Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Huyết Lệ Hồng Trần


Bát Quái Phong Chú Khu - hồng hoang chi địa, trải dài mênh mông vô tận, núi non trùng điệp đan xen hồ rộng đầm lầy rộng lớn làm bất cứ lãng khách nào bất cẩn một khắc dễ lầm đường lạc lối khó phân biệt nơi đi, thời tiết biến ảo khôn lường khó đoán, mới hiện sấm chớp rền vang, trong chớp mắt mưa tan, nắng hạn lại hiện rõ. Nay, hàn phong thấu cốt, hắc vân ám nguyệt, ẩn hiện dạ ảnh của hai người trưởng thành phi ngựa đang tháo chạy khỏi cuộc truy sát, trên tay một hài tử chưa đầy hai tháng tuổi, hai má phơn phớt hồng như cánh đào, đang thiu thiu ngủ, hơi thở nhè nhẹ phả ra, khiến gương mặt thêm phần yên bình.

Nhưng há chi lại đương đầu nghịch cảnh, sát khí áp sát sau lưng hừng hực, nhân mã trăm người, khói bụi mịt mù phủ kín đầy trời, cuồn cuộn bay lên không trung, chốc lát đã thấy đao quang kiếm ảnh một hướng về phía hai kẻ trốn chạy này, quyết lòng đoạt mạng cho bằng được.

Nhân mã thủ lĩnh hét:

- Truy...! Chu Thiên Đan không thể lọt vào tay hai kẻ này, mất bảo đan thì dùng ba đời tổ tông các ngươi không thể nào gánh nổi trách nhiệm đâu.

Nói xong tức thời hắn một tay lấy tiễn, một tay thủ thế giương cung, một đạo hòng lấy mạng hai kẻ trước mặt. "Vụt!" Một mũi tên sắc bén xé toạc phong vân, lao nhanh đến như tia chớp, sát ý hỏa khí dung hợp khó lòng tránh nổi.

"Keng, uỳnh!" Tiễn chạm trường thương, lưỡng khí tương giao, phát ra chấn động kinh hồn làm không gian như rung chuyển, sát khí tỏa ra càng thêm nặng nề. Kẻ chặn được mũi tên ấy không ai khác là Chấn Hạo Phong.

Chấn Hạo Phong hỏi rằng:

- Mục huynh, có cần phải tuyệt đường sống của gia đình ta?

Y mặc bộ giáp trắng óng ánh bạch kim, vai trái chạm khắc bạch hổ đầu, toàn thân nhuộm máu từ khi nào. Ánh mắt của y giờ sắc bén khôn cùng, đạo nhãn tương quan, phẫn nộ nhìn về phía đằng sau, khí thế bừng bừng tựa mãnh hổ lâm nguy bị chọc giận.

Mục Tàn Vũ quát lớn:

- Nghịch tặc, đừng nhiều lời, dám đoạt bảo vật của thánh quốc, nay tốt nhất quy hàng chịu trói, ta sẽ niệm tình chiến hữu sinh tử bao năm ta sẽ thỉnh cầu cho ngươi tránh được tội chết.

Vừa dứt lời, Mục Tàn Vũ bồi thêm bạo chiêu Hỏa Sát Tiễn – Toàn Phong. Tiễn trước kình lực đã mạnh, nay bạo phát toàn phong hỏa khí chi hợp, đòn tấn công nay còn vượt trội vài phần.

"Thiên Long Phá Vân". Chấn Hạo Phong cầm trên tay Thiên Long Thần Thương, y vung một đường bán nguyệt từ dưới đất đánh thẳng lên trời. Mũi tiễn xoay hướng vụt thẳng trời xanh, một vùng trên không trung bùng nổ dữ dội, mây đen bị xé toạc, tan biến vào hư không, nguyệt quang soi rọi làm rõ thấy nhân diện hai bên – phu phụ cầu đường sống, trăm kẻ quyết diệt tận.

Một kỵ mã lao qua Mục Tàn Vũ, kẻ này râu hùm, mi dày dựng ngược, một vết sẹo lớn ở cổ, khoác giáp bào đỏ thẩm, bên trong mặc cẩm y vệ phục, sau lưng thêu hai chữ "Hỏa Cục" lớn; là hắn Cửu Bá Thiên, thúc ngựa lao tới như vũ bão, chân đạp chiến mã, thân pháp uy dũng vung đao phi đến hai phu phụ. Hô lớn:

- Để lão gia ta phụng bồi! Liệt Hành Truy Địa – đao ảnh uy áp, kình lực bài sơn đảo hải.

- Phu quân, tránh chiêu! Tuyệt sắc giai nhân ấy, Tần Tuyết Vân, bộ pháp linh hoạt kết hợp kiếm pháp tinh diệu, xoay người tiếp ứng; Thủy Vân Tinh Hạ, vung kiếm như dòng nước chảy, sóng nước nhẹ nhàng nhưng ẩn tàng thủy khí bình hành, vận nhu chế cương, phút chốc một đao hỏa khí của Bá Thiên đã hóa sương ảnh che lắp toàn bộ khung cảnh. Dựa vào tình hình lão cũng phải lui về ba mươi trượng.

Bảy ngày truy sát liên tục, người ngựa hai bên đã thấm mệt, phu phụ Chấn - Tần máu nhuộm y phục như đã trải qua cuộc thảm sát. Vẻ mặt của nam nhân lộ hẳn vẻ nhợt nhạt thiếu đi thần sắc, nội lực khô héo đến độ không còn một giọt mồ hôi, thay thế trên đấy là những giọt máu còn vương lại, tinh thần y đã đến cực hạn; sức lực mười thành, nay ước chừng chỉ còn vỏn vẹn hai, ba; phi phong nay tựa hồ phân liệt thành trăm mảnh, còn xương cốt y cũng không thể vẹn toàn, gần như sắp vỡ vụng, đau đớn khôn cùng.

Tần Tuyết Vân nàng, khi xưa ngọc diện đào hoa, băng thanh ngọc khiết, đôi mắt long lanh và thanh thoát như giọt sương lắng đọng trên lá trúc. Nay mái tóc có phần sơ xác, dung nhan tiều tụy, thần sắc u sầu nhưng sau cùng vẫn bình thản nở một nụ cười rạng rỡ vì hài tử vẫn bình an vô sự trên vòng tay của nàng.

Nhìn đứa trẻ này hai gò má đã ửng hồng hơn, nhắm mắt ngủ thiếp giữa cuộc truy đuổi, ngón tay nhỏ nhắn vẫn còn để trong miệng, chắc là đã lâu rồi không được nếm chút sữa mẹ.

Sương ảnh sau đối chiêu đang dần tan biến. Nhìn về hướng bộ hạ Cừu - Mục đang thở hết bình sinh khi cố sức đuổi kịp mã tốc của hai lão. Lão Mục, thân hình trung niên, tầm vóc vừa phải nhưng khuôn mặt lại sắc xảo, lạnh lùng quyết đoán, mắt trái bị mù bởi huyết chiến nhiều năm trước đó, vẫn còn giữ lại vết sẹo cắt toạc qua, tóc của y được buộc lại thành búi, trên người khoác lên bộ y phục tơ tằm thượng phẩm, tẩm màu xanh lục viền đỏ, sau thêu ba chữ "Thích Khách Đường".

Chấn Hạo Phong chỉ thương về Mục Tàn Vũ mà hỏi:

- Các ngươi còn chưa hiểu rõ hậu họa thế nào nếu hoàng đế tận dụng Chu Thiên Đan sao? Không những sinh linh đồ thán, quốc gia lâm nguy, mà còn ảnh hưởng ngũ hành đạo giới, trật tự hồng hoang.

Mục Tàn Vũ đáp rằng:

- Chấn huynh, bảo vật sinh ra dâng lên cho người đứng đầu thiên hạ có gì là sai? Khi hoàng đế luyện hóa bảo đan để đột phát long mạch, vận hành được trời đất tự khắc có cách cứu được muôn chúng hồng hoang, thuận ý hoàng tổ, lợi ích thiên thu cho dân chúng Hỏa quốc, ...

Chấn Hạo Phong cười lớn, ngắt lời:

- Hoang đường! Mục đích cuối cùng của hoàng đế vẫn là mưu lợi cá nhân, làm gì nghĩ về chúng sinh hồng hoang, bá tánh Liệt Hỏa Quốc, nghiệp chướng khó lòng tránh khỏi.

Cửu Bá Thiên hét:

- Mục huynh không cần đối chất với hắn, nay hai phu phụ hắn sắp không trụ nổi qua hai canh giờ nữa đâu. Lão và ta hợp chiến kiểu gì sẽ lấy mạng bọn chúng trong vòng năm mươi hiệp. Đoạn hồi, nắm chặt Liệt Diệm Đao, vận kình lực dự sẽ thi triển bộ pháp lao tới.

Tàn Vũ giơ tay ngắt lời Cửu Bá Thiên:

- Khoan đã Cửu huynh.

Rồi y nhìn sang Chấn Hạo Phong mà đáp:

- Đương thời là một đại tướng triều đình, dưới một người trên vạn người như huynh, công danh ngất trời, võ kỹ thâm sâu, nay tại sao chỉ vì một nữ nhân của địch quốc mà bất tuân Hoàng lệnh? Thử hỏi, từ nay về sau, thánh quốc truy sát, đâu là chốn dung thân của ngươi?

Cửu Bá Thiên nhắc thêm:

- Nay còn có thể quy đầu hối cãi, trước giết nữ tặc kia, sau dâng bảo đan, hài tử. Lấy công chuộc tội, ai về nhà nấy như chưa từng xảy ra. Ha ha, hài tử của ngươi xem dường như căn cốt có phần tinh túy, mang về nấu cốt tăng cường nội lực cho ta lại là chuyện tốt, .... Hắc! Mục Tàn Vũ chặn miệng Cửu Bá Thiên, chép miệng: Chậc! chọc tức bọn nó rồi.

Tần Tuyết Vân nhất thời ôm chặt hài tử, nghiến răng trỏ kiếm mắng:

- Hai lão tặc bất nhân nhà ngươi, không ngờ lại có suy nghĩ tàn độc như vậy. Nay ta quyết phải bồi táng cả thảy các ngươi!

Dứt lời, Tần Tuyết Vân vận nội lực từ đan điền lên, thủy khí thành hình trên tay phải, lưu chuyển vào thần khí, kiếm ảnh rung động liên hồi, xuất chiêu Thủy Đàm Đột Tấn, khí tức mạnh mẽ, xung lực bạo kích đến Cửu Bá Thiên.

Chấn Hạo Phong bên cạnh vì thế mà bất ngờ, thê tử lâu nay tính tình dịu dàng, hành xử mềm mỏng để tránh động đao kiếm; nay bị đã kích về nhân thân mà hành động quyết liệt. Sau chiêu thức, nàng giao hài tử cho Chấn Hạo Phong, lao tới quyết đoạt mạng Cửu Bá Thiên.

Thấy lời đã nói ra không thể thu lại, Cửu Bá Thiên cười lớn rồi thu chân phải về sau, kéo đại đao về giữa ngực vận kình bộc phát, một chiêu lấy lưng đao công phá chiêu thức, chiêu tiếp theo bạt kiếm về trước mặt chặn được đường kiếm mà Tần Tuyết Vân lao tới. Đao kiếm va chạm rền rỉ liên hồi, kiếm pháp trên đà công kích, nữ nhân thi triển như dòng nước chảy, tựa hồ không có chút sức lực nào nhưng hễ mũi kiếm gần đến thân hình kẻ địch bạo phát nội kình hung hiểm vô cùng.

Cửu Bá Thiên bị bồi thêm hai chiêu đau điếng, nay bỏ thủ lấy công, thi triển thức thứ hai Liệt Đao Hồng Tinh – một đao chém giữa, đao lớn như vậy nhưng tốc độ ra chiêu như chớp mắt, kình lực đi trước, vài giây sau hỏa khí mới bộc phá tựa hồ như một vụ nổ lớn.

Vân Nhi phá được kình lực đi trước, sau hỏa sát đột ngột mà bất ngờ trúng chiêu, thu người về hướng Chấn Hạo Phong đang đứng. Hự một tiếng, tay trái che miệng mà thổ huyết ít nhiều. Chấn Hạo Phong một tay vẫn giữ hài tử, một tay tiếp đón thân hình Tần Tuyết Vân đang bay về phía mình. Ôm chặt thê tử mà nói:

- Thê tử, sức lực chúng ta sắp cạn kiệt, nàng không nên toàn lực giao thủ, tìm cách tẩu thoát nơi đây mới là thượng sách.

Tần Tuyết Vân không nói gì, cắn môi ghìm chặt kiếm trên tay như muốn giao thủ thêm mươi hiệp với kẻ này.

Mục Tàn Vũ nhãn quan lóe sáng, đoán thấy thời cơ ám toán hoàn hảo, giương một tiễn Hỏa Sát Tiễn Kỹ - Tử Diễm, một tia lửa cắt giữa tàn sương, hỏa lực xuyên tâm, sát khí nồng đậm công kích trực diện hai người. Chấn Hạo Phong, Tần Tuyết Vân chưa kịp trở tay tưởng chừng không thể né tránh được một tiễn này, cục diện truy sát hồi kết là đây?

Vút...! Nguyệt Hoa Ám Đao từ phía đông bắc lao tới, phi đao lao tới đâu cây cối đứt đoạn tới đó. Ầm một tiếng, tàn sương cuối cùng bị xung lực của hai vũ khí tương kích mà tan biến.

Tần Nguyệt Sương xuất hiện nhếch mép mỉa mai rồi nói:

- "Thở dài", Tỷ tỷ yêu dấu! Ta không hiểu sao tỷ lại muốn đi theo tên địch nhân của Lưu Thủy Quốc làm gì, để bây giờ phải chịu cảnh sinh tử này cơ chứ.

Tần Tuyết Vân thấy muội muội mình xuất hiện tại chiến cuộc này, bất ngờ lo lắng mà hô rằng:

- Muội đừng can thiệp vào chuyện này, mau rời khỏi nơi đây đi. Nay chuyện của ta bây giờ không còn liên quan đến hoàng thất các ngươi.

Mục Tàn Vũ nhìn sang hướng nữ nhân dùng phi đao:

- Hóa ra là Tần Nguyệt Sương công chúa phá chuyện lớn của chúng ta. Đoạn, y nói thêm: Nếu công chúa đồng ý không can thiệp vào chuyện này, Mục mỗ nguyện bắt Tần Tuyết Vân giao nộp cho Lưu Thủy Quốc. Mục mỗ sau khi hồi thành, thi hành quốc quy, sẽ lấy đầu Hàn Phong gửi đến quý quốc xem như là quà giao hảo của hai bên thánh quốc. Nên xin công chúa đừng làm khó chúng ta.

Tần Nguyệt Sương cười lớn:

- Ha ha, thật nực cười, dù sao tỷ tỷ ta cũng là người của Lưu Thủy Quốc, trước các người truy sát người, sau còn muốn tranh cướp bảo vật. Đừng hòng bổn công chúa để yên cho ngươi tự ý giết người đoạt đan.

Tần Nguyệt Sương thân hình mảnh mai, uyển chuyển như cành liễu, mái tóc đen sâu thẳm như màn đêm, vừa lấp lánh ánh bạc như trăng sao, thân pháp tinh xảo, đạp tuyết vô ngân, với đôi mắt phượng nhưng tàn độc tựa hồ thấu cả tâm can kẻ đối diện.

Cục diện chiến trường nay lại phân ba, mỗi bên đều có mục đích riêng, nhân tâm mưu lợi điều chi khó lòng đoán biết được.

Bất chợt, Mục Tàn Vũ giơ tay bấm quẻ, sắt mặt chợt lạnh toát, miệng lẩm bẩm:

- Không hay, không hay rồi.

Chưa kịp định thần, Bát Quái Phong Chú Khu, nay thời khắc vừa chuyển sang Canh Tý, chu kỳ bát quái hỗn độn kỳ hành lại một lần nữa chuyển hóa. Bát quái tương sinh biến chuyển hỗn độn nhưng có một phép tắc nào đó, thiên địa tương giao biến đổi quẻ Khôn tương sinh ra quẻ Đoài. Mặt đất khô cằn hoang sơ, phút chốc ảo ảnh thành hình Thanh Long Xuất Thủy, mưa như trút nước, mặt đất bắt đầu trơn trượt, có chỗ biến đổi thành đầm lầy, di chuyển khó khăn trăm bề.

Mục Tàn Vũ quay sang bảo Cửu Bá Thiên:

- Địa hình một mặt tương khắc với chính khí chúng ta, mặt khác lại là tương trợ cho hai nữ tặc Lưu Thủy Quốc kia, chuyện này phải giải quyết nhanh thôi, tránh đêm dài lắm mộng.

Đoạn y giơ tay cho Thập Lĩnh, tách làm Song Ngũ Lĩnh bộ. Nhất Ngũ Lĩnh bộ và thủ hạ bên dưới mà xuất thủ giao chiến với Tần Nguyệt Sương, cùng lúc với Cửu Bá Thiên, hai kẻ một ý cùng Nhị Ngũ Lĩnh bộ không nói gì thêm giáp công Chấn Hạo Phong, Tần Tuyết Vân.

Mục Tàn Vũ cũng không khỏi dè chừng, thầm nghĩ:

- Một mình nữ nhi đơn độc mà lại dám đứng trước cả trăm người lăm le vũ khí sắc lạnh, mà không chút run sợ, ắt hẳn phía sau phải có cường nhân hậu thuẫn.

Đám người Nhất Ngũ Lĩnh nghe lệnh, lập tức phi thân lao đến như vũ bão, vận sát chiêu áp sát Tần Nguyệt Sương.

Tần Nguyệt Sương sắc mặt không lộ một vẻ nào lo sợ, quát một tiếng:

- Mạc Thiên Lâm, sao giờ này các ngươi mới tới. Khi hồi thành, bổn chủ sẽ phạt các ngươi đến nơi đến chốn. Bây giờ bồi táng cả đám này cho ta!

Tiếng bước chân, mỗi bước một lớn, kinh động mặt đất, một đại tướng thân hình cao to như hắc hùng tay cầm chùy lớn, vũ khí của y nặng ước chừng cũng phải tầm hai trăm cân. Mạc Thiên Lâm nhảy lên phía trước hộ vệ Tần Nguyệt Sương, một chùy đập thẳng mặt đất. Chùy lực kinh hồn tạo địa chấn hình nón trước mặt. Thủy Phá Đại Sơn, võ kỹ bạo quyết của Lưu Thủy Quốc.

Bá chiêu nhẹ nhàng hạ mười địch nhân trước mặt như trở bàn tay. Đoạn sau, hắc y nhân mười người lao lên phối hợp liên thủ tạo thành Thập Kiếm Sát Ngục Trận, biến ảo lưu tinh - lưu quang phi ảnh, lại lấy đầu hơn hai mươi người Liệt Hỏa Quốc.

Nhất Ngũ Lĩnh cũng không phải hạng xoàng, thân pháp, võ kỹ cũng kém xa Mạc Thiên Lâm là mấy. Trước đảo người trên không, vận khí phi hành mà tránh công kích lớn từ Mạc Thiên Lâm, sau nhẹ nhàng phá giải sát trận tương giao. Nhảy sang năm góc bao vây đám người Lưu Thủy Quốc.

Nhất Ngũ Lĩnh đồng thanh hô:

- Khai trận. Thập Thiên Dương Đỉnh Trận.

Liệt Hỏa Quốc là một trong năm thánh quốc, đương nhiên là cũng phải có sát trận. Trận hình này ưu việt nhất nên cần có Thập Lĩnh cảnh giới thuần thục. Nay tùy cơ ứng biến, chỉ vận dụng Ngũ Lĩnh cũng đủ cầm chân người Lưu Thủy Quốc.

Ngũ Lĩnh: Thương, Kiếm, Đao, Cung, Cầm. Kết thành sát trận. Mỗi tiên phong còn sống sót lại bốn bộ hạ phụ trách hộ pháp, truyền thêm nội lực, giữ vững hình trận.

Tần Nguyệt Sương sắc mặt lộ rõ sát ý, hô to:

- Tiên hạ thủ vi cường, giết!

Mạc Thiên Lâm một mình lao lên, đối đầu Thương Lĩnh, Kiếm Lĩnh, Cầm Lĩnh. Chùy trên tay y nặng hai trăm cân, nhưng tựa hồ như nhánh tre nhỏ, múa chùy tới đâu uy lực cản phá chiêu thức của Thương, Kiếm Lĩnh tới đó, hai kẻ này loạng choạng mà không thể xuất thủ liên hoàn. Mạc Thiên Lâm thừa cơ, tay trái vận ngạnh công mà chưởng tới, Đao Lĩnh chém một đao mà tựa hồ như chém phải khối hàn thiết đang bay tới, bất thần phải thoái lui vài bước. Thương Lĩnh dựa thế mà đánh bên tả, Kiếm Lĩnh thấy vậy cũng vung loạn thức ảo ảnh kiếm bên hữu. Tình thế tựa là có phần khó khăn với Mạc Thiên Lâm, nhưng hắn càng đánh càng hăng, khuôn mặt càng thống khoái. Hét lớn: "Có giỏi thì đánh tiếp với ta hai trăm hiệp, ta toàn nhận".

Cạnh đó, Thập Kiếm hắc y liên thủ một mặt bảo vệ Tần Nguyệt Sương, mặt khác phá trận Đao, Cung Lĩnh cùng các hộ pháp xung quanh. Vận trận hình thức thứ nhất – Thủy Phách Xuyên Không công phá sát trận của đám Liệt Hỏa Quốc.

Đao Lĩnh xuất loạn đao triệt phá, mười đường công kích thì hết năm đường bị ngăn lại, còn lại năm đường các hộ pháp thừa sức chống đỡ. Cầm Lĩnh phía sau gảy một khúc loạn hồn âm khiến kẻ nào nghe được cũng tâm loạn thần tán.

Thấy tình hình khó hơn dự liệu, Tần Nguyệt Sương trực tiếp công phá Cầm Lĩnh, vận thân pháp truy áp sát kẻ gảy đàn. Nguyệt Hoa Phiêu Kích, thân thủ siêu việt, ảo ảnh mà thành, Đao Lĩnh phút chốc bất cẩn mà để nàng vụt qua.

Nguyệt Hoa Phiêu Kích vận hành lấy thân pháp làm chủ đạo, thân hình thon thả, nhẹ nhàng của Tần Nguyệt Sương dường như thi triển chiêu này đạt tới thập toàn thập mỹ. Phạm vi vừa đủ mà đánh, Tuyết Vũ Lê Hoa Quyết – Hoa Khai Hoàng Tuyền, Tần Nguyệt Sương phóng ra hơn hai mươi Nguyệt Hoa Ám Đao về hướng Cầm Lĩnh, phi đao đảo hướng liên hồi khó đoán, loạn hồn khúc nay phải chuyển về linh âm cầm phách, phi đao vừa tới Cầm Lĩnh tầm năm tấc bị cầm âm công phá văng ra.

Tần Nguyệt Sương đoán biết lấy thoái làm công, lấy loạn làm cơ mà đánh tới, thức thứ hai Tỏa Diệp Tán Hoa, các phi đao này có cột một sợ tơ mỏng như vô hình nhưng chắc chắn như huyền thiết, nàng vận chiêu thức mà đổi hướng tấn công sang hai hướng hộ pháp, địch nhân bất cẩn, năm Đỉnh trong Thập Thiên Dương Đỉnh Hình Trận thì hết hai Đỉnh đã tử mạng.

Mạc Thiên Lâm hét lên thán phục:

- Hảo chiêu!

Cục diện như thế xem như Lưu Thủy Quốc ngày chiếm được thế thượng phong, Ngũ Thiên Dương Đỉnh Trận dần bị phá đi.

Nhưng phía đôi phu phụ Chấn – Tần sức lực đã cạn, tinh thần đã suy, đối phó địch nhân khó khăn trăm bề. Địa hình nay biến đổi khó lường, việc chốn chạy khỏi vạn tiễn từ đám Mục Tàn Vũ thì tu luyện thành tiên còn dễ làm hơn. Quyết tử chiến một phen vậy.

Để không bị rơi vào thế phòng bị, Chấn Hạo Phong quấn hài tử sau lưng, hai tay nắm chặt thần thương lao vụt tới Cửu Bá Thiên mà giáp công phía Đông. Tần Tuyết Vân vận ba phần nội lực cuối cùng lên kiếm phi thân tiếp cận Mục Tàn Vũ ở mặt Tây. Thủy hình chi địa, công thủ thuận lợi cho nàng hơn.

Tam Lĩnh, Côn, Kích, Võng (lưới) lao qua trước Cửu Bá Thiên, kết thành thế chân vạc đồng loạt tấn công Chấn Hạo Phong. Nhưng không hổ là Liệt Hỏa Đại tướng quân, võ kỹ thương thuật bất phàm, tuy y chỉ còn hai phần nhưng chiêu pháp vẫn còn vi diệu mê ảo khó đoán, mũi thương công thẳng đầu côn dùng thế phản được một kích tiến đánh, thế là trung hòa. Chân trái vận lực thi triển Bài Vân Cước đánh văng được thiết võng đang bay tới, tàn phong cùng lúc làm cho Côn Lĩnh, Kích Lĩnh mất thế mà cũng bị đánh bật ra.

Nắm lấy thời cơ Chấn Hạo Phong hai tay nắm lấy chuôi thương, nhất thương tất sát lao thẳng tới Cửu Bá Thiên. Viêm Long Xuyên Tinh.

Cửu Bá Thiên sức lực còn tới năm, sáu phần, không ngại dùng toàn lực, dễ dàng một đao tương giao một thương từ Chấn Hạo Phong xuyên tới. Chấn Hạo Phong bị hồi mã thương loạng choạng chưa lấy lại được thăng bằng. Liệt Diệm Đao trên tay Cửu Bá Thiên đáp trả, giáng một cú từ trên chém xuống. Thức thứ ba Liệt Chú Đao Pháp - Thiên Hỏa Đoạn Cân, kình lực dũng mãnh hỏa sát kinh hồn mà áp xuống.

Chấn Hạo Phong hét lớn:

- Để xem Hỏa Vân Bạo Thể của ta có chịu nổi không chiêu thức yếu kém của ngươi không. Bạo Thể cường thân, kim cang bất hoại, thiên hạ năng vô phá.

Kinh động vang cả vạn lý, vùng đất một khoảng lớn xung quanh Chấn Hạo Phong bị sụp lún hơn ba tất. Nhưng y vẫn đứng vững hai tay cầm thương hướng lên chặn ngang đòn đao phá của Cửu Bá Thiên. Hình thế sừng sững của một tướng quân hiên ngang bất khuất.

Phía mặt Tây, cùng lúc đó, Tuyết Ngân Ảnh Kiếm trên tay, Tần Tuyết Vân thi triển kiếm thức tinh diệu đạt tới đăng phong tháo cực, bản lĩnh không kém gì phu quân, thức thứ ba Băng Tâm Kiếm Pháp – Hàn Sương Đoạn Vũ. Lưỡi kiếm uyển chuyển lách qua song chiêu từ Kích lĩnh, Linh lĩnh, thủy khí ngưng thần thành hàn sương, sát phong lạnh lẽo khôn cùng lướt qua.

Hịch! Tay trái cầm kích của Kích Lĩnh, tay phải cầm chuông của Linh lĩnh đồng loạt rơi xuống, hai người ngã khụy xuống đất. Sát chiêu chưa dứt, thuận thế Tần Tuyết Vân phá tan bách tiêu mà Tiêu lĩnh đang phóng tới. Như một cái chớp mắt, nàng đã vụt qua đứng sau lưng hắn. Hịch! Thủ cấp của kẻ ám toán cũng có kết cục tương tự.

Mục Tàn Vũ không ngờ nữ địch nhân của mình lại tạo ra một thế trận chết chóc nhanh chóng đến vậy, thần trí bất thần cả kinh, hai tay sắp không còn cầm vững cung tiễn được nữa.

Tựa hồ, thế cục chỉ còn vài chiêu thức sẽ tạo ra con đường sống cho gia đình ba người lâm vào nghịch cảnh này. Đoạn, Tần Tuyết Vân phi kiếm lao tới hòng dễ dàng đoạt mạng Mục Tàn Vũ thì nghe thêm một tiếng.

- Ầm!

Cửu Bá Thiên sau khi bị chặn chiêu Thiên Hỏa Đoạn Cân, thân hình vẫn đứng vững, uy lực chưa thấy giảm sút mà lấy tay phải vận kình, Thiết Cân Trụy một quyền bồi thêm xuống đao. Hét to:

- Chết đi!

Than ôi! Giá như Chấn Hạo Phong sức lực còn lại sáu thành thì Hỏa Vân Bạo Thể chống đỡ đòn này như là vỗ vai. Cớ sao ông trời lại tuyệt đường cùng, xương cốt y nay đã đến cực hạn, xương thịt hai chân vỡ vụng, toàn thân dưới Hạo Phong như một thành trì nát mà đổ ầm xuống. Huyết khẩu từ đó mà phun ra. Hự! Bạo thể vì bất ổn mà bùng nổ. Cửu Bá Thiên phải nhảy xa hai mươi trượng để tránh.

Hài tử sau lưng do chấn động văng khỏi túi vải bay thẳng lên không trung. Tần Tuyết Vân nhìn thấy tình cảnh phu quân như vậy, không một chút suy nghĩ đảo hướng phi thân lao đến đón lấy con mình, liệu chạy về hướng phu quân đang khụy ở đó.

Phập! ba tiếng liên thanh đột ngột, ba mũi tên đoạt mạng từ Mục Tàn Vũ lấy đi hy vọng cuối cùng của gia đình ba người xấu số này. Mũi tên đầu xuyên thẳng giữa lưng đã gầy gò của Vân Nhi, lộ rõ đầu tên trước ngực. Hai tên tiếp theo trúng vào hai chân nàng mà nghiền nát xương. Nàng ngã quỵ xuống hay tay vẫn ôm chặt hài tử, nụ cười hiền từ của một người mẹ vẫn nở trên môi nàng. Nàng nói lời cuối: "Mẫu thân đón được con rồi". Rồi trút hơi thở cuối cùng, trên môi vẫn còn giữ lại nụ cười ấy.

Chấn Hạo Phong hét lên một tiếng rúng động trời xanh:

- Vân nhi, nàng. Aaaa!

Giọng hét của chàng đau đớn ruột gan, không tài nào tả nổi. Tiếng hét của chàng phá vỡ tâm can, nội thương trước đó càng gây thêm tổn hại bội phần, máu từ hai tai, hai khóe mắt chàng tuôn trào không dứt. Chấn Hạo Phong dùng chút sức lực thân trên còn có thể cử động, bò đến thi thể hai mẹ con, tiếng khóc ai oán thấu tận tâm can.

Chấn Hạo Phong nghiến chặt răng đến đứt cả môi, máu tuôn càng thêm nhiều mà thề rằng:

- Mục Tàn Vân, Cửu Bá Thiên. Ta làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!

Tình thế bất ngờ trở thành một chiều, kẻ muốn giết thì cũng sắp giết, đan cũng sắp đoạt được. Há còn giao chiến vô nghĩa làm gì nữa? Ngũ Lĩnh đang giao chiến với Lưu Thủy Quốc cũng thoái lui, tụ hội lại đám người Liệt Hỏa Quốc.

Tần Nguyệt Sương nhìn thấy cái chết đau thương của tỷ mình mà thần trí vỡ òa, buông xuôi vũ khí, khụy xuống ôm mặt khóc thảm thiết. Mạc Thiên Lâm chinh chiến bao năm, giết người vô số, tiếng khóc than hắn đã lạnh lùng nghe qua nghìn lần. Nhưng sao lần này nghe thấy tiếng khóc bi thảm từ công chúa như vạn mũi đao khứa vào tim hắn. Chợt mi cũng phải ngấn lệ.

Chấn Hạo Phong đau đớn mà ca thán rằng:

- Gia đình ta chết thảm như vậy đã hợp lòng các ngươi chưa? Chỉ vì một viên đan nhỏ nhoi, các người bất nhân tận diệt dòng tộc ta, già trẻ lớn bé không chừa một ai. Nhẫn tâm lấy mạng các huynh đệ đã từng cùng vào sinh ra tử. Vì bảo vật mà bất nhân lạm sát người vô tội những nơi các ngươi đi qua, chỉ để phụng lệnh cho một tên hoàng đế bạo ngược. Tội nghiệt này thiên địa bất dung, vạn kiếp bất phục.

Toàn bộ những kẻ có mặt nơi đây, đến lúc này nghe thấy mà cũng phải chạnh lòng. Mục Tàn Vũ cùng bộ hạ bất chợt một tia hối hận mà cũng phải thốt lên nghẹn ngào hai chữ: "Tướng quân".

Duy chỉ có hắn, Cửu Bá Thiên, vỗ vai Mục Tàn Vũ giúp hắn định thần lại, mà nói:

- Chính sự đã đạt, đâu phải lần đâu chúng ta hành sự vì thánh quốc, thành toàn đại nghiệp chí lớn của hoàng đế. Để ta thua hồi bảo đan, tiễn hắn một đoạn để hội ngộ thê tử dưới hoàng tuyền.

Dứt lời, hắn chậm kéo lê thanh đao về phía Chấn Hạo Phong, vừa đi vừa nói: "Chấn huynh, xem như hôm nay, chúng ta khó lòng đi chung đường, ta tiễn huynh lần cuối xem như ân đoạn nghĩa tuyệt tại đây.

Chấn Hạo Phong giọng cười tiếng khóc xen lẫn, khó lòng phân biệt, mắng rằng:

- Tên chó săn nhà ngươi, ta dù chết cũng không để cho kế hoạch của ngươi được thành toàn.

Nói xong, Chấn Hạo Phong vươn người lên hôn vào gò má còn ấm áp của hai mẹ con, nói lời trăn trối:

- Ta đến hội ngộ với hai người đây.

Dứt lời, y dùng chút sức lực cuối cùng cúi xuống cắn vỡ Chu Thiên Đan dưới mặt đất ướt lạnh đã rơi khỏi vạt áo từ khi nào. Chu Thiên Đan bị vỡ, thiên khí xuất thế, bộc lộ thiên quang chói lọi chiếu thẳng nhật nguyệt.

Chu Thiên Đan do Ngũ Hành chi cực kết tinh, Bát Quái linh khí vạn năm tu bồi, quy luật trời đất lúc bình cảnh dung hợp mà thành. Nay bị tan nát thành từng mảnh vụng, phá vỡ thiên quy địa luật, đan nghiệp phát động, cùng lúc Bát Quát Phong Chú Khu bị ảnh hưởng tột cùng, chuyển đổi bát quái hỗn loạn cùng cực.

Mạc Thiên Vũ nhìn thấy, hốt hoảng thét lớn:

- Thôi hỏng rồi! Rút lui mau.

Vài giây sau, trên trời đan nghiệp phát động lôi phạt hung hãn, dãy núi gần đó bị một đợt lôi chấn mà tan thành bình địa, thạch vũ bay đi loạn hướng không ngớt. Các đợt lôi phạt tiếp theo nhắm thẳng sinh linh mà đánh cả vạn dặm. Người, thú, yêu, ma, cây, cỏ cũng phải chịu cùng cảnh lôi chấn này.

Dưới đất, Bát Quái Phong Chú Khu từ quẻ Đoài sinh ra dị tượng, phát sinh cùng lúc quẻ Khôn, Ly. Bạo phát rung chấn địa mạch, hỏa ngục từ khe nứt mà phun trào lên.

Nhân mã cùng bộ hạ Cửu – Mục hoảng loạn tháo chạy, người ngựa sau lưng chết gần hết, duy chỉ hai kẻ cầm đầu, tu vi còn cao, mới giữ được toàn mạng. Thập Lĩnh mười người nay còn bảy kẻ thoi thóp.

Phía Lưu Hỏa Quốc, Mạc Thiên Lâm vận kình di chuyển nội lực xuống thân dưới, một pháp phi thân vượt cả dặm, mang theo Tần Nguyệt Sương đang quyết ở lại cùng chết chung với tỷ mình. Nàng nước mắt không ngừng tuôn giơ hai tay như muốn níu kéo người thân mình nhiều hơn nữa, đau đớn hét lên liên hồi hai chữ "Tỷ tỷ, ... Tỷ tỷ, ..." đến khan cả giọng.

Đại kiếp hồng hoang từ khi Hỗn Thiên Đạo Tổ khai thiên lập địa đến nay mới thể hiện lại kinh khủng như vậy, phải chăng là trời đất, thiên đạo, địa kiếp cũng phải rơi lệ vì nghịch cảnh bất hạnh của gia đình ba người này.

Lòng đất vẫn chấn kinh bách lý, lôi phạt từng hồi liên tục vẫn giáng xuống hồng hoang. Phút chốc đã ôm chặt thi thể ba người này chôn vùi xuống lòng đất sâu thẳm....

- "Sự kiện này diễn ra đã hơn mấy chục năm trước, người người cứ thế truyền tụng nhau, tình tiết cứ thế được thêm thắt khó lòng đoán được thực hư ra sao. Nhưng ở đây, cái kết bi thảm của gia đình ba người này, nhân sinh hồng hoang chúng ta quyết thỉnh cầu trời đất, đạo tổ đó là giả tạo mà thôi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vợ