
Chương 17
Phùng Kiến Vũ dường như hiểu được câu đêm còn dài của Vương Thanh là ý gì , từ trong chăn vươn ra một cánh tay kéo Vương Thanh ngồi ở trên giường nằm xuống, cậu chuẩn bị chính sách dụ dỗ mới, để cho Vương Thanh ở buổi tối buông tha làm một ít chuyện yêu
Phùng Kiến Vũ kéo xong áo ngủ của mình, bởi vì quần ngủ đã bị Vương Thanh ném ở trên ghế, cậu cũng không tiện đi qua cầm về, cho nên liền không mặc nữa. Phùng Kiến Vũ để cho Vương Thanh nằm ở bên cạnh mình, cậu liền chui vào trong ngực anh . Cậu chỉ chỉ cửa sổ trên mái nhà, "Thanh nhi, em mới vừa rồi phát hiện, cái nhà Mông Cổ này còn có chỗ đặc biệt như vậy a. Trên đỉnh đầu là cửa sổ thủy tinh, buổi tối không kéo rèm cửa sổ, còn có thể thấy sao trời."
Mới vừa rồi khi Vương Thanh đi ra ngoài, Phùng Kiến Vũ liền thấy kỳ quái, cậu cũng không có mở đèn, làm sao lại có ánh sáng.Sau khi ngẩn đầu , Phùng Kiến Vũ mới phát hiện nguyên lai trong nhà Mông Cổ còn có cảnh sắc đặc biệt như vậy . Vương Thanh trở lại một cái, Phùng Kiến Vũ liền vội đem chuyện tốt đẹp mà mình phát hiện chia sẻ với đối phương , "Thanh nhi, anh nhìn bầu trời nơi này thật sự rất sạch sẻ. Buổi tối nhìn những ngôi sao nhỏ , đặc biệt sáng, đặc biệt đẹp mắt. Em cảm giác thật giống như em khoát tay, là có thể hái được chúng xuống ." Vừa nói, Phùng Kiến Vũ còn như một đứa trẻ giơ tay lên một cái, giống như là muốn hái sao xuống vậy.
Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ , cúi đầu nhìn đôi mắt cậu , vẻ mặt nghiêm túc, "Ngôi sao có dễ nhìn đi nữa, cũng kém hơn đôi mắt của em." Thanh âm Vương Thanh vốn là dễ nghe, hơn nữa bây giờ anh nói lời tỏ tình liêu nhân như vậy, Phùng Kiến Vũ liền lập tức thất thủ trong đó.
Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, mặt đối mặt ôm nhau thật chặt , vừa vặn hạ thân hai người cũng không để lại một khe hở nào sát hợp chung một chỗ. Vật nóng rực của Vương Thanh giống như mỗi lần hai người hoan ái trước kia vậy, chỉa vào chân Phùng Kiến Vũ .Tay Vương Thanh ở sau lưng Phùng Kiến Vũ không ngừng dạo chơi, thanh âm ở bên tai cậu cũng bắt đầu trở nên trầm thấp, "Đại Vũ, anh muốn em, có thể hay không?"
Phùng Kiến Vũ cúi đầu không muốn nhìn Vương Thanh, trong lòng không khỏi một trận oán trách: Cũng đến bước này, còn phải hỏi em có thể hay không. Biết Vương Thanh cũng là tôn trọng ý nguyện của mình, Phùng Kiến Vũ khe khẽ gật đầu. Vương Thanh cũng không lên tiếng, trực tiếp ngậm lấy môi Phùng Kiến Vũ , một bên mút vào, một bên lưu loát lột xuống quần lót của cậu, ngón tay ở mông cậu bắt đầu vuốt ve.
Một lát sau, Vương Thanh không vuốt ve mông Phùng Kiến Vũ nữa, môi cũng chuyển chiến trường đến phía sau tai cậu . Vương Thanh một bên gặm cắn dái tai tinh xảo của Phùng Kiến Vũ , một bên nắm tay Phùng Kiến Vũ bao trùm lên hạ thân của mình
Phùng Kiến Vũ cảm thấy bàn tay mình đụng phải bộ vị nóng rực, thậm chí ngay cả mạch máu giật giật cũng có thể cảm nhận được. Phùng Kiến Vũ thẹn thùng muốn thu tay về, lại bị Vương Thanh thật chặc đè xuống, thanh âm cũng càng ngày càng trầm thấp, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng bỏng. Thẳng đến Phùng Kiến Vũ thẹn thùng cực kỳ, hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống , Vương Thanh mới chậm rãi buông tay cậu ra. Vương Thanh vụn vặt hôn lên cổ cậu , "Đại Vũ, em cảm nhận được không? Nó là bởi vì gặp được em, mới có thể hưng phấn như vậy, bây giờ em nhất định phải hảo hảo an ủi nó một chút ."
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt thật to chớp a chớp nhìn Vương Thanh, Vương Thanh đột nhiên cảm thấy Phùng Kiến Vũ đặc biệt giống như con sóc nhỏ, nơi mềm mại nhất trong lòng lại tan ra mấy phần. Vương Thanh ngưng tất cả hành động mang theo tình dục, chỉ là nhẹ nhàng tựa vào bên tai Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, em là mạng của anh." Chẳng qua là một câu nói thật đơn giản, sau đó Vương Thanh cũng không có nói thêm gì nữa
Phùng Kiến Vũ nâng đầu lên, con mắt ướt nhẹp nhìn Vương Thanh, giống như là hạ quyết tâm vậy, lấy dũng khí ôm lấy thắt lưng Vương Thanh , chủ động hôn lên môi anh . Vương Thanh nhẹ giọng cười một chút, : "Phải biết nói lời như vậy, em liền sẽ chủ động, anh liền nói sớm một chút ." Phùng Kiến Vũ quay đầu chỗ khác, nhắm mắt lại, không để ý tới Vương Thanh, mặc cho kia hai bàn tay tình sắc mười phần nắn bóp cái mông của mình.
Một lát sau, Phùng Kiến Vũ cảm giác được tay Vương Thanh rời khỏi mông mình, nghi ngờ mở mắt, nhưng lại cảm giác được ngón tay lạnh như băng mang theo gel bôi trơn của Vương Thanh tiến vào bên trong cơ thể cậu . Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, chẳng qua là run rẩy lông mi đã bán đứng nội tâm khẩn trương của cậu, Vương Thanh hôn lên trán Phùng Kiến Vũ , "Cũng không phải là lần đầu tiên, em biết anh nhất định sẽ không làm em bị thương."
Theo gel bôi trơn tiến vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ là ngón tay thon dài của Vương Thanh , anh đem cậu kéo vào trong ngực , vùi đầu vào xương quai xanh của cậu , gặm cắn hôn, "Đại Vũ, em có phải đã lau Cổ Long thủy hay không a, trên người làm sao luôn là dễ ngửi như vậy."
Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, "Không có a, em đều rất lâu không lau, chính là sữa tắm thông thường a." Phùng Kiến Vũ thấy trên xương quai xanh của mình bị Vương Thanh gặm cắn bắt đầu xuất hiện vết hôn rồi, đẩy Vương Thanh nói: "Anh đừng mút nữa, nơi này cổ áo có thể lộ ra ngoài."
Vương Thanh ngẩng đầu lên, cười đễu một chút, "Lộ ra tốt hơn, vừa vặn để cho tất cả mọi người đều biết, em là của anh." Vừa nói ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ lại tăng lên hai ngón tay. Phùng Kiến Vũ bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng, "A!" Thân thể cong lên ngửa về phía sau,tiểu huyệt ấm áp bị ngón tay Vương Thanh mở ra , ra ra vào vào bắt chước động tác trừu sáp, đầu ngón tay vô tình hay hữu ý quét qua nội bích nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ, chọc cho Phùng Kiến Vũ rên rỉ liên tục.
Nóc nhà thủy tinh , để lộ ra ánh trăng mờ mịt , da thịt Phùng Kiến Vũ ở dưới ánh trăng tựa như sáng bóng , mồ hôi từ trán chậm rãi rơi xuống, cả người tỏ vẻ gợi cảm nhưng lại thánh khiết. Khẽ cắn môi, phảng phất là muốn ngăn tiếng rên rỉ, nhưng là dưới phân thân tinh xảo phân bố chất lỏng đã bán đứng dục vọng của cậu trong thời khắc này.
Thấy Phùng Kiến Vũ đã bắt đầu đắm chìm trong tình dục , Vương Thanh biết anh rốt cuộc có thể bắt đầu hưởng dụng. Anh xoay mình khoá ở trên người Phùng Kiến Vũ , nâng đùi cậu lên, cự vật đã cứng rắn vô cùng đặt ở huyệt khẩu đã được khuếch trương chậm rải tiến vào
Mặc dù làm nhiều lần, khi Vương Thanh tiến vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ , đều chặt chẽ giống như lần đầu tiên vậy . Khoảnh khắc tiến vào kia, hai người cũng phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ, Phùng Kiến Vũ đỡ bả vai Vương Thanh , ngước đầu từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, nội bích ấm áp nhu động, từ từ nuốt vào phân thân to lớn của Vương Thanh. Vương Thanh lại một lần nữa phát ra tiếng than thở, bất quá lần này là vui thích thở dài thỏa mãn, đó là cảm giác thoã mãn khi cùng cùng người yêu kết hợp lại làm một
Nói thật, để cho Phùng Kiến Vũ chủ động một lần thật rất không dễ dàng. Bình thời Phùng Kiến Vũ da mặt cũng rất mỏng, đến trên giường lại là xấu hổ vô cùng. Mặc dù Phùng Kiến Vũ là người Đông Bắc, có thể cậu chính là đối với bằng hữu tùy tiện, vô cùng hào sảng, nhưng khi đối mặt người yêu luôn là rất thẹn thùng
Nhưng chính là mỗi lần ở trên giường, dáng vẻ Phùng Kiến Vũ xấu hổ ẩn nhẫn cắn môi , quả thực hấp dẫn Vương Thanh, bộ dạng hãm sâu tình dục nhưng lại rất áo não , luôn là để cho Vương Thanh vì cậu điên cuồng. Vương Thanh cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, nhếch miệng lên, thắt lưng dùng một chút lực, ở trong tiểu huyệt ấm áp căng mịn của Phùng Kiến Vũ bắt đầu trừu sáp
" Ân... ô... a... ân... hắc... ô ô ô..." tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ bị phân thân to lớn của Vương Thanh nhét đầy , va chạm mang tới khoái cảm để cho Phùng Kiến Vũ toàn thân phát run, nhưng mà cửa sổ thủy tinh trong suốt trên định đầu lại để cho cậu có cảm giác thẹn thùng vô hình , cậu luôn cảm giác nhất cử nhất động của mình cùng Vương Thanh bây giờ sẽ bị người nghỉ lại ở bên cạnh nghe thấy
Nhìn Phùng Kiến Vũ cắn chặc môi, hiện lên ra tia máu, Vương Thanh hôn lên môi Phùng Kiến Vũ , cưỡng bách tách môi cậu ra . Phùng Kiến Vũ vô lực phối hợp, chỉ có thể khẽ nhếch môi thở dốc, chỉ nghe thanh âm Vương Thanh trầm thấp ở vang lên bên tai, "Đại Vũ, đừng chịu đựng, anh thích nghe thanh âm của em. Huống chi, những người bên cạnh lại không nghe được, coi như nghe thấy hắn cũng không biết em. Ân ?" Vừa nói vừa ở trong cơ thể cậu chín cạn một sâu có quy luật trừu sáp
Bên trong tiểu huyệt căng mịn cảm giác tê dại giống như là áp đảo lý trí Phùng Kiến Vũ , tiếng rên rỉ êm tai vụn vặt từ khóe miệng cậu tràn ra, " Ân... Vương Thanh... anh là tên khốn kiếp... a... hảo... Thật là giỏi... thật... thật thoải mái... nữa... nhanh một chút... ân... hắc... a..." Phùng Kiến Vũ lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ muốn có được sự vui vẻ trên thân thể
Vương Thanh ở bên tai Phùng Kiến Vũ cười khẽ, "Tuân lệnh, lãnh đạo của anh." Chậm rãi lui đến huyệt khẩu, chưa cho Phùng Kiến Vũ cơ hội thở dốc , một chọc đến đáy. Ở lúc Phùng Kiến Vũ còn chưa hồi thần lại, Vương Thanh cũng đã ôm thắt lưng cậu , liên tiếp tấn công đến
Cùng mới vừa rồi có quy luật luật động hoàn toàn khác nhau, Phùng Kiến Vũ cảm giác nội tạng của mình cũng sắp bị đỉnh ra ngòa ,tiểu huyệt bị Vương Thanh thao lộng tạo ra khoái cảm trải rộng toàn thân. Vương Thanh một lần so với một lần đi sâu vào, đến cuối cùng Phùng Kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh hận không thể đem đản đản cũng nhét vào tiểu huyệt của cậu . Phùng Kiến Vũ cảm thấy một trận khoái cảm ngập đầu tấn công tới, móng tay cũng cắm vào lưng Vương Thanh, "Không... quá nhanh... không muốn... a... muốn hỏng... a..."
Trán Vương Thanh cũng để lại mồ hôi, nhưng vẫn không có dừng lại, đem Phùng Kiến Vũ trở mình, để cho cậu quỳ bò trước mặt mình. Tách mông Phùng Kiến Vũ ra, liền dùng cự vật của mình tiến vào. Lần này sáp nhập này đạt tới độ sâu trước đó chưa từng có , cả phòng quanh quẩn tiếng thở dốc của hai người còn có "Ba ba ba " dâm đãng thanh âm. Phùng Kiến Vũ cảm giác dưới bụng căng thẳng, kêu lớn một tiếng, không có dấu hiệu nào bắn ra.
Đi đôi với Phùng Kiến Vũ bắn ra là tiểu huyệt cậu không ngừng co rút kẹp chặt lấy cự vật của Vương Thanh, để cho Vương Thanh nhất thời mất khống chế, đỡ thắt lưng Phùng Kiến Vũ , đem cái mông của cậu mở lớn hơn, điên cuồng rút ra, lại mạnh mẽ đỉnh vào, kéo lộ ra vách thịt đỏ hồng, lại bị nhét trở về. Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người cũng muốn ngất đi.
Kéo dài luật động Vương Thanh giữ vững chừng mười mấy phút, cuối cùng trước khi Phùng Kiến Vũ sắp mất đi ý thức, Vương Thanh ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ bắn ra. Thân thể Phùng Kiến Vũ bởi vì một cổ nóng bỏng chất lỏng bắn vào, lại run rẩy mấy cái. Cuối cùng vô lực, chỉ có thể mềm nhũn ở trong lòng Vương Thanh
Vương Thanh ở bên tai Phùng Kiến Vũ hôn, "Đại Vũ, thật sự đã nghĩ cứ như vậy đem em làm chết." Một câu nói đánh vào chỗ sân nhất trong lòng Phùng Kiến Vũ , chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này muốn cậu vì anh đi chết, cậu cũng nguyện ý lập tức đi ngay. Phùng Kiến Vũ ôm thật chặc cổ Vương Thanh , đem vùi đầu ở trong ngực Vương Thanh , thật lâu không muốn ngẩng đầu lên.
Nếu như chúng ta yêu nhau mà phải quay lưng lại với toàn thế giới, sẽ rơi vào kết cục bị cô lập hoàn toàn, thậm chí sẽ phải xuống địa ngục, chỉ cần có anh ở bên cạnh em , em đều nguyện ý. Bởi vì, Vương Thanh, em biết rất rõ anh yêu em nhiều đến nhường nào .
Phùng Kiến Vũ cọ một cái vào ngực Vương Thanh, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ít đi mấy phần mê mang, nhiều thêm mấy phần trong veo cùng kiên định."Vương Thanh, em yêu anh."
Vương Thanh hôn lên mắt Phùng Kiến Vũ , "Phùng Kiến Vũ, anh chỉ yêu em."
Ánh trăng chiếu trên người hai người , chứng kiến một mối tình đẹp, vĩnh bất phân li
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro