Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21


Lời của Vương Thanh hoàn toàn chọc giận mẹ anh, mẹ Vương Thanh không quan tâm một nhà Lâm Tuyết vẫn còn ở đây, cầm ly thủy tinh lên liền ném xuống đất ."Ba " một tiếng, ly thủy tinh trong suốt kết thúc sinh mạng của nó ngay trên sàn cẩm thạch, mảnh vụn tán lạc trên mặt đất.


Mẹ Vương Thanh chỉ vào Vương Thanh nói: "Nếu như mày thật sự muốn cùng cái thằng này chung một chỗ, vậy mày liền cút ra khỏi Vương gia, đừng dùng một phân tiền nào của gia đình nữa."


Vương Thanh cảm thấy lời của mẹ mình thật rất buồn cười, "Mẹ, con đã rất nhiều năm chưa từng dùng qua thẻ phụ mà mẹ và ba cho con rồi , ngay cả nhà của con bây giờ đều không phải là dùng tiền của hai người . Đại khái lúc học đại học , con liền bắt đầu chơi chứng khoán, kiếm không ít. Mặc dù khẳng định không thể so với tiền của ngài và ba , nhưng mà kiếm tiền nhiều năm như vậy , cũng đủ con cùng Đại Vũ áo cơm không lo. Huống chi, con cùng Đại Vũ đều làm việc ở công ty hàng không , tiền lương cũng không thấp, căn bản không cần dùng một phân tiền nào của gia đình."


Vương Thanh đi tới bên cạnh mẹ mình , kéo tay bà, "Mẹ, từ ngày con thích Đại Vũ đích, liền đoán được ngài sẽ dùng nguồn kinh tế uy hiếp con. Cho nên con đã sớm chuẩn bị xong tất cả rồi. Mẹ, để cho ngài tiếp nhận con cùng Đại Vũ ở bên nhau, chẳng lẽ khó như vậy sao?"


Mẹ Vương Thanh lập tức bị đả kích , bà biết con trai mình được nuông chiều từ nhỏ, mình cho tới bây giờ cũng chưa từng bạc đãi nó về chuyện tiền bạc. Bà cho là cắt đứt nguồn kinh tế của Vương Thanh liền có thể uy hiếp Vương Thanh rời khỏi Phùng Kiến Vũ, lại chưa từng nghĩ đến nguyên lai từ rất nhiều năm trước Vương Thanh đã có ý nghĩ muốn cùng Phùng Kiến Vũ ở chung cả đời


Mẹ Vương Thanh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sắc mặt nhợt nhạt cầm cái túi trên ghế lên lao ra khỏi khách sạn


Cha Vương Thanh đẩy Vương Thanh một chút, "Mẹ con sắc mặt không đúng, mau đuổi theo bà." Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ một cái, sau đó xoay người liền đuổi theo.


Phùng Kiến Vũ trong lúc nhất thời cảm thấy mình hôm nay chính là khách không mời mà đến, cậu xoay người hướng một nhà Lâm Tuyết còn có cha Vương Thanh cúi người thật thấp một cái , "Hôm nay gây thêm phiền toái cho mọi người,thật xin lỗi. Bất quá, con cho là tình cảm của con cùng Vương Thanh không có bất kỳ sai lầm nào. Chúng con chẳng qua là yêu một người cùng giới tính với mình , còn lại chúng con đâu có làm cái gì để cho mọi người không tha cho chúng con như vậy " Lời Phùng Kiến Vũ đúng mực, cậu ngẩng đầu lên kiên định nhìn cha Vương Thanh , "Con cùng Vương Thanh sẽ không xa nhau, nhưng chúng con cũng không cưỡng bách mọi người có thể tiếp nhận, chúng con sẽ từ từ để cho mọi người thấy chúng con là nghiêm túc, từ từ tiếp nhận tình cảm của chúng con. Con nói tới chỗ này, cáo từ trước." Xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.


Cha Vương Thanh nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ rời đi , tâm tình hết sức phức tạp. Nói thật, ông rất thích Phùng Kiến Vũ , cái đứa bé này không chỉ làm việc có chừng mực, còn đối với trưởng bối cũng là hết sức tôn kính lễ độ . Khi Vương Thanh học đại học , bạn không có nhiều, nhưng mà Vương Thanh ở nhà nhắc tới nhiều nhất chính là Phùng Kiến Vũ . Cho nên cha Vương Thanh chỉ coi là Vương Thanh quá lâu không có kết giao bạn bè, gặp phải một người hợp cạ nên tương đối vui vẻ, nhưng bây giờ nghĩ đến nguyên lai là loại nguyên nhân này. Đối mặt loại cục diện lúng túng này, cha Vương Thanh chẳng qua là không nhịn được thở dài


Phải nói hôm nay ở chỗ này bình tĩnh nhất trừ Lâm Tuyết đã sớm biết Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ ở chung với nhau , chính là chị của Vương Thanh . Rất sớm từ lúc học đại học, chị Vương Thanh, Vương Hi cũng biết em trai mình yêu một người đồng giới. Vương Hi là một người tương đối cởi mở , nhưng khi cô biết chuyện này , cũng kinh ngạc không cách nào nói rõ . Nhà Vương Thanh chỉ có một đứa con trai là anh , cả nhà cũng trông cậy vào anh kết hôn sinh con, nối dõi tông đường, cho nên Vương Hi đã từng định ngăn cản anh.


Nhưng mà, ngay tại lúc Vương Hi còn vẫn chưa kịp làm gì , Vương Thanh đã tới tìm cô. Vương Thanh cứ như vậy thẳng thắn nói cho cô biết , người anh thích tên là Phùng Kiến Vũ, người tên Phùng Kiến Vũ là người ưu tú nhất trên đời này . Nhưng mà, Vương Thanh cũng là lần đầu tiên khóc nói với cô rằng mình thất tình, người anh thích tìm được bạn gái. Vương Hi đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua nước mắt của Vương Thanh , lần đó Vương Thanh để cho cô đau lòng vô cùng, cũng để cho cô biết, Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ là coi trọng như thế, nghiêm túc như thế.


Vương Hi cho rằng ,cái tên gọi Phùng Kiến Vũ này sau đó sẽ không có bất kỳ quan hệ với Vương Thanh nữa . Nhưng trước đây không lâu, Vương Hi loáng thoáng nghe được mẹ mình và Vương Thanh nói chuyện điện thoại , nhắc tới tên Phùng Kiến Vũ . Vương Hi lúc này mới biết, nguyên lai trải qua nhiều năm như vậy, em trai mình rốt cuộc đắc thường sỡ nguyện, cùng người mình yêu ở bên nhau.


Vương Hi không quan tâm Vương Thanh có thể có đứa trẻ hay không, có thể vì gia đình nối dõi tông đường hay không , cô chỉ quan tâm Vương Thanh có vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không. Cô nhìn thấy Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ chung một chỗ thỏa mãn, cô nhìn thấy Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ nắm tay thật chặc , cô nhìn thấy Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ kiên định không dời bảo vệ tình yêu hai người . Đối với hai người như vậy , Vương Hi không muốn ngăn cản, cô chỉ muốn chúc phúc cho họ. Cô hy vọng Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ biết, coi như mọi người đều phản đối bọn họ, người chị này cũng sẽ đứng ở bên cạnh họ.


Vương Hi đi tới bên cạnh cha mình, kéo tay cha: "Ba, buông tha đi! Ai cũng không thể tách hai người bọn họ ra đâu , làm gì cũng đều là phí công. Ngài một mực hy vọng Vương Thanh có thể nhanh kết hôn sanh con, cũng bất quá là cảm thấy hắn kết hôn sanh con sau này thì có thể ngoan ngoãn về nhà tiếp nhận sản nghiệp của mình . Đừng ép buộc hắn nữa, đến thời gian nhất định, con nguyện ý tiếp nhận sản nghiệp của ngài. Như vậy, có thể không?"


Cha Vương Thanh kinh ngạc nhìn Vương Hi,người con gái này cùng Vương Thanh thật sự là một đôi chị em ruột, đều là người không thích bị trói buộc, thích cuộc sống tự do tự tại. Vương Hi thật ra thì so với Vương Thanh có đầu óc kinh tế hơn , lại là học qua quản trị học, cha Vương Thanh nhiều lần nhắc tới để cho cô đến công ty hỗ trợ, nhưng mà cô đều không đáp ứng. Nhưng hôm nay vì Vương Thanh có thể cùng người mình yêu chung một chỗ, cô lại chủ động nói sau này sẽ đến công ty hỗ trợ.


Cha Vương Thanh thở dài, vỗ vỗ tay con gái , "Thôi thôi, con cháu tự có phúc con cháu . Từ nhỏ cha và mẹ của con cũng bận bịu với sự nghiệp, đối với Vương Thanh cũng là hời hợt dạy dỗ. Khi còn bé không thể cho nó nhiều tình yêu , hy vọng đứa nhỏ Phùng Kiến Vũ kia có thể đền bù những thiếu sót của chúng ta . Hi à , cái đó cha mẹ cũng sẽ không hy vọng thấy con gái mình không hạnh phúc."


Khi Vương Thanh đuổi theo , tài xế đón mẹ anh vẫn chưa tới. Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa, cậu biết bây giờ mẹ Vương Thanh không muốn nhìn thấy cậu.


Vương Thanh đuổi theo kéo mẹ mình lại, "Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy hay không , mẹ không thể hiểu được con, mẹ lại không thể tác thành tình yêu của con sao?"


Mẹ Vương Thanh bây giờ đã tức giận đến hồ đồ , nơi nào còn có thời gian đi hiểu Vương Thanh, bà hất tay anh ra, gắt gao nhìn chằm chằm anh, lại vượt qua anh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cách đó không xa đang cố gắng che giấu mình, "Con trai, mẹ chỉ hỏi con một câu, mẹ cùng Phùng Kiến Vũ, con chọn ai."


Ở trong mắt Vương Thanh, tình yêu cùng tình thân chưa từng đặt trên bàn cân , anh đoán được mẹ mình sẽ hỏi loại vấn đề làm khó người khác này. Nhưng khi lời như vậy thật bị mình mẹ hỏi ra , Vương Thanh thật không biết nên làm gì bây giờ."Mẹ, mẹ có thể đừng làm khó con hay không , con không có cách nào lựa chọn."


"Mẹ mặc kệ những thứ này, mẹ lập tức phải biết, con chọn người mẹ này, hay là cái người con gọi là người yêu."


"Mẹ..." Vương Thanh lần đầu tiên cảm thấy người mẹ mình tôn kính bây giờ giống như một người đàn bà không nói lý lẽ


" Được, mẹ hiểu, mẹ tháng mười mang thai sinh hạ con, lại ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn ,đến cuối cùng con vì người ngoài vứt bỏ mẹ , vứt bỏ cả nhà." Sự do dự của Vương Thanh làm cho mẹ anh quả thực bất mãn, bật thốt lên chính là lời làm tổn thương người khác


"Mẹ, mẹ đây là đang lợi dụng đạo đức. Huống chi, cho tới bây giờ con chưa từng nghĩ vứt bỏ cái nhà này. Con yêu Phùng Kiến Vũ và chuyện con không thương cái nhà này là không thể vẽ dấu bằng ." Vương Thanh đã sắp bị mình mẹ ép điên rồi, nhưng không biết bây giờ nói phải trái với bà thế nào , bà đều là không nghe lọt


Con yêu Phùng Kiến Vũ năm chữ này lại một lần nữa kích thích mẹ Vương Thanh , bà không có biện pháp chấp nhận từ trong miệng con trai mình nói rằng yêu một người đàn ông. Bà đẩy Vương Thanh ra, không để ý đèn xanh đèn đỏ trên đường xe chạy , tự mình đi ngang qua đường xe chạy.


Chỗ ăn cơm hôm nay của bọn họ không ở trung tâm thành phố, trên đường lại hết sức rộng rãi, cho nên tốc độ xe chạy cũng tương đối nhanh. Mẹ Vương Thanh ở trên đường đi loạn, mắt nhìn cách đó không xa xe sắp chạy tới, bà vẫn là không có phản ứng.


Vương Thanh mắt thấy xe sắp phải đụng phải rồi , tiến lên chạy mấy bước liền đẩy mẹ mình ra. Cho dù mẹ Vương Thanh tranh cãi vô lý đi nữa, lại không hợp tình người, bà cũng là mẹ của anh


Vương Thanh oán trách mẹ mình , nhưng đó là người đàn bà chấp nhận sự đau đớn so với gãy mười cây xương sườn còn đau hơn đem mình hạ sinh , là người đàn bà có cùng dòng máu chảy trên người mình , Vương Thanh là không thể nào để cho bà gặp nguy hiểm.


Đang lúc Vương Thanh cho là mình sắp bị xem đụng trúng , sau lưng có một người đẩy mình một cái, anh liền té lăn trên đất, tránh thoát đâm đầu vào xe.


Bàn tay đẩy mình ra xúc cảm quá quen thuộc, Vương Thanh cơ hồ là lập tức từ dưới đất bò dậy. Thân thể anh nói cho anh cái người đẩy anh ra là Phùng Kiến Vũ, nhưng mà theo bản năng anh cũng không ngừng phủ định chính mình, anh luyến tiếc người kia chịu đến nửa điểm thương tổn.


Phùng Kiến Vũ cách Vương Thanh còn có mẹ anh không xa, chỉ bất quá Vương Thanh một mực đưa lưng về phía cậu, cho nên không nhìn thấy cậu. Phùng Kiến Vũ thấy được Vương Thanh không ngừng cùng mẹ anh nói phải trái, hy vọng bà có thể tiếp nhận tình cảm của bọn họ, Phùng Kiến Vũ cũng nhìn thấy mẹ Vương Thanh buộc Vương Thanh, ở giữa hai người chọn một, Phùng Kiến Vũ cũng nhìn thấy ánh mắt tịch mịch chưa từng có của Vương Thanh


Phùng Kiến Vũ đau lòng Vương Thanh, cậu từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy một Vương Thanh bất lực như vậy , một Vương Thanh mệt mỏi như vậy , cậu muốn xông tới ôm lấy anh, sau đó nói với Vương Thanh sẽ không sao đâu, chúng ta còn nhiều thời gian, một ngày nào đó bọn họ sẽ làm cho mẹ anh tiếp nhận tình cảm của bọn họ.


Khi mẹ Vương Thanh lao ra đường cái một khắc kia Phùng Kiến Vũ biết sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, tai nạn xe cộ không tránh khỏi đã diễn ra


Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh là một người con hiếu thuận, nếu lúc xảy ra tai nạn Vương Thanh không chạy đến đẩy mẹ anh ra thì anh đã không phải là Vương Thanh mà Phùng Kiến Vũ yêu rồi.


Thẳng đến khi Phùng Kiến Vũ bị xe đụng rơi xuống đường xong , trong lòng của cậu đều nghĩ may mắn người bị đụng trúng không phải Vương Thanh. Bởi vì một khắc bị xe đụng trúng kia , thật sự rất đau rất đau, Phùng Kiến Vũ nghĩ: Vương Thanh sợ đau như vậy,thật tốt khi người bị đụng không phải anh.


Vương Thanh toàn thân run rẩy chạy tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ , trên người Phùng Kiến Vũ vẫn là bộ quần áo mà lúc sớm anh đã chọn cho cậu, nhưng mà bây giờ áo sơ mi trắng như tuyết lại dính đầy máu đỏ tươi. Vương Thanh " đùng " một tiếng quỳ trước mặt Phùng Kiến Vũ , đem cậu máu me khắp người đở lên, cho cậu dựa vào trong lòng ngực mình.


Vương Thanh cảm thấy rống rỗng, chỉ thấy trong miệng Phùng Kiến Vũ không ngừng tràn ra huyết dịch mà vẫn còn cười nắm tay anh và nói: "Thanh nhi... anh... anh xem... em yêu anh... so với anh... nhiều..... nhiều hơn anh một chút... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic