Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Đỏ Trắng Va Chạm

Đầu óc của Kỳ Vô Uyên càng ngày càng choáng váng.

Sau khi bị sốt, tốc độ phản ứng của cậu giảm đi không phải một phần nhỏ, toàn thân đau nhức khắp nơi, trên làn da đã truyền tới một nhiệt độ không bình thường.

Kỳ Vô Uyên liếm đôi môi khô khốc của mình, sau khi tân lang xuất hiện trong phòng, căn phòng lạnh đi đáng kể khiến cậu cảm thấy thoải mái đến lạ.

Kỳ Vô Uyên muốn máu của người đàn ông.

Cậu biết người đàn ông đó sẽ cho nó.

Nam nhân không cần chút máu này trên xác của mình, nhưng Kỳ Vô Uyên lại rất cần nó.

Cậu mắc phải một căn bệnh lạ.

Bệnh của Kỳ Vô Uyên dù có được dưỡng cỡ nào cũng không thể tốt lên, nhưng mà chỉ cần có đủ âm khí để nuôi dưỡng thì có thể tạm thời ngăn cản bệnh tái phát.

Đồ vật của người sống không quá có tác dụng với cậu, nhưng thứ mà người chết cần thì lại rất có tác dụng đối với cậu.

Trong máu của người này ẩn chứa âm khí nồng đậm, là vật chứa dự trữ tốt nhất.

Bây giờ cái này rất thích hợp với Kỳ Vô Uyên.

Boss thoạt nhìn rất lợi hại thì sao chứ? Kỳ Vô Uyên biết người đàn ông này chắc chắn sẽ đồng ý với cậu.

Mọi người đều cần phải tuân thủ các quy tắc.

[ cười chết, tân nhân này thật sự cho rằng Boss sẽ đồng ý à? ]

[ Thế mà lại dám hỏi xin máu của Boss. ]

[ Những bình luận trước đó khen streamer này đâu hết rồi? Xem coi bây giờ mấy người còn khen được không. ]

[ Ngu chết mất thôi. ]

Sau khi khán giả nhìn thấy ​​sự đối đầu của Kỳ Vô Uyên với Boss, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, sau đó các bình luận chê bai liên tiếp xuất hiện.

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là Boss thế mà lại đồng ý.

Khi vào phó bản thì ai mà dám hỏi xin Boss thứ gì chứ.

Còn là loại đồ vật như tâm đầu huyết.

[ Không, không phải chớ? ]

[ Thật kỳ lạ, tại sao Boss lại đồng ý! ]

[ Cầu giải đáp, rốt cuộc là tôi bỏ lỡ đoạn nào rồi mà tự nhiên dù có xem như thế nào cũng không hiểu. ]

[ Phòng livestream có đại lão nào có thể phân tích một chút được không? Cầu giải đáp +1. ]

Nguyễn Lợi thay đổi tư thế ngồi, không để ý đến những bình luận đó trong phòng livestream của Kỳ Vô Uyên, quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Tiểu: "Đã nhìn ra chưa?"

Nhìn thấy anh trai muốn kiểm tra bản thân, Nguyễn Tiểu Tiểu bĩu môi, bất giác nâng eo lên: " Đương nhiên là đã nhìn ra!"

Người ngoài đều nói huynh đệ Nguyễn thị khi vượt phó bản thì em gái phụ trách lên kế hoạch, còn anh trai phụ trách vũ lực.

Nhưng thực ra Nguyễn Tiểu Tiểu biết rất rõ anh trai cô thông minh hơn cô rất nhiều.

Nguyễn Lợi làm như vậy, thứ nhất là cố ý rèn luyện năng lực của Nguyễn Tiểu Tiểu, thứ hai là cố ý che giấu thực lực của mình trước mặt những người chơi khác.

Mặc dù những thông tin mà Nguyễn Lợi nắm được cho đến nay không chỉ ra rằng có phó bản đối kháng giữa các người chơi, nhưng anh luôn cảm thấy rằng những phó bản như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện.

Cứ coi như là anh đang cố gắng cải thiện tỷ lệ sống sót của anh và em gái cho nên giấu thêm một vài át chủ bài cũng không có hại gì.

Đối mặt với sự đánh giá tạm thời của anh trai mình, Nguyễn Tiểu Tiểu nói: "Streamer này đã tìm được tin tức về thân phận của cậu ấy trước khi tham gia cùng các người chơi khác.

Nguyễn Tiểu Tiểu kể lại tất cả những chi tiết mà cô phát hiện được trong một lần.

Lời gợi ý trong phó bản rất mơ hồ, điều thực sự khiến Kỳ Vô Uyên xác nhận thái độ của tân nương chính là hai câu thơ hát bên tai khi mới ngồi lên kiệu.

Nguyễn Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói: "Hai câu thơ đó là từ "Phương Đông Chi Nhật" trong "Kinh Thi", giáo viên ngữ văn của chúng ta vừa nhắc đến trong giờ học mấy ngày trước."

"Phương Đông Chi Nhật" là một bài thơ tình kể về nữ theo đuổi nam được viết dưới góc nhìn của người nam.

Sự theo đuổi của thê tử đối với anh nhiệt liệt tựa như mặt trời mọc.

"Tân nhân này chắc là đã nhận ra rồi nhỉ?"

Nguyễn Tiểu Tiểu có chút không chắc chắn nói: "Cậu ấy liệu có nghĩ ra được thái độ thuận theo của tân nương đối với hôn lễ vớ vẩn này rất có thể là giả vờ không?"

Nguyễn Lợi gật đầu.

Tân nương từ khi mới bắt đầu phó bản thì mọi hành động đều là những lựa chọn phải được thực hiện theo quy củ của thôn, tân nương không có lựa chọn nào cả.

Thôn dân không cho tân nương cơ hội từ chối, cho rằng tân nương cũng mong chờ đám cưới.

Kiểu tự cho mình là đúng này ngày càng trở nên quá đáng, cuối cùng biến thành tân nương tân lang lưỡng tình tương duyệt, thậm chí tân nương còn là người theo đuổi tân lang trước.

Có thể thấy điều này qua thái độ háo hức và kỳ quái của Trần tẩu.

Kết hợp với hai dòng thơ đó, Kỳ Vô Uyên nghĩ ra được chuyện này cũng không phải không thể.

Nguyễn Lợi cười, sờ sờ đầu của Nguyễn Tiểu Tiểu: "Cậu ấy nghĩ ra rồi."

Nguyễn Lợi biết Kỳ Vô Uyên cũng là một người thông minh.

Sự lẫn lộn logic đơn giản này trong phó bản không có tác dụng với những người như họ.

Nguyễn Lợi lại bổ sung thêm: "Không chỉ có vậy."

"Cậu ấy cũng thấy rằng phó bản này là một phó bản chú trọng đến các quy tắc."

Ngay cả Boss cũng không thể vượt qua quy tắc để giết Kỳ Vô Uyên nếu cậu không làm gì sai trái.

Nếu sẽ không bị giết, vậy thì gan lớn thêm một chút, tiến thêm một bước để tìm kiếm sự hợp tác với BOSS cũng không phải là vấn đề lớn.

Nguyễn Lợi rất thích những người chơi có tính cách như Kỳ Vô Uyên.

Anh nhắm đôi mắt lại, ngay lập tức nảy ra một ý tưởng trong lòng.

Sau khi người đàn ông đồng ý yêu cầu của Kỳ Vô Uyên, hắn biến mất khỏi phòng trong vài phút.

Kỳ Vô Nguyên nhân lúc người đàn ông này vắng mặt, nhìn quanh phòng, từ tấm bảng đặt cạnh giường tìm ra tên của người đàn ông đó là Trần Diệp.

Trần Diệp nhanh chóng trở về phòng, hắn không kiên nhẫn ném một bình sứ nhỏ cho Tề Vô Nguyên: "Đừng có giở trò."

"Cậu chỉ có thời gian bảy ngày."

Hiếm khi Trần Diệp có thể nói nhiều lời như vậy với Kỳ Vô Uyên.

"Tôi sẽ giết cậu nếu bảy ngày sau tôi không thấy cậu hành động."

Kỳ Vô Uyên mở bình sứ nhỏ ra xem, cảm nhận được âm khí trong bình, cậu mỉm cười nói với Trần Diệp: "Tất nhiên không thành vấn đề."

Lúc này sắc mặt của cậu tái nhợt đến đáng sợ, cậu ở cùng Trần Diệp thì tựa hồ không phân biệt được ai mới là quỷ.

Bảy ngày là đủ.

Trần Diệp biến mất sau khi nghe câu trả lời của Kỳ Vô Uyên.

Cơ thể căng cứng của cậu ngay lập tức mất đi sức lực, cậu uể oải dựa vào ghế.

Cậu lấy những giọt máu từ trong bình sứ ra, cẩn thận tích chúng lên ngón trỏ của bàn tay phải, sau đó xắn tay áo bàn tay trái lên một mạch vẽ ra một cái thần chú phức tạp bằng máu của Trần Diệp.

Âm khí dồi dào ẩn trong máu xâm chiếm cơ thể của Kỳ Vô Uyên, nếu một người bình thường mà dính phải loại công kích này đã sớm chịu không nổi mà ném hồn ném phách.

Thay vào đó, sắc mặt của Kỳ Vô Uyên dịu lại, cậu trông bình thường hơn trước rất nhiều, ổn định trạng thái trong cơ thể.

Kỳ Vô Uyên thở ra, cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Bệnh của cậu không khỏi ngay sau khi âm khí xâm nhập vào cơ thể mà cậu còn phải trải qua một đợt cảm giác khó chịu kịch liệt khi âm khí xâm nhập vào cơ thể.

Nhưng tất cả đều đáng giá.

Trần Diệp đứng ở nơi Kỳ Vô Uyên không thể nhìn thấy anh, yên lặng nhìn cậu.

Người đàn ông giơ tay sờ ngực, mãi đến khi Kỳ Vô Uyên ngủ say trong phòng thì mới quay người rời đi.

Kỳ Vô Uyên không sợ gì hết, ngủ luôn ở trong phó bản.

Bên kia, năm người chơi cũng không bị thôn dân bỏ rơi quá lâu.

Sau khi tân nương rời đi, Trần tẩu đến tìm họ.

Lúc này Văn Dao đã trở về sau khi quan sát xong, Trần tẩu dẫn bọn họ vào phòng chính.

"Mấy người dù ở trong thành phố thì vẫn có quan hệ tốt với tân lang và luôn liên lạc với nhau, rất vừa vặn, mấy người tới gác đêm đi."

Trần tẩu dụi dụi mắt, cố kìm lại vài giọt nước mắt.

"Mấy người là thân thích duy nhất của tân lang được gác đêm, chúng tôi đều không được."

Trong sân vốn náo nhiệt, tất cả thôn dân đều đồng thời dừng động tác, nhìn năm người chơi, bầu không khí trong nháy mắt trở nên áp lực.

Triệu Cẩm Minh bị nhìn đến nỗi toát mồ hôi lạnh trên lưng.

Ở trong cảnh tượng này, Lý Quyền quả quyết nói với bà Trần: "Được rồi, để chúng tôi gác đêm."

Sau khi Lý Quyền đồng ý, những người khác trong viện trở lại bình thường, không thèm nhìn nữa, sau đó chia đôi chia ba đi ra khỏi sân, rời khỏi Trần Gia.

Trần tẩu là người cuối cùng rời đi, bà liên tục nhắc nhở họ rằng họ phải ở lại đến mười hai giờ trưa.

Các người chơi đều được chỉ dẫn nơi lấy thức ăn và nơi ở bên cạnh cạnh phòng chính.

Sau khi Trần tẩu rời đi, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

May mắn là Nhị Oa Tử đã kể cho họ rất nhiều về phong tục tổ chức hôn lễ và tang lễ của thôn trên đường đến đây.

Năm người chơi phải thay phiên nhau vào phòng chính để gác đêm một mình, chỉ có một người được ở trong phòng, kể cả khi đổi ca, một người phải vượt qua ngưỡng cửa cao đi ra, còn người kia phải bước vào phòng chính.

Người chơi được yêu cầu gác từ hai giờ đêm đến mười hai giờ trưa, vừa vặn mười tiếng, tức là mỗi người chơi cần gác trong hai giờ.

Văn Dao và Lý Quyền bàn bạc, nhanh chóng sắp xếp thời gian gác đêm cho năm người chơi.

Lý Quyền là người có năng lực nhất, liền nói với Văn Dao rằng hắn sẽ gác hai tiếng đầu.

Những người chơi lâu năm đều có kinh nghiệm và biết rằng trong hầu hết các phó bản thì vào lúc nửa đêm âm khí sẽ nặng nhất, hai giờ đêm là thời điểm nửa đêm sắp kết thúc, không ai có thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra.

Lý Quyền trực tiếp chọn thời gian từ hai đến bốn giờ.

Khi hắn nói lời này, ba tân nhân đều cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ban đầu, ấn tượng của họ về Lý Quyền không được tốt lắm vì vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn trên xe, nhưng cách hành động của Lý Quyền bây giờ đã thay đổi ấn tượng của những người mới, Vương Tuyết trong mắt tràn đầy cảm kích.

Triệu Cẩm Minh thậm chí còn nói thẳng: "Quyền ca, đã làm phiền anh rồi!"

"Cảm ơn anh."

Lý Quyền xua tay: "Đừng dong dài nữa, thời gian còn lại ba người mới các cậu tự mình thảo luận đi."

Ban ngày không nguy hiểm bằng buổi tối, Văn Dao cũng chủ động lựa chọn thời gian gác từ bốn đến sáu giờ.

Trong ba khoảng thời gian còn lại, hai người hướng dẫn giao cho ba tân nhân lựa chọn.

Văn Dao xoa xoa trán nói: "Còn lại khoảng thời gian gần như giống nhau, ngươi muốn thế nào đều có thể quyết định."

Lúc này, người tân nhân thứ ba chưa nói nhiều liền chọn thời gian canh gác từ mười đến mười hai giờ sáng.

Triệu Cẩm Minh và Vương Tuyết đều không có bất kỳ phản đối nào, Triệu Cẩm Minh chủ động chọn thời gian canh gác từ 6 đến 8 giờ để Vương Tuyết ngủ nhiều nhất có thể.

Lý Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tính toán nhỏ của anh ấy khá tốt.

Lý Minh là một sinh viên đại học, cậu ấy thường đọc nhiều loại tiểu thuyết trên mạng và biết một số kiến ​​thức về huyền học.

Cậu biết mười hai giờ trưa là người xưa gọi là chính ngọ, vào thời điểm này trong ngày là lúc dương khí thịnh nhất.

Bất kể có loại quỷ quái nào, chúng chắc chắn là không thích xuất hiện trong thời gian dương khí nặng đâu.

Đây chắc chắn là thời gian canh gác an toàn nhất.

Hên là hắn đã phản ứng nhanh và nhanh chóng nắm bắt cơ hội để canh gác trong thời gian này.

Văn Dao nhìn thấy bộ dáng thoải mái mỉm cười của Lý Minh, không nói gì mà nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Canh gác lúc chính ngọ.

Có thực sự an toàn không?

Sau khi năm người thu xếp xong, trước tiên họ đi xem nơi nghỉ ngơi ở bên sân.

Có hai phòng để người chơi ngủ, ba người nam ở một phòng và hai cô gái ở phòng kia.

Sau khi xem nơi ở, Lý Quyền liền đi vào phòng chính để canh gác.

Những người khác cũng đi nghỉ ngơi trước.

ngày hôm sau.

Kỳ Vô Uyên ngủ một giấc ngon lành, nhờ âm khí nuôi dưỡng, cơn sốt của cậu gần như đã khỏi trong một đêm.

Đã lâu rồi cậu không được yên bình nghỉ ngơi như vậy mà không có ai quấy rầy, cậu thực sự đã ngủ một mạch gần mười tiếng đồng hồ, sắp đến giữa trưa luôn.

Kỳ Vô Uyên thản nhiên duỗi người, không hề có chút hoảng sợ nào giống như người người chơi khác trong phó bản, bởi vì cậu đã được nghỉ ngơi đầy đủ nên tâm tình lúc này rất tốt.

Kỳ Vô Uyên tắm rửa trong chốc lát, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.

"Aaaa..."

"Người, người đâu mau tới đây, Lý Minh chết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro