Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu

Trên cầu nhảy cao năm mét ở bể bơi, có một chàng trai trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, dáng người cân xứng. Những người ở dưới đang háo hức đợi soái ca nhảy xuống, chỉ có hai người bạn của anh ta đang đứng ở sau lưng mới thấy đôi chân của anh ta đang run rẩy.

Đối với vận động viên cầu ván nhảy, năm mét có lẽ chẳng là gì. Đối người thường mà nói, cũng là một loại thử thách, đặc biệt là với những người có chứng sợ độ cao.

Vừa rồi lúc đứng ở dưới xem, Phó Thiên cảm thấy chẳng có gì, nhưng bây giờ nhìn xuống, mới phát hiện thật sự choáng váng. Anh ta quay đầu nhìn một trong hai người bạn của mình —— bao gồm Hàng Nhất cùng Tân Na, nuốt nước bọt.

Hàng Nhất cảm giác được Phó Thiên sợ hãi, muốn khuyên anh ta từ bỏ. Nhưng Tân Na thì đang cổ vũ cho Phó Thiên, rất rõ ràng là đang có mong đợi, không muốn anh ta ở trước mắt bao người khiếp đảm lùi bước, cô cổ vũ nói: "Phó Thiên, không có chuyện gì là không thể! Cậu nhảy rồi tớ sẽ lập tức nhảy xuống theo ngay thôi!"

Tân Na nói như vậy, Phó Thiên không có đường lui, nếu không chẳng phải là thừa nhận chính mình thua cả con gái? Đối với một soái ca như anh, mặt mũi quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Phó Thiên cắn răng, nhảy xuống.

Người ở dưới cho rằng anh ta sẽ nhảy. Ai ngờ anh ta vẫn chưa hạ quyết tâm, dừng lại ở mép cầu. Mọi người đã không còn kiên nhẫn, có người nói: "Rốt cuộc có nhảy hay không? Không dám nhảy cũng đừng đứng ở đó kéo dài thời gian chứ!"

Tân Na cũng có chút sốt ruột thay cho Phó Thiên. Cô nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với Hàng Nhất: "Để tớ giúp cậu ta một tay!"

Hàng Nhất biết Tân Na muốn làm gì, không biết vì sao, trong lòng anh có cảm giác không ổn rất mơ hồ. Nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Tân Na đã lặng lẽ tiếp cận sau lưng Phó Thiên, cười "hì hì", hai tay đẩy, làm Phó Thiên nhảy khỏi cầu.

Phó Thiên hét to "A!", nhảy nhào xuống ván cầu cao năm mét. Ở không trung, anh ta nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ, hai chân khép lại, bày ra tư thế của nhảy cầu.

Vừa rồi những người ở dưới đều thấy Tân Na len lén đẩy Phó Thiên, phát ra một trận cười, nhưng là thấy Phó Thiên tùy cơ ứng biến, lâm "nguy" nhưng không loạn, lại nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nhưng là, trong nháy mắt khi Phó Thiên rơi xuống nước, có chuyện mọi người không hề muốn đã xảy ra.

Ở khoảnh khắc cơ thể Phó Thiên tiếp xúc với mặt nước, có thứ âm thanh lạ thường nặng nề, và rồi anh ta hét thảm. Mọi người còn chưa phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, đã thấy anh ta chìm xuống đáy bể. Rất nhanh, bề mặt ao nổi lên màu đỏ, nhuộm một mảnh dưới chân cầu nhảy thành màu đỏ tươi.

"A ——!" Người ở bể bơi phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.

Tân Na và Hàng Nhất đang đứng ở trên cầu nhìn xuống, bể bơi như một đoá hoa đỏ tươi nở rộ, khuếch tán bốn phương. Bọn họ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ muôn vẻ. Tân Na nếu không phải được Hàng Nhất đỡ lấy, sợ là đã ngã xuống dưới nước rồi.

"Này... Đây là có chuyện gì?" Tân Na hai tay che miệng lại, kinh hoảng nói.

Tim Hàng Nhất đập thình thịch, anh nhận thấy được đã xảy ra chuyện, nói với Tân Na: "Chúng ta chạy nhanh xuống đi xem!" Hai người nhanh chóng dọc theo cầu thang đi xuống.

Những người bạn khác cũng chạy tới trước mặt hai người, sợ hãi hỏi: "Phó Thiên rơi xuống nước, làm sao có thể ngã đến nỗi ra máu? Không có khả năng như thế được!"

"Tớ cũng không biết..." Hàng Nhất sốt ruột nói, "Cậu ta bây giờ còn chưa nổi lên, chạy nhanh xuống nước cứu cậu ta mới được!"

Hai cứu hộ nhân viên bể bơi đã nhảy vào trong nước. Bọn họ ở một mảnh máu loãng tìm tòi hồi lâu, rốt cục ở đáy nước tìm được Phó Thiên. Hai cứu hộ viên và người chung quanh cùng nhau đưa cậu ta lên bờ.

Cả người Phó Thiên đẫm máu, vẫn không nhúc nhích. Điều lạ lùng là hai cánh tay cậu ta đều bị gẫy, lộ ra xương cốt khiến người ta ghê sợ. Trên đầu cậu ta cũng có một lỗ lớn, máu tươi còn đang chảy ra ào ạt. Người chung quanh đều sợ tới mức không dám và cũng không đành lòng nhìn xem. Một cứu hộ viên cúi xuống thân mình, thử Phó Thiên còn thở không, lại sờ ngực của cậu ta, ngẩng đầu lên nói: "Anh ta chết rồi!"

Đầu óc Hàng Nhất bùng nổ. Tân Na lại dường như ngất đi, Hàng Nhất chạy nhanh đỡ cô.

Phó Thiên nhảy từ ván cầu xuống, vậy mà có thể chết đi. Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này không hợp với lẽ thường.

Và rồi. Hàng Nhất đột nhiên hiểu rõ. Trận chiến "Cạnh tranh" tàn khốc kia, lấy chuyện lần này làm điểm bắt đầu.

   
Bây giờ anh chẳng còn nghi ngờ đến độ chân thực của chuyện đã xảy ra ba ngày trước đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro