TẬP 28: LỜI TỎ TÌNH KHI SAY
Khi về đến phòng thì Doãn Vân San và An An vô cùng ngạc nhiên vì thấy Lục Mạn Đình đang say khất ngồi trên chiếc ghế sofa và luôn miệng nói " An An , em đâu rồi "
Doãn Vân San hơi nhăn mặt, cô bước vào nói với Lục Mạn Đình " Này Mạn Đình, đây là phòng của tớ và An Nhi, Phòng của cậu và Trí Vỹ là phòng bên cạnh cơ mà sao cậu lại ngồi ở đây "
" Tớ biết chứ, nhưng mà tớ muốn nghe An An nói sự thật " Lục Mạn Đình nhìn Doãn Vân San và nói. Hơi rượu từ người Lục Mạn Đình bay sang người Doãn Vân San nên làm cô vô cùng khó chịu. Cơn buồn nôn thế là từ bụng truyền lên dữ dội, Doãn Vân San nhanh chóng chạy vào toilet
Thấy vợ mình bị buồn nôn,Mạc Trí Vỹ vội vàng chạy theo và hỏi thăm " Vợ à, em không sao chứ ? " nhưng sau khi nghe Mạc Trí Vỹ nói chuyện thì cô lại khó chịu hơn vì trên người chồng cô cũng nồng nặc mùi rượu. Doãn Vân San nôn đến xanh mặt, cô vội chạy ra ngoài và sang phòng của Bảo Nhi
Bảo Nhi ra mở cửa thì thấy Doãn Vân San như thế liền đỡ vào phòng. Phòng của Bảo Nhi và Mạc Trí Hạo rất thông thoáng vì dù ddi với hai ông anh mà Mạc Trí Hạo không hề uống một giọt vì lí do, cậu chưa đủ mười tám tuổi . " Chị Vân San, chị sao thế? Sao nhìn chị xanh xao quá vậy, bên đó đã xảy ra chuyện gì sao ? "
" Chắc chị dâu đang nghén vì nghe mùi rượu của hai ông anh đấy, anh Mạn Đình cứ nhất quyết là đòi ngồi đợi An An về hỏi chuyện mới chịu về. Nhưng mà e là khi mà hai ông anh về thì căn phòng cũng nghe mùi rượu không rồi, chị dâu tối nay có cần em đổi phòng với chị không ? " . Vì là chỉ ở một ngày nên cả sáu thành viên không sắp xếp đồ ra mà chỉ lấy những vật dụng cần thiết ra mà thôi
Doãn Vân San hít sâu và thở dài, hồi sau cô nói " Chắc phải như vậy rồi, Trí Hạo, em sang bên đó xem có chuyện gì đi "
Bên phòng của An An, khi An An tiến đến và hỏi Lục Mạn Đình " Đình Đình, anh muốn hỏi em chuyện gì, sao anh lại uống say đến như vậy ? "
" An An, anh yêu em, em có yêu anh không? Có muốn trở thành bạn gái của anh không? " Lục Mạn Đình hỏi thẳng vào vấn đề khiến cho An An cứng đơ
An An thở dài " Đình Đình, không phải lúc trên máy bay em đã nói với anh rồi sao , em chưa nghĩ đến chuyện này, hãy cho em thêm thời gian đi ... "
" Không được, nếu hôm nay em không đồng ý thì anh sẽ không rời khỏi đây dù chỉ một bước " Lục Mạn Đình say khất mạnh dạng nói
Lại hàng tấn suy nghĩ ập vào đầu của An An " Bây giờ Đình Đình đang say, mình cứ đồng ý đại đi, sáng mai khi anh ấy đã tỉnh táo lại thì mình sẽ nói chuyện đàng quàng với anh ấy về việc này " nghĩ rồi An An thở dài " Được rồi Đình Đình, em đồng ý với anh, bây giờ em cũng mệt rồi, anh về phòng đi, em muốn ngủ rồi " nói xong An An che miệng và ngáp một cái
An An đồng ý trước sự bất ngờ của hai anh em nhà họ Mạc. Nhưng nhìn thái độ của An An lúc đó, Mạc Trí Vỹ đã biết ngay cô chỉ nói cho có mà thôi, chuyện này không hề đơn giản ở đó.
Khi thấy Lục Mạn Đình đã đi thì Mạc Trí Hạo mới lên tiếng " An An, hôm nay em qua phòng anh ngủ đi, anh và Bảo Nhi sẽ ngủ bên này. Chị dâu không chịu được mùi rượu nên bên đó sẽ tốt hơn. Mà nè An An, anh hỏi nhé , khi nãy là em đồng ý thật hay là em chỉ đồng ý để anh Mạn Đình đi vậy ? "
An An lắc đầu " Trí Hạo, không phải như anh nghĩ đâu. Bây giờ anh ấy đang say như vậy, em sợ nếu như không thuận theo anh ấy thì anh ấy sẽ không khống chế được mất. Em chưa bao giờ thấy anh ấy say như vậy cả "
Mạc Trí Hạo nghe vậy liền cười ôm bụng " Haha, An An ơi là An An, anh Mạn Đình sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em đâu, không bao giờ. Anh ấy cũng đã nghĩ về em rất nhiều khi nghĩ về em, mặc dù là em chưa thể chấp nhận anh ấy, nhưng mà anh ấy đã đặt em trong tim từ lâu, từ rất lâu rồi, Hãy thử đối mặt với anh ấy xem "nói xong thì anh giúp An An dọn đồ của cô ấy và Doãn Vân San sang phòng của mình " Cứ sang bên đó ngủ với chị dâu đi, để anh và Bảo Nhi ngủ bên này là được rồi. Chăm sóc chị ấy hộ anh nhé "
" Chị hai, chị ổn chứ, còn thấy khó chịu nữa không? " An An chạy qua và hỏi thăm Doãn Vân San
Doãn Vân San đáp " Chị không sao đâu An Nhi, khi nãy Mạn Đình nói gì với em vậy ? Em làm sao mà giải quyết được cậu ấy vậy, kể cho chị biết đi "
" Anh ấy tỏ tình em, nhưng em chỉ đồng ý cho có thôi vì anh ấy đang say mà, sáng mai em sẽ nói chuyện với Đình Đình về vấn đề này, giờ thì mình đi ngủ đi, em thấy buồn ngủ quá " nói xong An An leo lên giường và nằm xuống, một giấc ngủ đến sáng
Doãn Vân San nhìn thấy cô em gái đáng yêu của mình ngủ say sưa nên liền lấy tay sờ nhẹ vào má của An An và lên tiếng " Đã mười hai năm chị không được ngủ chung với em và không thể ngắm em ở cự ly gần như thế này được. Thật là nhớ hồi đó, chị nhất định sẽ trừng trị người đã mang em rời khỏi chị một cách thích đáng, vì bọn họ mà em phải bị thương. Phải chi tiểu bảo đến với mẹ sau vài tháng nữa thì mẹ đã có thể giúp cho dì của con trừng trị kẻ xấu rồi "
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng thì Lục Mạn Đình đã dậy và vệ sinh cá nhân, nhưng kỳ thật là anh không thể nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh vệ sinh cá nhân xong thì ra ban công đứng ngắm cảnh, khi ra thì anh thấy An An đang mặc một chiếc đầm trắng và vươn vai ở căn phòng mà ban đầu là Bảo Nhi và Trí Hạo ở, anh mới nhăn mặt và suy nghĩ " Không đúng, phòng của An An và Vân San là phòng bên cạnh mình mới đúng chứ, sao lại thành là phòng của Trí Hạo và Bảo Nhi rồi? Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao mình không thể nhớ được vậy "
An An vươn vai xong thì nhìn qua thấy Lục Mạn Đình đang trong một bộ vest đen vô cùng lịch lãm và đang tập trung suy nghĩ., nhìn từ góc độ này Lục Mạn Đình thật sự không thể chê vào đâu được, đúng thật là rất đẹp trai. An An nhìn chầm chầm Lục Mạn Đình một lúc rồi quay mặt đi chỗ khác, cô nghĩ " Chuyện xảy ra hôm qua chắc là Đình Đình không nhớ gì đâu nhỉ, nhưng dù là không nhớ thì một hồi nữa mình cũng nên gặp anh ấy để nói chuyện mới được "
Lục Mạn Đình bên đây lại nhìn qua bên phòng của An An, ánh nắng ban mai chiếu vào ban công phòng em ấy làm cho mái tóc vàng của An An thêm phần óng mượt và quyến rũ, giống như một cô gái đang đứng trước một cánh rừng hoa hướng dương để ngắm mặt trời mọc.Đang ngắm An An thì bỗng dưng cô đi vào trong làm cho Lục Mạn Đình cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Thấy An An đi thì anh cũng vào gọi Mạc Trí Vỹ dậy và hỏi " Trí Vỹ, hôm qua đã xảy ra việc gì sao, sao tớ lại không nhớ gì hết ? "
Mạc Trí Vỹ mê ngủ đáp lại câu hỏi của Lục Mạn Đình " Không nhớ cũng không sao, một lát An An nói thì cậu sẽ biết thôi. Hôm qua cậu uống rất nhiều đó, cậu có nhớ tối qua khi ở nhà hàng vợ tớ đã nói gì không, em ấy nói là em ấy không ngửi được mùi rượu, nhưng hôm qua cậu say khất luôn đã vậy còn ngồi trong phòng của Vân San và An Nhi, hại vợ tớ bị ốm nghén, nôn cả đêm qua, khuôn mặt xanh xao thấy rõ rệt mà tớ không giúp được gìn cậu tính xử lý thế nào Lục Mạn Đình "
" Có chuyện đó sao, mình hành động nông nổi quá, xin lỗi cậu Trí Vỹ, một lát tớ sẽ xin lỗi Vân San đàng hoàng. Thôi cậu dậy chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn sáng " Lục Mạn Đình vô cùng ngạc nhiên khi nghẻ Mạc Trí Vỹ kể lại
Bên phòng Bảo Nhi, cô tỉnh dậy và chuẩn bị sắp xếp đồ đạc lại gọn gàng, khi cô đang sắp thì có một vòng tay ôm cô từ phía sau rồi nói " Bảo Nhi, chào buổi sáng "
" Trí Hạo, anh dậy rồi sao, anh mau vào vệ sinh cá nhân đi, em dọn đồ sắp xong rồi. Chúng ta phải nhanh lên rồi còn đi ăn sáng và đi bơi nữa kìa chiều nay chúng ta sẽ đi đến Disneyland đó " Bảo Nhi vừa xếp đồ vừa nói
Mạc Trí Hạo vẫn ôm Bảo Nhi không buông và nói " Không đâu, anh muốn được hôn chào buổi sáng cơ, nếu em không hôn anh thì anh sẽ không đi đâu. Không được hôn cho có đâu đó, phải làm anh vừa ý mới thôi "
Bảo Nhi lắc đầu rồi cười một cái, cô cúi xuống chạm lấy môi của Mạc Trí Hạo một lúc lâu , sau đó họ mới buông nhau ra. Mạc Trí Hạo sau đó vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân và thay đồ, xong anh bước ra trông thật ngầu và bảnh trai " Bảo Nhi, em thấy hôm nay anh mặc bộ này như thế nào ? "
" Anh Trí Hạo của em mặc gì cũng đẹp trai hết, thậm chí là .... " nói đến đây thì vế sau Bảo Nhi không nói ra mà cô nói trong đầu " ... không mặc đồ cũng đẹp trai "
Mạc Trí Hạo tiến đến chỗ Bảo Nhi và hỏi " Thậm chí là gì , hửm ? " nói xong Mạc Trí Hạo tiến đến hôn Bảo Nhi thật sâu và thật lâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro