Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

Cô thức dậy từ rất sớm sau khi ân ái cùng anh, vẫn như mọi lần, cô vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn phải đến công ty làm. 

Cô bước vào công ty rất oai phong. Sau khi làm việc được hai tiếng. Một trong sáu vị thư kí bên ngoài đi vào. 

- Phó tổng giám đốc. Bên ngoài có Tề Lam của Tề thị muốn gặp cô. 

- Cho vào. 

Cô cúi đầu tiếp tục làm việc. Bên ngoài, Tề Lam đắc ý vênh mặt đi vào trong. 

- Chào cô. Nam Cung tiểu thư. 

Tề Lam cất giọng yểu điệu. Nam Cung Phương Đình ngẩng đầu lên, cô nhận ra Tề Lam, chính là cô gái hôm trước thân mật cùng Thẩm Trác Vương ngoài thảm cỏ. 

- Có việc gì ? 

- Tôi cũng không dài dòng. Hôm diễn ra buổi tiệc tôi nghĩ cô đã thấy tôi và Vương thiếu làm gì. Đúng không ? 

Tề Lam ý tứ châm chọc đi đến ngồi vào sofa. Cô nhìn Tề Lam một tí, từ trước đến nay cô chưa từng nghe qua cái tên Tề Lam trong đám tiểu thư giới thượng lưu. 

- Thì sao ? 

- Tôi đến đây là muốn cô ly hôn với Vương thiếu, anh ấy không yêu cô. 

- Tôi muốn ly hôn, nhưng anh ta không đồng ý đó thôi. 

Cô mỉm cười nhìn Tề Lam. Cô ta to gan đến như vậy, dám đến tận công ty tìm cô. 

- Vậy thì cô tự rời bỏ anh ấy đi. 

- Để xem anh ta có muốn rời bỏ tôi hay không. 

Cô đứng lên đi ra ngoài, hai vị thư kí nữ bắt lấy Tề Lam đi theo cô. 

Cô vào phòng tổng giám đốc, nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa uống cà phê. Cô bước đến ngồi xuống ghế tổng giám đốc, hai vị thư ký ăn ý đẩy Tề Lam ngồi vào sofa. 

- Đình Đình, em đưa cô ta đến đây làm gì ? 

- Anh muốn rời bỏ em ? 

- Anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ em, cho dù em có chán ghét anh thì anh cũng phải giữ em bên cạnh. 

Anh từng câu từng chữ nói ra đều là những lời yêu thương cô. Tề Lam sợ mất mật, nếu biết trước Nam Cung Phương Đình to gan ngồi vào ghế tổng giám đốc mà anh cũng không phản đối thì cô ta đã sớm không đến đây. 

- Tề Lam. Tôi nghĩ cô rất chán sống ? 

- Vương thiếu... dù sao chúng ta cũng đã từng, xin anh nương tay với tôi. 

Anh nhìn thẳng vào Tề Lam làm cô ta sợ hãi. Người đàn ông này tuyệt đối đừng đụng vào, Nam Cung Phương Đình là bảo bối tâm can của anh ta, nếu Nam Cung Phương Đình rời bỏ anh, anh sẽ không muốn sống nữa. 

- Về nhận tin Tề thị phá sản. 

Cô lạnh lùng phun ra từng chữ như từng nhát dao đâm vào người Tề Lam. Tề thị là công sức của cha cô ta, chỉ vì chọc giận Nam Cung Phương Đình mà cả nhà phải ra đường ở. 

Tề Lam bị lôi ra ngoài. Cô vẫn ngồi ở ghế tổng giám đốc, anh tiến tới ôm vai cô nịnh nọt. 

- Vợ à. Em đừng giận, chuyện gì cũng đã qua rồi. 

- Anh bị cắt chức. Lo làm phó tổng của anh đi. 

- Em cắt chức anh ? 

- Không được ? 

- Được được. Tất nhiên là được. 

Anh khóc không ra nước mắt để cô làm tổng giám đốc. Anh đường đường là cháu trai duy nhất của gia tộc Thẩm thị lại bại dưới tay của một người phụ nữ. Nếu tin này truyền ra ngoài chắc chắn các mặt báo đều có tin 'Thẩm Trác Vương đem tặng Thẩm thị lấy lòng vợ' hoặc đại loại như vậy. Bảo anh sống thế nào

Hôm nay anh dắt cô đi mua sắm. Vào khu mua sắm Thẩm thị, mọi người đều ngưỡng mộ đôi nam thanh nữ tú này... 

Anh nắm tay cô đi một vòng khu mua sắm, mua được cũng không ít đồ, nhưng chủ yếu là đồ dùng gia đình và quần áo cho anh. 

- Vợ à, em đứng ở đây chờ anh đi lấy xe. 

Cô nghe lời đứng trước trung tâm mua sắm, anh chạy xuống hầm để xe. Hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy anh trở lại, cô lo lắng chạy đi tìm anh.

Vào hầm để xe, cảnh cô thấy chính là anh đang ôm eo một người phụ nữ, người phụ nữ đó không ai khác chính là Tề Lam. 

Nhìn bộ dạng của anh, hôn đến điên cuồng như vậy, cô nắm chặt tay thành nấm đấm, kiềm lòng mình không cho nước mắt tuôn xuống. 

- Thẩm Trác Vương. 

Cô giận dữ gầm lên, cô không thể chịu đựng nữa, thói trăng hoa của người đàn ông này. Anh nghe tiếng cô, buông Tề Lam ra sải bước chạy về phía cô. 

- Đình Đình, em nghe anh nói đi... Đình Đình! 

Cô quay bước chạy thật nhanh, anh đuổi theo cô không ngừng gọi. Họ bước lên đường lớn, cô điên cuồng phóng qua đường, càng không biết hướng bên kia đang có xe hơi sắp va vào cô. 

Tiếng xe hơi thắng gấp, cô nằm trên mặt đất máu không ngừng tuôn, còn có máu ở nơi hạ thân của cô. Anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô, cô đã ngất đi rồi, anh nhanh chóng mang cô đến bệnh viện. Lúc đi không ngừng cầu xin cô. 

- Đình Đình, em nhất định phải bình an, anh không cho phép em rời bỏ anh. Đình Đình, anh hối hận rồi, từ nay về sau anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Đình Đình... 

Bất giác anh rơi nước mắt, người phụ nữ này, tại sao lại không nghe lời anh cứ nhắm mắt mãi... 

Cô được đưa vào phòng cấp cứu, không lâu sau đó ông nội cô, mẹ cô, cha mẹ anh và anh trai cô cũng đến. 

- Cháu gái của tôi... nó có chuyện gì kêu tôi làm sao sống đây hả. 

- Ông nội. Người đừng quá lo lắng, em ấy nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì... 

Nam Cung Thần Phủ đau đớn nhớ thương cô, cháu gái của ông, từ nhỏ đến lớn không ngừng bất hạnh. Nam Cung Thần Phong ôm lấy ông an ủi, thật ra trong tâm anh vô cùng lo lắng, em gái của anh hôm nay trở nên như vậy đều do anh trai không tốt không bảo vệ cô, anh không biết làm sao ăn nói với cha anh trên thiên đường... 

Mà ở một góc, Quách Phương Hoa im lặng đến đáng sợ, bà khóc không ra nước mắt... 

Mà ở chỗ cha mẹ anh không ngừng trách mắng anh, hỏi tại sao anh lại không bỏ được thói hư tật xấu của mình, không bảo vệ tốt cho cô. 

Bác sĩ bước ra vẻ mặt đầy thất vọng. 

- Bác sĩ. Vợ/cháu/em gái/ con tôi thế nào. 

Tất cả người có mặt vừa nhìn thấy bác sĩ liền chạy lại hỏi han... 

- Nam Cung tiểu thư hiện tại đã qua cơn nguy kịch, cô ấy sẽ mất trí nhớ một thời gian, đứa bé trong bụng cô ấy chúng tôi không giữ được, thành thật xin lỗi. 

- Đứa bé ? 

Anh chau mày nhìn bác sĩ, bác sĩ lắc đầu đi khỏi. Anh ngồi xuống ghế, nhìn băng ca đẩy cô vào phòng bệnh, Nam Cung Thần Phong đau lòng nhìn em gái bất động trên giường bệnh. 

- Mẹ, ông nội, hai bác về nhà đi, ở đây có con và Trác Vương là được... 

- Cũng được. 

Người lớn kéo nhau về nhà. Nam Cung Thần Phong trở lại phòng bệnh ngồi cạnh anh. 

- Con bé đã nói cho tôi về đứa nhỏ... 

- Tại sao lại không nói cho tôi biết ? 

- Con bé nói đợi đến sinh nhật cậu sẽ cho cậu bất ngờ, nó rất mong đợi đứa nhỏ này... 

- Tôi sai rồi. 

- Tôi muốn anh ly hôn với con bé. 

- Không bao giờ. 

- Anh làm con bé đau khổ như vậy, đến đứa con nó mong chờ nhất cũng mất đi, cậu lấy tư cách gì ở bên con bé ? Con bé đã mất trí nhớ, tôi sẽ không bao giờ để con bé nhớ lại, tôi mong con bé sẽ mãi mãi quên anh, nó sẽ có hạnh phúc mới và hạnh phúc của con bé... không phải là anh... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro