Chương 5: Đỏ Trắng Va Chạm
Kỳ Vô Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cậu ngắt lời Trần tẩu, phản ứng ngoan ngoãn của các NPC xung quanh khiến cậu càng thêm tự tin.
Thẻ thân phận NPC không chỉ là ràng buộc đối với cậu mà còn là một đặc quyền khác với những người chơi khác.
Thế Giới Thứ Tư khá công bằng.
Kỳ Vô Uyên vuốt ve khung ảnh, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
Nguyễn Tiểu Tiểu ngừng làm bài tập, nhìn chằm chằm Kỳ Vô Uyên trên màn hình, có chút kích động nói: "woa, hình như cậu ấy nhận ra rồi."
Kỳ Vô Uyên đã khám phá ra quy tắc cơ bản của Thế Giới Thứ Tư - sự công bằng.
Sự công bằng ở Thế Giới Thứ Tư được thể hiện trên mọi mặt.
Khi người chơi rút thẻ thân phận trước khi bắt đầu phó bản, hệ thống sẽ không cung cấp quá nhiều thông tin về thẻ thân phận.
Những người chơi kỳ cựu đều biết sự khác biệt giữa thẻ thân phận bình thường và thẻ thân phận NPC.
Thẻ thân phận bình thường có độ tự do khá cao nên người chơi không cần lo lắng về việc nhiệm vụ sẽ thất bại do nhân vật bị ooc.
Thẻ thân phận NPC có rất nhiều hạn chế, nhưng người chơi có thể nhận được một số đặc quyền trong ngục tối mà không bị mất nhân vật.
Có một truyền thuyết nói, một người chơi đã từng bị nhầm là Boss vì người ấy quá hòa nhập vào thân phận NPC, sắm vai một cách rất tốt, đã trêu đùa với tất cả người chơi và các NPC thực sự trong phó bản đó.
Các thẻ thân phận khác nhau đều có ưu điểm và nhược điểm riêng, Thế Giới Thứ Tư sẽ không làm cho bất cứ người chơi nào lợi dụng những gì hệ thống cung cấp.
Nhưng Kỳ Vô Uyên lại không biết tin tức này.
Cậu thậm chí còn không nhận được một chút sự giúp đỡ nào từ người hướng dẫn.
Nhưng Kỳ Vô Uyên đã tự mình thăm dò rồi tìm ra được.
Nguyễn Tiểu Tiểu chắc chắn rằng Kỳ Vô Uyên đã biết sự đặc biệt của thẻ thân phận NPC.
Không phải tân nhân nào cũng có đủ can đảm sử dụng các phương pháp thăm dò để tìm ra những thông tin bị hệ thống cố tình che giấu.
Nguyễn Tiểu Tiểu vừa dứt lời, phía sau liền xuất hiện một đôi tay không khách khí ấn vào đầu cô: "Em đã làm xong bài tập chưa?"
Nguyễn Lời biết Nguyễn Hiểu Hiểu sẽ không thành thật học tập, nên đã lẻn vào phòng để giám sát em gái. Quả nhiên, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Tiểu đang câu cá, lập tức cảnh cáo: "Tắt màn hình đi, vừa nhìn đã biết em đang xem livestream, không được chơi nữa, nhanh đem bài tập về nhà làm xong."
Nguyễn Tiểu Tiểu tinh nghịch thè lưỡi, giải thích với Nguyễn Lợi: "Anh ơi, em không chơi đâu."
"Em vừa tìm được một tân nhân không tồi đâu, hay là anh xem cùng với em trước đi nha?"
Nguyễn Tiểu Tiểu ấn ấn vào màn hình, nhanh chóng mời Nguyễn Lợi.
"Anh, em hứa với anh, biểu hiện của tân nhân này chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng."
Khi cô nói những lời này, sự tò mò của Nguyễn Lợi dấy lên, anh ngồi xuống bên cạnh, chạm vào cổ tay anh, mở màn hình ánh sáng của chính mình ra.
"Hửm? Vậy để anh xem xem vị tân nhân mà em nhắc đến."
[Người chơi số 697 vào phòng livestream. 】
Kỳ Vô Uyên không để ý tới một phần nhắc nhở trong màn hình ánh sáng đã được thu nhỏ trên cổ tay trái của cậu.
Cậu đang nghĩ về âm thanh máy móc vừa xuất hiện trong đầu mình.
Hóa ra nhiệm vụ của phó bản bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Kỳ Vô Uyên ôm khung ảnh, trong mắt hiện lên một dòng suy nghĩ.
Trong số những lời nhắc nhở mà hệ thống đưa ra vào ngày đầu tiên, ít nhất có một từ rất rõ ràng - qua sông.
Đoàn rước dâu đã dừng lại bên bờ, bốn người khiêng kiệu cũng đã thuần thục đi lại để chuẩn bị thuyền qua sông.
Nhóm của họ rõ ràng là phải vượt qua sông.
Kỳ Vô Uyên siết chặt khung ảnh trong tay, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Khi lên thuyền chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Kỳ Vô Uyên không tiện để mở rèm ra quan sát bên ngoài.
Cậu nhắm mắt lại, duỗi tay trái ra và gõ ngón tay cái vào vài đốt ngón tay theo chiều kim đồng hồ. Khi mở mắt ra, trong mắt cậu hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trên bình luận cũng có người cũng chú ý tới động tĩnh của Kỳ Vô Uyên, nhưng vẫn không có ai biết cậu đang làm gì, đám người thảo luận về hành động này cũng dần dần bỏ qua.
Thuyền đã chuẩn bị xong, thuyền được người khiêng kiệu chuẩn bị tương đối đơn giản, tất cả đều làm bằng gỗ, thân tàu mảnh mai, không có gì để che chắn khoang thuyền.
Cấu tạo của chiếc thuyền nhỏ này, cỗ kiệu có thể đi lên, nhưng bên trong chắc hẳn cũng sẽ không có người nào ngồi được.
Trần tẩu đi đến kiệu, kéo rèm ra, nhỏ giọng nói với Kỳ Vô Uyên: "Đã đến lúc tân nương qua sông rồi."
Trong lời nói không hề có một chút xấu hổ nào khi đem một người đàn ông coi là nữ, mà thậm chí còn có vài phần sợ hãi.
Mặc dù thân phận của Kỳ Vô Uyên được xác định là tân nương nhưng cậu không ăn mặc quá nhiều.
Cậu còn không cần mặc váy.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi thêu rất đẹp, mái tóc đen ngắn ngoan ngoãn buông xõa bên tai.
Vẫn chưa hiểu rõ những phong tục kỳ lạ ở ngôi làng này nên Kỳ Vô Uyên Tề nghe theo lời Trần tẩu, cầm khung ảnh bước ra khỏi kiệu.
Những người chơi đang chờ đợi bên bờ sông cùng với đoàn rước dâu, họ chứng kiến hành động của NPC cũng như trong lòng cũng ít nhiều biết rõ điều gì có thể xảy ra tiếp theo.
Văn Dao nháy mắt với ba người mới, thấp giọng nói: "Lát nữa có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiện tại phó bản vừa mới bắt đầu cho nên còn khá an toàn. Các người chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, đừng nhìn lung tung cũng đừng tuỳ tiện nói chuyện, ở đây có tôi và Quyền ca nên sẽ không có chuyện gì đâu.
Đã đến lúc ngay cả những kẻ ngốc cũng đã hiểu ra rằng những thứ về "Thế giới thứ tư" trên màn hình ánh sáng của họ đều là sự thật.
Ba tân nhân tuy rằng sợ hãi hoàn cảnh hiện tại nhưng nghe được câu nói của Ôn Dao làm bọn họ cũng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Lý Quyền nhíu mày nhìn chiếc thuyền cách đó không xa.
Trong môi trường nhỏ như vậy, nếu lát nữa này xảy ra chuyện gì dưới nước, lúc tấn công thì hắn sẽ bị bó tay bó chân, không chiếm được chút ưu thế nào.
Ôn Dao thấy những tân nhân này tương đối nghe lời, liền nhắc nhở: "Đừng rơi xuống sông."
Cô không quên câu gợi ý "nhìn nhau".
Cô ấy nói thêm: "Đừng nhìn xung quanh, nếu không làm được thì hãy nhắm mắt lại."
Các tân nhân lúng túng gật đầu, Ôn Dao chú ý đến Trần tẩu đi về phía kiệu, mở rèm kiệu và nói vài câu.
Có vẻ như tân nương đang bước ra khỏi cỗ kiêuh.
Văn Dao vội vàng chọc chọc Lý Quyền, hai người cùng nhau nhìn cỗ kiệu.
Lần này là cơ hội tốt nhất để quan sát Boss một cách quang minh chính đại.
Nhìn thấy hành động của hai người dẫn đường cho nên ba người mới cũng nhìn về cỗ kiệu màu đỏ tươi.
Nhìn thấy hai ngón tay thon dài vén rèm lên, một thanh niên tóc đen mặc quần áo đỏ thò đầu ra.
Toàn thân thanh niên hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lộ ra chút lãnh đạm và vô cảm.
Thông qua bộ lễ phục rộng thùng thình, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người thon gầy của thiếu niên, thậm chí có chút yếu đuối, khi dơ tay nhấc chân đều mang theo một vẻ đẹp khí chất bệnh trạng kỳ dị.
Làn da trần của thiếu niên lộ ra tông màu trắng lạnh, hơi nhợt nhạt hơn so với người bình thường, mang theo sự mong manh và mềm mại đến mức không thể nuôi dưỡng ra được trong một gia đình nghèo khó.
Không biết từ khi nào trăng lại ló ra từ sau đám mây đen, xuyên qua ánh trăng, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, dưới sự phụ hoạ ánh trăng lại càng có cảm giác cao không thể nhờn.
Thiếu niên bước ra khỏi xe, trước khi các người chơi kịp cảm thán rằng: "Tân nương thực ra là đàn ông", thì họ đã bị bức ảnh trong tay cậu làm cho lóa mắt.
Chàng thiếu niên ôm khung ảnh trên tay, màu đen trắng trong khung ảnh làm cho rất bắt mắt.
Đó là một bức di ảnh.
Lý Quyền cảm nhận được khí tức tà ác trên khung ảnh, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn lại.
Mấy người mới tới cũng giật mình, người mới là nữ suýt chút nữa hét lên, may mắn thay, lần này cô đã khôn ngoan mà học được, nhanh chóng bịt miệng lại, không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả Văn Dao cũng hoảng sợ.
Boss của phó bản cấp thấp này nhìn có vẻ không dễ chọc.
Cô có thể nhìn thấy luồng khí chết chóc nồng đậm bao trùm Kỳ Vô Uyên.
Lúc này, sau khi khán giả trong phòng livestream của Lý Quyền và Văn Dao nhìn rõ mặt Boss cùng lúc bình luận cũng tăng lên nhanh chóng.
[ Ủa? Lúc trước Boss của Đỏ Trắng có ngoại hình thế này hả? ]
[ Có lẽ phó bản đã được điều chỉnh. ]
[ Chưa nói tới chuyện khác, Boss này nhìn rất đẹp nha! ]
[ Tui liếm khuôn mặt này trước cái đã. ]
Văn Dao vô thức nhíu mày, trong mắt hiện lên lo lắng.
Bốn người khiêng kiệu khỏe mạnh nhanh chóng nắm dây thừng cố định cả ba chiếc thuyền, ra hiệu cho những người phía sau lên thuyền.
Tổng cộng có ba chiếc thuyền, đoàn hát rong bên kia chiếm một chiếc.
Bốn người khiêng kiệu lên một chiếc thuyền, ngay lập tức không gian của chiếc thuyền bị chiếm hơn một nửa.
Trần tẩu dẫn Kỳ Vô Uyên đến chiếc thuyền thứ ba, nói với Kỳ Vô Uyên: "Khi tân nương qua sông thì tuyệt đối không được đứng cùng thuyền với đoàn rước dâu."
Bà quay sang nhìn Nhị Oa Tử cùng Lý Quyền rồi nói: "Đúng lúc mấy người không có trong đoàn rước dâu, các người cùng tân nương qua sông là được.
Đi chung thuyền với Boss?
Đương nhiên Lý Quyền không muốn.
Nhưng không có chiếc thuyền thứ tư nào.
Sông rộng quá chứ đừng nói đến việc dùng đèn pin để xem sông sâu bao nhiêu, người chơi còn nhất thiết phải về làng dự đám tang.
Bây giờ họ phải đi cùng thuyền với tân nương để qua sông.
Lý Quyền không còn cách nào khác đành phải cắn răng đồng ý.
Kỳ Vô Uyên thấy thái độ của các người chơi đối với mình rất kỳ lạ, cũng không giải thích quá nhiều.
Cậu là người đầu tiên bước lên, đi thẳng về phía mũi thuyền.
Nhị Oa Tử không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng đi tới thuyền, khéo léo cầm lấy mái chèo trên thuyền.
Sau đó, Lý Quyền nghiến răng nghiến lợi đi theo cậu lên thuyền.
Thân của chiếc thuyền gỗ này thực sự rất hẹp, gỗ của hai bên thân thuyền kề sát chân, chỉ đủ cho một người đứng trên đó, xoay người cũng rất khó khăn.
Lý Quyền dừng lại khi còn cách Kỳ Vô Uyên vài chỗ, sau đó có ba người mới lên thuyền, Văn Dao chủ động đứng ở đuôi thuyền.
Hai người dẫn đường đứng như thế này để một người đề phòng Boss, người còn lại đề phòng những tai nạn có thể xảy ra.
Sau khi mọi người lên thuyền, ba chiếc thuyền chèo sang bên kia sông.
Mây đen trên bầu trời lại kéo tới che khuất mặt trăng.
Người dân trong làng dường như có tầm nhìn ban đêm rất tốt, ngoại trừ người chơi bật đèn pin để chiếu sáng, những người còn lại chỉ mò mẫm trong bóng tối.
Triệu Cẩm Minh cầm chiếc đèn pin vừa rồi Lý Quyền đưa cho cậu khi xuống xe, vừa rồi cậu nghiêm túc làm theo hướng dẫn của Ôn Dao.
Vài phút sau, dưới bóng tối bao phủ, họ không còn nhìn thấy bờ sông nơi mình mới đứng nữa.
Lúc này, Triệu Cẩm Minh nhạy bén nghe được có người bước đi thanh âm.
Hở? Tiếng bước chân?
Người trên thuyền bất động, xung quanh là nước sông bao quanh, tiếng bước chân ở đâu ra?
Triệu Cẩm Minh có cảm giác kỳ lạ, di chuyển đèn pin, chùm ánh sáng chiếu vào mặt sông bên cạnh.
Triệu Cẩm Minh cúi đầu nhìn về phía sông.
"Đừng nhìn..."
Nhưng lời nhắc nhở của Văn Dao đã quá trễ.
Triệu Cẩm Minh nhìn thấy một khuôn mặt sưng tấy và thối rữa trong nước đang ngước nhìn mình.
Dưới ánh đèn pin, Triệu Cẩm Minh thậm chí còn nhìn rõ ràng "người" này đang đứng trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro