13 - 16
Chương 13
Thật vất vả mới dỗ được Đậu Đậu ngủ. Hoàng Diệu Sư thở phào, nhẹ nhàng khép cửa, đến sô pha phòng khách ngồi xuống, bật ti vi.
Anh ngồi đờ người trên ghế, câu nói ban ngày của Bạch Tiểu Sao vẫn vang bên tai anh, không biết là có ý gì đây? Chả lẽ Bạch Tiểu Sao lại nói thẳng ý đồ khiêu khích ra như thế? Cậu ấy không phải là đang có bạn trai sao? Lúc đó có phải là mình nghe lầm không? Không kịp phản ứng, muốn hỏi lại thì đã không có cơ hội rồi.
Có chút.....Hối hận.
Nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy rối, loạn hết cả lên.
Bạch Tiểu Sao nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, có cảm giác gì đó cứ gợn lên trong lòng.
Cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mình lại kết giao với Lâm Hán Huy. Cậu nhớ rõ trước đây Lâm Hán Huy vẫn theo đuổi cậu, thế nhưng anh ta không phải là mẫu người mà cậu thích, chỉ là do nhất thời tịch mịch, mới nhận lời anh ta. Thế nhưng gần đây, càng ngày càng cảm thấy chán ghét mối quan hệ này, nhìn Lâm Hán Huy cố ý không cho cậu quan hệ với những người khác, cậu có to tiếng cũng chỉ cười, không có lý do gì để bực tức. Giống như lúc này, nghe tiếng nước ào ào, trong ngực cậu lại dấy lên một cảm giác gì đó mơ hồ.
Phiền tao...... Phiền muộn.... Thực sự là không muốn tiếp tục nữa. Thở dài, cậu mở một lon bia, uống. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Hán Huy mở cửa bước ra, lau lau tóc.
Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn anh ta. Lâm Hán Huy cũng có thể coi là rất khá, dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn, sự nghiệp thành công, chỉ là – nghĩ đến lại thấy phiền, không khỏi thở dài than thở.
Lâm Hán Huy ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu:
-"Đã khuya rồi."
Lâm Hán Huy nói, tay đặt lên lưng Bạch Tiểu Sao – "Sao em chưa tắm?"
Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, hất tay Lâm Hán Huy ra, nhàn nhạt nói một câu:
-"Hôm qua làm đủ rồi, hôm nay người tôi vẫn còn không thoải mái."
Lâm Hán Huy thấy Bạch Tiểu Sao không có tinh thần, không dám nói nhiều, không thể làm gì khác là ngại ngùng cầm chén rượu lên.
Nhìn TV, nghe câu được câu không. Lâm Hán Huy còn nói về công việc của mình, cấp dưới không có chí tiến thủ, thủ trưởng âm hiểm thích ăn bớt, A với B trong phòng có tình cảm với nhau, công ty đối tác không muốn hợp tác..... Bạch Tiểu Sao nghe phát buồn ngủ, thuận miệng ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.
Bỗng nhiên "Tít tít" hai tiếng, là tiếng chuông tin nhắn. Bạch Tiểu Sao lười biếng mở máy, thấy trên màn hình chỗ người gửi là một cái dấu hoa thị, nhất thời không nghĩ ra là ai.
Ấn phím, đọc tin.
"Nếu như tôi mời khách đúng là có mục đích, cậu có giận không?"
Tên người gửi là dấu hoa thị, chứng tỏ người này là người Bạch Tiểu Sao có quen biết.
Chợt nhớ lại, lần trước khi lưu số của Hoàng Diệu Sư, nghĩ đến đảo chủ Đảo Đào Hoa, kết quả là lưu tên thành dấu hoa, tự nhiên lại quên mất.
Không khỏi mỉm cười, nhớ tới vẻ mặt rụt rè của Hoàng Diệu Sư, hay vẻ mặt khi len lén tính toán, nhớ tới anh ấy vẫn còn trẻ, mà vẫn cố gắng tạo phong thái của một người làm cha, đôi mắt mỗi khi cười lên lại có sức quyến rũ vô cùng, khiến người đối diện chao đảo.
Vừa nhắn tin vừa cười, Lâm Hán Huy nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Tiểu Sao, trong ngực cảm thấy có gì đó nguy hiểm:
-"Có chuyện gì mà em vui vẻ thế?"
Bạch Tiểu Sao liếc nhìn Lâm Hán Huy, thu hồi nụ cười, thái độ lập tức lạnh nhạt:
-"Chả có gì cả, bạn bè nói chuyện phiếm thôi."
Hoàng Diệu Sư ngồi trên salon, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, ngực thấp thỏm. Không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào đây? Bạn trai cậu ấy còn đang ở đấy, có lẽ nào cậu ấy sẽ không nhắn tin lại không? Rốt cuộc, là thế nào đây?
Điện thoại chợt vang lên, đèn đỏ nhấp nháy.
Vội vàng mở máy, nhận được tin gửi lại
"Tôi muốn xem mục đích của anh là gì?"
Gửi lại "Nếu như đó là mục đích không thuần khiết?"
Bạch Tiểu Sao đáp :
"Tôi không thể làm gì khác là dùng phương pháp không thuần khiết để đáp lại mục đích của anh."
Gửi lại "Phương pháp gì?"
Bạch Tiểu Sao đáp :
"Muốn có phương pháp cụ thể còn phải xem anh có bao nhiêu thuần khiết đã."
Hoàng Diệu Sư cười, chợt nhớ ra lúc này bên cạnh người ta đang có bạn trai, chắc không tiện nói nhiều, chỉ gửi lại một câu "Như vậy đến lúc đó sẽ biết."
Tin Bạch Tiểu Sao nhắn lại: "Được, tôi đợi đến lúc đó xem mục đích của anh là gì."
Hai bên ngừng nhắn tin, Lâm Hán Huy đã không cam lòng lần thứ hai ôm lấy Bạch Tiểu Sao.
(Anh Hán Huy này tỉnh đấy ngửi thấy mùi JQ gian tình haha >o<)
Chương 14
Lâm Hán Huy tỉnh lại, bật đèn ngủ lên, yên lặng nhìn nam nhân mỹ lệ nằm bên cạnh mình.
Ngay từ đầu, hắn đã biết Bạch Tiểu Sao không thích mình. Tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, tất cả các nữ nhân đều muốn, kể cả với những người đồng tính hắn cũng là mẫu người đáng mơ ước. Chỉ ngoại trừ trước mặt Bạch Tiểu Sao, bất luận là ưu thế gì, cũng không là gì cả.
Tựa như tất cả đều không đúng. Kết giao với Bạch Tiểu Sao, nhưng hắn không hề biết cậu muốn gì, có lẽ Bạch Tiểu Sao không quá quan tâm, mỗi lần phát sinh quan hệ cũng thực dễ dàng. Ngay cả mỗi ngày tan tầm cùng nhau ăn cơm, cậu cũng chưa từng để ý.
Thật là bi ai.
Lâm Hán Huy đứng dậy, mặc quần áo. Lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ, vô tình lại đọc được mấy tin nhắn. Thời gian nhanh quá, cũng nên quyết định rồi.
Bạch Tiểu Sao mở mắt, Lâm Hán Huy đang ở phòng khách gọi điện thoại, âm thanh rất nhỏ, nghe không rõ lắm, mà cũng không muốn nghe xem anh ta nói gì nữa.Khoác tạm áo bước ra ngoài phòng khách, Lâm Hán Huy nhìn thấy, đột nhiên cấm khẩu. Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn Lâm Hán Huy, mặt không biểu tình tiêu sái đi vào nhà vệ sinh.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Hán Huy đã nói chuyện xong, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao, ngượng ngùng cười hỏi:
-"Sao hôm nay em lại dậy sớm thế?"
-"Anh xong thì phải về thôi."
Bạch Tiểu Sao ngáp đi về phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại. Lâm Hán Huy nhìn cửa phòng ngủ, thở dài.
Ngủ thêm một giấc nữa mới chịu dậy.
Mở cửa phòng ngủ, thấy Lâm Hán Huy đang khoác áo ở huyền quan.
-"Sao muộn thế này mới đến công ty?"
-"À, có hẹn với khách hàng, nhưng họ có việc nên hoãn lại."
Bạch Tiểu Sao à một tiếng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói với Lâm Hán Huy:
-"Tôi tiễn anh ra cửa."
Lâm Hán Huy ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, nở nụ cười nhạt, giải thích:
-"Cũng không phải có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hiếm khi tôi rời giường mà anh vẫn chưa đi, thế nên muốn tiễn anh."
Mở cửa, hai người cùng bước ra ngoài.
Ngoài cửa, nhìn hai bên trái phải không có người, Lâm Hán Huy nắm tay Bạch Tiểu Sao, cúi đầu hôn lên môi cậu. Đã qua giờ đi làm, hành lang không có người, nên Bạch Tiểu Sao cũng để Lâm Hán Huy tùy ý.
Bỗng nhiên "Cạch" một tiếng, cửa nhà đối diện mở, hai người đang hôn nồng nhiệt không kịp rời nhau.
Hoàng Diệu Sư ôm một đống đồ đạc đầy bụi bước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, ngây người một chút, gãi đầu, đi lướt qua hai người, xuống dưới lầu, ném đống đồ cũ đó vào bãi rác. Rồi cứ thế đi lên lầu vào nhà, "Rầm!" một tiếng, đóng cửa lại.
-"Hàng xóm của em, có vẻ không được vui lắm."
Lâm Hán Huy ngại ngùng nói "Chắc là, anh ta không thích đồng tính luyến ái."
( CMN ông ý không thích anh thì có =))) )
Bạch Tiểu Sao đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, lãnh đạm nói:
-"Cũng không còn sớm nữa, anh đi đi, không nên trễ hẹn với khách hàng."
Nói xong đầy Lâm Hán Huy ra, xoay người bước vào nhà.
Hoàng Diệu Sư rầu rĩ mở máy tính ra, đăng nhập vào trò chơi, điên cuồng thăng cấp.
Vừa rồi nhìn thấy một màn đó khiến anh chấn động, những tin nhắn đêm qua đột nhiên hiện ra trong đầu, tâm tình bỗng nhiên bị tạt một chậu nước lạnh.
Bạch Tiểu Sao đã có bạn trai rồi, vì thế mình cũng nên biết điểm dừng. Người ta như thế, muốn người nào chả lẽ lại không được sao.
Đột nhiên nổi hứng lên muốn tán tỉnh mà thôi, đại khái cũng như là đột nhiên muốn dồn tâm huyết cho một trò chơi nào đấy. Chỉ là trò chơi mà thôi.
Không muốn nghĩ nữa, Hoàng Diệu Sư chuyên tâm vào trò chơi, điên cuồng chém giết.
Chương 15
Đảo mắt đã đến cuối tuần.
Nhớ buổi chiều có hẹn, buổi trưa Bạch Tiểu Sao lười biếng mãi mới xuống giường, làm một bát mì. Bưng ra bàn, ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn tạp chí, vừa ăn vừa xem.Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, người gọi đến chính là người hẹn ăn tối, Hoàng Diệu Sư.
-"Bạch Tiên Sinh, thật có lỗi, vốn là buổi tối có hẹn với cậu, nhưng mà công ty có việc cần phải xử lý, đại khái là tối nay không thể về sớm được."
Tâm tình đột nhiên trầm xuống, Bạch Tiểu Sao cảm thấy trong ngực khó chịu, mặt nhăn lại, lạnh nhạt nói:
-"Công việc là quan trọng, không cần để ý chuyện đấy đâu."
Cúp điện thoại, tâm tìm có chút phiền muộn, có lẽ là do kế hoạch đang tốt đột nhiên có thay đổi. Thế là cậu mở điện thoại, tìm xem tối nay có thể tiêu khiển thế nào.
-"Vu Hàng, tối có đi bar không?"
-"A, chả mấy khi được người đẹp chủ động gọi điện mời, quả thực là vinh hạnh quá."
Giọng Vu Hàng có chút châm chọc.
-"Đừng có nói nhảm, tôi hỏi cậu có đi không?" Bạch Tiểu Sao liếc mắt khinh thường.
-"Cậu hẹn tôi lại dám không đi sao?" Vu Hàng cười "Thời gian địa điểm cho cậu chọn, tôi đến là được."
Tâm tình lại tốt dần lên, mặc dù vẫn đang có chuyện không được thoải mái cho lắm, nhưng mà dù sao tối nay cũng có chỗ để đi rồi.
( Cứ đong đưa mãi thế này bao giờ Đậu Đậu mới có mẹ a~)
Dọn dẹp nhà cửa, lên mạng chơi game, sau khi làm xong phó bản thì sắc trời cũng đã trầm xuống. Nhìn đồng hồ, đã gần đến bảy giờ, thế là cậu ăn uống qua loa, chuẩn bị đến quán bar.
Đương cầm chén cho vào bồn rửa, chợt nghe "Phụp" một tiếng, bốn phía tối đen lại. Nhìn qua cửa sổ, thấy đèn đường cũng tắt, biết ngay là bị cắt điện. Mà trước đó cũng không thấy có thông báo gì, không biết là vì sao lại cắt.
Quên đi, tối như vậy thì cũng chả nhìn thấy gì mà rửa. Nghĩ vậy, cậu rời khỏi phòng bếp, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập cửa, ngay sau đó là tiếng khóc của cô nhóc Đậu Đậu.
-"Chú à....Mở cửa đi.........Mở cửa đi........"
Bạch Tiểu Sao vội vàng mở cửa, không có đèn, ngoài hành lang tối om, đưa tay cũng không nhìn rõ năm ngón. Bạch Tiểu Sao cảm giác được Đậu Đậu ôm chân mình, khóc nức nở:
-"Chú à, tối quá, cháu sợ lắm...."
Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là bế Đậu Đậu vào nhà.
-"Có chuyện gì thế?" Bạch Tiểu Sao hỏi.
Đậu Đậu một tay kéo quần Bạch Tiểu Sao, một tay quẹt nước mắt, nức nở:
-"Bố cháu không ở nhà.....Đột nhiên cả nhà tối om.... Cháu sợ....Có quái vật đến bắt............"
Bạch Tiểu Sao bật cười:
-"Lấy đâu ra quái vật, cái đó chỉ có trong truyện tranh thôi."
-"...Không phải........"
Đậu Đậu khóc lớn, lặp đi lặp lại "Cháu sợ lắm..... Mọi thứ tối om..... thật đáng sợ......"
Bạch Tiểu Sao thực bất đắc dĩ, vốn hẹn Vu Hàng đến quán bar, nhưng lại mất điện, mà Đậu Đậu lại bám dính lấy mình. Để cô bé ở nhà mà mất điện thế này cũng không yên tâm. Nghĩ mãi, thật không biết phải làm thế nào thì Vu Hàng gọi điện.
-"Tiểu Sao, cậu đâu rồi?"
-"Chỗ nhà tôi cắt điện, hàng xóm không có người lớn ở nhà, cô bé con sợ nên ở nhà tôi, cũng không thể mặc kệ được."
Cúi đầu nhìn, Đậu Đậu vẫn đang nắm chặt lấy quần cậu, nương theo tia sáng bên ngoài, thấy mặt mũi cô bé lấm lem như con mèo nhỏ.
-"Không ngờ cậu cũng hảo tâm như thế." Vu Hàng cười .
- "Mọi người đã tới rồi, cậu không đến là không được đâu. Cứ mang cả cô bé theo, có làm sao đâu."
-"Cô bé mới có năm, sáu tuổi cậu bảo tôi dẫn đến quán bar có được không?"
Bạch Tiểu Sao cười "Tôi sợ cảnh sát lại tóm tôi vì tội lừa bán trẻ em."
-"Là quán bar bình thường thôi, có phải gay bar đâu. Sợ cái gì? Nếu không cậu hỏi xem người lớn nhà cô bé đang ở đâu, đưa đến đấy là được."
Bạch Tiểu Sao ngẫm nghĩ:
-"Như vậy cũng được, lát tôi gọi lại cho cậu nhé."
Cúp máy.
Cúi đầu, Đậu Đậu đã ngừng khóc, mở to mắt nhìn cậu:
-"Chú à, bố cháu đi làm rồi, cháu không đến chỗ bố đâu. Cháu muốn đi theo chú cơ."
Chương 16
Bạch Tiểu Sao cúi đầu nhìn Đậu Đậu, cười nói: "Cháu đi theo chú, cảnh sát sẽ bắt chú đấy."
Đậu Đậu khẩn trương kéo áo Bạch Tiểu Sao:
-"Chú đẹp trai là người tốt, Đậu Đậu sẽ không để cảnh sát bắt chú."
Bạch Tiểu Sao cười to, bấm số của Hoàng Diệu Sư. Nghe thấy ở đầu bên kia có tiếng ồn ào gì đấy, thấy Hoàng Diệu Sư nhận điện thoai, nhưng vẫn chỉ đạo mấy người xung quanh làm việc.
Bạch Tiểu Sao đơn giản kể qua sự tình một chút: "Chính là thế."
Bạch Tiểu Sao nói "Tôi không yên tâm để Đậu Đậu ở nhà một mình, cho nên muốn đưa cô bé đến chỗ anh."
Hoàng Diệu Sư lắng nghe, hơi trầm ngâm:
- "Đến công ty tôi lúc này.... Không được tiện lắm......ở đây có nhiều máy móc, không dám để Đậu Đậu đến đây...."
Bạch Tiểu Sao nhăn mày:
-"Vậy thì phải làm sao? Tôi đã hẹn người ta rồi, không thể thất hẹn được."
Nói xong nghĩ đến chiều nay Hoàng Diệu Sư cũng thất hẹn với mình, trong lòng tự nhiên tức giận "Tôi là người luôn giữ chữ tín."
Hoàng Diệu Sư bên kia do dự một lát:
-"Nếu không, phiền cậu đưa Đậu Đậu xuống nhà dì Trương ở tầng dưới giúp tôi....."
Lời còn chưa dứt, Đậu Đậu nghe thấy, ôm chân Bạch Tiểu Sao khóc lớn:
-"Không muốn đâu, con muốn ở cùng chú đẹp trai, không xuống nhà dì Trương đâu, chú đẹp trai cũng không muốn đâu....."
Tiếng khóc rung trời, ngữ điệu thê thảm, đầu bên kia cũng có thể nghe rõ ràng.
Hoàng Diệu Sư xin lỗi, Đậu Đậu vẫn ôm chân Bạch Tiểu Sao khóc lớn, Bạch Tiểu Sao có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát:
-"Quên đi, tôi dẫn Đậu Đậu đến quán bar, chỗ đó chắc anh cũng biết, chắc cũng không có việc gì đâu, anh xong việc cứ đến đó tìm chúng tôi."
Đậu Đậu lập tức ngừng khóc, ngước đôi mắt to ngập nước lên nhìn Bạch Tiểu Sao.
Hoàng Diệu Sư ở đầu bên kia ngượng ngùng:
-"Thật là,....Nếu thế thì phiền Bạch tiên sinh vậy."
Bạch Tiểu Sao hanh một tiếng, khách sáo nói thêm vài câu rồi cúp máy.
-"Chú à....Chú à...."
Đậu Đậu kéo tay Bạch Tiểu Sao "Chúng ta đi thôi."
Bạch Tiểu Sao hết cách nhìn Đậu Đậu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn:
-"Nhóc con xấu xa, thật hết cách với cháu."
Đậu Đậu cười hì hì, bám chặt Bạch Tiểu Sao quyết không buông tay.
Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu đi vào "Tháng Bảy".
Là tối cuối tuần, trong quán có vẻ đông người hơn, các cô gái trong quán đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Sao, dù sao cũng chưa từng thấy ai bế trẻ con đến quán bar, huống chi bản thân Bạch Tiểu Sao vốn đã rất khiến người khác phải chú ý.
Từ rất xa, đã thấy mấy người Vu Hàng, Vân, Cao Đàm đang ngồi bàn luận gì đó. Thấy Bạch Tiểu Sao, Vu Hàn vội dập điếu thuốc nhanh chân ra đón.
-"Là cô bé này sao?"
Vu Hàng xoa xoa mặt Đậu Đậu "Thật là một cô bé đáng yêu."
Đậu Đậu cố sức quay mặt không cho hắn xoa, Vu Hàng mất hứng.
Bạch Tiểu Sao liếc nhìn căn phòng đầy khói thuốc, bất mãn nhíu mày:
-"Này, cậu biết là tôi sẽ dẫn trẻ con tới, vậy mà lại để cả phòng toàn khói thuốc, đầu óc cậu có vấn đề gì không vậy?"
-"Được rồi, được rồi, nữ vương bệ hạ, tiểu nhân lập tức nhanh chóng thu dọn, để cho tiểu công chúa có thể thoải mái nhất."
Nói xong, lại vươn tay muốn nhéo má Đậu Đậu. Đậu Đậu nhanh chóng ôm lấy Bạch Tiểu Sao, không cho Vu Hàng có cơ hội nhéo má mình.
Sau quầy bar, Hà Thiên Dã cười cười đưa điều khiển điều hòa cho Vu Hàng, rồi chỉa chỉa cái ghế phía trước, ý bảo Bạch Tiểu Sao ngồi xuống.
Bạch Tiểu Sao để Đậu Đậu ngồi xuống ghế bên cạnh mình, Hà Thiên Dã đã để một đĩa bánh kem trước mặt cô bé, còn một ly rượu đỏ cho Bạch Tiểu Sao.
Đậu Đậu nhìn bánh kem trong tay, bất mãn bĩu môi:
-"Cháu không thích bánh kem, cháu muốn đồ giống của chú đẹp trai cơ, cái đó nhìn ngon hơn."
Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn Đậu Đậu, rồi quay sang bảo Hà Thiên Dã:
-"Cậu lấy cho cô bé một ly nước cà chua."
Hà Thiên Dã nhìn Bạch Tiểu Sao, buồn cười lắc đầu, lấy một ly nước cà chua cho Đậu Đậu.
Một chén nước đỏ rực, nhìn thực đẹp mắt, Đậu Đậu vui vẻ uống một hớp, lập tức nhăn mặt, cong môi, để cốc nước sang một bên. Bạch Tiểu Sao thấy vậy bật cười, quay đầu nhìn, thấy trong phòng cũng đã bớt khói :
-"Đậu Đậu, chúng ta vào phòng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro