Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 55

Cô cứ liên tục ôm đầu rồi hít thở, nhưng cảm giác ngột ngạt cứ đánh tới. Mắt mơ hồ nhìn người đang ôm lấy mình, cơn chóng mặt ập đến. Cô ngất xỉu trong ngực anh.

Anh đang quạt cho cô thì thấy mắt cô nhắm nghiền, liền hốt hoảng vứt cuốn sách một bên rồi đặt cô nằm xuống. Bắt đầu cúi xuống hô hấp nhân tạo, là cấp cứu nếu như người đến quá trễ. Anh dựa vào kiến thức đã học, tiến hành sơ cứu cho cô. Nhưng thấy cô vẫn không tỉnh, anh lại phải làm lại động tác đó liên tục. Quả nhiên cô mở mắt ra, nhìn thấy môi mình bị cái gì đó đè lên thì lập tức ngồi bật dậy. Đường Nhật Hạo vui mừng, định nói gì đó thì "Bốp ". Anh chớp mắt đầy kinh ngạc, quay lại nhìn cô. Tốt bụng cứu người còn bị ăn tát là có thật !

"Anh nhìn cái gì, đồ biến thái. Lợi dụng người ta mất đi tri giác để thỏa mãn dục vọng của mình. Đúng là không để nhìn mặt mà bắt hình dong, anh là đồ xấu xa. Anh cướp mất nụ hôn đầu tiên của tôi rồi !"

Vũ Đồng chửi một tràng rồi ôm mặt khóc nức nở. Làm Đường Nhật Hạo một phen dở khóc dở cười

"Này cô, tôi là đang cứu sống cô đấy. Cô không được khỏe, ngất xỉu ôm chặt lấy tôi. Nên là con người, có trái tim thì giúp người hoạn nạn. Cô lại đánh tôi, đúng là làm ơn mắc oán ! "

Cô có điên mới tin lời anh nói. Rõ ràng anh hôn cô, còn sờ ngực cô. Lại dám nói cứu sống cô, giúp đỡ cô

Có mà cứu lấy thân dưới của anh ta thì có !

"Anh sờ ngực tôi, hôn tôi không phải biến thái thì là gì. Này, lý lẽ của anh ai tin chứ tôi chẳng tin đâu. Đừng tưởng có nhan sắc thì tôi bỏ qua. Tôi có bệnh nhan khống, không có nghĩa sẽ dễ dãi để người khác ăn đậu hũ của mình. Nếu tôi không tỉnh lại, có phải sẽ thất thân luôn rồi không ?"

Anh nghe xong, chỉ tay vào mặt cô. Anh thật sự bị cô làm cho tức chết mà !

"Cô...cô, ở đâu ra cái lý lẽ thế này. Cô nói ra không thấy buồn cười lắm sao. Đã soi gương chưa, nhìn lại xem cô có điểm nào hấp dẫn tôi hả. Một bộ dạng quê mùa, ngũ quan tầm thường. Vóc dáng thì miễn cưỡng cho qua đi. Nhưng mắt tôi không cận mà đi để ý một bà nội trợ như cô ! "

Anh nhìn cô từ trên xuống rồi bắt đầu đánh giá. Đầu thì đội mũ len màu nâu, tóc đen dài cột gọn hai bên vai, mái ngố dày như úp cái tô lên mà cắt vậy, hai bên pass ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Lại nói cặp kính to đùng che hết nửa khuôn mặt, không rõ mặt mũi. Anh mà để ý cô, trừ phi anh bị điên !

"Anh...anh đừng có biện minh. Tôi không đẹp thì đã sao, quê mùa thì đã sao. Ảnh hưởng đến cơm ba bữa của anh, đến tâm trạng của anh à. Ai nói không đẹp thì không bị lợi dụng. Rõ là anh thấy tôi ngốc nên làm tới còn gì. Này anh đừng có coi thường người khác. Người ta không xinh nhưng có tài năng bù đắp. Còn anh ấy, ngoài cái mặt tiền ra thì có gì. Nhìn như các cậu ấm ăn không ngồi rồi. Chả làm được tích sự gì ! "

Anh tức giận đến đầu muốn bốc khói, nói anh biến thái rồi còn nói anh cậu ấm chả được tích sự gì. Anh thật muốn giáo huấn cô một trận. Anh muốn chửi, nhưng tay nắm chặt kiềm chế ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong đầu

Anh nhìn cô, mỉm cười bình tĩnh

"Cô, làm ở bộ phận nào. Tại sao trước giờ tôi chưa nhìn thấy qua ?"

Cô bước lại gần rồi nhìn anh mỉm cười, má bánh mật hiện hai lúm đồng tiền xinh khiến anh ngẩn ngơ

"Không nói cho anh biết ! "

Anh nghe xong, nhìn cô cười ẩn ý. Giỏi lắm, còn dám thách thức anh. Tưởng không nói ra, anh sẽ không có cách nào tra ra à

Cô bé, cô gặp phải sói xám rồi. Sói xám này sẽ chơi với cô dài dài

Anh vừa nghĩ vừa cười, cảm thấy thật thú vị thì cô nhìn anh đầy khó hiểu

"Đúng là đồ thần kinh. Vừa biến thái vừa thần kinh ! "

Thì anh lập tức kéo cô vào một góc, rồi hai tay chặn lại. Cô bị áp vào tường thành thế bị động, nhất thời không biết làm gì. Chỉ biết tức giận nhìn anh

"Này, anh muốn làm gì. Đừng có làm bậy. Tôi mà thoát ra được, tôi báo cảnh sát đấy ! "

Anh mỉm cười, đưa tay vuốt tóc mái của cô. Cô cắn môi nhắm chặt mắt lại, thì giọng nói trầm lạnh của ai đó vang lên bên tai

"Thỏ con, đợi tôi ăn sạch cô rồi. Tôi sẽ thả cô đi báo cảnh sát nhé!"

Cô cảm thấy hơi thở của anh làm nóng một bên tai, tức giận mở mắt ra muốn tát anh thêm một cái bên má kia

"Anh...vô sỉ ! "

Thì bị anh bắt lấy cái tay đó, rồi chụp lấy hai tay cô áp lên tường. Rồi đưa mặt lại sát mặt cô, chỉ còn một chút nữa thì chạm môi luôn rồi. Cô hồi hộp hít sâu, rồi nín thở nhìn anh lợi dụng mình

"Lúc nãy cô tát cũng tát rồi, chửi cũng đủ rồi. Vậy giờ thì....bồi thường cho danh dự của tôi đi ! "

Cô nghe anh nói xong, anh cũng biết đến danh dự sao. Có danh dự thì đã không làm những chuyện thế này rồi...

"Anh mà cũng sợ mất mặt à. Anh ức hiếp một cô gái nhà lành là tôi đây. Thì danh dự của tôi, ai sẽ bồi thường ? "

Anh lắc lắc đầu rồi ôm lấy hai bên má cô, cúi xuống hôn lên môi ngọt ngào của cô. Làm cô chỉ biết trố mắt, quên luôn đẩy anh ra, quên luôn phải kháng cự anh. Từ hôn nhẹ, anh chuyển sang hôn vô cùng mạnh bạo. Đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, dây dưa không rời...

Không biết qua bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng người gọi vọng vào

"Xin lỗi, chúng tôi tới trễ vì giao thông trục trặc. Hai người bên trong ổn chứ ? "

----

Cả hai đang hôn nhau kịch liệt, hoàn toàn không đáp lại với bên ngoài. Làm đoàn người bên ngoài cứ tưởng cả hai ngất xỉu cả rồi. Liền dùng dụng cụ cậy vào cửa cho thang máy mở ra

Vũ Đồng không biết cô bị bệnh gì, cô như bị nghiện mà để mặc cho người phía trước càn quấy khoang miệng cô, hút hết ngọt ngào từ môi cô

"Đã mang danh biến thái rồi. Sói xám này đành ăn đến thỏ con không còn bộ xương vậy ! "

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cô biết anh không nói đùa. Anh...thật sự sẽ ăn cô tại đây !

Từ hôn môi, anh di chuyển tay xuống ngực cô nhẹ nhàng xoa nắn  làm cô bất giác bật lên tiếng rên rỉ yêu kiều. Anh mỉm cười, hôn xuống cổ rồi luồn tay vào trong nắn bóp bầu ngực sữa vừa vặn bàn tay mình

Vũ Đồng hai tay được giải thoát, không hề đẩy anh ra mà theo phản xạ choàng tay qua cổ anh rồi ôm lấy. Anh bắt đầu cảm thấy, cô gái này không tệ. Kéo áo len rộng thùng thình của cô xuống, xương quai xanh màu bánh mật đập vào mắt anh. Anh cúi xuống cắn lên nó để lại những dấu ấn đặc sắc. Rồi kéo tiếp ao xuống thấp, lộ ra nội y ôm trọn hai bầu ngực sữa tuyệt đẹp. Nút nội y cài ở phía trước, nên thuận tiện cho anh "làm việc ". Nhẹ nhàng cởi ra, hai bầu ngực trần trụi đập vào mắt anh. Vũ Đồng xấu hổ, lấy tay che lại hai bên ngực mình. Trong lòng thầm cảm thấy làn da giả tạo này không hề bị lộ chính là chuyện tốt. Nhưng cô không mong thân thể mình bị người khác nhìn thấy. Xấu hổ lắm, dù đã làm mẹ người ta. Vẫn vô cùng xấu hổ khi trần trụi truớc người khác giới

Anh mỉm cười, lấy hai tay cô ra rồi bắt đầu hành hai đỉnh hồng tươi đến mức cô không chịu được cắn môi

Sau đó anh luồn tay xuống vùng đất bí ẩn bên dưới, phát hiện đã ướt đẫm thì nhếch môi. Phụ nữ, thân thể là thành thật nhất !

Thì thang máy nảy nảy lên, làm cả hai bị giật mình nhìn lên trên. Lúc này anh và cô nhanh chóng tách nhau ra. Cô đỏ mặt cài nội y rồi kéo áo lên trở lại. Nhìn vào tường thang máy. Vuốt vuốt chỉnh sửa quần áo đầu tóc của mình xong thì cửa thang máy mở ra. Tín hiệu thang máy cũng hoạt động lại bình thường

"May quá, hai người họ đều không sao ! "

Nhưng khi đám người nhìn vào, thì phát hiện bầu không khí ái muội không chịu nổi. Cô gái đứng một góc đỏ mặt. Người đàn ông thì nghiêm túc lạ thường. Lẽ nào một cặp đôi nên duyên nhờ thang máy sao ?

Anh đưa mắt nhìn cô rồi quay lại nhìn họ ho khan. Trong đám người đó, có người mau chóng nhận ra anh. Định bước lên chào thì bị anh bắn mắt lạnh lẽo làm người đó không dám manh động

Cô đứng đó, rồi đeo túi xách rời khỏi. Anh cũng đi theo cô ra ngoài, trên tay cầm theo cuốn sách. Là cuốn sách lúc nãy anh lấy ra quạt cho cô. Suýt nữa thì cô quên mất phải mang về rồi

"Này, khoan đi đã ! "

Cô đang đi thì bước chân ngừng lại, mắt đẹp sau cái kính ngước lên nhìn anh

Anh mỉm cười, cầm cuốn sách đưa cho cô

"Cô quên cái này ! "

Cô đỏ mặt, tim đập mãnh liệt gật đầu nhận lấy

"Cảm ơn anh. Vậy tôi về nhé ! "

Anh gật đầu rồi nhìn cô rời đi, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc không tên trong lòng

Anh chợt nhận ra, anh quên hỏi tên cô mất rồi. Định đuổi theo lần nữa thì một người đột nhiên ở sau lưng la to

"Chào Boss. Hôm nay Boss về trễ vậy ! "

Làm anh giật bắn người, quay mặt lại nhìn người nào cả gan chọc mình thì phát hiện ra là cái người muốn chào mình trong thang máy lúc nãy. Cũng là cái người ngốc nghếch đắc tội anh vô số lần. Tiểu Cương !

Anh quay phắt bước đi một nước, để mặc Tiểu Cương vừa đuổi theo vừa la to....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro