Chương 1: Người Dẫn Đường
【 Chào mừng đến với Tha Phương thế giới. 】
Một âm thanh máy móc lạnh lẽo khiến Ôn Khinh tỉnh lại, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, định mở miệng nói gì đó thì gió lạnh đột ngột tiến vào cổ họng.
Ôn Khinh ho khan hai tiếng, nhìn thấy một quảng cáo lớn cách đó không xa bao gồm khung đỡ bằng thép và kim loại tạo thành một hàng chữ—— Cao Ốc Tha Phương.
Cái tên này...... nghe thật không may mắn.
Ôn Khinh nhìn sang chỗ khác, trái tim đập nhanh.
Một phút trước, cậu còn đang ở trong phòng ngủ, chuẩn bị đi đưa giấy cho quản lý ký túc xá ở trong nhà vệ sinh, vừa mở cửa lại đi đến sân thượng quỷ dị này.
Không biết bây giờ quản lý ký túc xá đã nhận được giấy chưa...
Ôn Khinh nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay, đi thẳng về phía lối thoát hiểm phía trước.
Cánh cửa màu trắng đóng chặt, Ôn Khinh cố gắng đẩy nhưng nó vẫn không nhúc nhích, tựa như đã bị khóa.
"Có ai không?"
Không có.
Không có người.
Trên bầu trời không có mặt trời hay mặt trăng, chỉ có một màn sương mù dày đặc và u ám bao quanh tòa nhà, giống như đây là nơi duy nhất trên thế giới có tồn tại.
Ôn Khinh cẩn thận đến gần lan can, nhìn xuống.
Vẫn là sương mù trắng xóa, sâu không thấy đáy.
Chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến tay chân của Ôn Khinh mềm nhũn.
Cậu sợ độ cao, rất rất sợ độ cao, còn sợ ma, nhưng cậu chính là kiểu sợ hãi nhưng lại thích thú những điều này.
Rõ ràng là sợ độ cao nhưng cậu vẫn thích nhìn xuống từ những tòa nhà cao tầng. Dù là sợ ma nhưng cậu vẫn nhất quyết kéo theo quản lý ký túc xá cùng nhau đi xem phim kinh dị.
【 Vẫn còn hai mươi phút trước khi phó bản mở ra, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng. 】
Âm thanh máy móc lại vang lên.
Ôn Khinh nghe rõ ràng, lòng bàn chân truyền đến một trận ớn lạnh.
Cậu đã từng xem qua tiểu thuyết vô hạn lưu cùng với phim truyền hình, cũng biết ý nghĩa của người chơi và phó bản tượng trưng cho điều gì.
Điều đó có nghĩa là có thể cậu sắp chết.
Ôn Khinh rất tự giác, biết rằng người vô dụng như cậu vai không thể gánh, tay không thể nhấc, chỉ số IQ trung bình, tỷ lệ sống sót rất thấp.
Trường vừa phát học bổng ngày hôm qua.
Vẫn còn nửa gói khoai tây chiên cậu mua.
Tiền lương khi làm gia sư của cậu vẫn chưa được trả...
Ôn Khinh suy nghĩ một hồi, cố kìm nước mắt.
Cậu không thể ngồi yên chờ chết.
Ôn Khing lấy hết can đảm, nhìn không khí lắp bắp hỏi: "Hệ thống, tôi, tôi có thể không chơi trò chơi được không?"
Giọng nói máy móc vừa rồi không lên tiếng, nhưng có một giọng cười chế nhạo vang lên từ đằng sau.
Ôn Khinh giật mình quay đầu lại liền nhìn thấy ba người đàn ông, hình dạng đẹp đến mức không giống con người.
Họ dường như được chạm khắc cẩn thận, ngũ quan không có một chút khuyết điểm, nhưng kiểu dáng đẹp của mỗi người lại khác nhau, chiều cao mỗi người ít nhất 1m9, nhưng khi so sánh với quần áo có vẻ cực kỳ bình thường mà họ mặc thì sự hiện diện của họ đã gần giống với con người.
Một người mặc áo bóng rổ số 23 màu đỏ, một người mặc áo sơ mi và quần tây, người còn lại mặc áo choàng tắm màu trắng và đi guốc gỗ.
Vì lý do nào đó, Ôn Khinh cảm thấy bọn họ nhìn cậu có chút kỳ lạ, giống như đang nhìn chó con và mèo con bên đường vậy.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Khinh là nghĩ đồng đội đã đến, cậu chủ động chào hỏi: "Chào, chào mọi người."
Người đàn ông mặc áo choàng tắm cười, âm thanh không khác gì giọng chế nhạo vừa rồi.
Anh lười biếng dựa vào lan can, bắt chéo chân, nheo mắt nhìn Ôn Khinh: "Cậu là thứ gì?"
Đồng đội này hơi thô lỗ nha.
Ôn Khinh trong lòng âm thầm phàn nàn một câu, nhỏ giọng nói: "Tôi là con người."
Cậu vừa nói xong, ba người nhìn cậu một cách kỳ lạ.
"Con người?"
Người đàn ông mặc áo choàng tắm nhướng mày, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra điều gì đáng chú ý.
Anh ta thổi một tiếng huýt sáo ngắn về phía chiếc áo bóng rổ, nhẹ nhàng nói: "Đây là một con người."
Lời nói này rất kỳ lạ.
Tại sao lại nói "đây là con người"?
Mí mắt của Ôn Khinh giật giật, cậu lùi lại một bước, cảnh giác nhìn ba người: "Còn các anh thì sao?"
Cậu đứng thẳng lưng cống gắng làm cho chính mình cứng cỏi hơn một chút, nhưng khi mở miệng thì lại nói lắp vì khẩn trương: "Các, các anh không, không phải người sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng tắm cười nhẹ, chậm rãi đi về hướng Ôn Khinh.
Ôn Khinh muốn lui ra sau một bước, nhưng tưởng tượng đến nơi đây có ba con quỷ, hai chân liền sẽ không nghe theo lời của cậu, mềm nhũn kỳ cục, chỉ có thể miễn cưỡng đứng.
Người đàn ông mang áo choàng tắm đi tới bên cạnh Ôn Khinh, cụp mắt xuống, trong mắt tràn ngập vẻ thích thú tà ác.
"Cậu đã gặp qua người nào đẹp như tôi chưa?"
Hắn vừa nói vừa tùy ý giơ tay lên, ngón tay dường như lơ đãng mà lướt qua cổ tay của Ôn Khinh.
Lạnh đến thấu xương, cho dù đã bỏ tay ra, Ôn Khinh vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh trên người đối phương, còn lạnh hơn cả ngăn đá tủ lạnh.
Nhiệt độ cơ thể mà con người không thể có được.
Thật...thật sự không phải là một con người sao?
Bây giờ còn chưa có tiến vào phó bản, cậu liền phải nộp mạng sao?
Mặt mày của Ôn Khinh trong chớp mắt mất đi huyết sắc, môi run nhè nhẹ, nước mắt rưng rưng.
Bộ dạng này khiến người đàn ông mặc áo choàng tắm hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một con người rụt rè như vậy.
Thế mà lại sợ hắn...
Cậu nhút nhát, có khuôn mặt nhỏ xinh còn không to bằng bàn tay.
Hắn rũ mắt xuống nhìn Ôn Khinh.
Gió trên sân thượng rất mạnh, Ôn Khinh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, góc áo tung bay, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại, khiến cậu càng thêm gầy gò đáng thương.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm tặc lưỡi, đang định mở miệng thì người mang bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ đột nhiên nói:
"Đủ rồi..."
Mấy chữ cuối cùng là một chuỗi âm tiết kỳ lạ, Ôn Khinh nghe không hiểu.
Cậu đoán đó là tên của người đàn ông mặc áo choàng tắm, bởi vì người đàn ông mặc áo choàng tắm quay đầu lại liếc nhìn người mặc bộ đồng phục bóng rổ rồi nhún vai một cái.
【 Vẫn còn mười phút trước khi phó bản mở ra, vì vậy yêu cầu tất cả người chơi có mặt đều chuẩn bị. 】
"Người chơi? Người chơi gì?"
"Đây là đâu?"
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Các người là ai?"
............
Có một tiếng động đột ngột vang lên từ mái nhà ở đầu bên kia.
Ôn Khinh liếc nhìn qua khóe mắt, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, đều có vẻ ngoài bình thường.
Ít nhất thì nó cũng bình thường hơn ba thứ mà cậu không biết là người hay ma.
Ôn Khinh hít sâu một hơi, xoay người chạy tới bên cạnh mấy người mới tới.
Chân của cậu đứng không vững, trước khi ngã xuống thì cậu đã được một người nào đó đỡ.
"Cậu có sao không?"
"Không sao đâu, cảm ơn." Ôn Thanh thở hổn hển, mỉm cười với người đã giúp đỡ.
Người đó có khuôn mặt baby, nụ cười rất dễ thương cùng toả nắng: "Không có gì."
"Tôi tên Chu Châu."
Ôn Khinh hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Tôi là Ôn Khinh."
Chu Chu nhìn đôi mắt đỏ ửng của cậu, sau đó liếc nhìn ba người cách đó không xa, hỏi: "Các người biết nơi này là nơi nào không?"
Ôn Khinh lắc đầu nói thật: "Tôi không biết, tôi đang ở trong ký túc xá, vừa mở cửa thì đã ở chỗ này."
"Tôi cũng vậy," Chu Châu nhẹ nhàng thở dài, nói: "Tôi đang ở nhà chơi game, lúc mở cửa lấy đồ ăn được giao tới thì đột nhiên đến đây."
Nhìn nụ cười nhẹ trên mặt cậu ấy, Ôn Thanh không khỏi suy nghĩ, tâm tình của người này tốt đến mức bây giờ còn có thể cười được.
Cậu đã cố gắng rất nhiều để không khóc.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa xách cặp giơ tay nói: "Lúc xuống xe, trước đó không có gì kỳ lạ, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại đến đây."
Mọi người lần lượt kể lại trải nghiệm của mình, ngoại trừ Ôn Khinh, tổng cộng có sáu người.
Có hai chàng trai và bốn cô gái, tất cả đều khoảng 20 tuổi, cô gái nhỏ nhất vừa mới tốt nghiệp cấp ba chưa vào đại học. Họ đều bị kéo đến đây sau khi vừa bước qua một cánh cửa.
Sau khi mọi người nói xong, Chu Châu liếc nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm và những người khác rồi hỏi: "Ôn Khinh, cậu có quen biết ba người đó không?"
Ôn Khinh vội vàng lắc đầu: "Không biết."
"Bọn họ cũng đột nhiên xuất hiện ở đây, bọn họ rất kỳ lạ..."
Nói xong, Ôn Khinh cẩn thận ngước mắt nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm.
Ba người đứng trong một góc, trên mặt không có chút bối rối hay lo lắng nào. Họ dường như đã quen với tình hình hiện tại.
Ôn Khinh chỉ nhìn một giây, người đàn ông mặc áo choàng tắm liền nhìn sang, cậu sợ hãi đến mức nhanh chóng tiến lại gần Chu Châu.
"Bọn họ là người chơi lâu năm sao?" Chu Châu hỏi.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Chu Châu.
Chu Châu mỉm cười giải thích với mọi người: "Thanh âm lúc nãy nói, tất cả người chơi ở đây đều phải chuẩn bị sẵn sàng, cho nên ba người bọn họ cũng hẳn là người chơi."
"Bảy người chúng ta đều là người chơi mới, ba người bọn họ tựa hồ cũng quen thuộc với tình huống này, cho nên tôi đoán bọn họ có thể là người chơi lâu năm đã trải qua chuyện gì đó."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
"Có vẻ như vậy."
"Hay chúng ta đi qua hỏi một chút?"
Ôn Khinh mở miệng, nghĩ về người mặc áo choàng tắm có lẽ không phải là người chơi lâu năm.
Nếu anh là một người chơi lâu năm, chắc chắn sẽ không hỏi cậu là ai khi nhìn thấy cậu...
Cậu chưa kịp nói thì Chu Châu và những người khác đã bước tới chỗ người đàn ông mặc áo choàng tắm.
【 Phó bản đã mở ra, mời tất cả người chơi tiến vào trò chơi. 】
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa màu trắng đống chặt ở lối thoát hiểm đột nhiên mở ra.
Phía sau cửa là một mảnh tối tăm, không có một chút ánh sáng.
Mọi người nhìn cánh cửa kia, không ai dám tới gần.
"Phải đi vào sao?"
【 Phó bản đã mở ra, người chơi vui lòng đừng ở lại, nắm bắt thời gian! 】
"Nếu không đi vào sẽ như thế nào?" Chu Châu mở miệng hỏi.
Hệ thống không có giải thích.
Ôn Khinh đứng ở giữa đám người, căng thẳng nhìn chằm chằm bóng tối phía sau cánh cửa.
"Không đi vào, sẽ chết nha."
Âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai, Ôn Khinh sợ hãi giật mình.
Tiếng cười nhạo quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.
Người đàn ông mặc choàng tắm tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của cậu, khóe miệng cong cong, nhấc chân bước vào cửa, ngay sau đó hai người mặc áo bóng rổ và sơ mi trắng cũng đi vào.
Dư lại bảy người kia do dự nhìn nhau.
"Thật, thật sự sẽ chết sao?" Một cô gái hỏi.
Chu Châu lắc đầu: "Không biết. "
"Chúng ta cũng vào đi thôi."
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đã là việc siêu nhiên, không có ai dám lấy tính mạng của mình đánh cược, từng người đi vào cánh cửa màu trắng.
Khi Ôn Khinh đi qua cửa, cậu không dám chớp mắt.
Cậu mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối phía sau cánh cửa.
Khi bước một chân qua cửa, khung cảnh liền thay đổi hình dạng.
Đây vẫn là phòng khách của một căn biệt thự.
Phòng khách rất trống trải, không có sô pha, TV hay vật dụng linh tinh khác, chỉ có ngay chính giứa có một cái bàn dài làm bằng đá cẩm thạch cùng vài chiếc ghế gỗ tần bì, trên tường phía sau bàn có treo một cái đồng hồ rất lớn, kim giây tí tách chuyển động thông báo thời gian.
【 tìm nha tìm nha tìm bạn bè
Tìm được một người bạn tốt
Chào và bắt tay
Bạn là bạn tốt của tôi. 】
Âm thanh máy móc lạnh như băng đột nhiên hiện lên một bài hát thiếu nhi, quỷ dị mười phần, giống như khúc dạo đầu cho sự xuất hiện của một con ma trong phim kinh dị, hát những lời đáng sợ nhất bằng giai điệu dễ thương nhất.
Ôn Khinh sợ đến mức môi trắng bệch, móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay.
【 Tất cả người chơi đã tiến vào, phó bản thần cấp chính thức được mở ra. 】
【 Có một người dẫn đường trong số các bạn. 】
【Chỉ có người dẫn đường mới có thể mở cửa biệt thự. Vui lòng tìm người dẫn đường và rời khỏi biệt thự cùng người dẫn đường. 】
【 Tất cả người chơi sẽ bỏ phiếu vào lúc chín giờ mỗi tối, người chơi có nhiều phiếu nhất cần mở cửa biệt thự để xác nhận xem mình có phải là người dẫn đường hay không. 】
【 Bỏ phiếu sai hoặc tất cả người chơi bỏ phiếu trắng sẽ cung cấp manh mối dẫn đường. 】
Các quy tắc hơi giống người sói, có thể bỏ phiếu mỗi ngày một lần. Nghe có vẻ rất thân thiện với người chơi, nếu bỏ phiếu sai cũng được cung cấp manh mối.
Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có lẽ cấp độ của phó bản đầu tiên của người mới sẽ khá dễ dàng.
【 Bây giờ phân phát thẻ thân phận. 】
【 Người chơi Ôn Khinh vui lòng cất giữ thẻ thân phận của chính mình. 】
Sau khi giọng nói cất lên, trước mắt Ôn Khinh xuất hiện mấy hàng chữ.
Họ tên: Ôn Khinh
Thân phận: Nhân loại bình thường
Tuổi tác: Hai mươi tuổi
Sở trường đặc biệt: Nhát gan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro