
3
Đêm hôm nay Nhiên Thuân uống với Từ Gia Huy đến gần nữa đêm mới đứng dậy ai về nhà nấy. Anh uống hơi nhiều, lúc bước chân vào nhà thì kim đồng hồ đã chỉ sang ngày mới. Trong phòng khách, bóng đèn ngủ mờ nhạt, ngày trước nhà anh không có bóng đèn này nhưng kể từ khi Phạm Khuê vào ở, Thôi lão cho bắt thêm để an toàn cho cậu ấy. Bước vào nhà, đóng cửa, đi thẳng về phòng ngủ của mình, chưa một lần liếc mắt đến căn phòng bên cạnh nữa cái, từ lúc Phạm Khuê về nhà này, dường như có một người chồng không hề nghĩ đến sự tồn tại của cậu.
Anh không phải là người quá sạch sẽ, nhưng dù mệt đến đâu, dù say đến mờ mịt, ít nhất cũng phải tắm qua loa mới có thể ngủ được. Từ phòng tắm bước ra, anh thấy bớt say đi nhiều, bóng dáng cao lớn ngồi trên giường với mái tóc ướt rũ xuống trước mắt, trong căn phòng mờ mờ ánh đèn đường trông thật cô đơn lạnh lẽo. Anh đưa tay với lấy một bức ảnh đặt ở bàn bên cạnh, trong đôi mắt hiện lên nét nhu tình khó thấy khi nhìn người trong ảnh, một cô gái trẻ với ánh mắt thật dịu dàng, cô gái đó đang ôm một đứa bé trai chỉ khoảng 6, 7 tuổi đang mỉm cười. Đây chính là căn phòng của mẹ anh lúc còn sống, cô gái trẻ đó cũng chính là mẹ anh, Thôi lão để Phạm Khuê ở phòng anh vì biết không thể thay đổi lại căn phòng này, anh sẽ không bao giờ cho phép.
Mẹ, anh nhìn bức ảnh thật lâu, lại đưa tay lên lau lau mặt kính dù không biết có thấy được vết bẩn nào hay không. Thời gian không biết trôi qua đã bao lâu, anh nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống bàn, lại lắc đầu thật mạnh cho mấy sợi tóc bớt nước rồi nằm xuống ngủ.
Lúc thím Trương dọn đồ ăn sáng cho Phạm Khuê thì bỗng mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Nhiên Thuân từ phòng ngủ bước ra, đây là lần thứ 3 bà gặp anh, bỗng nhớ tới anh cũng cần ăn sáng liền nói
"Cậu chủ cũng ngồi xuống ăn sáng, tôi sẽ dọn lên ngay."
Nhiên Thuân có tửu lượng rất khá, dù hôm qua uống nhiều nhưng sáng nay dậy vẫn thấy chỉ hơi choáng đầu một tí, cũng đã thanh tĩnh trở lại. Anh nhìn đồng hồ, đã 8h sáng liền ngồi xuống ăn sáng.
Thím Trương cũng chẳng biết anh sẽ ăn gì, ngày trước bà Thôi có dặn buổi sáng đúng 8h Tiểu Khuê sẽ ra ăn sáng, cậu thường ăn cháo nên ngày nào bà cũng nấu đủ loại cháo, hôm nay bà nấu cháo trứng thịt bằm.
Cháo cũng không còn nhiều nên bà làm thêm đĩa trứng ốp la. Nhiên Thuân nhìn thức ăn sáng, cũng không quan tâm đến số lượng cùng với sự kết hợp kì lạ, nhanh chóng cầm muỗng ăn, anh tự hiểu được vì sao lại có những món này.
Tiểu Khuê ngồi bên cạnh vẫn chưa ăn, vẫn ngồi nhìn chén cháo trước mặt mình, cậu thường như vậy trước khi ăn nhưng nhất định sẽ ăn, thím Trương đã quen nên cũng để cô như vậy. Nhưng quả thật bà không thể nén nổi thắc mắc trong lòng khi thấy Nhiên Thuân chỉ nhàn nhã ăn, hoàn toàn không một chút quan tâm đến người đang ngồi sững sờ bên cạnh, bà nghĩ ít nhất anh sẽ hỏi bà là tại sao cậu ấy không ăn.
Thím Trương lắc đầu khó hiểu, cậu chủ kia thật lạnh lùng, cho dù người bên cạnh không phải là chồng mình thì người khác họ cũng sẽ thấy lạ mà hỏi thăm, đàng này cậu ta chính là chồng của Tiểu Khuê , vậy mà vẫn có thể xem cậu như không có, không quan tâm. Bà lại thở dài, chắc chắn là bị ép cưới rồi, cũng phải, chú rể như vậy thì chỉ có người đàn ông yêu thương sâu sắc mới chấp nhận cưới, lại nhìn về Phạm Khuê, đôi mắt tràn đầy thương cảm, bà không thể biết được tương lai khi không còn Thôi lão gia yêu thương cậu sẽ như thế nào, lại nhắc trong lòng không nên bận tâm chuyện gia đình chủ nhà, mình không có quyền đó mà.
Lúc Nhiên Thuân ăn xong thì Phạm Khuê đang xúc từng muỗng cháo ăn, ăn chậm rãi, đôi môi bặm lại, má phồng lên xẹp xuống trông đáng yêu vô cùng, vậy mà chồng của cậu cũng chẳng bị ảnh hưởng, hướng về phía thím Trương dặn dò.
"Thím không cần chuẩn bị buổi trưa và buổi tối cho tôi, hôm nay tôi sẽ không ăn."
Nói xong vào phòng ngủ lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi đi, một phen nữa khiến thím Trương lại lắc đầu thở dài.
"Aizz, đôi tình nhân kì lạ."
___
" Lão gia, cậu Nhiên Thuân đã về nhà ."
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen đứng trước bàn của Thôi lão báo cáo. Thôi lão đang ngồi nhìn một bức ảnh trong tay cũng chỉ "Ừ" tỏ vẻ đã biết rồi cũng không ngẩng đầu lên, người đàn ông kia liền biết ông chủ của mình đã xong chuyện liền cúi chào rồi đi ra ngoài.
Thôi lão liếc nhìn đồng hồ chỉ 23h15 rồi lại nhìn bức ảnh thở dài một hơi, trong bức ảnh chính là Thôi lão và ông Hựu Nghiệm lúc còn trẻ, lúc đó ông về quê ăn Tết, hai người cùng nhau chụp trước cổng nhà ông Thôi, trong bức ảnh là hai người thanh niên bá vai nhau với nụ cười rực rỡ, càng nhìn càng khiến Thôi lão hoài niệm tuổi trẻ năm xưa.
Ông sống đến chừng này tuổi, từ quê hương chuyển lên thành phố sinh sống, ông ở đâu, lúc nào cũng có bạn, nhưng người bạn thân này lại là một người đặc biệt vô cùng. Không, không chỉ là người bạn thân, mà còn là người anh em mà ông quý mến nhất. Nhớ lại quá khứ của hai người, nhớ lại lúc khó khăn bạn mình xả thân giúp đỡ, ông nhất định không phụ lòng bạn mình.
Ngày đó khi ông bà Thôi mất tung tích, ông gần như hỏi thăm tất cả những ai quen biết về bạn mình, nhưng 18 năm qua, quả thật ông không thể tìm được. Cho đến khi ông Hựu Nghiệm tới tìm, ông gần như không nén nổi xúc động, ôm lấy bạn mình mà bật khóc, cũng ngày đó, ông Thôi đã nói lí do năm đó rời đi cho ông biết, ông càng ân hận mình vô dụng không thể giúp được bạn, nhưng người bạn đó chỉ nói rằng không muốn ông gặp nguy hiểm vì mình, lại nói trái lại là ông thì ông có đem lại nguy hiểm cho bạn hay không, bắt ông không được tự trách mình nữa. Ông hiểu nhưng dù sao đi nữa, ngày xưa không giúp được gì rồi, bây giờ ông nhất quyết không để lỡ cơ hội giúp bạn. Bởi vậy, chuyện hôn nhân của Thuân và Tiểu Khuê được quyết định ngay lập tức.
Tiếng thở dài lại vang lên, Nhiên Thuân, đứa cháu này tính tình thật giống cha nó, lạnh lùng vô tâm đến ông cũng phải tức giận. Nhưng nhờ cái tính vô tâm đó mà ông biết nó có thể sẽ chấp nhận cưới Tiểu Khuê, khoan nói cậu nhóc nhỏ đó bị bệnh tật, cho dù có là người bình thường thì cũng không một ai ép được cháu của ông cưới, chỉ ngoại trừ ông, ông biết trong thâm tâm Thôi Nhiên Thuân luôn có sự biết ơn đối với ông, cộng thêm bản tính vô tâm đó có cưới ai nó cũng nghe lời ông. Nhưng Nhiên Thuân cưới Tiểu Khuê rồi, ông cũng không dám nói với bạn mình rằng cháu mình sẽ yêu thương Tiểu Khuê , nói cho đúng là điều đó ông không dám tính tới.
Ông biết bạn mình cũng hiểu điều này, một cuộc hôn nhân gượng ép với một người chồng bệnh tật, hai người đã hết quyền hạn can thiệp vào cuộc sống của Nhiên Thuân.
Ông nhớ chính xác đã 35 ngày rồi, kể từ ngày Tiểu Khuê về ở với Nhiên Thuân, cháu mình chỉ về nhà sớm được 4 lần, ông từng nói với Nhiên Thuân sẽ không can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của anh, anh muốn làm bất cứ nghề nào anh thích, cho nên bây giờ lí do về muộn do làm việc của cháu, ông cũng không thể nói gì được. Lúc chưa có Tiểu Khuê, nó cũng hay về muộn, có khi chẳng về nhà.
Ông cứ nghĩ cháu mình biết ông cho người ở lại gần đó bảo vệ Tiểu Khuê nên mới có thể không lo lắng, nhưng mấy lần ông ghé thăm Tiểu Khuê đều nghe lời thím Trương kể Nhiên Thuân lạnh nhạt với chồng thế nào mới biết được mình quá đa tình.
Thôi lão dựa lưng vào ghế nhắm mắt, vầng trán nhíu lại thể hiện sự mệt mỏi, ông quả thật lo lắng mọi chuyện sẽ là sự sai lầm của mình, ông nên tiếp tục hy vọng cháu mình yêu thương Tiểu Khuê hay là nghĩ đến một cách khác ổn thỏa hơn cho Tiểu Khuê.
Có tiếng cửa mở, lão Thâm làm quản gia Thôi gia nhìn về phía lão gia nhà mình đang nhắm mắt, biết chủ của mình đang suy tư chứ không phải đang ngủ, ông đã quen như thế này hơn một tháng nay, ngày nào lão gia cũng chờ đợi báo cáo từ nhà cậu Nhiên Thuân, nhìn lão gia mệt mõi ông chỉ biết thở dài, liền đi vào nhắc nhở.
"Lão gia, khuya rồi, nên đi nghỉ, chuyện khác ngày mai hẵng tính."
Thôi lão nghe tiếng quản gia nhắc bên tai, cũng không gắng gượng nữa, khó nhọc đứng dậy khỏi ghế để lão Thâm dìu đi nghĩ, trong đầu vẫn còn ý nghĩ – Tiểu Khuê, ông sẽ không để cháu chịu khổ.
___
Thím Trương nhìn móng tay của Phạm Khuê thấy nó đã dài, tự nhủ phải cắt cho cậu ấy. Phạm Khuê không thích ai đụng vào mình, cũng không thể tự cắt móng tay, lúc bà Thôi đi cũng quên dặn dò phải làm sao. Ngày đó bà Thôi tự lưu số điện thoại vào máy bà để tiện liên lạc, bà liền gọi hỏi, bà Thôi thì đương nhiên trực tiếp cầm tay cháu để cắt rồi, gặp phải chuyện này cũng bối rối, sau đó chính thím Trương nghĩ ra cách chờ cho Phạm Khuê ngủ rồi lén cắt. Bà Thôi thật cảm động liên tục cám ơn thím Trương, lại biết cháu mình vẫn bình thường thì ngoài vui vẻ còn có chút ảm đạm, cháu không nhớ ông bà sao, rồi lúc cúp máy cũng không dám hỏi điều trong lòng luôn vướng mắc, cũng là điều thím Trương thầm cảm ơn bà đã không dám hỏi: Nhiên Thuân có đối xử tốt với Phạm Khuê không.
Thím Trương xắt xắt thịt mà suy nghĩ mãi nếu chẳng may lúc đó bà Thôi hỏi bà sẽ phải trả lời sao nhỉ, không nên nói thật như lời Thôi lão gia căn dặn. Thôi lão gia đến đây thăm Tiểu Khuê được mấy lần cũng biết tình hình, liền hướng bà nói ông sẽ an liệu mọi chuyện, chỉ có thể thôi cũng đủ để bà hiểu là ông không muốn ông bà Thôi biết chuyện.
Nhưng chính trong lòng thím Trương cũng không muốn nói mọi chuyện cho bà Thôi... Bà mà nói hơn một tháng này bà chỉ thấy mặt Nhiên Thuân được mấy lần về nhà sớm, lần nào cũng ăn sáng xong rồi đi, hy hữu có ngày ở nhà cũng chỉ ra vườn nhào nặn rồi vẽ vời gì đó chứ cũng không có quan tâm gì Phạm Khuê sao, bà chỉ sợ bà Thôi nghe được chỉ có nước chạy một mạch từ nhà đến đây để ôm cháu về.
Lúc đầu bà cũng không hiểu vì sao bà Thôi có thể gả cháu mình cho Nhiên Thuân nhưng rồi cũng hiểu ra ông bà Nhạc chỉ có mỗi Tiểu Khuê, chắc chắn là lo mình sau này không còn sẽ không ai chăm sóc cháu.
"Mọi chuyện đã có Thôi lão gia an bài."
Thím Trương không dám nghĩ tới nữa, tiếp tục nấu ăn.
___
"Về đi, cậu về nhà mà suy nghĩ. "
Trần thúc vỗ vai Nhiên Thuân xua đuổi, không để ý vấn đề anh đang suy nghĩ cách giải quyết đó là chính ông giao cho.
Nhiên Thuân không rời mắt khỏi bản vẻ cấu trúc ngôi nhà trên màn hình máy tính, chỉ mở miệng nói.
"Văn phòng chúng ta mở rộng thêm nghề trang trí nội thất khi nào thế?"
Trần thúc ngồi xuống bên cạnh anh cười ha ha sung sướng.
"Tôi không chê nhiều tiền nên không sợ thêm công việc, tôi chỉ sợ cậu sẽ không nhận lời làm mà thôi, aiz, một người tài năng như cậu, đi du học về cũng chỉ vào cái văn phòng bé tí này làm việc thì làm sao người ta biết đến cậu, cậu phải cám ơn tôi giới thiệu người ta mới biết đến cậu đấy."
Nhiên Thuân lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình đang tự biên tự diễn cũng chỉ cười nhạt tỏ vẻ khinh thường, Trần thúc thấy vậy lại cười ha hả vỗ vai anh.
"Chàng trai trẻ, về nhà đi, tôi ham tiền nhưng sẽ không bóc lột sức lao động cuả nhân viên."
Rồi lại cúi đầu than thở:
"Nhìn cậu thế này liền biết ngay là người chưa có vợ, cậu cũng không còn trẻ, cũng nên cưới một cô để về nhà sớm đi thôi."
Nhiên Thuân nghe lời Trần thúc nói cũng không có biểu hiện gì, chỉ đứng lên tắt máy tính, với lấy áo khoác rồi từ biệt ra về. Chỉ còn lại Trần thúc vẫn cứ ngồi đó nhìn theo bóng dáng đang đi xa cảm thán, ông không biết lời mình mới nói khi nãy liệu có làm cậu ta phật ý, ông biết chuyện Chu Lệ Băng từng là bạn gái của Nhiên Thuân, giờ là vợ của một đại gia cũng họ Thôi, ông không biết anh có đau lòng vì chuyện đó không nhưng dù sao ông hình như đã lỡ lời.
Ông không biết vì sao anh lại vào văn phòng ông làm việc, một người tài năng như anh thừa sức làm ở các công ty lớn, nhưng dù sao ông vẫn cám ơn vì có một tài năng như anh vào làm, nhờ vậy văn phòng nhỏ này mới nhận được nhiều đơn hàng tấp nập như vậy.
Đứng lên đi đóng cửa, ông cũng không suy nghĩ nhiều, Nhiên Thuân không phải là người chỉ vì những chuyện như vậy mà phật lòng, anh là người biết đúng biết sai, nhưng vẫn phải bắt cậu ta cũng nên làm việc bình thường như những người khác, dường như cậu ta chẳng còn thú vui gì hơn được công việc nữa rồi.
___
10 giờ tối, chưa phải là khuya nhưng cũng đủ để các cửa hiệu khác đóng cửa từ lâu, Nhiên Thuân cũng biết mình làm việc quá khuya nhưng anh cũng không thể làm khác hơn, anh chỉ có công việc, trong đầu anh bây giờ là làm công việc mà mình thích, còn lại anh thấy trống rỗng, vô định. Anh chẳng phải là người đa sầu đa cảm để ngồi suy nghĩ về cuộc đời mình, anh để nó tùy ý đi theo ý nó. Đã có lúc, anh dường như tìm được lối đi, nhưng ngay lập tức nó đã bị một người xóa bỏ.
Về đến nhà, nhìn căn nhà trống rỗng quen thuộc, không phải anh không biết đến người con trai đang ở trong phòng ngủ kia nhưng dường như cậu không lấp được sự trống rỗng.
Anh cũng không suy nghĩ tới những ngày tháng sau này sẽ ra sao, anh biết cậu sẽ có ông nội của anh lo cho rồi. Có lần ngồi ăn cơm cùng, tuy anh không nhìn cậu nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của cậu, nhưng chỉ có vậy, anh thật sự không muốn quan tâm đến, anh không có tâm.
___
Nhiên Thuân quả đúng là nghe lời Trần Thúc khi mà hiện tại đã 1 giờ sáng mà anh vẫn suy nghĩ về công việc, lần trước lúc anh trang trí cho quán cafe, có một người khách hàng đến đó nhìn thấy cách trang trí độc đáo đã hỏi thăm từ ông chủ quán. Đương nhiên Trần thúc nhận liền, hợp đồng lần này là trang trí cho một ngôi nhà, nhưng người chủ nhà còn muốn anh giúp họ tìm luôn nội thất phù hợp với trang trí. Hợp đồng chỉ mới nhận ngày hôm qua, người ta cũng chưa cần gấp vì họ còn vài ngày nữa mới xây xong, nhưng anh đã suy nghĩ phải làm thế nào rồi. Đó là thói quen của anh.
"Cạch."
Anh nghe thấy tiếng mở cửa căn phòng bên cạnh, Nhiên Thuân nhíu mày, cô ta chưa bao giờ bước ra khỏi phòng lúc nữa đêm. Lúc anh còn đang lắng tai nghe thì có tiếng xoảng, anh liền bật dậy bước ra phòng khách.
Dưới ánh sáng nhạt của bóng đèn ngủ anh thấy Phạm Khuê đang loay hoay cúi tìm gì đó, ngay lập tức anh đến chỗ công tắc bật sáng đèn thì cả kinh đến mức kéo ngay cậu dậy quát.
"Cậu điên sao, không biết những mãnh vỡ đó sẽ đâm cậu sao?"
Cũng không để ý khuôn mặt cậu trai nhỏ như thế nào liền cầm lấy hai bàn tay nhỏ lật lên xem, quả nhiên cả hai bàn tay đều có vết xước chảy máu, may mắn là lúc đó cậu đè lên những mảnh vỡ nhỏ nên vết xước cũng rất nhỏ, nhưng vết máu vẫn làm anh tức giận liền ngẫng đầu lên muốn quát tiếp, bất chợt anh khựng lại nhìn sững người.
Phạm Khuê đang khóc.
Đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, hốc mắt toàn nước mắt, những giọt nước mắt cũng chảy dài trên má, trong mắt toàn là sợ hãi. Miệng nhỏ mở ra không nói gì nhưng cũng biết nếu có nói cũng sẽ là lời uất ức tội nghiệp. Nhiên Thuân bối rối, đúng là anh vô cùng bối rối, anh không thích con trai khóc hay làm nũng vì anh thấy thật phiền phức, lúc này đây, anh cũng thấy phiền phức, nhưng tại sao anh không thể như mọi lần làm lơ, mà phải đứng ngây ra đây không biết nên làm gì, có lẽ là vì đôi mắt của tên nhóc trước mặt này.
Anh chưa bao giờ thấy rõ mắt cậu, anh còn chưa một lần nhìn kĩ cậu thì sao thấy được, nhưng ít nhất trong trí nhớ của anh đôi mắt cậu luôn rũ xuống, ngẫn ngơ trống rỗng, nhưng bây giờ trước mắt anh lại là một đôi mắt tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn.
"Em đang làm gì? Em không thấy tay bị thương sao? "
Anh nhẹ giọng, thấy cậu vẫn đứng im nhìn anh như thế liền thấy thất bại, phải rồi, cậu không nói được.
Anh cầm hai tay cậu đưa lên tránh dây máu lên áo quần, rồi kéo cậu đến bên ghế sô pha, trước mắt phải băng bó lại đã.
Nhưng anh chưa kịp kéo đi cậu đã giật tay ra. Phạm Khuê thấy cảm xúc nơi bàn tay thì chợt nhận ra có người đang cầm tay mình, cậu hoảng sợ giật tay lại. Rồi chợt không quan tâm đến người đang đứng bên cạnh nhíu mày giận dữ nhìn cậu, lại xoay người muốn rời đi.
Nhiên Thuân vứt bỏ mọi cảm xúc thương cảm lúc nãy, cảm thấy lại tức giận khi thấy tên ngốc kia xoay người chuẩn bị giẫm lên đống mảnh vỡ của cái bình hoa, kiên quyết không nhẹ nhàng mà kéo cậu lại, dứt khoát đưa vào phòng cậu trước. Chỉ thấy Phạm Khuê thay đổi, cả người vùng vẫy cố thoát ra, đôi mắt càng hoảng loạn càng sợ hãi. Phạm Khuê sợ người đang kéo cậu đi này.
Nhiên Thuân đưa cậu vào phòng đặt cậu ngồi xuống, xoay người muốn bật điện phòng thì lại thấy Phạm Khuê đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng, anh liền đi nhanh tới đóng cửa, xong lại bật đèn nhìn cậu đang đứng trước mặt mình thở dốc, Phạm Khuê nhìn chằm chằm cánh cửa sau lưng người đàn ông, không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của người đó, giương đôi tay lúc này máu đã chảy nhiều hơn hướng về phía cánh cứa muốn mở.
"Bốp."
Phạm Khuê sững sờ, lần này thì trong đôi mắt trong veo không thấy sự hoảng loan hay sợ hãi mà chỉ chứa hình bóng của một người, có lẽ Phạm Khuê đang ghi nhớ khuôn mặt này, khuôn mặt người mới làm cậu đau.
Thật ra Nhiên Thuân chỉ muốn đánh nhẹ vào mông cậu, nhưng xác định tên nhóc bướng bĩnh này sẽ tiếp tục làm loạn không biết khi nào mới ngừng liền không thương tiếc đánh một cái thật mạnh tay, quả nhiên thành công khiến cậu đứng im.
Anh lúc này không giống lần đầu sững sờ trước đôi mắt nhỏ tội nghiệp nữa, mà sau khi xác định cậu lúc này đã bình tĩnh lại kéo tay cậu ngồi xuống giường.
Lúc đi lấy hộp bông băng về thì cậu vẫn nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm, anh không nhận ra sự thay đổi của anh mắt đó, nâng từng bàn tay nhỏ nhắn lên nhìn cẩn thận, thấy không có mảnh vỡ nào mắc lại liền nhanh chóng băng bó. Tay phải bị đâm vào một lỗ nhỏ nhưng không sâu lắm, tay trái thì một vết xước, anh cẩn thận sát trùng, vừa mới đụng vào thì thấy cậu rụt tay lại, anh ngẩng đầu nhìn người đang muốn rụt tay mà mắt thì nhìn anh chằm chằm, giờ mới thấy có tâm trí nói chuyện.
"Đau, lúc nãy giẫm lên không biết đau sao?"
Xong lại kéo tay cậu lại nắm chặt rồi xức thuốc, chợt một tiếng nói khe khẽ vang lên khiến anh bất ngờ ngẩng đầu. Tên nhóc trước mặt đã cúi mặt, nhưng anh nghe thấy cậu nói.
"Đau.."
Giọng nhỏ, nhè nhẹ đúng là thật ủy khuất đáng thương. Lần này, anh lại bị cậu làm sững sờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro