Chương 12
Mẫn Đình mê man nhắm mắt, vốn lúc tối đã có khỏe rồi nhưng sáng nay đi bộ một quãng đường dài với thêm bị hoảng sợ nên bây giờ nàng đương nhiên mệt mỏi mà ngủ lại. Dù vậy, chỉ cần Mẫn Đình có tỉnh lại một lúc cũng đủ để Lưu Trí Mẫn thấy an lòng hơn.
Lưu Trí Mẫn nhẹ nhàng lau xong khuôn mặt cho nàng, nhìn khắp người nàng một lượt không biết đầu óc nghĩ gì mà quyết định lau cả người cho nàng luôn. Lưu Trí Mẫn đứng lên vào phòng tắm vắt lại khăn, lại đi đến tủ quần áo lấy áo quần cho nàng. Lúc mở tủ quần áo ra, Lưu Trí Mẫn thật sự không tin được mà phải bật cười một tiếng, cả tủ quần áo chỉ có 2 loại, một là đồ ngủ pijama đủ màu sắc, hai là đồ bộ thể thao cũng đủ màu sắc. Thì ra bấy lâu nay nàng chỉ mặc một loại đồ ngủ này ở nhà, đến bây giờ cô mới biết. Đó là do lúc trước bà Kim dạy Mẫn Đình mặc áo quần cảm thấy chỉ có hai loại đó mới an toàn, tiện lợi, đặc biệt là dễ dàng mặc đối với người ngẩn ngơ như Mẫn Đình nhà bà nên quyết định chỉ cho nàng mặc hai loại đó, còn mua luôn đủ màu sắc cho phong phú.
Nhưng đến khi cầm áo ngực của nàng lên thì cô hoàn toàn không thể cười nổi nữa, cái này mặc sao đây??, toàn dây là dây chẳng biết dây nào là dây nào, Lưu Trí Mẫn nhìn chiếc áo ngực trên tay mà nhíu chặt mày, suy nghĩ có nên nhờ thím Trương vào giúp hay không nhưng nhanh chóng đá văng cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nàng ngốc vậy còn tự mặc được mà cô không mặc được là sao, với lại tự dưng cô không muốn ai chạm vào cơ thể nàng.
Lưu Trí Mẫn ngồi lên giường nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ngồi tựa vào người mình, rồi vòng hai tay tới trước cởi từng hạt cúc áo một, cởi xong chiếc áo ra khỏi người nàng thì ý nghĩ đầu tiên của cô là " da trắng mịn quá" Liền sau đó suy nghĩ thứ hai, cô đã biết cách mặc áo ngực cho nàng. Lưu Trí Mẫn vòng một tay ôm Mẫn Đình đang trần truồng phần ngực lại để nàng không thấy bị lạnh, rồi không kiêng dè gì để lau nhanh chóng, cứ từ từ tỉ mỉ lau từng chút từng chút cho nàng. Lau xong mặc áo vào đàng hoàng mới lau tiếp dưới thân, cô cứ chăm chú mà lau như vậy không hề có một chút gì lỗ mãng, khuôn mặt bình thản như lau cơ thể mình nhưng quả thật trong lòng cô đang có muôn vàn cảm xúc đang gào thét, thân hình nhỏ bé, làn da trắng mịn đẹp không một tì vết, cô cảm thấy cả người rạo rực, bàn tay không cầm khăn lau đang cố định thân thể nàng lâu lâu lại phải vuốt ve nhẹ một chút. Nhưng cô cố nén lại, cố chịu đựng đợi nàng dưỡng sức bình thường trở lại rồi, cô sẽ tính với nàng từ từ, dù sao ngày tháng còn dài, mà nàng đã là của cô.
Lưu Trí Mẫn còn đang ở trong phòng với Mẫn Đình thì ngoài này Lưu lão tới. Lúc xảy ra chuyện, người của ông không có mặt nên không biết gì, khi nãy vừa tới nơi thì nhanh nhạy ngửi được mùi tin tức liền điều tra báo cáo về cho ông, ngay lập tức ông cũng chạy đến đây. Thím Trương mở cửa thấy Lưu lão thì cả người cứng lại, bà vốn cũng hơi sợ nên không dám báo với Lưu lão vậy tại sao bây giờ Lưu lão lại ở đây. Lưu lão chỉ nhàn nhạt gật đầu với thím Trương rồi hỏi "Mẫn Đình sao rồi? Trí Mẫn đâu ? "
Thím Trương nuốt nước miếng một cái mới trả lời.
"Cô ấy ở trong phòng chăm sóc cô Mẫn Đình, còn cô Mẫn Đình cũng không sao, chỉ là mệt mỏi mà thôi" Bà chỉ biết nói ngang đó, còn chuyện của Mẫn Đình thì dài dòng lắm a.
Lưu lão nghe vậy nhíu mày đi vào nhà, tới trước cửa phòng Mẫn Đình thì đứng lại nhìn cảnh cửa chằm chằm, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn thím Trương ra hiệu. Thím Trương hiểu ý ông liền đi tới gõ cửa kêu Lưu Trí Mẫn.
Nghe thấy Lưu Trí Mẫn gọi "Thím vào đi" bà mới mở cửa đứng một bên nhường đường cho Lưu lão.
Lưu Trí Mẫn không biết Lưu lão đến, lúc này cô đang từ từ lau từng ngón tay một cho Mẫn Đình, lúc nãy phải lau toàn thân trước xong mặc áo quần vào cho khỏi bị cảm lạnh giờ mới lau tay chân sau.
Lưu lão nhìn một màn như vậy không nói gì, hừ khẽ một tiếng
Lúc này Lưu Trí Mẫn mới để ý mà quay đầu, thấy Lưu lão đứng đó từ bao giờ mới đứng dậy nói
"Ông nội"
Lưu lão đến nhìn cũng không nhìn Trí Mẫn một cái, đi tới vòng qua cô đến sát giường Mẫn Đình nhìn khắp người nàng một lượt rồi lấy tay vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng vài cái. Xong đâu đó mới quay qua nhìn Lưu Trí Mẫn nói nhỏ giọng
"Ra ngoài" Chỉ nói như vậy rồi đi ra.
Lưu Trí Mẫn nhìn Lưu lão đã ra ngoài, đưa mắt nhìn Mẫn Đình một cái mới ra theo
"Ta đã suy nghĩ kĩ rồi" Lưu lão vừa ngồi xuống ghế đã lên tiếng, nhìn nhìn vẻ mặt thắc mắc của Lưu Trí Mẫn mới nói tiếp "Ta đã sai rồi, ngay từ đầu ta không nên ép cháu cưới Mẫn Đình, lúc đó ta vốn chỉ muốn thay thể bạn mình tìm cho con bé một người chăm sóc sau này, cũng là để chúng ta an tâm mà ra đi lúc tuổi già ... "
Dừng dừng lại nói tiếp "Mấy ngày trước ta đã nói lại với lão Kim chuyện này, dù sao cháu cũng không thích Mẫn Đình nên chúng ta dự định sẽ đưa nó sang Pháp ..."
Lưu Trí Mẫn càng nghe càng mù mịt, vẻ mặt không hiểu gì nhưng giọng nói đã đanh lại, cắt lời Lưu lão
"Sang Pháp ?"
Lưu lão thở dài "Đúng, bên đó vốn có người đỡ đầu của Mẫn Đình, người đó ngày xưa vốn là quản gia của bà nội con bé, nay nói rằng con trai ông ta nguyện ý chăm sóc Mẫn Đình suốt đời ...."
Lưu Trí Mẫn nghe đến đây thì sắc mặt đã trắng bệch, không kiêng dè Lưu lão mà lớn tiếng nói
"Không ai được mang cô ấy đi đâu hết. Cô ấy là vợ cháu, mãi mãi cũng chỉ có thể là vợ của cháu, người chăm sóc cô ấy là cháu .."
Lưu lão cũng không nhịn được, cũng lớn tiếng nói lại
"Vợ cháu? Cháu để con bé thành ra như thế mà còn dám nói là vợ cháu, không cần nhiều lời, vài ngày nữa ta và lão Kim sẽ đưa con bé đi "
Mặt Lưu Trí Mẫn bây giờ là tái nhợt, đôi mắt sững sờ mà nhìn Lưu lão chỉ nghĩ tại sao ông nội cô lại vô lí đến như vậy, muốn đem Mẫn Đình đi là đem đi thôi sao, cô thì sao đây. Lưu Trí Mẫn cứng họng đứng suy nghĩ, mất đi phong độ ngày thường, cô không hề nhận ra một điều, vẻ mặt Lưu lão tuy tức giận nhưng đôi mắt nhìn cháu lại chứa đầy hả hê.
Phải một lúc lâu sau Lưu Trí Mẫn mới từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Lúc mở mắt ra thì đã hoàn toàn bình tĩnh, lời nói với Lưu lão cũng đã bình thản, từ tốn
"Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mẫn Đình cả đời này, ông nội và ông bà Kim đừng lo lắng nữa" Lưu Trí Mẫn đã hiểu ra Lưu lão đang cố ý, ông muốn cô nhận ra được Mẫn Đình chính là một nửa cuộc đời cô, Lưu Trí Mẫn mĩm cười lắc đầu, ông nội không biết cô vốn đã nhận ra từ hôm qua rồi.
Lưu lão nhìn cháu mình bằng ánh mắt tán thưởng, khá lắm, biết chừng mực mà kìm hãm bản thân, có thể nhanh chóng trấn định lại như vậy quả không hổ là đứa cháu thông minh của ông nhưng ngẫm lại, người có thể khiến Lưu Trí Mẫn mất bình tĩnh mà phản ứng không suy nghĩ như vậy cũng chỉ có Mẫn Đình, nghĩ đến điều đó thật làm lòng ông vui mừng vô cùng, lắc đầu thở dài một hơi nhẹ nhõm mới hướng Lưu Trí Mẫn đe dọa,
"Ta không nói chơi, chỉ cần Mẫn Đình chịu một chút khổ sở thì ta sẽ đưa nó đi" Nói xong lắc đầu cảm thán mình càng ngày càng già rồi, bày ra đủ trò thế này cuối cùng không đành lòng với Lưu Trí Mẫn mà chốt một câu " Nó là một con bé đáng yêu, tuy không có gì hơn mấy cô gái khác nhưng ta tin sự đơn thuần lương thiện của nó sẽ thích hợp với con, cố gắng mà chăm sóc nó"
Lưu Trí Mẫn thản nhiên "Vâng" một tiếng nhưng với tính cách của cô tiếng " Vâng" đó có giá trị to lớn vô cùng.
Lưu lão ở lại thêm một lúc nói chuyện phiếm với Lưu Trí Mẫn cũng chỉ là kể chuyện ngày xưa của ông với ông Kim, vốn ông cũng định đợi Mẫn Đình tỉnh lại, ông muốn nghe con bé nói, lại muốn thấy con bé tươi cười vui vẻ như lời thím Trương nhưng không đợi nổi, đành đứng lên dặn dò Lưu Trí Mẫn nhớ mang Mẫn Đình về nhà chính cho ông gặp mặt rồi mới ra về.
Thím Trương tiễn Lưu lão mà trong lòng cứ trách cứ ông, cũng chẳng có gì, bà nhìn Lưu Trí Mẫn đã nhịn đói hơn một ngày còn phải chăm sóc Mẫn Đình từ tối đến sáng nay lại bị ông giữ lại nói chuyện lâu như vậy aiz, nhị tiểu thư chắc đói chết đi rồi, bà đóng cửa lại nhanh chóng đi dọn cơm cho cô ăn.
Lưu Trí Mẫn đúng là đói thật nhưng khi thím Trương dọn cơm ra mới biết là mình đã nhịn đói lâu như vậy, từ khi lên máy bay bên Anh cho đến bây giờ là đã hơn một ngày cô chỉ mới bỏ bụng được muỗng cháo, vậy là ăn rất tích cực, ăn xong tắm rửa qua loa lại qua phòng Mẫn Đình.
------------------------------
Lưu Trí Mẫn lại như lúc tối qua, vén chăn chui vào, lại ôm Mẫn Đình vào lòng, tay sờ nhẹ mí mắt của nàng thầm nghĩ, ngủ gì mà ngủ lắm thế, rồi đưa tay lên áp vào trán, hơi ấm, chắc cũng không bị sốt, cuối cùng kéo kéo chăn chu đáo cho cả hai mới ngủ.
Mơ hồ Lưu Trí Mẫn thấy người trong lòng cựa quậy, cô mở mắt ra nhìn thì thấy Mẫn Đình vẫn nhắm mắt nhưng bàn tay lại đang níu chặt áo cô, đầu nhỏ cũng dụi dụi,Trí Mẫn buông lỏng hai cánh tay đang ôm ngôi dậy nhìn nàng.
Lúc mới đem về nhà, Mẫn Đình có tỉnh lại nhưng thật ra không nhận ra người trước mắt là Trí Mẫn, chỉ là cô ôm nàng khiến nàng yên tâm ngủ mà thôi nhưng bây giờ nàng mới thực sự thanh tỉnh. Mẫn Đình cảm nhận được người ôm mình, vòng tay rất ấm áp nhưng đôi mắt nặng trĩu không chịu mở ra cho nàng nhìn, nên hai bàn tay mới níu lấy áo cô mà kháng cự, Mẫn Đình biết người này chính là Mẫn, nàng nhất định phải mở mắt.
Sau đó bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm
"Tiểu Đình tỉnh rồi sao ?"
Mẫn Đình thực sự mở mắt ra thì chỉ nhìn duy nhất một điểm, Mẫn đang ở trước mặt mình, Mẫn Đình nghĩ. Lần này không cần phải đưa bàn tay xác nhận, nàng òa lên một tiếng mà khóc, tiếng khóc không lớn, chỉ nhỏ nhỏ thều thào, Trí Mẫn thấy nàng khóc chỉ lẳng lặng ôm nàng ngồi dậy, cho nàng ôm chặt cổ cô gục mặt lên vai cô khóc, khóc ngồi sẽ tốt hơn là khóc nằm. Cũng chẳng thể trách lúc nào Mẫn Đình cũng chỉ biết khóc, một người chỉ biết chìm trong thế giới của riêng mình suốt 18 năm như nàng, phương thức biểu hiện cảm xúc rất đơn thuần, nàng cũng chẳng biết những thứ tình cảm trong lòng mình là gì nữa, vui vẻ thì nở nụ cười, buồn phiền quá thì sẽ đau lòng mà khóc, tất cả đều dựa vào bản năng mà tự có thôi.
"Còn mệt không?" Đợi nàng khóc hết Trí Mẫn mới gỡ tay nàng đang ôm chặt cổ mình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ rồi nhìn vào mắt nàng hỏi.
Mẫn Đình quên mất mấy hôm nay mình đã muốn làm gì khi gặp lại Trí Mẫn, niềm vui được gặp lại khiến cho nàng ngẫn ngơ nhìn, ngẫn ngơ gật đầu. Trí Mẫn lại như lúc trước đó, lại đối xử rất tốt với nàng, Mẫn Đình ngẫm nghĩ mà cảm thấy vui mừng, rồi vì mừng quá mà muốn khóc nhưng cũng không bù lu bù loa nữa, chỉ đơn giản là chảy thêm một giọt nước mắt nữa.
Trí Mẫn thấy nàng gật đầu, cảm thấy như trở lại những ngày bình yên bên nàng, không có hình ảnh nàng nằm đợi cô, không có hình ảnh nàng đi lạc, cô mím môi tự nhủ phải bảo về nàng cho tốt tránh cho kẻ ngốc này lại thương tâm.
"Đi nổi không, chị bế em" Trí Mẫn nở nụ cười vỗ nhẹ khuôn mặt đã thấm ướt nước mắt của nàng.
Mẫn Đình nhìn nhìn, cô lại hỏi "Nói chị nghe xem, có cần chị bế hay không " Từ nay trở đi, việc đầu tiên phải làm là bắt nàng nói thật nhiều, có như vậy có chuyện gì nàng mới nói với cô và thím Trương biết.
Mẫn Đình há miệng, nghe lời cô mà nói : "Bế ... bế ..." Giọng nhẹ cứ như muỗi kêu, nhưng đủ để Lưu Trí Mẫn phấn khích lại hỏi tiếp.
"Đói bụng không?"
"Tiểu Đình nói xem, đói bụng không ? " Cô tự dưng có thừa kiên nhẫn
"Đói ...."
"Tiểu Đình ăn gì , chị sẽ nói thím Trương làm"
"Ăn gì hửm ...? ... tiểu Đình, đừng nhìn nữa, phải nói ra"
"Cơm ...."
Cô bật cười, nàng chỉ biết mỗi cơm mà thôi
"Tiểu Đình biết bánh kem không, chị mua cho em ăn " Cô dù hơi lạc hậu trong chuyện tình yêu nhưng ít nhất cô biết con gái thích ăn đồ ngọt.
"Bánh .... " Mẫn Đình giờ đã tỉnh hơn lúc mới thức dậy rồi, tựa đầu vào cô mà nói.
"Ừm, em có muốn ăn không ?"
"Ăn ..."
...
"Tiểu Đình, có nhớ chị không " Cô lặng lẽ hỏi, lúc sáng, nàng bảo rằng nàng nhớ cô.
...
"Tiểu Đình..." Nàng không chịu nói sao, cô cúi đầu nhìn nàng thấy nàng cũng đang ngước nhìn lại mình, đôi mắt đỏ hoe vốn đã khô giờ lại chứa đầy nước, Mẫn Đình hít mũi, mếu máo mà nói, nói thật dài.
"Híc... đi mất ... híc ... không thấy nữa ... híc ... nhớ ... không ghét ... không .... híc .... không cho đi ... oa" Cuối cùng chỉ còn tiếng khóc tủi hờn chất chứa, nàng vốn chỉ chờ đợi giây phút này, giây phút gặp cô, nói với cô nàng không ghét cô, nói với cô đừng đi nữa.
Lưu Trí Mẫn lặng người, cô cũng nghĩ như thím Trương, nàng lúc nào cũng không quan tâm mọi thứ xung quanh, lúc cô vô tình hay cố ý làm cho cô cười nói thì đó cũng chỉ đơn giản là chỉ dạy một đứa trẻ nhỏ hay đang chữa bệnh cho nàng mà thôi. Ai đã không nhận ra, dù cho nàng là một cô gái 18 tuổi bị bệnh hay là một đứa con nít, thì vô hình, cô đã mang đến cho nàng một cuộc sống khác, một cuộc sống mà nàng đã biết nhiều hơn những thứ đã có trong quá khứ rất nhiều, một cuộc sống mà nàng đã biết lo nghĩ cho những gì xảy ra trong cuộc sống đó. Nàng đã thay đổi, cô không hề để ý đến. Cô có tình cảm với nàng, cô cũng thật lâu mới nhận ra được. Cô đúng là phải cố gắng sữa chữa sai lầm thôi.
"Tiểu Đình, chị xin lỗi" Lưu Trí Mẫn nhắm mắt lại rồi ôm Mẫn Đình vào lòng, rồi nói với nàng ngắn gọn như vậy, còn những chuyện khác, cô sẽ dùng hành động để nói với nàng.
-------------------------------------
Thím Trương thấy Mẫn Đình được Trí Mẫn ôm ra thì vui mừng chạy đến bên cạnh nhìn nàng, bà cũng muốn hỏi han nhưng biết nàng không trả lời nên thôi. Nào ngờ, hồi nãy ở trong phòng không biết cô có làm gì hay không, mà bây giờ nàng lại nhìn thím Trương nói
"Chào ... thím" Không đợi thím Trương kịp há miệng ngạc nhiên, còn chu môi cố gắng bổ sung thêm "... Trươ ... Trương ..."
Thím Trương hết nhìn Mẫn Đình, lại quay sang nhìn Trí Mẫn, lúc này đây Trí Mẫn đang gật đầu hài lòng mà khen ngợi Mẫn Đình: "Giỏi lắm, lần sau cứ như vậy mà làm, gặp thím Trương phải chào hỏi, nhớ chưa"
Mẫn Đình gật gật, lại bị Trí Mẫn nhíu mày nhìn,nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng nói "Nhớ .. nhớ ...."
"Không sai, người ta nói với mình thì phải nói lại" Lưu Trí Mẫn không tiếc lời khen ngợi cỗ vũ Mẫn Đình, còn Mẫn ĐÌnh cứ lúc lắc đầu nhỏ mà hi răng cười.
Lúc ở trong phòng, cô đã dày công mà huấn luyện một khóa cơ bản cho nàng, ít nhất phải biết chào hỏi, quan trọng nhất là bắt nàng phải nói nhiều. Vì vậy Chaeyoung mới như thế này. Lưu Trí Mẫn nhận ra rằng, nàng rất thông minh, chỉ cần chú tâm nghe cô nói là có thể học rất nhanh. Cô nhìn chăm chú cô gái sinh động trước mắt, đã quen thói đưa tay lên vuốt tóc nàng, cười hài lòng.
Đến tối, thím Trương dọn thức ăn ra bàn, rồi gọi hai người đang ngồi ngoài ghế sô pha nói chuyện vào ăn, nãy giờ nghe Mẫn Đính líu ríu lặp lại lời Trí Mẫn, bà cứ nghĩ trong nhà đang có thêm một con vẹt nhỏ mà tức cười.
"Trong bàn có người lớn thì phải mời" Trí Mẫn nhắc nhở nàng, nàng ngồi vào bàn là theo thói quen đã có trước đây, để tay lên hai chân ngồi đợi người mang cơm tới.
Mẫn Đình ngay lập tức " A " lên , miệng nhỏ há to ra, rồi ngậm lại, sau đó mới nhín sang thím Trương lúc này đã ngồi bên cạnh nói
" Mời ... "
" Gì nữa, nói phải nói cho hết câu ... " Trí Mẫn nhàn nhã vòng tay giáo huấn nàng trên bàn ăn
"Mời ... mời thím ...." Mẫn Đình nói ngang này thì nhíu mày khó chịu, nàng muốn nói hết câu mà cổ họng cứ không điều khiển được a, rồi ngẩng khuôn mặt bất lực lên nhìn Trí Mẫn.
Thím Trương vội nói " Không sao, không sao, cứ ăn đi, Trí Mẫn để em ấy ăn đã, em ấy còn mệt "
Lưu Trí Mẫn mĩm cười lắc đầu, không rèn từ bây giờ thì biết lúc nào mới rèn được nữa, từ chối lời khuyên của thím Trương, đưa tay vuốt tóc Mẫn Đình cỗ vũ :" Ngoan, nói từ từ thôi, em nói được mà, nói theo chị ... Mời "
Mẫn Đình hôm nay vô cùng nghe lời Trí Mẫn, không từ chối bất cứ điều gì cô nói, nghe vậy nói theo
" Mời ..."
" Thím Trương ..." Cô nhìn nàng cỗ vũ tiếp
" Thím Trương ... "
" Ăn cơm ..."
" Ăn cơm ..."
" Nói hết câu .. "
" Mời ... mời ... thím Trương... ăn cơm " Mẫn Đình mở miệng gắng sức nói xong, không giấu được mừng rỡ khi đã làm được lời Lưu Trí Mẫn nói, đưa mắt sang nhìn cô, miệng nhoẻn ra cười tươi.
"Giỏi lắm, bây giờ thì ăn cơm thôi " Trí Mẫn khen ngợi, liếc một người đang cười vì sung sướng, lại nhìn một người đang cười vì vui mừng, hối thúc cả hai ăn tối. Cô thấy rõ ràng Thím Trương thật sự rất thỏa mãn, cũng có chút tự hào về Mẫn Đình của cô đã tiến bộ, đang chuẩn bị ăn cơm thì Mẫn Đình níu tay cô lên tiếng :
"Mời Mẫn ăn cơm" Không ngắt quãng, không chậm rãi, mà liền mạch và rõ ràng, dứt khoát. Trí Mẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ngồi bên cạnh mình mà không chuyển mắt, cô đang nghĩ, cô hiểu vì sao thím Trương lại thỏa mãn rồi, vì chính cô bây giờ cũng đang như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro