TẬP 27: TẬN HƯỞNG Ở RITZ PARIS ( 2 )
Cả ba chị em đi bộ đến phòng tắm nước nóng, khi đến tủ thay đồ, mọi ngưởi phải thay đồ để vào phòng tắm. Vì lúc bấy giờ là buổi tối nên chỗ này vắng người chỉ có ba chị em Doãn Vân San, Doãn Vân San cứ thế mà thay đồ trước mặt hai cô em đang ngại ngùng của mình, thay xong đồ cô liền lên tiếng " Hai đứa làm gì nhìn chị dữ vậy, tụi mình là con gái thì thay đồ chung đâu có sao đâu nè "
An An lắc đầu " Em không có ý đó, em đang nhìn Tiểu Bảo của em. Bụng của chị hai đúng là đã to hơn lần trước lúc mà em sờ vào rồi đúng không, hôm nay có thể thấy được bụng luôn rồi "
Doãn Vân San dùng tay mình sờ lên bụng và nói " Không đâu, tiểu bảo mới có chín tuần ở trong bụng chị thôi, căn bản là bụng chị chưa thể to lên lúc này đâu, chắc là vừa nãy do chị ăn no quá nên nhìn bụng chị có vẻ phình ra một chút "
" Chắc là thế rồi, do lúc trên máy bay em nghe anh rể nói rằng bụng chị lại to hơn một chút nên em hơi tò mò thôi " An An thấy vậy liền nói rồi cô thay đồ.
Khi An An vừa cởi áo ra thì Doãn Vân San thấy một vết sẹo phía sau lưng An An nằm khuất trong sống lưng của cô, thấy vậy Doãn Vân San liền hỏi " Vết sẹo sau lưng em là bị gì thế ? "
An An vội quay người đi vì xấu hổ, thấy An An như vậy thì Bảo Nhi mới lên tiếng " Vết sẹo đó là có từ lúc An An về Tần gia là đã có rồi, cái này em nghe chị Thanh Tâm kể lại trong một lần qua nhà An An ngủ lại "
" Không đúng, nói đúng hơn là nó có trước khi An Nhi rời khỏi Doãn gia. Cái vết sẹo này là vết sẹo do chị làm ra. Năm đó chị với An Nhi đang cùng nhau chơi trốn tìm với nhau, chính chị đã sơ ý làm cho An Nhi va vào mảnh vỡ của chiếc bình bể. Sao chị có thể quên việc này được chứ, đúng ra lúc Mạn Đình dẫn An Nhi về nhà chị phải đề nghị kiểm tra vết sẹo thay vì bắt em phải cùng cha đi xét nghiệm, chị đúng là ngu ngốc thật, nếu chị nhớ lại sớm hơn thì chị và em sẽ gặp lại nhau sớm hơn rồi " Doãn Vân San kể hết sự việc lần đó tạo nên vết sẹo trên người An An
Thay đồ xong, cả ba chị em bước vào phòng, Doãn Vân San nhất thời ngừng lại trước khi xuống hồ rồi cô lên tiếng " Hai đứa xuống trước đi, xem nhiệt độ nước có nóng quá khoong, thai phụ như chị không được tắm nước quá nóng sẽ gây bỏng da, rất nguy hiểm. Giúp chị nhé "
Nghe vậy Bảo Nhi liền bước xuống hồ và ngồi xuống, cô hít thở sâu rồi lên tiếng " Woa, dễ chịu quá " nói xong câu đó cô quay mặt về hướng Doãn Vân San và nói " Chị Vân San, chị cứ yên tâm nước ấm ở mức bình thường à không nóng lắm đâu, nhiệt độ này mà ngâm là thư giãn lắm luôn đó . An An cũng mau xuống đây đi "
Doãn Vân San từ từ bước xuống, khi xuống và ngồi xuống thì Doãn Vân San thở dài một tiếng rồi lên tiếng " Đúng là ngâm mình trong suối nuocws nóng thật là thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi đều có thể trút xuống. Bảo Nhi này, chị biết điều em muốn nói lúc nhận phòng là gì, chắc em vẫn chưa thể chấp nhận Trí Hạo đúng không ? "
An An là người sau cùng bước xuống hồ , nghe chị mình nói như vậy với Bảo Nhi thì An An mới lên tiếng hỏi " Bảo Nhi, có chuyện gì với cậu sao ? "
Bảo Nhi nhìn Doãn Vân San và lên tiếng " Chị Vân San à, em vẫn chưa thể đối mặt với Trí Hạo, nhất là sau chuyện đêm qua "
Doãn Vân San hít một hơi rồi bắt đầu kể " Em và Trí Hạo rất can đảm khi làm được việc mà chị và anh Trí Vỹ đã từng không làm được. Em đừng có suy nghĩ nhiều quá, ai rồi cũng sẽ phải trải qua việc này thôi. Chị năm đó cũng đã suy nghĩ rất nhiều và tốn rất nhiều thời gian nữa đó, Nhưng mà mẹ chị lúc đó đã an ủi chị rằng chuyện đó là chuyện bình thường mà ai cũng phải trải qua mà thôi "
" Mẹ đã nói vậy sao chị hai ? " An An nghe Doãn Vân San nói như vậy liền hỏi lại
Doãn Vân San đáp " Đúng vậy đó An Nhi, mẹ đã từng nói với chị rất nhiều, nếu bây giờ mà mẹ có ở đây và chứng kiến em như vậy thì chắc mẹ sẽ khuyên em nhiều lắm. Nhưng mà bây giờ mẹ không ở bên cạnh chúng ta nên chị phải là người đứng ra thay thế cho mẹ. An Nhi à, chị biết là bây giờ em có rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn với nhau, em cũng đang suy nghĩ về Mạn Đình đúng không ? "
" Chị hai à , em...em không biết phải đối mặt với Đình Đình như thế nào nữa, thật sự anh ấy quá tốt với em, em không thể biết là em đang nghĩ gì về anh ấy nữa, mặc dù Đình Đình đã nhiều lần ngỏ lời với em nhưng mà ... " An An nói ra những suy nghĩ của mình cho Doãn Vân San
Doãn Vân San tiến lại ôm An An vào lòng rồi nói " An Nhi này, chúng ta là con gái nên chúng ta hay suy nghĩ rất nhiều, chị cũng đã từng giống em và Bảo Nhi lúc này luôn suy nghĩ rất nhiều về những gì sẽ xảy ra ở tương lai. Chị nhìn chị biết hết, nhưng mà chị muốn hai đứa nhìn nhận sự thật hơn là cứ mãi suy nghĩ tiêu cực như vậy. Bảo Nhi em hãy thử chấp nhận con người thật của Trí Hạo xem còn An Nhi em hãy đối mặt trực tiếp với tình cảm mà Mạn Đình dành cho em đi, chị chắc chắn là em sẽ tìm được câu trả lời của mình ở đây " nói rồi Doãn Vân San mới lấy tay đặt lên lồng ngực của An An
" Chị hai, em cám ơn chị. Em sẽ thử đối mặt với tình cảm của Đình Đình. Thú thật thì em thấy chị và anh rể hạnh phúc như vậy rồi chứng kiến Bảo Nhi cũng được hạnh phúc thì bản thân em cũng muốn được như hai người. Nhưng mà em vẫn không biết cái em dành cho Đình Đình có phải là tình yêu hay không mà thôi " An An đáp. Nói rồi thì ba chị em ngồi ngâm mình.
Bảo Nhi nhìn lên bầu trời đêm và lên tiếng hỏi " Chị Vân San, chị vẫn còn trẻ mà sao lại quyết định có Tiểu Bảo sớm như vậy, năm nay chị mới có 23 tuổi thôi mà "
Doãn Vân San cũng tựa lưng vào thành hồ và đáp " Thật sự là chị vẫn chưa muốn có con vào lúc này, nhưng mà tiểu bảo lại đột nhiên đến thì phải làm sao. Chị từng là một huấn luyện viên võ thuật với đai đen karate, sau khi cưới anh Trí Vỹ thì chị về làm một thư ký tổng tài của Mạc gia. Nhưng chỉ vì Tiểu Bảo xuất hiện mà anh Trí Vỹ không cho chị làm gì nữa "
An An tò mò " Lúc mà chị hai biết tin chị có thai tiểu bảo là khi nào vậy, lúc đó anh rể thế nào? "
" Mấy tháng trước khi chị còn làm ở Mạc Thị thì công việc rất nhiều, nhất là trợ lý tổng tài cần xử lý rất nhiều thứ. Chị lúc đó vì chạy quá sức nên đã ngất xỉu ngay trong phòng họp của một buổi họp quan trọng của công ty và lúc đó anh rể em bỏ luôn cuộc họp mà đưa chị đến bệnh viện. Bác sĩ trong bệnh viện trách anh Trí Vỹ là tại sao lại để chị làm việc quá sức như vậy, may mà anh đưa chị đến bệnh viện kịp thời nếu không thì tiểu bảo trong bụng có thể đã mất rồi "
" Bởi vậy từ sau khi nhận lại chị thì em thấy anh rể luôn lo cho chị, thì ra là hai người đã trải qua một chuyện kinh khủng đến như vậy. Lúc chị ngất xỉu ở trường, em chắc chắn anh rể rất lo cho chị. Chị phải bảo vệ tốt cho cháu em và sinh cháu em ra an toàn nha. Sau cháu em thì sẽ tới con của Bảo Nhi chào đời " An An đáp, đang nói với Doãn Vân San mà cũng không quên cà khịa bạn thân của mình một chút
Bảo Nhi mặt đỏ ửng , cô lấy hai tay che mặt lại và đáp " Doãn tiểu thư kia, cậu nói chuyện với chị hai cậu là được rồi, sao phải kéo cả tớ vào, tớ đã nói là tớ sẽ chưa muốn có con đâu. Bọn tớ còn chưa kết hôn nữa mà, với lại tớ muốn học xong cao trung rồi mới tính tiếp đến chuyện đó "
Doãn Vân San thấy vậy liền cười, cô choàng tay qua ôm lấy Bảo Nhi luôn và nói " Được rồi mà, An Nhi chỉ đùa với em thôi, Thấy hai đứa thân nhau như vậy chị vui lắm, khoảng thời gian mà An Nhi không ở bên cạnh chị, may mà có em bên cạnh con bé, chị nợ em một lời cảm ơn đó Bảo Nhi "
" Chị Vân San à, chị không cần phải nói như vậy. lúc em biết An An là em tin chắc em có thể thân với cậu ấy cho đến lớn, tuy rằng em không hề biết cậu ấy có một địa vị cao đến vậy. Dù là em nhiều bạn nhưng người em có thể chia sẻ mọi thứ chỉ có thể là An An mà thôi " Bảo Nhi ngại ngùng nói
Khi Bảo Nhi nói xong câu đó thì cả ba chị em không ai lên tiếng nữa, mọi người ngâm mình cũng gần hơn một tiếng. Lúc này An An mới lên tiếng " Thôi chúng ta về phòng đi, mình ngâm mình ở đây cũng lâu rồi, bây giờ em thấy có hơi buồn ngủ " nói xong An An che miệng lại và ngáp một cái
Thấy An An ngáp như vậy thì Doãn Vân San và Bảo Nhi cũng đứng lên và đi thay đồ, thay đồ xong cô vươn vai một cái rồi nói " Ngâm mình nước nóng đúng là rất sảng khoái, bây giờ quay về phòng và ngủ một giấc thật ngon thôi nào " nói rồi Doãn Vân San nắm lấy tay hai cô em của mình và tiến đến thang máy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro