Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - quyển 1

Posted on May 25, 2013 by Paris Q

“Tôi Yêu Em, Kim Jaejoong”

___________________________________

Tác giả : Thiển Dạ Nguyệt

Editor : Berry Q

...

Trong thế giới ngầm, sở nghiên cứu của tập đoàn String Pearls là một nơi tuyệt mật, bất cứ ai bước vào cũng phải bịt kín hai mắt, những người biết được vị trí của nơi này ít đến thảm thương, vì vậy nếu như tại đây xảy ra một vụ giết người thì tất cả sự nghi ngờ sẽ tập trung vào người trong sở nghiên cứu, nhưng nếu trong sở nghiên cứu xuất hiện một người từng là kẻ thừa kế của bang phái đối địch với String Pearls thì kẻ ấy chính là điểm nhắm cực lớn của đám săn mồi, như Kim Junsu chẳng hạn.

Kim Junsu đã bị nhốt ba ngày. Kim JaeJoong cũng thấp thởm tròn ba ngày, điều cậu lo nhất là phía Jung Yunho vẫn giữ im lặng, bản thân cậu cũng không thể để lộ ra bất kì động tĩnh nào, nếu Ám bộ mà dính vào vụ việc này thì tình huống sẽ chỉ càng thêm xấu.

Ba ngày trước, Jung Yunho đang ký hợp đồng bên Thái Lan, sau khi nghe Junsu bị bắt, hắn vẫn không có bất kì phản ứng nào, đến Kim Jaejoong cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Đến ngày thứ năm, Jung Yunho đột nhiên ném lên bàn một đống giấy tờ, không lạnh không nóng, thản nhiên nói,“Thả Kim Junsu ra.”

Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì lập tức có kẻ lên tiếng phản đối.

“Sao chúng ta có thể thả hắn được! Hắn đã giết người trong bang! Rõ ràng là hắn giấu diếm chuyện phản bội sợ người khác biết được nên giết người diệt khẩu!”

Có một tên mở màn chăc chắn sẽ có nhiều kẻ tiếp tay, một đám người nhao nhao la thét phản đối,“Hắn vốn là kẻ thù của String Pearls! Cha hắn đã giết bao nhiêu anh em của chúng ta!!!”

“Đúng vậy!! Không thể thả hắn!”

“Lão đại, bọn em phản đối!!”

Người đứng trên đỉnh quyền lực lúc này có cảm giác mình đang xem một vở hài kịch, một đám người mặt đỏ mắt trợn, quơ tay múa chân, miệng thì la hét lời vô nghĩa. Đôi mắt của Jung Yunho thoáng chốc âm trầm đến đáng sợ, khóe môi gợi lên một độ cong quyến rũ, nhưng trong mắt mọi người thì nụ cười ấy chỉ mang đến cơn lạnh thấu xương. Đợi cho mọi người bình tĩnh lại, Jung Yunho chỉ nhàn nhạt bỏ lại mấy câu,“Chắc nói xong rồi. Vậy thì cho người thả Kim Junsu ra.”

Một đám người loi nhoi ban nãy nghe hắn nói xong tức đến nói không ra lời, hóa ra từ nãy tới bây giờ nói rã họng mà Jung Yunho không lọt tai chữ nào.

Trong không gian yên lặng bỗng vang lên một tiếng nói nhỏ nhưng rất rõ ràng “Đồ độc tài.”

Jung Yunho đang định bước ra khỏi phòng hợp thì dừng lại, đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên nụ cười trào phúng, đôi mắt mang tia nhìn tàn bạo lướt qua toàn phòng hợp:“Độc tài? Gọi hay lắm, vừa hay cũng hợp với các người, độc tài xứng với phản loạn.”

“Anh…!!!”

“Người bị giết cùng lắm chỉ là một con mồi. Còn kẻ thả mồi nói không chừng còn đang ngồi rung đùi cười một đám các người. Còn Kim Junsu, nếu hắn thật sự là kẻ phản bội thì cũng không ngu ngốc đến mức độ giết người một cách lộ liễu đến như vậy. Hơn nữa, mạng sống của Kim Junsu là một tay Kim JaeJoong cứu về, nếu các ngươi muốn giết hắn đến như vậy thì nhớ báo với Ám Chủ một tiếng.”

Jung Yunho nói xong một các liếc mắt cũng không để lại lạnh lùng bỏ đi, mọi người không còn ai dám lên tiếng nữa. Ám bộ là cái nơi quỷ quái đáng sợ nhất String Pearls, là nơi mà các Đường chủ không tình nguyện bước vào nhất. Nếu không phải là vạn bất đắt dĩ, bọn họ có đánh chết cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với Ám bộ.

Sau đó Kim Junsu được thả ra, năm ngày thiếu nước thiếu thức ăn làm cậu tiều tụy rất nhiều, sắc mặt trắng xanh, cả người như gầy rọc hẳn đi, đôi mắt thiếu ngủ mà quần thâm, nặn cũng nặn không ra một miếng thịt. Kim JaeJoong nhìn thấy thì đau lòng, đang định vươn tay đỡ Junsu thì tên ở đằng sau đã vội chạy lên ôm chặt lấy Kim Junsu.

Park Yoochun thở cũng không dám thở mạnh, dùng kiểu bế công chúa mà nâng niu Kim Junsu hết sức có thể, đã vậy còn khuyến mãi thêm vẻ mặt đau lòng muốn chết. Kim JaeJoong nhìn thấy liền biết ý, nhẹ nhàng khép cửa đi ra tránh làm kì đà của hai người.

Kim Junsu áp tai mình vào lòng ngực Park Yoochun, lắng nghe tiếng tim đập của hắn,  chỉ có như vậy cậu mới biết được mình đã rời khỏi cái nơi quỷ quái không thấy mặt trời kia, thấy được Yoochun, trong lòng an tĩnh lại, nỗi chua xót từ tận đáy lòng lại trào lên, nước mắt bao nhiêu năm đọng lại giờ phút này cũng nén không nổi nữa rồi, tiếng khóc rấm rức, tiếng khóc nức nở, những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh như rửa trôi bao tủi nhục mà Junsu đã phải chịu đụng, cậu gắt gao bám víu trong lòng Yoochun như một đứa trẻ, một đứa trẻ mà bao nhiêu năm nay bị nhốt trong hình hài người trưởng thành.

Giờ khắc này, Park Yoochun không cần biết cái gì là bác sĩ, cái gì là con thừa kế, mấy cái đó hắn sẽ đem đi giật bồn cầu hết. Người mà hắn đang ôm ấp trong vòng tay chỉ là một đứa bé bị áp lực bởi chính cảm xúc của bản thân, bị mọi người chế nhạo trong cuộc sống, giờ đây khi đứa bé ấy bộc lộ nội tâm của mình ra thì lại yếu ớt như pha lê, mong manh như cánh hoa.

.

Nơi ngoại ô thành phố có một tòa biệt thự được xây dựng rất nguy nga, xung quanh là một vườn cây cảnh được cắt tỉa cầu kì, ở đây tuy rằng hẻo lánh nhưng vẫn thường xuyên có người ra vào.

Giống như lúc này, chủ nhân của tòa biệt thự đang cùng ông bạn già so cờ vua, chơi được một lúc thì bên ngoài có người đàn ông trẻ tuổi đi vào, nét mặt của hắn không được tốt lắm, cẩn thận cuối người báo cáo lại tình hình vừa xảy ra.

“Bác Ahn, vụ giết người tôi đã xử lý xong rồi…”

“Nghe giọng của cậu, hình như là muốn tôi đây phải thưởng cho cậu rồi.”

“Không, tôi không dám.”

“Không dám. Ha ha ha.” Người được gọi là Bác Ahn dụi tắt điếu xì gà đắt tiền rồi nói,“Có người bị giết trong String Pearls sẽ làm cho Yunho càng thêm cảnh giác.”

“Nhưng cái tên bị giết trước đó cũng không có liên lạc gì với người trong hội đồng.”

“Cậu nghĩ Yunho là tên ngốc sao? Cậu không lẽ cho rằng chuyện cái tên bị giết có quan hệ với chúng ta Jung Yunho không biết sao?”

Đến lúc này, người ngồi đánh cờ đối diện mới chậm rãi mở miệng;“Đừng lo, thời gian gần đây Yunho đang bận rộn với mớ giấy tờ bên Thái Lan, chuyện người bị giết có quan hệ với chúng ta hay không tạm thời bây giờ hắn chưa biết, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ.”

“Một thằng nhóc miệng chưa dứt sữa mà dám đối nghịch với chúng ta sao? Ha ha a, còn sớm lắm.” Bác Ahn lại châm điếu xì gà mới, rít một hơi rồi nhả ra từng vòng khói trắng, một lúc sau hắn lại than thở:“Yunho quả thật là một kẻ có tài, nhưng hắn lại không biết nghe lời.”

“Xem ra kế hoạch của chúng ta sắp đi đến thành công rồi.”

Tên báo tin ban nãy đứng một bên phụ họa theo:“Các bác nói rất đúng.”

“Hành động cẩn thận một chút nghe chưa.”

Đợi tên báo tin đi  khỏi, người ngồi đối diện nhìn Bác Ahn thay đổi nét mặt thì cười cười, hỏi“Lại tức giận chuyện gì?”

“Hừ, bởi vì có một đứa ngốc không cẩn thận chuyền tin tức ra ngoài làm hại có kẻ bị giết, sự tình đã phức tạp nay còn rối rắm hơn.”

“Nó cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, sẽ có lúc không nghe lời, ta cũng chịu thua ai bảo nó là con của ngài Ahn.”

“Chính vì vậy tôi lại càng tức giận, ngài xem lâu như vậy cũng không có về thăm tôi, thật sự là nó không coi người cha này ra gì mà.”

.

Tháng 12 Seoul đắm mình trong hoa tuyết trắng, thế nhưng hôm nay dù có lạnh đến mấy thì phố xá vẫn tấp nập người qua lại. Bởi vì đêm nay ông già noel và các thiên thần sẽ chúc phúc cho mọi người.

Nơi phố phường hoa lệ, các cặp nam nữ yêu nhau tay trong tay dạo phố. Cha mẹ cùng con cái quay quần bên mâm cơm ấm áp, niềm vui bừng lên trên gương mặt mọi người. Trên phố nhộn nhịp có một cô bé nhỏ đứng trước cửa hàng đồ chơi, bé bị một chú gấu bông sau tủ kính hấp dẫn rồi, bé bắt chước gấu nhỏ, mở đôi mắt tròn xoe nũng nịu kéo áo mẹ, đòi mẹ cho bé dẫn gấu nhỏ về làm bạn.

Kim JaeJoong đứng bên cạnh cũng nhìn con gấu bông đến bần thần, Seven hết nhìn Jaejoong rồi lại nhìn gấu bông, mãi đến khi nụ cười trên mặt hắn sắp méo rồi mới hỏi:“Cậu thật sự thích chơi gấu bông?”

“…”. Kim JaeJoong không trả lời, đôi mắt phượng vẫn không rời khỏi cái ụ tròn ủm xù lông nâu kia.

“Người gì mà y như con nít.” Seven kéo Jaejoong vào cửa hàng đồ chơi, kêu người bán hàng gói nơ đỏ cho con gấu xong thì đưa cho Kim JaeJoong.“Tặng cậu quà Noel.”

Kim JaeJoong cầm lấy con gấu buộc nơ rồi nhìn mình trong gương. Một thanh niên cao lớn ôm một con gấu nhỏ, nói có bao nhiêu hài thì đủ bấy nhiêu, đôi môi hồng đào nhịn không được khẽ cười, giọng nói trầm trầm:“Vẫn không hợp.” Nhìn xung quanh một chút, Kim Jaejoong đẩy cửa kính bước ra ngoài, đi đến trước mặt bé gái ban nãy rồi quỳ xuống, bé nhỏ bị anh trai xinh đẹp rạng ngời này hấp dẫn đến tạm thời quên luôn bé gấu, đôi mắt to tròn, cái miệng chúm chím hoạt động hết công suất:“Mẹ ơi nhìn kìa, anh trai thiệt là đẹp.”

“Ngoan.” Kim JaeJoong ôm con gấu bông tặng cho bé gái,“Đây là quà noel anh tặng em, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ biết không.”

“Òa!” Bé nhỏ lập tức ôm lấy gấu cưng vào lòng,“Cám ơn anh!!”

“Đem quà của tôi tặng cho cho người khác, cậu không sợ tôi buồn sao.” Seven làm bộ như sắp khóc tới nơi.

“Tôi mời anh ăn cơm.”

“Òa òa!” Seven nghe cậu nói xong lập tức bắt chước cô bé nhỏ, chớp chớp mắt nhìn Jaejoong,“Cám ơn anh.”

Bộ dạng của Seven làm JaeJoong cười đến mất cả hình tượng.

Bước ra khỏi quán ăn, Kim JaeJoong tạm biệt Seven, cậu một mình lang thang trên phố, cứ đi mãi cho đến lúc đôi chân đứng lại trước cô nhi viện mà String Pearls tài trợ. Nơi này chỉ cách con đường lớn một ngã tư nhưng lại trái ngược với phố chợ phồn hoa cả một vùng trời, nó thật vắng lặng và buồn tẻ.

Nhân ngày noel, các cô giáo nấu một bữa tối phong phú hơn ngày thường một chút, bọn nhỏ có đồ ăn ngon thì vui đến quên hết cái lạnh của mùa đông.

Bọn trẻ đang ăn thì các có người đi vào, các cô giáo cũng bước đến chào hỏi. Tuy rằng String Pearls là nơi tài trợ chính cho cô nhi viện, nhưng tất cả mọi người chưa có ai gặp Kim JaeJoong. Ngày lễ như vầy hiếm có người đến, nhưng hôm nay lại là một cậu thanh niên xinh đẹp đến như vậy, mọi người đều hưng phấn hơn ngày thường.

Kim JaeJoong nhìn bọn trẻ ôm trong tay quà noel, ngây thơ chơi đùa, kỳ thật quà noel người ta tài trợ cho viện mồ côi cũng rẻ tiền, đơn sơ cũng không quá tinh xảo, nhưng mà bọn nhỏ vẫn rất vui vẻ, vẫn rất quí trọng.

Ngày Jaejoong còn nhỏ, cô nhi viện rất nghèo, đừng nói là quà rẻ tiền đến xâu kẹo cũng không có. Khi đó cậu nhìn thấy đứa trẻ khác đi cùng bố mẹ ôm trong tay một con gấu bông xinh đẹp, kể từ đó, dù trải qua bao nhiêu năm nhưng cứ đến dịp noel, Kim Jaejoong cũng thầm mong mình sẽ có một bé gấu y như vậy.

Ngày đó Jaejoong đem mong ước của mình nói với các cô giáo, đọng lại trong ký ức của cậu chỉ là những cái lắc đầu.

Một đêm noel nọ, cầm trong tay món đồ chơi méo mó đến xấu xí, trong lòng đứa bé tên Kim JaeJoong tràn ngập nỗi thất vọng, cậu ném chiếc xe kéo xấu xí ấy ra xa, vất đi rồi nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên đôi má bé bỏng ấy.

“JaeJoong? JaeJoong, cậu làm sao vậy?” Sau lưng cậu bỗng vang lên tiếng nói của một đứa nhóc khác, Kim JaeJoong lập tức dụi dụi nước mắt, quay đầu thì bắt gặp Jung Yunho đang lủn củn chạy tới.

“Yunho…” Jaejoong chỉ muốn gọi Yunho thôi không ngờ mới gọi được có một tiếng đã khóc nức nở.

“Tại sao cậu lại khóc?!!” Jung Yunho lo lắng chạy lại, vội vàng bỏ vào hai tay be bé của JaeJoong một trái táo hắn mới trộm được, cái mặt ngốc ngốc ngô ngố không ngừng dỗ dành cậu:“Đừng khóc, đừng khóc, tớ đem táo cho cậu. Nói cho tớ biết, có phải tên mập kia lại ăn hiếp cậu!! Tới phải đi đánh hắn!!”

“Không phải! Không phải!” Jaejoong ôm chầm lấy Jung Yunho đang nổi giận đùng đùng, Kim JaeJoong thút thít kể lại những gì cậu thấy cho Jung Yunho nghe.

Bé Yunho sau khi nghe xong câu chuyện lập tức ôm chặt lấy bé JaeJoong nói:“Chờ tớ sau này tớ có thiệt nhiều tiền, lễ Giáng Sinh mỗi năm đều tặng cho cậu gấu bông thật là đẹp! Cậu muốn cái gì tớ cho cậu cái đó!!”

“Thật sao?”

“Ta hứa với cậu, chỉ cần Jaejoong muốn Jung Yunho này sẽ làm cho cậu!!”

Lời hứa bé bỏng, giao ước nhỏ nhoi. Dù không biết người ấy có còn nhớ hay không nhưng mỗi mùa Giáng sinh đến, Kim Jaejoong lại nhớ đến nao lòng, nhưng có lẽ một đời này lời hẹn ước ấy sẽ không bao giờ được thực hiện.

Kim JaeJoong xoa xoa đôi mắt, hai chân bước đi có chút buồn chán. Cậu đi đến sân nhỏ đằng sau thì nhì thấy một bé trai xinh xắn đứng đó, cứ cách một chút bé lại rướn cổ nhỏ lên nhìn về phía nhà lớn, giống như đang đợi ai đến. Nhưng đây là cô nhi viện, giờ này làm gì còn ai tới thăm. Kim JaeJoong bước đến hỏi:“Em đang đợi ai sao?”

“Dạ, em chờ anh lớn.” Bé trai trả lời.

Anh lớn? “Em chờ anh ấy làm gì?”

“Em chờ anh ấy tặng bé gấu đó! Giáng sinh năm nào anh ấy cũng tặng bé gấu, năm trước anh ấy tặng bé gấu cho bạn Hoa Nhỏ, năm trước nữa anh ấy tặng cho bạn Bánh Nhỏ, còn năm trước, năm trước trước nữa…năm nay em chờ ở đây, anh ấy sẽ thấy em đầu tiên, như vậy noel em sẽ có gấu nhỏ làm bạn.”

Thật là một đứa nhỏ lanh lợi, Kim JaeJoong bất đắc dĩ cười. Lúc này, bé nhìn thấy người mà mình muốn gặp đến liền la to: “A!! Anh lớn!! Ở đây!!! Ở đây!!!”

Kèm theo tiếng thét là một đám nhóc trong cô nhi viện ùa ra chạy về phía người ấy.

Kim JaeJoong cũng quay đầu lại, đứng ở giữa đám nhỏ, cậu thấy vóc người quen thuộc, người ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, trên cổ choàng khăn len đơn giản nhưng trong tay cầm một con gấu bông rất tinh xảo, rất xinh đẹp, Jung Yunho. Giây phút đó, Kim Jaejoong ngỡ như hắn đang thức hiện lời hẹn ước năm nào.

Đồng hồ gần đỗ mười hai hồi chuông, Jung Yunho cùng Kim JaeJoong rời cô nhi viện, hai người ngồi ở trên xe chạy lòng vòng, nhưng không ai biết nói gì.

Bé trai ban nãy cuối cùng cũng giành được gấu nhỏ, chạy ùa vào khoe với các bạn khác. Vậy mà đứa bé tên Kim JaeJoong bao nhiêu năm rồi cũng vẫn mãi chờ, mãi luôn ôm ấp lời hẹn nhỏ nhoi.

Cậu có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, sợ rằng đáp án không giống với điều mình suy nghĩ, hy vọng vỡ tan thì chỉ để lại vết sẹo trong tim thôi.

Ở quảng trường trung tâm, mọi người đang chuẩn bị đếm ngược, Jung Yunho bỗng dừng xe, nghiêng đầu hỏi Jaejoong:“Muốn xuống không?”

Kim JaeJoong gật đầu.

Hai người đi vào đám đông, mọi người xung quanh đều tận hưởng niềm vui bên cạnh người mình thương yêu. Càng gần mười hai giờ đêm người đổ ra quảng trường càng nhiều, không ngừng chật chội, Kim JaeJoong bị đám người phía sau xô đẩy, chân nọ vấp chân kia xém chút nữa là mặt mũi đo đường, may mà Jung Yunho lập tức kéo tay cậu lại. Đợi hai chân đứng vững lại thì Kim JaeJoong mới nhận rat ay mình bị Jung Yunho nắm cứng ngắt, lý trí bảo rút về, nhưng mà tim Jaejoong lại không cho nha.

Đứng bên cạnh Jung Yunho, cả hai người đều nhìn lên màn hình lớn ở quảng trường, Kim Jaejoong mặc kệ đám người xung quanh hò hét ầm ỹ, cậu vẫn hỏi:“Yunh, anh thật sự là Jung Yunho mà tôi đã quen biết sao?”

Jung Yunho nghe được rất rõ ràng, hắn nghiêng đầu nhìn cậu.

Kim JaeJoong quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Jung Yunho, tiếp tục hỏi,“Anh yêu Ahn Joonwon sao?”

Mọi người bắt đầu đếm ngược.

“Mười… chín…tám…”

“Jung Yunho, anh có biết không……”

“Bảy… sáu… năm …”

Nước mắt cậu không nhịn được, thật sự không nhịn được nữa.

“Bốn… ba…”

Bàn tay Yunho đang nắm lấy tay JaeJoong khẽ đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, vừa khít.

Hắn cúi đầu, ôm lấy bảo bối đang khóc ấm ức kia vào lòng, đôi môi quyến rũ kề sát bên tai Jaejoong.

“Hai~”

“Jung Yunho, anh có biết hay không…”

“Một!!”

“Tôi yêu em.”

Kim JaeJoong không kịp mở miệng nói ba chữ kia thì đã bị người đàn ông đứng đối diện mình dùng miệng diệt khẩu rồi. Hoa tuyết đêm nay nở thật rực rỡ, tất cả mọi người đều chúc nhau mọi điều tốt lành, cả thế giới tràn ngập âm hưởng rộn ràng, nhưng thế giới của Kim Jaejoong lại im lặng đến lạ kỳ, cậu chỉ nghe tiếng nói của một người, người ấy nói rằng: “Tôi yêu em, JaeJoong.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: