Chương 14 - quyển 2
Posted on August 17, 2013 by Paris Q
Chốn Bình Yên Của Anh Chính Là Trái Tim Em
__________________________________________
Tác giả : Thiển Dạ Nguyệt
Editor : Berry Q
.
.
.
Mưa triền miên không dứt. Vạn vật trên thế giới này trở nên ướt át hơn, ngay cả không khí cũng mang theo một làn hơi nước mơ hồ, thấm đẫm vào da thịt con người. Đã bao ngày rồi mà bầu trời vẫn tối tăm một mảng mông lung, thời tiết làm cho tâm trạng người ta không khá khẳm lên được.
Kim JaeJoong đứng ở trước cửa sổ lớn trong căn phòng, lặng im ngắm nhìn ông trời đang giận dữ, bỗng cậu thấy trên mặt kính thủy tinh phản chiếu bống dáng một người đàn ông, vẫn phong độ, vẫn khí phách, nhưng khuôn mặt phản phất nét đau thương không nói nên lời. Jung Yunho và Kim JaeJoong sóng vai nhìn màn mưa, dựa dẫm lẫn nhau, an ủi lẫn nhau.
"Leetuek đã ở bên anh 7 năm, em biết không, hắn là một tên hết thuốc chữa, một mực cho là anh đã cứu hắn, cho rằng mạng của hắn sẽ do anh định đoạt." Giọng nói Jung Yunho không băng giá thâm trầm như ngày thường mà nó mềm nhẹ, tựa như dòng nước trong chảy men theo khe suối. Kim JaeJoong khẽ nắm lấy đôi tay lạnh lẽo kia, cậu muốn dùng hơi ấm nhỏ nhoi của mình để sưởi ấm cho hắn.
"Bất luận nhiệm vụ như thế nào, Leetuek đều có thể hoàn thành rất tốt, hắn chưa bao giờ nói hắn sẽ không làm được, lúc nào cũng chỉ cười, mỗi lần cười lên sẽ lộ hai lúm đồng tiền." giọng Jung Yunho nghẹn lại, đợi cảm xúc lắng xuống hắn mới tiếp theo nói,"Chúng ta là anh em bao nhiêu năm, Leetuek chỉ cần nói một câu thôi thì anh sẽ giữ mạng Kangin lại, hắn không phải làm như vậy, nhưng tại sao......" Câu tiếp theo Jung Yunho cố như thế nào cũng không nói nên lời. Bọn họ đều là những người sống bên cạnh thần chết, không phải chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng đến khi cái chết gần kề, con người mới phát hiện bản thân chúng ta trong vũ trụ bao la này quá ư nhỏ bé, đối mặt với cái chết, ta chỉ có thể bất lực đón nhận nó.
So với Kim Heechul và Hankyung, Leetuek càng giống như một người anh, hắn làm bạn bên cạnh Jung Yunho, giúp hắn xử lý mọi chuyện lớn nhỏ, những năm tháng thiếu vắng bóng hình Kim JaeJoong, vẫn là Leetuek chống đỡ toàn bộ String Pearls. Anh lớn như cha, nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Ngày hôm qua người đó còn đứng trước mặt mình, nhưng ngày hôm nay và vĩnh viễn về sau cũng sẽ không thể gặp lại, không được nghe thấy giọng nói của hắn, nhìn không thấy nụ cười có cái lúm đồng tiền ấy nữa, từ đây cho đến khi cuộc đời chấm dứt, người tên Leetuek chỉ có thể sống trong tâm tưởng của những người thân yêu mà thôi.
Jung Yunho dựa vào người Kim JaeJoong, gắt gao ôm lấy cậu, hai trái tim vốn không lành lạnh đang sưởi ấm cho nhau. Đột nhiên một dòng nước thấm trên vai Kim JaeJoong, lạnh lẽo, lạnh tới thấm vào da, vào máu, vào xương, cuối cùng là toàn thân. Nước mắt của Jung Yunho. Tim Jaejoong bỗng chốc đau nhói, cậu dùng hết sức ôm lấy hắn.
Kim JaeJoong không phải chưa từng đối mặt với cái chết của con người, ngược lại còn thấy rất nhiều, nhiều đến nỗi tưởng chừng như đối với máu và xác chết đã sớm không còn cảm giác, nhưng khi điều đó xảy đến với anh em của mình, ai lại có thể thản nhiên chấp nhận.
Cho dù Kimchul đã lăn lộn ở đất Hàn Quốc biết bao nhiêu năm, nhưng cuối đời phải nhận lấy kết cục như thế này, bang phái nhất nhì Hàn Quốc cũng bị sụp đổ trong một sớm một chiều, sự thật trước mắt làm trái tim Kim JaeJoong thấy lạnh giá. Ngày hôm nay String Pearls như mặt trời ban trưa nhưng làm sao biết được ngày mai cũng sẽ như vậy, rồi đến một ngày String Pearls sụp đổ, nếu ngày đó thật sự đến, xác của những anh em ở String Pearls sẽ trải dài trên nền đất lạnh, Heechul, Hankyung, Key có thể sẽ chết dưới họng súng của một kẻ địch nào đó, còn có người đang ôm cậu trong vòng tay thì sao, Yunho của cậu sẽ ra sao.
Đứng ở nơi càng cao, ganh ghét càng nhiều, mưu kế tính toán càng thâm, ai có thể cam người đứng bên bọn họ là bạn hay thù, một vòng luẩn quẩn máu tanh, ai cũng cũng phải cảnh giác, ai cũng phải sống trong toan tính. Sống một ngày tính một ngày, thở một ngày sợ một ngày.
Nếu như lần sau cậu lại bị bắt, cái mà đối phương muốn không phải là số hàng của String Pearls, mà là mạng sống của Jung Yunho thì sao, ai có thể cứu Yunho của cậu, thượng đế sao? Chỉ sợ bọn họ đã là những người bị thượng đế ghét bỏ.
Kim JaeJoong không dám tưởng tượng, chỉ nghĩ đến thôi là máu toàn thân như có ai rút hết, cậu ôm chặt lấy người đàn ông này, Kim Jaejoong sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương Jung Yunho của cậu.
Đôi mắt phượng của Kim JaeJoong hàm chứa sự u buồn, đầu ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ tóc của Jung Yunho, trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Jung Yunho sau khi giải tỏa hết tâm sự trong lòng thì toàn thân cũng rã rời, rửa mặt xong thì ngã lên giường ngủ. Kim JaeJoong ngồi ở bên giường dịu dàng nhìn hắn, nhìn đôi mắt nhắm nghiền kia, lông mi dài hơi rung rung, miệng hơi mở ra, Yunho tướng ngủ thật là xấu nha, nhưng Kim JaeJoong vẫn thích nhìn, khẽ cúi người xuống, trên vầng trán cương nghĩ của người nọ hôn nhẹ một cái, sau đó cầm laptop ra khỏi phòng.
Khởi động laptop, nhập một dãy mật mã, một phút sau, tất cả tư liệu Kim JaeJoong điều tra đã ở trên màn hình, cột bên trái hiện tên toàn bộ các tổ chức ở Hàn Quốc, lớn nhỏ đầy đủ, phần lớn đã cùng Cổ Xà thành lập mối quan hệ làm ăn, trong đây không ít tổ chức có dã tâm với String Pearls. Kim JaeJoong tỉ mỉ xem lại toàn bộ, tất cả đều được cậu ghi nhớ rõ ràng trong đầu.
.
Qua mấy ngày sau, tất cả như trở về điểm xuất phát. String Pearls tổn thất không nhỏ, không nói đến số Ám vệ tử vong, chỉ riêng tiền chi ra mua số vũ khí bên Ý đã làm tình hình tài chính của String Pearls chao đảo. Vốn xoay vòng gặp trục trặc, các công trình cũng phải dừng lại, nét lo âu dần dần xuất hiện trên gương mặt của Jung Yunho, mấy năm nay, sở dĩ String Pearls có chỗ đứng mạnh trong giới mafia là dựa vào phần lớn công ty chính thống, tiền là vấn đề mấu chốt, hiện giờ không ít bang phái quay qua hợp tác với Cổ Xà, bên cạnh đó ngân sách chi cho vũ khí quá nhiều, hơn nữa người quản lý tài chính của String Pearls đã chết, nghĩ tới đây, hàng chân mày của Jung Yunho không khỏi nhíu lại.
Đúng lúc có người chạy vào thông báo, đại diện chi nhánh Nhật Bản cần gặp mặt, chi nhánh này là điểm sáng bên Nhật, khiến cho Jung Yunho cảm thấy hứng thú. Quản lý bên đó nói là vì bọn họ có người giải quyết tài chính rất giỏi, chi bằng điều hắn về tổng bộ xử lý tài chính. Jung Yunho đồng ý.
Buổi tối, Jung Yunho không đi thị sát nữa mà về nhà với Kim Jaejoong, cái chết của Leetuek làm hắn nhớ tới đoạn thời gian hai năm không có Kim JaeJoong, mỗi ngày trôi qua không dễ chịu, lúc nào cũng thấy bức rứt. Chỉ cần Kim JaeJoong ở chung mới có thể làm mọi ưu phiền và bất an của hắn biến mất.
Quản gia đi vào nói là có người cần gặp, là người xử lý tài chính ở Nhật Bản. Jung Yunho gọi hắn vào, đuôi mắt Kim JaeJoong rời khỏi TV, vừa nhìn đến cửa phòng khách, bỗng nhiên thất thần.
"Ah..... Anh Yunho, Anh Jaejoong." Kim Hyun Joong mặc áo vest chỉnh chu, không được tự nhiên lắm.
Jung Yunho không ngờ sẽ sẽ là hắn, kinh ngạc một chút, từ một MB nho nhỏ trở thành một cố vấn tài chính giỏi. Bây giờ hắn mới khâm phục đôi mắt nhìn người của Kim JaeJoong.
Kim JaeJoong thấy Kim Hyun Joong cầm laptop, biết chắc là có việc muốn nói với Yunho, cậu liền đứng dậy định tắt tivi,"Em về phòng ."
"Không, em cứ xem tivi đi, cậu theo tôi vào thư phòng."
Nhìn Jung Yunho và Kim Hyun Joong một trước một sau đi lên lầu, Kim JaeJoong đột nhiên cảm thấy phiền muộn không biết nói làm sao, tay nhấn remote loạn xạ, chuyển qua kênh nào cũng không thấy vừa mắt. Đúng lúc nhớ đến hôm trước Park Yoochun đưa cho cậu một cái đĩa phim liền chạy đi lấy xem.
Kim Hyun Joong laptop ra, bật một đống biểu đồ cho Jung Yunho xem, Jung Yunho tuy thông minh nhưng dù sao hắn cũng không rành về kinh tế cho lắm, toàn dùng từ chuyên môn. Kim Hyun Joong thấy vậy liền nói chậm lại, nêu phương án giải quyết mình. Hiện tại phải vận dụng tài chính của Nhật Bản, nếu không đủ phải vay vốn ngân hàng, lợi dụng mối quan hệ của String Pearls mà liên kết vốn làm ăn.
"Nếu anh Yunho thấy tin tưởng thì cứ giao cho em làm đi." Kim Hyun Joong cúi đầu, tay kéo kéo vạt áo, ở trước mặt Jung Yunho, cậu không sao tự nhiên được.
"Vẫn sợ tôi đến vậy sao?" Jung Yunho nhếch miệng cười.
Kim Hyun Joong bối rối trả lời,"Không có."
"À, chỗ này tôi chưa rõ lắm." Jung Yunho chỉ vào một chỗ trên biểu đồ, Kim Hyun Joong lập tức đi qua giải thích tỉ mỉ, cậu quay đầu đang định hỏi Jung Yunho thì đôi mắt chạm phải khuôn mặt của hắn, đôi mắt lạnh lùng bá khí, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt chỉ có thể dùng hai chữ hoàn hảo để hình dung, bên cạnh đó là khí thế mãnh liệt, chỉ cần hắn nhíu mày thì mọi người sẽ run sợ.
Kim JaeJoong xem xong bộ phim lập tức rút ra kết luận, Park Yoochun là đồ lừa đảo, phim ảnh gì mà chán muốn chết, cậu tắt tivi đi vào bếp lấy sữa mang cho Jung Yunho, vừa mới mở cửa liền thấy cảnh Kim Hyun Joong say đắm nhìn Jung Yunho, cậu biết Kim Hyun Joong thích Jung Yunho, bản thân Kim Jaejoong cũng từng lợi dụng sự thích để ràng buộc sự trung thành của hắn với Jung Yunho, nhưng giờ phút này không biết vì sao cảm giác phiền muộn này lại nổi lên, Kim JaeJoong khẽ lắc đầu, bước vào.
Kim Hyun Joong dọn dẹp tài liệu trên bàn, sau đó quay lại chào:"Vậy em đi trước." Jung Yunho cầm lấy ly sữa nhưng nhận ra Kim JaeJoong không tập trung liền hỏi,"Sao vậy?"
Kim JaeJoong lắc đầu, Yunho xoa xoa tóc cậu, cười nói:"Không thích anh ở cùng cậu ấy sao?"
"Em không có rảnh như vậy, chuốc phiền phức vào người." Kim JaeJoong bộ mệt mỏi trở về phòng, nhưng trong đầu không cách nào quên được ánh mắt của Kim Hyun Joong, trong sự mãnh liệt còn có sự giãy dụa, tại sao lại giãy dụa, Kim JaeJoong chìm trong suy tư, bởi vì thích Yunho nhưng không chiếm được sao? Không phải, không phải như vậy .
Ngày hôm sau, Park Yoochun đến giúp Kim JaeJoong kiểm tra định kỳ, nhưng chờ tới lúc trong phòng chỉ còn cậu và hắn, Yoochun mới lấy trong túi ra một đống tư liệu đưa cho Kim JaeJoong,"Đây là lý lịch của Kim Joonghyun."
Kim JaeJoong mở ra xem, Yoochun bên cạnh thao thao nói,"12 tuổi bị đưa vào cô nhi viện,18 tuổi vào String Pearls ,2 năm qua, bất luận là thể chất, đô vật, bắn súng, tóm lại cái gì cũng xuất sắc, được Key trọng dụng, đợt trước hắn còn trà trộn vào đám cảnh sát để lấy lại tài liệu mật của String Pearls. Đúng là không tồi. Nhưng mà......"
Park Yoochun thở dài tiếp tục nói,"Cha hắn là cảnh sát, lại là cảnh sát nằm vùng, năm Kim Joonghyun 11 tuổi, cha hắn do bị phát hiện nên bị giết, mẹ hắn cũng không thoát khỏi liên luỵ. Lúc đó, bởi vì có cảnh sát bảo vệ nên hắn mới sống sót, sau đó người ta đưa hắn về quê với bà ngoại, nhưng một năm sao bà ngoại hắn qua đời, cuối cùng bị đưa vào cô nhi viện."
"12 tuổi, Yoochun, lúc 12 tuổi cậu đã hiểu báo thù là cái gì sao?"
Park Yoochun nhếch miệng cười, lắc lắc ngón tay, thản nhiên nói,"Tôi 12 tuổi dễ thương lắm cơ, lưng lúc nào cũng mang theo dao phòng thân hết đó. Vậy cậu cho rằng hắn cũng là tên nằm vùng?"
Kim JaeJoong lắc đầu, nói,"Không phải, nhưng tôi chắc chắn hắn có liên quan tới cảnh sát."
"Cậu muốn giết tên nhóc đó sao?"
"Không, vẫn còn lợi dụng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro