
hương 18: Học tập cho giỏi
Trường THPT Thanh Hòa.
Trường học có chất lượng tốt nhất Đế Đô, nổi tiếng với tỉ lệ lên lớp cao nhất.
Diệp Oản Oản trước năm mười sáu tuổi đều đi học ở nước ngoài, sau mười sáu tuổi mới về nước, chưa từng tham gia kỳ thi tốt nghiệp và tuyển sinh THPT nào, theo lý thuyết là không thể vào trường Thanh Hòa.
Có thể trúng tuyển là bởi vì lúc ấy ba cô vẫn là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, giúp cô tìm quan hệ đi vào bằng cửa sau.
Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi, cô đã học bốn năm tại trường cấp 3 rồi mà vẫn chưa được tốt nghiệp.
Ngay từ đầu thành tích đã thảm hại là bởi vì yêu sớm, tâm tư cô đều đặt trên người vị hôn phu Cố Việt Trạch anh tuấn cao lớn, cả ngày chỉ ngồi nghĩ cách làm cho hắn vui lòng, thư tình viết tận mấy trăm lá, hạc giấy cũng gấp liền mấy ngàn con.
Sau thành tích thảm hại đó, dĩ nhiên chính là bởi vì một tên biến thái.
Ánh nắng buổi sớm chiếu sáng càng làm chói mắt mái tóc xanh của cô, Diệp Oản Oản đứng ở trước cổng chính trường THPT Thanh Hòa, nhìn bốn chữ lớn rạng ngời rực rỡ trên đỉnh đầu "Trường THPT Thanh Hòa", trong lòng âm thầm hạ quyết tâm ——
Lần này ai cũng đừng nghĩ ngăn cản bổn tiểu thư học tập cho giỏi!
Đi trên sân trường vừa quen thuộc vừa xa lạ, bên đường là hai hàng cổ thụ có tuổi thọ rất lâu đời, trong không khí tràn đầy cỏ cây hương thơm thanh khiết, xa xa là lầu dạy học với một hàng ngói đỏ phục cổ, trong radio đang phát ra âm nhạc du dương, học sinh vai đeo cặp sách tụm năm tụm ba ríu ra ríu rít vội vàng hướng vào trong phòng học . . .
Sống lại nhiều ngày như vậy tới nay, Diệp Oản Oản lần đầu tiên cảm giác rõ ràng mình đã được sống lại.
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cô cơ hồ có cảm giác muốn rơi lệ.
Mặc những ánh mắt khác thường cùng xì xào bàn tán, cô không để ý chút nào.
So với những gì cô phải chịu đựng trong kiếp trước, những lời đồn đại nhảm trong trường học này đối với cô mà nói thật không là gì cả.
"Cmn! Người kia là ai a! Đáng sợ đến nỗi tôi thiếu chút nữa đụng phải cái cây!" Một nam sinh vừa thoát khỏi nguy hiểm suýt đụng vào một cây đại thụ, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi như gặp quỷ.
Bên cạnh vang lên giọng nói the thé của một nữ sinh, "Ngay cả cô ta mà cậu cũng không nhận ra? Là Diệp Oản Oản lớp F!"
"Đệt! Cô ta chính là Diệp Oản Oản? Thật là trăm nghe không bằng một thấy!" Nam sinh vẻ mặt nhìn mà than thở.
Một nữ sinh khác mặt đầy chán ghét nói, "Cả ngày trang điểm quá đà bôi son chét phấn ướt cả mặt, trang phục kỳ dị còn chưa nói, đã vậy thành tích còn thảm hại muốn chết, bốn năm mà lại không tốt nghiệp, nghe nói cuộc sống riêng tư cũng chẳng ra sao, cả ngày cúp cua cũng không biết ở bên ngoài làm cái gì, loại người như vậy tại sao còn chưa bị đuổi? Thật là làm mất mặt trường Thanh Hòa chúng ta!"
Có một học sinh nói chen vào , "Đoán chừng là không có biện pháp đuổi đi! Nghe nói nhà cô ta rất giàu có, ban đầu không phải là đi vào từ cửa sau sao?"
Vẻ mặt nữ sinh nhất thời trở nên giễu cợt, "Thôi bớt đi! Nghe Thẩm Mộng Kỳ nói, ba của Diệp Oản Oản tham ô công quỹ, cũng sớm đã bị đuổi ra khỏi công ty, còn thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi! Cũng không biết cô ta rốt cuộc còn có cái gì để chảnh chứ, ngày ngày không quan tâm nội quy trường học, tùy ý làm xằng làm bậy!
Bất quá, những ngày an nhàn của cô ta cũng không được mấy ngày nữa đâu, tôi nghe nói trường học đã chuẩn bị đuổi cô ta. Dù sao một thời gian ngắn nữa lãnh đạo cấp trên sẽ tới kiểm tra, nếu như bị lãnh đạo biết trường học chúng ta có học sinh như vậy, danh dự Thanh Hòa gìn giữ trong trăm năm qua đều sẽ bị hủy trong chốc lát!"
Mấy người vây xem xung quanh ai nấy đều vẻ mặt vui mừng, "Cuối cùng cũng không cần tiếp tục học với người như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro