Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô là ai?

#em gọi tên bất tận là gì ?
♤Chap 3♤
Anh đột nhiên ôm lấy đầu , cơn đau dữ dội ập đến trong phút chốc , Lăng Thành liền dùng tay ấn anh xuống giường bệnh

- Mọi người xin ra khỏi phòng bệnh

Lăng Thành nói với giọng điềm tĩnh rồi xoay lại kiểm tra cho anh , ba người kia cùng cô không nỡ ra ngoài nhưng để đảm bảo tốt nhất cho anh nên đành phải đi ra , " bốp" chân sau vừa bước ra khỏi phòng thì cô đã bị người phụ nữ kia cho một bạt tai . Cô ngẩn người , cô đã làm gì sai chứ

- Rốt cuộc cô là ai ??

Bà ta quát vào mặt cô lại cứ nhìn chằm chằm cô , bà ta kinh ngạc hốt hoảng nói

- Sao lại là cô , Nguyệt , cô chưa chết sao, không , không thể nào , cô không phải ả ta

Bà quan sát quần áo trên người cô , nghèo nàn , bê tha , chắc chắn không phải người con gái đã chết 2 năm trước , cô chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác , Lệ Nguyệt là đứa nào mà mang xui xẻo đến cho cô nhiều thế

- Bác gái , bác có gì đó hiểu lầm rồi , cháu cháu chưa từng gặp bác , cháu ở dưới quê lên

- sao có thể giống đến vậy , cái thứ nhà cô đừng ám ta , ta không có làm gì hết , đừng ám ta .....

Bà ta như phát điên cứ lặp đi lặp lại câu nói đó , hai người kia mỗi người phải đỡ một bên kéo bà ấy đi , còn cô ả tiẻu thứ nãy giờ cứ lườm nguýt cô không thôi ném cho cô 1 câu

- Tránh xa Thiên ca ra , dù cô là Nguyệt hay là ai đi chăng nữa thì Thiên là của tôi ...

Ơ hơ , cái nhà này bị gì ấy nhở , cô cười khẩy , thở dài ngán ngẩm , ngày đầu tiên lên thành phố mà đen đủi thế này thì những tháng ngày sau phải sống sao . Cô định xoay người rời đi thì Lăng Thành mở cửa ra ngoài nói

- Cậu ấy muốn gặp cô , Nguyệt ....

Trời ơi , cô muốn gào lên cho tất cả mọi người biết cô không phải là Nguyệt , ức chế ghê gớm nhưng cố kìm nén lại mà gật đầu cười mỉm rồi bước vào phòng bệnh , anh nằm trên giường , đôi mắt nhắm hờ , nghe tiếng bước chân chán chường mở mắt nhưng khi nhìn ra là cô thì ngồi luôn dậy

- Nguyệt , là cậu thật sao

- Cậu gì đó à , cậu hiểu lầm rồi , tên tôi là Thúy Nhiên , còn Nguyệt là ai tôi không biết

- Cậu lại đang đùa tôi sao , không thể nào

- tôi nói thật đấy , trước giờ tôi chứ hề lên thành phố làm sao gặp cậu được

Anh nhìn cô nghi hoặc , cô gái này cái gì cũng giống Lệ Nguyệt từ đầu đến chân , giọng nói cũng giống nhưng nghe xa lạ quá , chắc anh nhầm rồi

- Cô là ai ?

- Há , anh bị gì không đấy

Cô đưa tay đặt lên trán anh , anh liền lấy tay mình hất ra

- Tôi xin lỗi , là tôi nhận lầm , cô có thể về đi

Cô vui mừng khôn xiết khi đã có người hiểu thấu nỗi niềm của cô , nhưng lại có một cảm giác áy náy

- cậu đã cứu tôi một mạng tôi biết trả ơn cậu thế nào đây , nhà tôi thì không có .....

- Không cần

- như vậy tôi rất áy náy

- phiền phức , đã bảo không cần rồi , đồ cứng đầu

- nhưng mà cậu vì tôi ra nông nỗi này ...

Anh cười tà một cái , nắm tay cô kéo mạnh làm cả người cô ngã nhào trên giường

- nếu đã muốn trả ơn như thế thì cô lấy thân ra trả đi

Cô thẹn đỏ cả mặt đứng vội dậy , bấu tay anh 1 cái rõ đau rồi dxi thẳng ra cửa phòng

- đồ biến thái , ngày mai tôi đến thăm cậu

Cô tức tối bỏ đi , để lại phía sau một ánh  nhìn sâu thăm thẳm dõi theo hình bóng cô, đau đến nhói lòng
" Nguyệt , tại sao lại bỏ tôi đi, tại sao không về , tôi đã chờ 2 năm rồi  ?"
------ còn tiếp--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro