tập trung đọc cách làm bánh Ba không nghe thấy" bế cậu đi đến bên quầy đặt cậu ngồi trên đó
-"Ba làm bánh ư...con muốn ăn..con đói rồi"vừa đưa tay lau nước mắt A Uyển sục sịt ở mũi sau đó nhìn thấy xung quanh toàn là bột cả mặt Tiêu Chiến lúc này cũng đang dính một ít thấy thế cậu liền bật cười
-"Cười gì thế? Bánh đang nướng con đợi xíu nhé" vuốt nhẹ tóc cậu,Tiêu Chiến tiếp tục nhào bột hôm nay sinh nhật Vương Nhất Bác mà anh lại không biết cũng may anh bay tới đúng ngày hôm nay
-"Ba làm bánh gì thế ạ? Ba biết làm không đấy?" Nhìn đóng bột vươn vãi trên mặt bếp A Uyển hoài nghi nhìn anh
-"Biết chứ...à tại lâu rồi Ba quên mất"bị A Uyển nghi ngờ anh hơi ngượng ngùng vì không có chuẩn bị quà kịp cho Vương Nhất Bác anh đành nhờ Chú Vỹ tìm nguyên liệu giúp mình để làm bánh tặng cậu,lúc này Tiêu Chiến cho bánh vào khay đẩy vào lò nướng thì nghe A Uyển hỏi
-"Tại sao Ba phải làm bánh thế ạ" nói rồi cậu đong đưa hai chân trên khoảng không chăm chú nhìn vỉ bánh đang được nướng trong lò
-"Nay sinh nhật Ba con...bộ con không biết sao"mặc dù hơi bất ngờ vì A Uyển không biết nay là sinh nhật Vương Nhất Bác nhưng anh nghĩ do chắc cậu còn nhỏ nên không biết là phải
-"Sinh nhật?Sinh nhật là gì ạ"lần đầu nghe từ này A Uyển sửng sốt đó giờ chưa ai nói với cậu từ này cũng không giải thích
-"Là ngày con được sinh ra trên cõi đời này ấy....ngốc ạ" cười dịu dàng Tiêu Chiến cụng trán anh vào trán cậu khiến A Uyển vui vẻ bật cười thành tiếng
-"Ba mới ngốc" nói rồi cậu đưa tay quẹt bột chi vào mặt Tiêu Chiến thế là cả hai đùa giỡn vui vẻ khiến mặt đối phương ai cũng dính đầy bột bánh trên mặt cả 2 lúc này đều không nhịn được bật cười sau đó tiếng cười của họ chợt vụt tắt khi thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa ra vào
-"Cậu về rồi à..."lấy tay áo lau sơ mặt mình Tiêu Chiến nhìn cậu cười ấm áp
-"Ừm...hai người ở đây làm gì vậy"Vương Nhất Bác trả lời âm điệu rất trầm thấp khiến Tiêu Chiến hơi hồi hộp
-"Ba Tiêu đang làm bánh đấy ạ" nói rồi A Uyển
đưa tay về phía Vương Nhất Bác ý muốn cậu bế nhưng trái lại thì nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của cậu,từ nhỏ Vương Nhất Bác có bế cậu vài lần nhưng số lần bế chắc đếm trên đầu ngón tay chỉ khi xảy ra tình huống hi hữu
-"Làm bánh? Muốn ăn sao không nói tôi mua cho anh"chau mày nhìn hai người mặt mũi lấm lem không tự chủ được đưa tay lau mặt Tiêu Chiến khiến anh sửng sốt
-"Dính nhiều lắm sao?" Đưa tay anh lau lung tung trên mặt mình lúc này anh mới để ý mặt A Uyển bị anh làm cho tới bẩn khắp mặt
-"Thôi không xong rồi...con phải tắm lại thôi A Uyển" nói rồi Tiêu Chiến bế cậu xuống đất để phủi bột trên người cậu ra nhìn thấy cảnh này Vương Nhất Bác thấy ấm lòng
-"Ba tắm cho con ư" quàng ôm lấy cổ Tiêu Chiến,A Uyển nũng nịu
-"Được thôi.."Tiêu Chiến nhìn cậu cười vui vẻ thì bỗng có tiếng nói vang lên dập tắt ước muốn của A Uyển ngay tức khắc
-"Kêu Ông Vỹ tắm cho con...đi lên phòng nhanh lên"
-"..............."Tiêu Chiến ????
-"Tại sao ạ?Con muốn Ba Tiêu tắm cho con" cậu vẫn bá chặt lấy cổ Tiêu Chiến không chịu buông không muốn quay đầu nhìn Vương Nhất Bác,lúc này Tiêu Chiến mới ngước mắt lên nhìn cậu nói
-"Không sao để tôi tắm cho nó"nhìn nụ cười của anh Vương Nhất Bác đưa tay kéo anh dậy
-"Hai người không hiểu tôi nói gì à?"
-"..............." Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn cậu
-"Ông Vỹ" vừa nghe tiếng gọi Chú Vỹ từ ngoài đi vào "Đưa A Uyển lên phòng sẵn tiện lấy mấy thứ trong xe tôi mua lúc nãy vào nhà" từ chiều Vương Nhất Bác có quay lại nhưng anh đi rất lẹ còn kêu Ông Vỹ theo cùng nên A Uyển tìm mãi không thấy ông
-"Vâng thiếu gia"nói rồi Ông đi đến nắm lấy tay A Uyển "Đi thôi tiểu thiếu gia lúc nãy Ba Vương mua rất nhiều đồ chơi cho con" nghe thế A Uyển hào hứng nhảy cẩng lên buông cổ Tiêu Chiến
-"Thật sao ạ...mà Ông đi đâu nãy giờ thế con tìm ông mãi" nắm lấy tay Ông Vỹ hai người cứ thế người hỏi người trả lời mà rời đi...nhà bếp lúc này bỗng yên tĩnh đến lạ thường thì bỗng tiếng ting ting của lò nướng vang lên Tiêu Chiến giật mình nhanh chóng đi đến lấy bao tay gắt bếp để lấy bánh ra,lúc bánh vừa đặt lên mặt bếp Vương Nhất Bác sửng sốt
-"Anh làm ư?"
-"Đúng vậy...mà còn chưa xong giờ cho kem với trang trí lên mới hoàn thành" Tiêu Chiến nhìn cậu cười vui vẻ
-"Tại sao lại đi làm bánh kem"bất ngờ khi tự nhiên Tiêu Chiến làm bánh Vương Nhất Bác bước gần đến anh nhìn khuôn bánh trước mặt thì nghe anh bảo
-"Hôm nay chả phải sinh nhật cậu sao"cười dịu dàng nhìn Vương Nhất Bác sau đó Tiêu Chiến bắt đầu cho kem lên bề mặt bánh anh làm rất tỉ mỉ khiến Vương Nhất Bác không nhịn được bước tới bên ghế đối diện ngồi xuống chắp hai tay vào nhau chóng cằm lên mặt bàn nhìn anh
-"Tại sao biết nay sinh nhật tôi....anh nhớ lại rồi sao"cậu vẫn giữ cái tư thế đó ngước lên nhìn Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt ấy Tiêu Chiến bỗng né tránh
-"à...là Chú Vỹ nói với tôi....thật xin lỗi" sợ nói gì đó làm Vương Nhất Bác mất hứng nên Tiêu Chiến hơi căng thẳng anh mất trí nhớ nên cũng chả nhớ cậu sinh ngày nào
-"Tại sao phải xin lỗi"cậu cười như không cười nhìn anh
-"Vì tôi không có kí ức gì mấy về cậu nay cả sinh nhật cậu cũng là có người nói cho tôi biết...có phải cậu cảm thấy tôi rất quá đáng không"vừa quệt bề mặt bánh giọng Tiêu Chiến càng nhỏ dần
-"ừm...thật sự rất quá đáng"nghe thế Tiêu Chiến dừng tay nhìn cậu sau đó im lặng
-"Tôi không thích ăn đồ ngọt" lúc này Tiêu Chiến sửng sốt chưa kịp nói gì thì lại nghe Vương Nhất Bác nói " Sô-cô-la là món anh thích " nói xong cậu nhìn anh cười rất ấm áp dưới ánh đèn vàng nho nhỏ của căn bếp cũng đủ tô đẹp vẻ đẹp lúc này của cậu
-"Cậu không thích đồ ngọt ư?Xin lỗi nhé tôi...."thấy Tiêu Chiến áy náy Vương Nhất Bác cười nhẹ "Không sao miễn sao là những thứ thuộc về anh tôi đều thích" dứt lời tim Tiêu Chiến đập thình thịch anh không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác mà giả vờ tiếp tục để socola lên mặt bánh
-"Xong rồi...chúng ta cắm nến thôi"đưa tay mở hộp nhỏ bên cạnh Tiêu Chiến cắm vài cây nến vào bánh kem sau đó lấy bật lửa đốt lên nhìn hết động tác của Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác cười khẽ
-"Hát đi"
-".........."Tiêu Chiến ???
-"Không lẽ đốt rồi thổi thôi à"nheo mắt nhìn Tiêu Chiến bỗng thấy anh cười híp mắt
-"Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday YiBo
Happy birthday to you."
Tiêu Chiến vừa hát dứt lời Vương Nhất Bác đã khom người tới nhanh chóng thổi tắt nến khiến anh sửng sốt
-"Cậu chưa ước mà"
-"Điều tôi ước thành hiện thực rồi...nên chỉ cần thổi nến thôi"Vương Nhất Bác trả lời rất nhẹ nhàng cậu lúc này đã đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Chiến nhìn anh
-"Thật sao..."bất ngờ trước câu trả lời của Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến chỉ cười nhẹ sau đó anh lấy muỗng khoét một ít bánh bên cạnh đưa cho cậu
-"Rất ngon" ngoài dự liệu của Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác không chịu cầm muỗng mà đưa cả miệng tới nhận lấy miếng bánh khiến anh ngây người sau đó anh hơi run giọng hỏi
-"Thật sao.."anh cũng đưa muỗng múc thử ăn xem sao sau đó khoé miệng hơi dính một ít kem "Đúng thật là rất ngon" vui vẻ vì lâu rồi mới làm bánh lại thế này anh thật sự sợ nó không ngon
-"Tôi nghĩ nó hơi đắng do có socola"
-"........."Tiêu Chiến híp mắt nhìn cậu chả phải cậu vừa khen ngon sao chưa kịp định thần đã thấy cậu cúi đầu hôn nhẹ ở khoé môi anh lúc này Tiêu Chiến sửng sốt muỗng cũng rơi xuống đất
-"Như vậy sẽ không đắng nữa" nói xong Vương Nhất Bác liếm nhẹ khoé môi "Cám ơn anh Chiến Ca"nói rồi cậu bỏ đi ra ngoài cũng không quên đem chiếc bánh kem kia về phòng để lại Tiêu Chiến đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu
Đêm xuống nằm ở trên giường Tiêu Chiến đưa tay lên môi mình lúc nãy anh thấy không bài xích gì mấy với nụ hôn này của Vương Nhất Bác mà trái lại cảm thấy rất ấm áp,vùi đầu vào gối Tiêu Chiến nghĩ mình điên thật rồi mặc dù nụ hôn dừng lại rất nhanh chóng nhưng anh cảm thấy nó như ngừng lại giây phút ấy đưa tay chạm lên ngực mình Tiêu Chiến từ từ nhắm mắt lại cảm nhận chợt nhớ đến một việc quan trọng anh đưa tay lấy điện thoại gọi cho Trịnh Phồn Tinh đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy
-"Alo"
-"Tôi tìm được Vương Nhất Bác rồi"Tưởng đâu mình nghe lầm Phồn Tinh hỏi lại
-"Là thật sao...anh không gạt tôi chứ"
-"Là thật tôi đang ở rất gần cậu ấy...tắt máy đi tôi gửi địa chỉ đến cho cậu"
-"Được...cám ơn anh"ngừng một lát Phồn Tinh nói tiếp "Tiêu Sư huynh thật xin lỗi" chưa kịp cho Tiêu Chiến trả lời cậu đã tắt máy,Tiêu Chiến lúc này cười khẽ giơ tay bấm một loạt chữ gửi sang cho cậu rồi tắt máy để lên đầu giường....Trịnh Phồn Tinh lúc đầu thái độ với anh cũng đúng thôi nếu ngược lại là mình anh nghĩ cũng sẽ tức giận,bỏ mặc Vương Nhất Bác âm thầm sống cuộc sống mà trong tiềm thức luôn có anh còn anh thì không có cậu...có phải quá nhẫn tâm với cậu ấy rồi hay không?Vương Nhất Bác bị vùi dập trong mớ kí ức hỗn độn ấy đúng là thật không công bằng...Tiêu Chiến nhớ lúc ở bệnh viện từng lạnh nhạt hất hủi cậu tưởng rằng đến đây sẽ bị đối xử y như thế không ngờ cậu không làm thế mà vẫn ôn nhu với anh như ngày ấy ở bệnh viện khiến trái tim Tiêu Chiến rất áy náy...tại sao Vương Nhất Bác lại tốt với anh tới như vậy...tại sao chứ...nghĩ đến chữ "Yêu" trái tim anh bắt đầu xao động,anh phải tìm cách nhớ lại chuyện trước đây nếu không sẽ rất có lỗi với Vương Nhất Bác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro