33 - 36
Chương 33
-"Thật là ấm áp mà lại rất long trọng nha."
Một thanh âm mang ngữ điệu trào phúng vang lên ở phía sau.
Quay đầu, nhìn thấy một nam tử cao ráo trẻ tuổi. Bạch Tiểu Sao cảm giác người này nhìn rất quen, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra đó là ông chủ của nhà hàng lần trước Hoàng Diệu Sư đưa cậu đi.
-"Là chú Phùng." Đậu Đậu cẩn thận chào.
-"Anh đến làm gì?" Hoàng Diệu Sư lãnh đạm hỏi.
-"Đương nhiên là đến làm chuyện giống cậu rồi."
Phùng Nam cười cười "Anh rể cậu khi đó không phải là bạn bè của tôi sao?"
Hoàng Diệu Sư hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý.
Phùng Nam không để ý đến sự lãnh đạm của Hoàng Diệu Sư, đến gần, đặt hoa lên hai ngôi mộ.
-"Chuyện cũ đã qua rồi....."
Phùng Nam nhẹ nhàng thở dài "Cho dù có nhớ lại, thì cũng không thay đổi được gì nữa........" Giống như lầm bầm, nhưng lại như là đang ám chỉ điều gì đó.
Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư đột nhiên ngẩng đầu, sau đó một lúc, anh nhìn ảnh chụp trên bia mộ, chậm rãi nói:
-"Phùng Nam, tôi không muốn nói gì với anh, anh cũng đừng có bức tôi."
Phùng Nam ngồi xổm, nhìn lông mi của Hoàng Diệu Sư khẽ run, cười khẽ:
-"Sao vậy, có người mới nên chướng mắt với người cũ?"
Hoàng Diệu Sư đột nhiên xoay người, kéo áo Phùng Nam, túm anh ta dậy:
-"Anh đừng có nói bậy."
Hoàng Diệu Sư vốn luôn khiêm tốn mỉm cười bỗng nhiên lại có vẻ mặt âm ngoan khiến cho Đậu Đậu sợ hãi khóc òa lên, rồi bám chặt lấy Bạch Tiểu Sao.Trên mặt Phùng Nam vẫn là nụ cười bình tĩnh:
- "Trước mặt chị gái với anh rể cậu, cậu định làm gì?"
Tiếng khóc của Đậu Đậu cùng lời nói của Phùng Nam làm Hoàng Diệu Sư bừng tỉnh, buông tay.
Bạch Tiểu Sao thấy tình huống có vẻ không được tự nhiên, liền ôm Đậu Đậu, nói với Hoàng Diệu Sư:
-"Em bế Đậu Đậu ra kia một chút." Hoàng Diệu Sư cảm kích gật đầu.
-"Không muốn tôi gặp Đậu Đậu sao?" Phùng Nam nhướn mày nhìn Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư giận giữ, Đậu Đậu sợ hãi lui vào lòng Bạch Tiểu Sao, cậu vội vàng bế cô bé đi.
Đậu Đậu ôm cổ Bạch Tiểu Sao, mếu máo ủy khuất nói:
-"Bố dữ quá, Đậu Đậu sợ lắm."
-"Không phải là tức giận gì cháu, cháu không phải sợ." Bạch Tiểu Sao an ủi.
-"Vâng."
Đậu Đậu quay đầu lén nhìn bố mình với chú Phùng nói chuyện.
Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu nhưng vẫn ngoái lại phía sau, vẫn thấy trên mặt Hoàng Diệu Sư là biểu hiện tức giận, mà trên mặt Phùng Nam lại là nụ cười khiêu khích.Cho tới giờ, cậu chưa từng thấy Hoàng Diệu Sư không khống chế được cảm xúc như lần này, bình thường anh vẫn luôn là người điềm đạm bình tĩnh, đôi khi cũng sẽ tức giận, nhưng chưa lần nào lớn tiếng với người khác như vậy.
Người kia, tự xưng là bạn cũ của Hoàng Diệu Sư, hai người lại từ nhỏ cùng lớn lên, sao lại có thái độ như vậy? Cậu tò mò, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Bạch Tiểu Sao dắt tay Đậu Đậu, nhìn những bức ảnh trên các ngôi mộ xung quanh, nam nữ già trẻ, đẹp xấu không gì không có. Mùa đông đã sắp qua nhưng khí lạnh vẫn còn, khiến cho những đóa hoa khô quắt trước mộ đung đưa, cảm giác âm lãnh, không khỏi khiến người ta rùng mình.
-"Đậu Đậu, cháu có lạnh không?" Bạch Tiểu Sao hỏi.
-"Lạnh ạ."
Đậu Đậu ngửa cổ nhìn Bạch Tiểu Sao, vươn hai tay, làm bộ muốn Bạch Tiểu Sao bế. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy Đậu Đậu.
-"A, bố đến kìa."
Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn về phía sau Bạch Tiểu Sao, cao hứng nói.Bạch Tiểu Sao quay đầu, thấy Hoàng Diệu Sư đang đi lại.
-"Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi nóng." Hoàng Diệu Sư nói.
Chương 34
-"Bố không cần tức giận, từ nay về sau Đậu Đậu sẽ không để ý đến chú Phùng nữa."
Đậu Đậu ở trong lòng Bạch Tiểu Sao, vươn tay về phía Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư bế cô bé cười nói:
-"Bố không tức giận, chỉ là đùa thôi mà."
Bạch Tiểu Sao nhìn về phía mộ, Phùng Nam đã rời đi.
-"Còn muốn tiếp tục không?" Cậu hỏi Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư cười khổ:
-"Thôi, đã lạy rồi, trên núi cũng lạnh, chúng ta về thôi."
-"Được." Bạch Tiểu Sao đáp ứng, ba người rời khỏi nghĩa trang.
Dọc đường đi, Hoàng Diệu Sư trầm mặc ôm Đậu Đậu, nhìn ra ngoài cửa xe, như đang suy nghĩ gì đó.Không khí có chút áp lực, Đậu Đậu không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Sao, muốn cậu nói chuyện với anh.
Bạch Tiểu Sao làm bộ không nhìn thấy, khép hờ mắt, dựa đầu vào ghế.
Đậu Đậu không có trợ giúp, chỉ còn cách ở trong lòng Hoàng Diệu Sư ngọ nguậy tới lui.
Cuối cùng, cô bé cũng thành công.
-"Con cứ xoay vậy làm gì?"
Hoàng Diệu Sư nhíu mày, nhìn bé con trong lòng.
Đậu Đậu cong môi:
-"Hai người không thèm để ý tới con, buồn lắm."
Hoàng Diệu Sư xoa đầu Đậu Đậu: "Bố đang suy nghĩ vài chuyện."
-"Bố....vừa rồi bố cõ nói với mẹ là Đậu Đậu rất ngoan không?"
Đậu Đậu ngẩng đầu hỏi Hoàng Diệu Sư.
-"Đương nhiên là có rồi, bố nói với mẹ con, là Đậu Đậu rất ngoan, các cô giáo ở nhà trẻ đều thích con, Đậu Đậu còn rất thông minh nữa, mẹ con nghe được chắc chắn sẽ rất vui."
Đậu Đậu cười toe: "Bố ơi, thế mẹ có nhắn gì con không?"
-"Mẹ con rất vui, còn muốn Đậu Đậu sau này sẽ là một đứa trẻ ngoan." Hoàng Diệu Sư cười nói.
-"Vâng."
Đậu Đậu gật đầu "Đậu Đậu là trẻ ngoan mà."
Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư đã khôi phục được khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trong lòng cảm động, nhớ tới một câu "Có con gái thì việc gì cũng thành."
Dỗ Đậu Đậu đi ngủ xong, Hoàng Diệu Sư vào phòng.Bạch Tiểu Sao không chơi game mà đang ngồi đọc quyển sách gì đó.Hoàng Diệu Sư mở tủ, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nghe được Bạch Tiểu Sao hỏi:
-"Cái người tên là Phùng Nam đó, hình như rất hứng thú với Đậu Đậu."
Cửa tủ mở được một nửa, Hoàng Diệu Sư dừng lại, hừ một tiếng, tiếp tục tìm quần áo:
-"Hắn ta là đồ bệnh hoạn."
-"Anh sợ hắn ta?" Bạch Tiểu Sao ngồi xuống, nửa trêu đùa hỏi.
-"Anh sợ hắn?"
Hoàng Diệu Sư lấy quần áo ra, cười lạnh "Nếu không phải....."
Nói một nửa, dừng lại, lắc đầu "Quên đi, chuyện này không có liên quan đến em."
Bạch Tiểu Sao nghe vậy, cảm thấy không thỏa mãn, có chút mất hứng, liền túm chăn, tiếp tục đọc sách.Hoàng Diệu Sư không đi tắm, ngồi xuống giường, im lặng.
-"Tiểu Sao, em còn nhớ rõ lần đầu của mình không?" Hoàng Diệu Sư hỏi.
Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn Hoàng Diệu Sư:
-"Lần đầu tiên? Sao anh lại hỏi cái này?"
-"A, không có gì." Hoàng Diệu Sư vội vàng đứng lên, chuẩn bị vào nhà tắm.
Bạch Tiểu Sao nhìn bóng lưng của anh, cười nói:
-"Chẳng lẽ lần đầu tiên của anh là tên Phùng Nam kia?"
Chương 35
Thân thể Hoàng Diệu sư tựa hồ chấn động nhẹ, anh xoay người, nhìn Bạch Tiểu Sao, trên mặt vẫn tươi cười như thường.
-"Chỉ là đột nhiên nhớ đến mà thôi, không liên quan gì đâu."
-"Vậy sao?"
Khóe môi Bạch Tiểu Sao nhếch lên, một tay chống đầu, nghiên cứu biểu tình của Hoàng Diệu Sư.
-"Chẳng lẽ anh vẫn là xử nam?"
Hoàng Diệu Sư xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lại khôi phục bình thường, hừ một tiếng, xoay người đi tắm.
Bạch Tiểu Sao vẫn bảo trì tư thế, nhìn theo bóng dáng anh.
Trong phòng tắm, hơi nước dần bốc lên, phủ kín căn phòng.
Bạch Tiểu Sao ngồi dậy, nghĩ lại biểu hiện khác thường gần đây của Hoàng Diệu Sư, trong lòng có cảm giác bất an. Giống như đột nhiên chạm vào một góc của núi băng, khí lạnh xuyên tâm, lại không biết góc băng đó lạnh đến mức nào.Cảm giác này khiến cho người ta phiền muộn vô cùng, gãi đầu, buồn bực vì bị chuyện của người khác làm cho nhiễu loạn cảm xúc.
Dường như..... bị rơi vào đáy vực rồi.
Ý nghĩ này thật đáng sợ, Bạch Tiểu Sao nhanh chóng vỗ đầu, quên đi quên đi.
Hoàng Diệu Sư tắm rửa xong, Bạch Tiểu Sao đã sớm chui vào chăn rồi.
-"Sao ngủ sớm thế?"
Tay Hoàng Diệu Sư không an phận luồn vào chăn, nghịch áo ngủ của Bạch Tiểu Sao, ngón tay nhẹ miết lên da cậu nhanh chóng bị tóm được.
Bạch Tiểu Sao quay đầu, ánh mắt tập trung lên người Hoàng Diệu Sư vừa mới tắm xong, sắc mặt hồng nhuận, mái tóc ướt rủ xuống, một giọt nước chạy dọc theo cổ, tiến đến nơi không thể nhìn thấy nữa.
Hỏa dục nhất thời dâng lên, cậu vươn tay, kéo Hoàng Diệu Sư lại gần, trán kề trán, một tay kéo dây lưng áo tắm của anh.
Dục vọng đang dâng trào, tay đang muốn làm mấy động tác thì lại bị Hoàng Diệu Sư đẩy ra.
Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn anh.
Vì dục vọng nên trên mặt Hoàng Diệu Sư lúc này là một mảng hồng sắc, nhưng miệng vẫn bất đắc dĩ nói:
-"Hôm nay là..... ngày giỗ của chị anh..... Có vẻ không thích hợp lắm."
Bạch Tiểu Sao cảm thấy hơi mất mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người kéo chăn.
-"Tức giận sao?"
Hoàng Diệu Sư kéo cánh tay Bạch Tiểu Sao, kề sát mặt xuống nhìn cậu.
-"Hứ, ai thèm giận dỗi gì nhà anh?" Bạch Tiểu Sao nhắm mắt không thèm để ý đến anh.
Chờ mãi không thấy anh lên tiếng, Bạch Tiểu Sao mở to mắt, thấy Hoàng Diệu Sư vẫn chăm chú nhìn mình, khóe môi là một nụ cười ái muội.
Bạch Tiểu Sao bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ Hoàng Diệu Sư, dùng sức cắn mút môi anh.
Một lúc lâu sau, môi Bạch Tiểu Sao mới rời ra, trên mặt là biểu tình nửa khiêu khích:
- "Không phải chị anh muốn anh hạnh phúc sao? Em cho anh 'tính phúc' còn gì nữa? Như vậy cũng coi như là an ủi chị ấy rồi."
Nói xong, lại áp lên môi anh, tay kéo vạt áo tắm ra, tiến vào, vuốt ve thân thể vẫn còn ẩm ướt.
Tay đi đến đâu, nhiệt độ không ngừng tăng lên, dục vọng được châm lửa.
Hoàng Diệu Sư kéo chăn ra, để cho hai cơ thể áp sát hơn, lại chậm rãi cởi cúc áo ngủ của Bạch Tiểu Sao.Thân thể xích lõa, tóc chạm nhau, da thịt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể hai người không ngừng dâng cao.
Hai người cầm tính khí của đối phương ma sát, cảm giác được dục vọng của người kia run rẩy trong tay mình. Thân thể mẫn cảm, thanh âm gắn bó lại kích thích lẫn nhau, nhiệt độ trong phòng cũng dần lên cao, bốc cháy.
(Tôi cũng đang bùng cháy bốc cháy đây woohoo >o< )
Chương 36
-"Làm hết sao?"
Thanh âm Hoàng Diệu Sư khàn khàn, vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vành tai của Bạch Tiểu Sao, cảm giác được thân thể cậu khẽ run lên, thấy ánh mắt tràn đầy mơ màng của cậu.
Chân Bạch Tiểu Sao gác lên chân Hoàng Diệu Sư, khẽ cắn cằm anh, thấp giọng cười nói:
- "Như vậy.....Anh muốn thế nào?"
Ý cười trên mặt Hoàng Diệu Sư càng thêm phần yêu diễm:
-"Cứ như em muốn đi." Anh nói xong, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve cơ thể Bạch Tiểu Sao.
Một tay Bạch Tiểu Sao cầm tính khí của Hoàng Diệu Sư, một tay vẽ loạn trên cơ thể anh:
-"Thể lục kém vậy sao?" Cậu khẽ cắn lên vành tai anh khiêu khích.
-"Mai anh còn đi làm."
Hoàng Diệu Sư nói "Vẫn nên để lại một chút thể lực."
-"Lúc này mà anh còn nói những lời này, thật mất hứng."
Bạch Tiểu Sao trả thù bằng cách hạ một hồng ấn trên tai Hoàng Diệu Sư.
( Team con dân đề nghị ăn sạch không xót cái gì,để dành sức làm gì hả Hoàng giáo chủ -_- )
Hoàng Diệu Sư khẽ rên một tiếng, thanh âm trầm thấp, mang theo hương vị tình dục, làm cho người ta càng thêm khó chịu.Bạch Tiểu Sao tà mị cười, bỗng nhiên xoay người, để Hoàng Diệu Sư dưới thân, khẽ cắn lên xương quai xanh của anh, cười nói:
-"Nếu đã không đủ sức, em đành phải ủy khuất mà thượng anh vậy."
Vừa nói xong, ngón tay đã men theo sống lưng, xuống khe mông, tìm được u huyệt kia, ngón tay chậm rãi tiến vào.
( AAAAAA Phản công làm liều O-O )
Khóe môi Hoàng Diệu Sư cong lên, vươn người, áp môi mình lên môi Bạch Tiểu Sao.
Môi cùng môi cắn mút, duyện hôn, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, dục vọng đứng thẳng.
Bạch Tiểu Sao đẩy chân Hoàng Diệu Sư ra, tính khí chậm rãi tiến vào huyệt đạo phía sau, cảm giác chính mình bị nội vách ấm áp bao vây, thân thể ma sát.Hoàng Diệu Sư thấp giọng rên rỉ, thanh âm trầm trầm, khiến cho dục hỏa càng thêm vượng.
Lúc này, đôi mắt của Hoàng Diệu Sư vì dục vọng mà đã tràn ngập sương mù, càng làm cho khuôn mặt anh thêm mấy phần yêu mị.
Cúi đầu, cậu hôn lên môi anh, hôn lên hầu kết, hôn lên xương quai xanh.Đùa nghịch hai điểm nhỏ trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt, nghe được thanh âm thở dốc của người kia.
Tính khí ra vào trong cơ thể Hoàng Diệu Sư, Bạch Tiểu Sao quật khởi, cầm lấy dục vọng của anh không ngừng ma sát.Đã ở chung với nhau một thời gian, dục vọng dây dưa thế này cơ hồ ngày nào cũng có, thế nhưng lại không hề thấy chán chường.
Trong lòng cậu còn thầm muốn nhiều hơn thế nữa. Lửa dục bốc lên, hận không thể đem hai người hòa làm một. Thân thể Hoàng Diệu Sư vô thức co rút, tăng thêm áp lực, đè ép dục vọng của Bạch Tiểu Sao.Tốc độ đưa đẩy càng nhanh hơn, tiếng rên rỉ cũng lớn hơn, cảm giác như dục vọng tỏa ra ở từng lỗ chân lông vậy.
Dây dưa, ma sát, chuyển động.
Bỗng nhiên cậu dùng sức đỉnh mạnh vào một điểm, cảm giác đầu óc trống rỗng, nhiệt dịch bắn ra, chạm vào điểm mẫn cảm trong người Hoàng Diệu Sư.
Hai người cùng lên cao trào.
(Hả....sao lại loạn thế này T^T
Tính khí đã nhuyễn, Bạch Tiểu Sao khẽ hôn cằm Hoàng Diệu Sư, cuối cùng lưu luyến rời khỏi cơ thể anh.Hôn môi, nhẹ nhàng tiếp xúc, nghe đối phương thở hổn hển, một ngày mệt mỏi đã bị quăng ra sau, nhắm mắt, không nghĩ ngợi.
-"Cái tên Phùng Nam đó..... Hai người rốt cục là có quan hệ gì? Hắn ta hình như là có địch ý với anh."
Cuối cùng thì không thắng nổi tò mò, Bạch Tiểu Sao cũng đã hỏi Hoàng Diệu Sư
- "Nhưng mà anh cũng có chút kiêng kị hắn ta."
-"Kiêng kị? Có lẽ là thế."
Hoàng Diệu Sư nhắm mắt.
- "........Em không thấy, Phùng Nam với.......Tây Ngạn.......Anh rể anh, có chút giống nhau sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro