Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 28

Cô chớp chớp mắt đẹp, gật đầu mỉm cười đường cong thật đẹp

"Vậy em lên thu dọn hành lý đây, sáng mai sẽ rời khỏi"

Anh nhìn cô xoay lưng bước đi, đột nhiên anh có xúc động muốn ôm chặt lấy cô, giữ cô lại. Nhưng ý nghĩ đó mau chóng bị xóa bỏ, anh tự có sắp xếp của mình!

Cô bước lên bậc thang một cách nặng nề, thì nghe có tiếng chuông điện thoại. Nghe giọng nói trầm ấm của anh với đầu dây bên kia. Không cần đoán cô cũng biết, là Anna gọi đến

Cô nhắm chặt mắt lại, một mạch đi nhanh lên tầng hai không hề quay đầu. Vì quay đầu, cô sẽ lại nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của anh. Nó giống hệt như lúc ôm lấy Anna ở trường đại học, sẽ làm trái tim cô càng thêm đau, càng thêm khổ sở

Cô mở cửa phòng ngủ rồi đóng lại, cả người xụi lơ xuống đất, nước mắt giờ phút này thấm đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô ôm lấy hai đầu gối mình, khóc thút thít. Cô không dám khóc to, cô chỉ che miệng mà khóc thật nhỏ. Vụng trộm khóc, vụng trộm đau. Trái tim như bị xé rách, đặt tay lên đó. Cảm nhận cái buốt lạnh toàn thân, cái đau đớn đến tê dại như hàng nghìn mũi dao đâm vào. Tim cô muốn nói với cô, nó đang bị tổn thương rất nặng. Nó cần một người xuất hiện chở che....

Nó nhắc nhở cô, yêu một người không nên yêu, chính là cảm giác tuyệt vọng thế này đó

Tất cả là do cô quá ảo tưởng, ảo tưởng sẽ được anh hồi đáp. Ảo tưởng trở thành người mà anh yêu, ảo tưởng mình là một phần trong cuộc sống của anh. Hôm nay, anh cũng cho cô biết. Cô chẳng là cái gì trong cuộc đời anh cả, anh sẵn sàng phá hủy ảo tưởng của cô!

Cô khóc đến mệt lả người, rồi đi đến tủ quần áo, nhẹ nhàng mở ra. Chỉ có 10 bộ được treo trên đó, cô trầm mặc vứt hết lên giường. Toàn bộ quần áo của cô, những gì của cô. Cô sẽ mang đi hết, không để lại bất kỳ thứ gì ở đây. Như thế,  anh sẽ không phải dọn dẹp nữa!

Đồ dùng của cô không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong. Nhìn căn phòng trống rỗng và va li, balo bên giường. Cảm giác như sắp đi du lịch vậy. Nhưng không phải thế, mà là rời khỏi nơi từng vui vẻ, từng hạnh phúc và cũng là nơi đau thương nhất

Cô nằm xuống giường, lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được, nghĩ đến ngày tháng ở cùng anh. Ly sữa anh pha là thứ cô nhớ nhất. Cô ngồi dậy, cô muốn uống sữa. Ly sữa cuối cùng ở nhà anh!

Cô đi xuống lầu, nhìn thấy ánh sáng trong phòng khách. Anh vẫn không có thói quen tắt đèn rồi, dù cho cô đã nhắc nhở. Cô cười nhạt, đi vào bếp rót nước uống. Nhìn trên khay gỗ có hộp sữa bò thì lấy xuống, bụng nghĩ sẽ pha một ly uống. Lấy ly, cắt hộp sữa ra muốn đổ bột vào thì mùi sữa xông vào mũi. Nếu đối với người khác là thơm thì đối với cô là cực hình

Cô vội che miệng vào nhà vệ sinh nôn khan, nghĩ đến sữa thì cảm giác buồn nôn lại trào ra rất khó chịu. Cô vật lộn trong nhà vệ sinh súc miệng một lúc mới cảm thấy dễ chịu. Có lẽ ông trời cũng không muốn cô uống sữa rồi!

----

Đóng hộp sữa lại như cũ, để lại khay gỗ rồi rời khỏi nhà bếp, tắt đèn đi lên lầu. Thì thấy anh đứng trước cửa phòng mình chờ gì đó

Cô chớp chớp mắt, bước lại gần

"Thầy tìm em à ?"

Anh ngước mắt lên, nhìn thấy cô thì mỉm cười

"Tôi tưởng em ở trong phòng, nào ngờ em ở ngoài"

Anh chợt nhớ có thứ muốn đưa cho cô nên muốn đến phòng đưa. Chỉ là anh sợ cô đã ngủ, nên bối rối đứng đây suy nghĩ có nên gõ cửa hay không. Ai ngờ cô không có trong phòng, bị cô phát hiện rồi. Mặt anh đỏ lên, có chút xấu hổ

Cô nhìn anh giấu hai tay sau lưng,  trong lòng đầy thắc mắc

"Thầy tìm em có việc gì à ? "

Anh gật đầu rồi chìa ra cái hộp nhỏ xinh xắn

"Tặng cho em, đây là quà chúc mừng em đậu tốt nghiệp với thành tích cao! "

Cô nhìn anh, lại nhìn cái hộp trong tay anh thì trái tim đập mãnh liệt. Cô nhận lấy, mở ra xem

Là một chiếc lắc tay vô cùng tinh xảo, có những que kẹo, bánh ngọt và hoa hồng đan xen. Là lắc tay Pandora cực đắt tiền

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, lắc đầu đóng lại

"Cái này đắt quá, em không dám nhận. Thầy giữ lại đi! "

Nhưng anh không muốn, dúi vào tay cô

"Tôi mua nó cho em, hàng đã tặng. Làm sao muốn trả là trả. Em phải nhận! "

Cô cắn môi, đang không biết làm thế nào thì anh lấy chiếc lắc ra vứt luôn cái hộp xuống đất. Không nói không rằng, cầm tay cô tỉ mỉ đeo lên. Làm cô bị bất ngờ, tim đập như trống

"Em tự làm được mà! "

Anh bá đạo vô cùng, nhất quyết đeo cho cô. Sau khi đeo xong thì mỉm cười rất tươi

"Đã đeo rồi thì nhất định không được tháo ra đấy! "

Cô nhìn tay trắng tuyết xuất hiện thêm chiếc vòng, đưa lên gần mắt xem. Nhìn thấy ký tự đặc biệt được khắc lên đó thì chớp chớp mắt

"Thầy, khắc cả tên em lên vòng sao ? "

Anh gật gật đầu, cúi xuống nhặt cái hộp lên đưa cho cô

"Phải, cho nên nếu em không lấy thì tôi chỉ có cách vứt thôi! "

Cô tròn mắt nhìn anh, anh có thể hoang phí đến mức độ đó sao. Cái vòng này ít nhất cũng 10000 đô đó, anh lại đi vứt....

"Vậy còn Anna thì sao ? "

Đường Nhật Hạo nghe xong, cảm thấy cô rất lạ lùng. Đang yên đang lành cứ nhắc đến Anna, nên giọng anh trầm hẳn

"Tôi tặng rồi, Anna vốn không thích trang sức hay hoa. Cô ấy chỉ thích đi du lịch. Tôi đã đặt vé, ngày mai khi em rời đi sẽ cùng Anna bay sang Nhật Bản! "

Cô nghe xong, gật gật đầu nhìn chiếc vòng trong tay. Lúc nãy đang vui bây giờ cô cảm thấy tuột dốc cả cảm xúc. Khi không nhắc đến Anna làm gì chứ ?

"Vậy chúc hai người đi bình an nhé! "

Cô nhận lấy cái hộp, đi đến cửa phòng mở ra, quay sang nhìn anh cười. Nụ cười thật đẹp trước khi rời xa anh

"Thầy Đường, cũng đã trễ rồi. Thầy ngủ ngon nhé! "

Anh nhìn theo, gật gật đầu

"Em cũng ngủ ngon! "

----

Sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm xuống phòng khách. Nghĩ chắc cô đã rời đi rồi nên có chút hụt hẫng

Nào ngờ vừa xuống, trong bếp có mùi thức ăn thơm phức khiến anh bị quyến rũ đi vào. Nhìn cạnh sofa là hành lý của cô, thế nghĩa là cô vẫn chưa đi sao ?

Anh đi vào bếp, nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn đeo tạp dề đang khuấy cái gì đó. Bụng nghĩ đến hình ảnh chồng đi làm về vợ xuống bếp, một khung cảnh ấm áp mà hạnh phúc

Cô nghe có tiếng động, quay đầu lại xem thì thấy anh. Cô mỉm cười,  như người vợ đảm hầu hạ cho chồng

"Thầy ngồi xuống đi, sắp xong rồi!"

Anh gật đầu ngồi xuống, nhìn cô tháo tạp dề, rồi bưng nồi cháo xuống bàn gỗ. Vì cô cúi xuống, khe ngực sâu hun hút lộ ra rõ ràng. Làm mặt anh có chút không tự nhiên ho khan

"Em vẫn chưa đi sao ? "

Mẫn Khiết nghe anh nói thế, vừa múc chén cháo cho anh vừa nói giọng có chút buồn

"Em nấu xong bữa sáng cho anh rồi sẽ đi! "

Sáng sớm cô đã muốn rời đi rồi, nhưng hôm nay lại quyết định nấu một bữa sáng cuối cùng cho anh rồi mới đi. Có thể vì món quà anh tặng từ đêm qua

Đêm qua, cô ngủ được 2 tiếng rồi thức đến sáng dọn dẹp phòng ngủ lần cuối cùng. Sáng sớm cô cũng đã lau nhà, dọn dẹp hết thật sạch sẽ rồi mới nấu bữa sáng cho anh. Vì là lần cuối cùng nên cô hoàn thành rất tỉ mỉ

Anh nghe xong, nhìn cô rời khỏi phòng bếp thì kéo tay cô lại

"Ở lại ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi! "

Cô bị bất ngờ, nghe anh nói thế thì gật đầu cười rất tươi

"Vâng! "

Cô ngồi xuống, nhìn anh chủ động múc cháo cho mình, nhìn anh đưa cái bánh quẫy mà lòng vô cùng ngọt ngào

Đây là lần cuối cùng ở cạnh anh, cùng anh ăn. Cô sẽ không chối từ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro