Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 - 12

Chương 9

Người đẹp bị bệnh nhẹ.

Hoàng Diệu Sư liếc nhìn chính mình trong gương, mắt nửa nhắm nửa mở, đôi môi nhợt nhạt, hơn nữa vì bệnh mà hai gò má thêm tái nhợt, tóc tai tán loạn, thực sự là hình tượng người đẹp mắc bệnh vô cùng hoàn mỹ.

Ai~, thực là con người tài sắc vẹn toàn, tây tử phùng tâm, bị bệnh mà vẫn có thể đẹp như thế, sao có thể không tự kỷ được cơ chứ.

Lâm tiểu tử ngồi ngoài kia có tư cách gì để so với mình chứ. Hừ, cái loại người thấy người đẹp đã bất động, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đá ra khỏi cửa.

(Anh giai này YY nặng hả giời :o )

Bên tai thấy có tiếng xèo xèo của dầu, một lúc sau thì có mùi trứng rán bay vào phòng, cho thấy tay nghề của người này rất khá, khiến Hoàng Diệu Sư không khỏi có mấy ý nghĩ kỳ quái.

Đậu Đậu thấy bố vẫn nhìn vào gương, thần sắc quỷ dị, cho rằng bố khó chịu, nên cô bé liền nhét một viên đường vào miệng Hoàng Diệu Sư:

- "Bố à, ăn đường đi."

Tuy rằng, người đẹp ăn đường thì vẫn là người đẹp, nhưng cái hành động ăn đường này có vẻ không phù hợp với hình tượng người đẹp cho lắm, Hoàng Diệu Sư nhăn mày, nhưng cũng không thể làm gì là cố gắng ăn, dù sao thân thể đang không khỏe, không có tư cách gì để soi mói.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Sao đã bưng một bát cà chua với trứng đi vào, mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Bạch Tiểu Sao đặt bát xuống tủ đầu giường.

Hoàng Diệu Sư khẽ cử động, nhìn Bạch Tiểu Sao cười thành khẩn:

-"Thực sự là rất cảm ơn cậu."

Bạch Tiểu Sao hừ lạnh:

-"Nếu anh bị bệnh chết, tôi ở đối diện không phải là sẽ gặp xui xẻo sao?"

-"Là vậy ?"

Hoàng Diệu Sư sờ sờ cằm – "Vậy tôi phải cố gắng nhanh chóng khỏe lại, nếu không cứ đến ám cậu mãi sao?"

Bạch Tiểu Sao nhìn xuống Hoàng Diệu Sư, bỗng nhiên phì cười: "Khó trách Đậu Đậu nhà anh lại quỷ quái như thế, hóa ra là do di truyền."

Hoàng Diệu Sư quay sang nhìn Đậu Đậu:

-"Đậu Đậu, hôm nay con lại nghịch ngợm gì ở nhà chú thế?"

Đậu Đậu mất hứng chu miệng:

-"Đậu Đậu rất ngoan mà, Đậu Đậu có nghịch ngợm gì đâu."

Vừa nói vừa kéo áo Bạch Tiểu Sao – "Chú Bạch, hôm nay cháu rất ngoan đúng không, hôm nay cháu còn ăn ớt xanh nữa mà."

Bạch Tiểu Sao nhịn không được nói:

-"Đúng vậy, rất ngoan, anh có không ở nhà cũng yên tâm."

Hoàng Diệu Sư im lặng một lát, xoa đầu Đậu Đậu, cười khổ:

-"Tôi định cho con bé đi nhà trẻ bán trú, nhưng mà nó đi được hai hôm thì về nhà khóc lóc nói không muốn ở, tôi cũng không thể làm gì được. Hơn nữa tôi lại là nam nhân độc thân, muốn thuê bảo mẫu cũng không tiện."

-"Bố à."

Đậu Đậu giật nhẹ Hoàng Diệu Sư – "Chú Bạch nói, nếu con mỗi ngày đều ăn ớt xanh, khi bố tăng ca con có thể sang đây chơi với chú."

Hoàng Diệu Sư liếc mắt, cười tủm tỉm giả vờ trách Đậu Đậu:

-"Sao có thể làm phiền chú thế con? Chú cũng có việc riêng phải làm mà."

Nói như vậy, người bình thường nhất định sẽ khách khí một chút, như vậy là có thể thả lừa xuống núi được rồi, Hoàng Diệu Sư nghĩ thầm.

Bạch Tiểu Sao suy nghĩ, chung quy trong ngực không muốn thừa nhận, nhưng tình thương lại phát huy đúng lúc:

-"Được rồi, khi anh tăng ca, cô bé có thể đến chỗ tôi, nhưng mà chỉ khi anh tăng ca thôi đấy, bình thường tôi không muốn làm bảo mẫu."

-"Chú thật tốt."

Còn không đợi Hoàng Diệu Sư mở miệng, Đậu Đậu đã nhanh chóng nhào đến ôm chân Bạch Tiểu Sao, còn cọ cọ lên quần cậu:

-"Chú đúng là người tốt."

Bạch Tiểu Sao cười khổ, đẩy Đậu Đậu đang ôm chân mình ra:

-"Được rồi, nguyện vọng của cháu đã đạt được rồi, yên tình một chút nào."

Rồi quay sang Hoàng Diệu Sư nói – "Anh ăn đi, xong thì cứ để bát đấy, tôi còn có việc, không thể bồi anh được."

-"Không sao đâu.... Đã rất phiền cậu rồi."

Hoàng Diệu Sư suy yếu cười, đã từng luyện tập qua nhiều lần nên nụ cười này rất phong tình vạn chủng.

Đáng tiếc Bạch Tiểu Sao cũng không phải là người kém cỏi, đã đi nhiều biết nhiều, đương nhiên cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mỹ nam cười bao giờ, thế nên Hoàng Diệu Sư thất vọng nhìn theo Bạch Tiểu Sao bình thản rời khỏi phòng.

(Nghĩ gì em nó lọt hố sớm,ngược cái ông tự luyến này cho tôi đi Tiểu Sao =w= )

Bất quá tiểu cô nương Đậu Đậu hoàn hảo thông minh khả ái, bằng nhan sắc và trí tuệ của mình, một ngày đêm hạnh phúc đang vẫy chào anh.



Chương 10

Bạch Tiểu Sao ngồi trong thư phòng đánh máy, Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu ở ngoài phòng ngủ.

Lâm Hán Huy ở phòng khách xem tivi, nghĩ đến trong phòng có một mỹ nam nằm đó, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu. Mắt nhìn tivi, nhưng tai thì lại hướng về thanh âm đùa giỡn của Hoàng Diệu Sư với Đậu Đậu. Chỉ tiếc là tiếng quá nhỏ, hoàn toàn không nghe ra hai người nói cái gì.

Nhịn không được, bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Hán Huy bước vào.

-"Lâm tiên sinh."

Hoàng Diệu Sư nhẹ nhàng khách khí cười, bắt chuyện.

-"Tôi.....tôi vào xem anh có khá hơn không."

Thấy nụ cười mê người của Hoàng Diệu Sư, chú nai con Lâm Hán Huy hơi hoảng loạn, nói cũng ấp úng.

-"Cũng nhờ có cậu." Hoàng Diệu Sư cười nhẹ nhàng.

Đậu Đậu quan sát Lâm Hán Huy từ trên xuống dưới, quay đầu kéo tay Hoàng Diệu Sư:

-"Bố à, chúng ta về nhà thôi."

Hoàng Diệu Sư vỗ vỗ đầu Đậu Đậu:

-"Được, trước tiên con dọn chén đi cho bố đã."

-"Vâng ạ."

Đậu Đậu gật đầu, cầm chiếc bát ở tủ đầu giường chạy đến phòng bếp, để vào chậu rửa, rồi lại chạy về.

Hoàng Diệu Sư xuống giường, nhìn Lâm Hán Huy mỉm cười nói:

-"Tôi dẫn Đậu Đậu về trước nhé, hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm."

-"Đâu có."

Lâm Hán Huy khách khí nói – "Nên giúp đỡ nhau mà."

Hoàng Diệu Sư cười nhạt một chút, mặt ngoài vẫn là khách khí nói chuyện.

-"Bố à, chúng ta đi chào chú Bạch đi."

Đậu Đậu kéo tay Hoàng Diệu Sư. Nguyên nhân là không thích nam nhân cao lớn trước mặt này, ánh mắt chú ta nhìn bố mình, thực khiến cho mình thấy ghét.

"Được." – Hoàng Diệu Sư ôm lấy Đậu Đậu, gật đầu với Lâm Hán Huy, đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Sao đang ngồi trước máy tính gõ bản thảo, nhìn thấy hai người, liền đứng dậy.

-"Chuyện hôm nay quả là làm phiền cậu."

Hoàng Diệu Sư nói – "Đậu Đậu cũng đến làm phiền cậu, thực là xấu hổ quá."

Bạch Tiểu Sao nhàn nhạt cười, trong lòng mặc dù nghĩ là có chút không được thoải mái, nhưng mà ngoài miệng vẫn khách khí nói:

-"Hàng xóm tương trợ lẫn nhau là điều đương nhiên."

Bỗng nhiên thấy ánh mắt Hoàng Diệu Sư chợt lóe, cảm giác như bị tính toán.không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy rùng mình.

-"Cháu chào chú Bạch." Đậu Đậu vẫy tay – "Mai cháu lại sang chú chơi."

Bạch Tiểu Sao cười khổ, hữu khí vô lực phất tay.

Hoàng Diệu Sư có chút xấu hổ nói:

-"Tháng này.... Tôi còn hai ngày nữa mới xong, thực sự xin lỗi cậu."

Bạch Tiểu Sao đành miễn cưỡng cười.

Tâm tình chuyển biến, Hoàng Diệu Sư cười cười:

-"Cuối tuần này, công việc của tôi hoàn thành, vẫn là làm phiền cậu, không biết cậu có thời gian không, tôi mời cậu đi ăn để cảm ơn." – Hoàng Diệu Sư thành khẩn.

-"Tôi......"

Bạch Tiểu Sao muốn từ chối, vừa định mở miệng, Đậu Đậu ngước đôi mắt to, nũng nịu năn nỉ:

- "Chú à, chú đi đi mà." – Vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Bạch Tiểu Sao.

Lâm Hán Huy ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Người ta đã mời thì chúng ta cũng nên đi đi."

Bạch Tiểu Sao nhíu mày, lườm Lâm Hán Huy:

-"Cuối tuần anh không phải đi gặp mặt sao? Có đi thì cũng chỉ mình tôi thôi."

Sắc mặt Lâm Hán Huy khẽ biến, xấu hổ, muốn biện mình nhưng Bạch Tiểu Sao lại phất tay tỏ vẻ không muốn nghe.

-"Chuyện mời khách, để hai ngày nữa tôi xem thời gian của tôi thế nào rồi quyết định sau nhé, tôi cũng không chắc là cuối tuần tôi có thời gian không?" Bạch Tiểu Sao cười nhẹ.

Đậu Đậu nhăn mặt như là bánh bao chiều.

-"Không sao, có gì thì nói sau cũng được."

Nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ, Hoàng Diệu Sư tự an ủi bản thân.



Chương 11

Đậu Đậu tính toán kỹ càng, hai ngày sau từ nhà trẻ về liền chạy thẳng đến nhà Bạch Tiểu Sao.

Bạch Tiểu Sao cảm thấy hơi hối hận, vốn là cậu cũng không thích trẻ con, mà Đậu Đậu thì luôn cố tình bám dính lấy cậu, muốn buông cũng không được.

Mà Đậu Đậu tuy rằng bám người, nhưng không hề quấy. Mỗi khi cậu làm việc thì cô bé ngồi bên cạnh nhìn cậu, hoặc là ngồi dưới đất chơi với gấu bông. Chỉ có khi Bạch Tiểu Sao nấu cơm, hoặc rảnh rỗi muốn xem tivi, Đậu Đậu mới sán lại ngồi vào lòng cậu, dần dần cũng thành thói quen.

Hoàng Diệu Sư mỗi ngày đến đón Đậu Đậu đều là sắc mặt mỏi mệt, tái nhợt, cảm ơn xong liền vội vội vàng vàng đi. Đậu Đậu nói với Bạch Tiểu Sao, mỗi khi bố đón cô bé về là pha một gói mỳ tôm ăm xong thì lăn ra ngủ. Vừa nói vừa đô miệng:

-"Bố chả thèm chơi với cháu gì cả, cứ ngủ thôi, bố đúng là con lợn lười."

Bạch Tiểu Sao cười:

-"Bố cháu không đi làm thì lấy đâu ra tiền mà nuôi cháu, chú tuy không ra ngoài nhiều, nhưng cũng phải làm việc kiếm tiền."

Đậu Đậu quyệt miệng suy nghĩ nửa ngày:

-"Vậy, vậy chú đến nhà cháu ở đi, bố cháu kiếm tiền nuôi chú, chú chơi với cháu."

Bạch Tiểu Sao cười to:

-"Bé con, cháu nghĩ cái gì thế hả? Chú không phải là người thân của bố cháu, vì sao bố cháu phải nuôi chú."

-"Không sao, bố cháu sẽ không để ý." – Đậu Đậu nghiêm trang nói.

Không thể giải thích cho cô bé, Bạch Tiểu Sao chỉ còn cách dở khóc dở cười xoa đầu Đậu Đậu.

Chuông cửa vang lên, Bạch Tiểu Sao đứng dậy mở cửa, là Hoàng Diệu Sư. Nhìn thời gian, so với ngày thường sớm hơn rất nhiều.

-"Hai ngày tăng ca nên công việc cũng hoàn thành."

Hoàng Diệu Sư mỉm cười giải thích, tuy rằng sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng mà nụ cười sáng hơn rất nhiều.

-"Mấy hôm nay thực sự là cảm ơn cậu giúp tôi chăm sóc Đậu Đậu."

-"Bố à, bố đi làm để kiếm tiền nuôi con mà."

Đậu Đậu cọ cọ lấy lòng. Hoàng Diệu Sư cười ôm lấy cô bé nói: "Đúng vậy."

Đậu Đậu vươn cánh tay mập mạp nhỏ bé ôm lấy cổ Hoàng Diệu Sư:

-"Bố à, bố cũng nuôi chú Bạch đi, như vậy khi bố tăng ca không sợ con không có cơm ăn."

Bạch Tiểu Sao đỏ bừng mặt, vừa định thanh minh, lại nghe thấy Hoàng Diệu Sư tự nhiên nói:

-"Được."

Bạch Tiểu Sao ngây người, mở to hai mắt nhìn Hoàng Diệu Sư, Hoàng Diệu Sư nhìn cậu đầy ý tứ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đầy ái muội, Bạch Tiểu Sao xấu hổ vội vàng nhìn đi chỗ khác.

(Đồ thả thính -_- )

-"Cuối tuần Bạch tiên sinh có thời gian không?"

Hoàng Diệu Sư cười tủm tỉm nhìn Bạch Tiểu Sao. "Sao vậy?"

-"Tôi nghĩ xem cuối tuần có thể mời tiên sinh đến ăn bữa cơm được không? Mấy hôm nay cậu giúp tôi chăm sóc Đậu Đậu, tuy rằng không có gì để đáp tạ, nhưng bữa cơm thì nhất định phải mời." Hoàng Diệu Sư thành khẩn.

Đậu Đậu cũng vươn bàn tay bé nhỏ giật nhẹ áo Bạch Tiểu Sao. "Chú Bạch, đi đi mà."

Cuối cùng không thể làm gì được, Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ nói:

-"Được rồi, tối thứ sáu nhé, tối thứ sáu tôi có thời gian."

Đậu Đậu rất vui vẻ, vươn cánh tay mập mạp trắng trẻo ôm cổ Bạch Tiểu Sao, thơm "Chụt" một cái lên má cậu.

Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn mắt nhìn lên. Cuối cùng hai người một lớn một nhỏ cũng ra về.

Cánh cửa khép lại, Bạch Tiểu Sao thở ra nhẹ nhõm. Cô nhóc kia cuối cùng cũng đi, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Tuy rằng công việc vẫn còn, nhưng mà không mấy khi được yên tĩnh thế này, không nên lãng phí. Thế là cậu lấy bút trong ngăn kéo ra, thêm một tờ giấy, bắt đầu vẽ tranh.

Dừng lại, nhìn bức tranh, Cũng không nghĩ đến khi nhìn thấy đôi lông mày của Hoàng Diệu Sư khẽ linh động, có một loại cảm giác vô cùng quyến rũ, đến nỗi trái tim cậu không chịu nổi. Nét bút càng đưa, khuôn mặt của bức tranh càng hiện rõ nụ cười như có như không của người nào đó.

Người này, chắc là cũng thích nam nhân đi.

(Không những thích nam nhân mà còn đang câu dẫn cậu đó chú em à =))) )


Chương 12

Buổi sáng, Lâm Hán Huy gọi điện đến. "Tiểu Sao, cuối tuần em có rảnh không?"

Bạch Tiểu Sao cả đêm trước ngồi chơi game đến khuya, lúc nghe điện thoại vẫn đang nằm trên giường, thanh âm vô cùng lười biếng.

-"Cuối tuần? Cuối tuần tôi không rảnh, tối thứ sáu có hẹn rồi, chủ nhật phải hoàn thành nốt bản thảo, thứ hai nộp."

Lâm Hán Huy có chút tức giận:

-"Tiểu Sao, cuối tuần sao em còn hẹn người khác, anh là người yêu của em, vậy mà cuối tuần cũng không có thời gian đi ăn cơm với anh sao?"

Bạch Tiểu Sao ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Nếu anh thấy không được thì chia tay đi."

Đầu bên kia, Lâm Hán Huy nghẹn lời, ấp úng một lát mới nói:

-"Tiểu Sao, anh chỉ mong chúng ta giống như những đôi tình nhân bình thường thôi."

Bạch Tiểu Sao không nhịn được nhăn mày:

- "Chúng ta vẫn như những đôi tình nhân bình thường đấy thôi, làm tình, đi quán bar. Tôi yêu anh thì chả lẽ không thể đi ăn tối với người khác sao, muốn đi cũng phải báo cáo anh sao?"

-"Tiểu Sao, em không yêu anh sao?" – Lâm Hán Huy bất đắc dĩ nói.

-"Tôi yêu hay không, anh phải là người biết rõ nhất chứ?" – Bạch Tiểu Sao cười khẩy.

Lâm Hán Huy yên lặng, một lát sau mới hỏi:

-"Vậy tối hôm nay, cô bé con kia chắc là không ở đấy chứ?"

-"Tối hôm nay à......"

Bạch Tiểu Sao suy nghĩ một lát – "Được rồi tối nay tôi cũng có chút rảnh, anh đến đi."

Lâm Hán Huy cuối cùng cũng vui vẻ, còn lan man cằn nhằn gì đó, Bạch Tiểu Sao vẫn còn buồn ngủ, ân a vài tiếng, rồi cúp máy ngủ tiếp.

Cuối cùng đến khi rời khỏi giường cũng đã là buổi chiều. Hai bữa không ăn, bụng đã kêu gào biểu tình rồi. Mở tủ lạnh, phát hiện tình trạng của tủ cũng như bụng cậu lúc này, trống không.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là mặc quần áo, đi siêu thị mua đồ ăn.

Lúc này mọi người đều đi làm, nên siêu thị khá vắng vẻ. Bạch Tiểu Sao đẩy xe hàng đến khu thực phẩm, bánh mỳ, bánh bích quy, rau dưa, các loại thịt, trứng chim, bánh kem.... Tất cả đều vứt vào xe. Chợt nghe một thanh âm non nớt quen thuộc từ xa chạy đến.

-"Chú đẹp trai......"

Chân Bạch Tiểu Sao bị ôm lấy.

Bạch Tiểu Sao cúi đầu, thấy khuôn mặt 'khả ái' tươi cười của Đậu Đậu. Ngẩng đầu, thấy cách đó không xa, Hoàng Diệu Sư đang đẩy một xe hàng tiến đến.

-"Bạch tiên sinh cũng đi mua đồ ăn?"

Hoàng Diệu Sư vừa cười hỏi, vừa ngồi xổm xuống kéo tay ôm lấy Đậu Đậu.

-"Vâng. Lúc này hẳn là Hoàng tiên sinh phải đang làm việc chứ?" Bạch Tiểu Sao ngạc nhiên hỏi.

-"Mấy ngày làm liên tục rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, mấy hôm nay cũng đã thoải mái hơn." Hoàng Diệu Sư nói, nhìn xe hàng đầy ắp của Bạch Tiểu Sao, nhịn không được cười hỏi

– "Sao vậy? Cậu càn quét hay là đi mua thực phẩm vậy?"

Bạch Tiểu Sao nhìn xe hàng của mình, cũng thấy có chút khoa trương, nhịn không được cười rộ lên:

-"Tủ lạnh trống trơn rồi, tôi lười đi siêu thị, nên muốn mua một lần thôi."

-"Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi?" Hoàng Diệu Sư mời.

Bạch Tiểu Sao híp mắt, nhìn Đậu Đậu trong lòng Hoàng Diệu Sư giãy giãy đòi xuống đất, nhàn nhạt nói:

-"Buổi tối bạn tôi đến chơi, để khi khác vậy."

-"Vậy à."

Hoàng Diệu Sư sờ cằm, nụ cười phảng phất ý tứ không quan tâm

- "Không thể làm gì khác là phải chờ tối thứ sáu vậy."

Bạch Tiểu Sao nhướn mi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười trào phúng: "Rốt cuộc là anh có mục đích gì?"

-"Tôi làm gì có?" Hoàng Diệu Sư tỏ vẻ vô tội.

-"Chỉ là muốn cảm ơn thôi, cậu giúp tôi chiếu cố Đậu Đậu, tôi đương nhiên là phải mời cậu rồi, làm gì còn mục đích nào nữa?"

-"Thật là không có?"

Bạch Tiểu Sao hé miệng cười, trêu ghẹo nói – "Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng là anh có mục đích gì chứ."

Hoàng Diệu Sư ngây người, vừa muốn nói, đã thấy Đậu Đậu ôm túi đồ ăn vặt chạy đến, để vào bên xe hàng của Bạch Tiểu Sao, nói:

-"Bố à, loại này mới ra đấy, ăn rất ngon."

Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ nhìn Đậu Đậu:

-"Con để ở đâu vậy? Sao lại để vào xe của chú Bạch?"

Đậu Đậu chu môi: "Nhưng mà cũng có khi con sang nhà chú chơi mà."

Bạch Tiểu Sao nhịn không được, cười nói: "Không sao, tôi cũng thích đồ ăn vặt."

Hoàng Diệu Sư còn muốn hỏi Bạch Tiểu Sao câu vừa nãy là có ý gì, nhưng Bạch Tiểu Sao đã cười ôm lấy Đậu Đậu đẩy xe hàng đi xa.

Hoàng Diệu Sư cũng đẩy xe hàng của mình theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro