Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29 - 32

Chương 29

-"Đậu Đậu, bên kia có cửa hàng đồ chơi, chúng ta qua xem đi."

Không để ý đến Hoàng Diệu Sư, Bạch Tiểu Sao kéo tay Đậu Đậu. "A, chú thật tốt."

Đậu Đậu cao hứng ôm chầm lấy Bạch Tiểu Sao, cơ hồ là dính chặt lấy cậu.

Hoàng Diệu Sư cười kéo Đậu Đậu ra:

- "Con bám vậy sao chú đi được." Nói rồi dắt tay Đậu Đậu cùng vào cửa hàng đồ chơi.

Con búp bê xinh đẹp khiến cho Đậu Đậu không thể buông tay:

-"Bố ơi, con muốn nó." Đậu Đậu nhìn Hoàng Diệu Sư, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

Hoàng Diệu Sư liếc mắt nhìn Đậu Đậu, mặt không thay đổi nói:

-"Gia quy điều thứ sáu, mỗi lần đi chơi chỉ mua một món đồ chơi."

Ô ô ô, trong tay đã có một con tò he, Đậu Đậu nhìn con búp bê xinh xắn trước mặt, vẻ mặt không cam lòng.

-"Mới đầu cứ nghĩ anh là người rất chiều con, nhưng hóa ra lại không phải." Bạch Tiểu Sao nói.

Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ thở dài:

-"Nhưng mà công việc đôi khi bận rộn, cũng không thể luôn để ý được, chỉ sợ là trẻ con sẽ học thói xấu."

Đậu Đậu nghe thấy, mất hững bĩu môi:

-"Đậu Đậu không hư, con là bé ngoan mà."

-"Ừ, đúng rồi, con là bé ngoan." Hoàng Diệu Sư cười to, sờ sờ mái tóc cô bé.

Rời khỏi cửa hàng đồ chơi, Bạch Tiểu Sao theo bản năng liếc về phố bên cạnh, không thấy Lâm Hán Huy.

Cho đến bây giờ, Bạch Tiểu Sao vẫn không phủ nhận bản thân là người ích kỷ, tuy rằng đã sớm muốn chấm dứt với Lâm Hán Huy, nhưng mà nhìn thấy anh ta thân mật cùng người khác, lại cảm thấy có chút khó chịu. Giống như là trước đây có một số món đồ chơi, tuy không thích, nhưng mà nhất quyết không chịu cho người khác.

-"Tôi mệt rồi."

Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, không đợi Hoàng Diệu Sư đáp lại, liền nhanh chóng vẫy taxi.

Hoàng Diệu Sư nhìn ra Bạch Tiểu Sao vẫn còn khó chịu vì chuyện của Lâm Hán Huy, trong lòng cười thầm, cũng bế Đậu Đậu ngồi vào trong xe.Dọc đường đi, Bạch Tiểu Sao vẫn suy nghĩ chuyện của Lâm Hán Huy, cũng không có gì cụ thể cả, nhưng cái chính vẫn là cảm giác khó chịu.

Đậu Đậu chăm chú nghiên cứu con tò he trong tay mình, ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Bạch Tiểu Sao cũng có một con, liền kéo áo cậu:

-"Chú Bạch, cho cháu xem Tôn Ngộ Không của chú."

-"Ừ, đây." Bạch Tiểu Sao giật mình, đưa con tò he cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu nhìn hai con tò he, đều là Tôn Ngộ Không, nhưng mà con của Bạch Tiểu Sao có vẻ hơi bị méo mó một chút. Đậu Đậu nhìn thấy tiếc, liền lấy đầu ngón tay mập mạp, học theo động tác của ông chủ quầy, niết nhẹ. Tuy rằng không đẹp như ban đầu, nhưng cũng khá hơn nhiều.

-"Chú Bạch, cháu sửa lại cho chú rồi nè."

Đậu Đậu đem tò he đã được chỉnh sửa lại cho Bạch Tiểu Sao xem. Bạch Tiểu Sao ngây người, cười cười nhận lấy:

-"Đậu Đậu thật khéo tay, chỉnh lại rất đẹp."

Đậu Đậu được Bạch Tiểu Sao khích lệ, cười đến không ngậm miệng lại được, cao hứng quay sang nhìn bố mình. Bạch Tiểu Sao cũng quay sang, nhìn thấy Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn mình và Đậu Đậu, trên mặt có cảm giác nóng lên.

Taxi đã đến dưới nhà, ba người cùng xuống xe, lên lầu.

Đến lầu ba, Hoàng Diệu Sư lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, Bạch Tiểu Sao đứng bên cạnh, không lấy chìa khóa nhà mình. Cửa vừa mở, Đậu Đậu nhanh chóng chạy vào nhà.

Hoàng Diệu Sư đứng ở cửa, nhìn Bạch Tiểu Sao.

- "Buổi tối đến nhà anh đi."

- "Buổi tối tôi ở nhà anh."

Hai người đồng thời mở miệng, không khỏi buồn cười, Hoàng Diệu Sư lùi về sau, nhường cho Bạch Tiểu Sao vào trước. Trong phòng có một loại cảm giác quen thuộc, Đậu Đậu đang chạy xung quanh tìm nơi để đặt tò he.

-"Chúng ta ở chung đi."

Hoàng Diệu Sư làm bộ lơ đãng nói.

-"Được." Bạch Tiểu Sao cũng lơ đãng trả lời.

Như vậy, hai người lơ đãng ở chung.

( Lơ đãng cái gì tình thế cơ mà :))) )


Chương 30

Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, ngoại trừ việc có người cùng chia sẻ quãng thời gian buổi tối.Bạch Tiểu Sao mang máy tính của mình đến đây, ban ngày nằm trên giường của Hoàng Diệu Sư viết bản thảo, cho đến khi Hoàng Diệu Sư đón Đậu Đậu về nhà.

Ngày ngày cứ lười biếng như thế trôi đi.

Bạch Tiểu Sao đang nằm trên sô pha gõ chữ thì Vu Hàng gọi điện đến.

-"Tiểu Sao, tối nay ra ngoài chơi không?"

-"Không muốn."

Bạch Tiểu Sao lười biếng ngáp "Có người nấu cơm, lười ra ngoài."

-"Cái gì? Từ khi nào cậu lại thích ở nhà thế hả? Lại còn mỗi ngày đều ăn cơm chiều nữa?"

Vu Hàng ở đầu bên kia không khỏi cười nói.

-"Sai, không phải chỉ có cơm chiều, còn cả bữa sáng lẫn bữa trưa nữa."

Bạch Tiểu Sao cười tủm tỉm bổ sung.

Vu Hàng im lặng một chút, bỗng nhiên nghĩ ra:

-"Không phải là ông bố trẻ của cô bé lần trước đấy chứ?"

-"Đương nhiên rồi."

-"Lâm Hán Huy bị đá rồi?" Vu Hàng hỏi.

-"Như các cậu mong muốn."

Lười nhác nói chuyện phiếm với Vu Hang một chút, nhắc đến chuyện mỗi ngày mình hết ăn đến ngủ rồi viết lách, Vu Hàng cười nhạo:

-"Cẩn thận không thành lợn."

-"Nếu có biến thành lợn..... cũng là con lợn anh tuấn nhất thế giới." Bạch Tiểu Sao híp mắt nói.

Buông điện thoại, đẩy máy tính ra, đến phòng khách tìm đồ ăn vặt.

Đi ngang qua gương ở phòng khách, bỗng nhiên nhớ tới lời Vu Hàng vừa nói, theo bản năng nhìn vào gương, ......dường như...........béo.

Vội vàng chạy đến trước gương cẩn thận nghiên cứu, thế nhưng thực sự là béo lên.

Ngây người một hồi, nghĩ lại thấy bản thân mình gần đây quá nhàn nhã, ăn cơm, ngủ, chơi game, viết lách, thở dài, cảm thấy bản thân sa đọa quá rồi, hơn nữa còn rất lười biếng. Hoàng Diệu Sư thích mình cũng là vì khuôn mặt này đi.Nhịn không được sờ sờ mặt, hình như có chút thừa thịt.

Nếu mình béo lên, hoặc là gặp được người đẹp hơn, Hoàng Diệu Sư có bỏ mình không?

Ý niệm này làm cho Bạch Tiểu Sao có cảm giác nôn nóng, lắc đầu, nhanh chóng bỏ ý nghĩ vớ vẩn đó đi.

Chập tối, Hoàng Diệu Sư đúng giờ đưa Đậu Đậu về nhà.

Cởi áo khoác xong, Đậu Đậu nhanh chóng chạy về phía Bạch Tiểu Sao, ôm chân cậu:

-"Chú Bạch, hôm nay ở nhà trẻ cô giáo Lý dạy chúng cháu bài hát 'Chiếc chuông nhỏ'."

-"A, hát cho chú nghe thử nào."

Bạch Tiểu Sao nhìn màn hình máy tính, không để ý trả lời.

Tuy rằng thái độ của Bạch Tiểu Sao là quan tâm có lệ, nhưng Đậu Đậu vẫn cảm thấy được cổ vũ, ngồi xuống bên cạnh cậu hát bài hát mới được học

-"Nếu em có đũa thần của nàng tiên,......"

Hát rất cao hứng, đến mức nhảy xuống, vừa múa vừa hát.

Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn động tác múa của Đậu Đậu, không khỏi mỉm cười, để máy tính sang một bên, nhìn cô bé múa hát.Hát xong, Đậu Đậu lại ôm lấy chân Bạch Tiểu Sao, ngẩng đầu nhìn cậu:

-"Chú Bạch, cháu hát có hay không?"

-"Hay lắm."

Bạch Tiểu Sao cười cười nói, rồi lại quay đầu nhìn màn hình máy tính.

Hoàng Diệu Sư thay quần áo ra khỏi phòng, Đậu Đậu nhìn thấy, bỗng nhiên nhìn Bạch Tiểu Sao, rồi quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư:

-"Bố ơi, mai chú Bạch cũng đi sao?"

-"Sao?"

Bạch Tiểu Sao không hiểu rõ nên quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư, lại thấy trong mắt anh lóe lên một tia kinh hoàng.

-"Đi đâu?"

Hoàng Diệu Sư giả bộ không để ý hỏi lại Đậu Đậu "Mai con còn phải đi nhà trẻ, chú Bạch đi theo làm gì?"

Ngữ khí có chút không thành thật, Bạch Tiểu Sao lườm Hoàng Diệu Sư, hừ lạnh một tiếng, cầm máy tính, đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Cảm giác bị lừa gạt, thật là đáng ghét.





Chương 31

-"Có chuyện gì thế?" Hoàng Diệu Sư đi vào phòng, đóng cửa lại.

-"Không có việc gì." Bạch Tiểu Sao không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn máy tính.

-"Tức giận sao?"

Hoàng Diệu Sư ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Sao

- "Không phải là anh cố ý muốn lừa dối em, chính là anh cảm thấy, nơi đó...... em đi thì không tốt lắm."

-"Anh đi đâu thì liên quan gì đến tôi."

Bạch Tiểu Sao cười lạnh "Không cần giải thích với tôi mấy thứ đó, quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức đó."

Ngừng một chút, cậu nói :

- "Đi đâu cũng được, đi gặp mẹ của con gái anh cũng được, gặp vợ cũ của anh cũng không sao, đi xem mắt, hay tham gia vào mấy thứ hoạt động đại loại thế cũng chả sao cả."

-"Là mẹ của Đậu Đậu, chị gái anh." Hoàng Diệu Sư nhanh chóng nói.

Bạch Tiểu Sao yên lặng một lát, quay đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Diệu Sư.

Hoàng Diệu Sư tiếp tục giải thích:

-"Đậu Đậu là con của chị gái anh. Một năm trước, chị ấy cùng anh rể gặp tai nạn, mai là ngày giỗ của họ, anh chuẩn bị đưa Đậu Đậu đến tảo mộ."

Anh cười một chút .

- "Anh nghĩ là nơi đó dù sao cũng là nghĩa trang, cho nên không muốn nói cho em, không nghĩ là em hiểu lầm."

Sau một hồi im lặng, Bạch Tiểu Sao xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

-"Xin lỗi, là em nghĩ nhiều."

-"Kỳ thật anh lại thấy có chút cao hứng."

Ngón tay Hoàng Diệu Sư khẽ mân mê tóc Bạch Tiểu Sao

- "Em nghĩ là anh lừa em đi hẹn hò với người khác nên mới tức giận đúng không?"

Nghiêng đầu, khẽ hôn lên khóe môi cậu.

Bạch Tiểu Sao không được tự nhiên đẩy anh ra:

-"Đừng có nói hươu nói vượn, ai quản anh đi hẹn hò với ai."

Hoàng Diệu Sư cười hì hì đứng lên: "Anh đi nấu cơm."

Hoàng Diệu Sư mở cửa phòng, Đậu Đậu đang nghe lén trước cửa không cẩn thận liền ngã nhào vào người anh. Hoàng Diệu Sư gõ nhẹ lên trán cô bé:

-"Nghe lén người lớn nói chuyện, sao con lại không biết phép tắc thế hả?"

Đậu Đậu xoa xoa trán, cong môi: "Con sợ chú Bạch tức giận mà."

-"Chú Bạch không giận."

Hoàng Diệu Sư quay đầu nhìn Bạch Tiểu Sao "Bố đã nói chuyện với chú rồi."

Đậu Đậu vẫn không tin, chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Sao, nghiêng đầu nhìn sắc mặt cậu.

Hoàng Diệu Sư cười lắc đầu:

-"Đậu Đậu, đừng làm phiền chú nhé." Dặn một câu, liền vào bếp nấu cơm.

Đậu Đậu cầm lấy tay Bạch Tiểu Sao:

-"Chú Bạch, chú đừng tức giận. Mai bố dẫn cháu đi thăm mẹ, bố bảo là nghĩa trang không nên tùy tiện đi, cho nên không muốn cho chú đi, nếu chú muốn đi, cháu sẽ bảo bố mang chú đi cùng."

Bạch Tiểu Sao bật cười:

-"Chú không phải là trẻ con, vì sao phải tức giận. Đi gặp mẹ cháu, chú cũng không nên đi."

Đậu Đậu cong môi, cố gắng nghĩ ngợi một chút, nói:

-"Bố cháu nói, tuy rằng mẹ đã mất, nhưng điều gì mẹ cũng biết. Trước kia mẹ cũng đã từng nói muốn bố hạnh phúc. Đậu Đậu hỏi bố xem hạnh phúc là gì, bố nói hạnh phúc là được ở bên cạnh người mình thích, bố cháu thích chú, hiện tại được ở bên cạnh chú, đây chính là hạnh phúc. Mẹ cháu biết, nhất định sẽ rất vui."

(Ai gù, đoạn này thực không giống lời nói của trẻ con chút nào....)

Bạch Tiểu Sao nhìn bộ dáng bà cụ non của Đậu Đậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười khoái trá.

-"Trẻ con cũng biết hạnh phúc là gì sao?"

Nhịn không được liền nhéo má cô bé "Bé tí thế mà cũng biết nhiều nhỉ?"

Đậu Đậu tỏ vẻ không phục:

-"Đậu Đậu không nhỏ nữa rồi, cháu đã năm tuổi, cháu không còn là trẻ con nữa rồi."

-"Năm tuổi không phải vẫn còn là trẻ con sao?"

Bạch Tiểu Sao đứng lên ôm Đậu Đậu ra khỏi phòng "Năm tuổi vẫn còn là bé con."

-"Đậu Đậu không phải trẻ con, cháu đã lớn rồi."

-"Là tiểu bất điểm."

-"Không phải, là đại đứa trẻ."

-"Tiểu bảo bảo."

-"Không đúng không đúng."

Hoàng Diệu Sư ở phòng bếp xào rau, nghe thấy thanh âm Bạch Tiểu Sao và Đậu Đậu tranh cãi ầm ĩ.

Hạnh phúc – chính là làm một mâm đồ ăn ngon cho người mình thích.

(Hạnh phúc của tôi là được đọc mấy bộ truyện như thế này T^T )


Chương 32

Cả mâm cơm, toàn là rau quả, chỉ có một bát canh thịt nhỏ đặt trước mặt Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn còn Đậu Đậu thì thèm rỏ dãi.

-"Đậu Đậu, đừng có nhìn nữa, mai con còn đi tảo mộ, không thể ăn thịt."

Hoàng Diệu Sư vỗ đầu Đậu Đậu.

Đậu Đậu không dám nhiều lời, đau khổ ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn không dời khỏi bát canh thịt trước mặt Bạch Tiểu Sao.

-"Em hẳn là cũng không nên ăn."

Bạch Tiểu Sao cười "Không cần em đi cùng sao?"

Hoàng Diệu Sư ngây ra một lát, trong mắt tràn ngập vui mừng lẫn kinh ngạc, miệng còn nói:

-"Em không ăn, để đến mai sẽ hỏng."

Bạch Tiểu Sao vẫn đẩy bát ra:

-"Không sao, để vào tủ lạnh, chắc là sẽ không sao đâu."

Nói rồi liền đứng lên, để bát canh vào tủ lạnh.

Đậu Đậu rất hưng phấn, không ngừng lẩm bẩm:

-"Mai chú cũng đi, mai chú cũng đi......."

Bạch Tiểu Sao đi về bàn ăn, ngang qua chỗ Đậu Đậu, liền vỗ đầu cô bé:

-"Khi ăn cơm thì không nên nói, nếu cháu không ăn ngoan, ngày mai chú sẽ nói với mẹ cháu là cháu không nghe lời bố, đúng rồi, đã không nghe lời, lại còn kén ăn nữa, không chịu ăn cà rốt với ớt xanh."

Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, nhanh chóng xúc cơm, còn cố nói:

-"Đậu Đậu rất ngoan mà, ăn cũng ngoan nữa, Đậu Đậu không kén ăn đâu."

Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn hai người một lớn một nhỏ.

Khi Hoàng Diệu Sư rửa bát xong đi ra, thấy Đậu Đậu đang chăm chú xem hoạt hình ở phòng khách.Đi vào phòng, Bạch Tiểu Sao đang chơi game.

Hoàng Diệu Sư ngồi xuống sau lưng cậu, vươn tay ôm trọn lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu:

-"Mai em muốn đi cùng anh thật sao?"

-"Vâng." –Bạch Tiểu Sao trả lời nhưng không rời mắt khỏi trò chơi.

-"Vậy để anh chuẩn bị đồ ăn cho ba người."

-"Tùy anh.....A...... Quái đánh em, sắp chết rồi...... Hô....."

Thở dài chán nản, cậu quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư "Ra ngoài ăn......"

Môi cậu nhanh chóng bị Hoàng Diệu Sư bắt được, nửa câu nói còn lại biến mất trong miệng anh.

Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế đá trong nghĩa trang, nhìn Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu mặc đồ đen đang bái tế.Mùa đông, nghĩa trang tiêu điều, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh phả vào người.Đứng ở xa nhìn, cảm thấy cũng nhàm chán, thế nên cậu đứng dậy, đi đến gần hai người.

Nghe được tiếng bước chân, Đậu Đậu quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao liền cao hứng chỉ cho cậu xem ảnh chụp trên tấm bia:

-"Chú Bạch, đây là ảnh mẹ cháu."

Tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái, gương mặt tám phần giống Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu, nhưng lại có một loại cảm giác ôn nhu điềm đạm.

-"Mẹ cháu thật đẹp." Bạch Tiểu Sao khen.

Đậu Đậu đắc ý cười, lại chỉ bức ảnh bên cạnh:

-"Đây là bố cháu. Ân..."

Đậu Đậu nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Diệu Sư, lúng túng gãi đầu.

Hoàng Diệu Sư nhìn bộ dáng của Đậu Đậu, cười cười nói với Bạch Tiểu Sao:

-"Đây là anh rể của anh, tên là Hoàng Tây Ngạn, anh ấy được bố mẹ anh nhận nuôi, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là anh trai anh."

Trong giọng nói của Hoàng Diệu Sư mang theo một chút cảm giác đau thương, giống như làn gió thổi qua làm đung đưa sợi tơ nhện.

Bạch Tiểu Sao nhìn bức ảnh, là một nam nhân rất tuấn tú.

-"Hai người họ thực xứng đôi." Bạch Tiểu Sao nói.

-"Đúng vậy . Rất xứng."

Hoàng Diệu Sư nói xong, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hai bức ảnh.

"Rất xứng." Anh thì thào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro