Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Cơn mưa lớn đã kéo đến từ chiều, gió thổi mạnh qua khung cửa sổ của căn phòng bệnh viện, mang theo những tiếng rào rào và cảm giác lạnh lẽo như thấu vào từng ngóc ngách trong lòng Tỏa Tỏa. Cô ngồi im lặng bên giường Diệp Cẩn Ngôn, đôi mắt dán vào khuôn mặt anh đang ngủ say, dù anh không còn nhận ra mọi thứ xung quanh, không thể nhìn thấy cô nữa. Cô đã quen với việc ngồi đó, lặng lẽ dõi theo anh, nhưng mỗi lần nghĩ đến những ngày sau này, mỗi lần nhớ lại những lời từ chối của anh, trái tim cô lại đau đớn khôn nguôi.

Chỉ vài tuần nữa là đến ngày cưới của cô và Tạ Hoành Tổ. Cô đã đính hôn với anh, người đàn ông kiên nhẫn theo đuổi cô, yêu thương cô suốt bao năm qua. Anh luôn bên cạnh cô những lúc cô tổn thương, che chở, chăm sóc cô. Tạ Hoành Tổ là một người đàn ông tốt, một người mà nhiều người ao ước có được. Anh có tất cả những gì một người đàn ông cần có để mang lại hạnh phúc cho người con gái mình yêu. Nhưng một phần trái tim cô lại luôn hướng về Diệp Cẩn Ngôn, dù anh đã khép lại mọi cánh cửa tình yêu với cô.

Tỏa Tỏa nhìn vào gương mặt anh lúc này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả. Cô đã dành hết tình cảm, hết yêu thương cho Diệp Cẩn Ngôn từ rất lâu, nhưng anh lại không muốn cô phải chịu đựng vì mình. Anh đã từ chối cô rất nhiều lần, đã yêu cầu cô phải quên anh, phải đi tìm một cuộc sống khác. Nhưng tại sao trái tim cô lại không thể buông tay, dù biết rằng yêu anh là điều vô vọng?

Mặc dù vậy, cô không thể phủ nhận rằng Tạ Hoành Tổ đã làm cho cuộc sống của cô dễ dàng hơn rất nhiều. Anh mang đến cho cô sự ấm áp, sự chăm sóc không ngừng, là bờ vai vững chắc mà cô có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Anh yêu cô không điều kiện, không vụ lợi. Nhưng làm sao cô có thể yêu một người khi trái tim mình vẫn chỉ nhớ về một người khác?

Tòa nhà bệnh viện, ánh đèn mờ ảo và những tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá khi đi qua không đủ xua tan cảm giác nặng nề trong lòng cô. Hôm nay, Tạ Hoành Tổ đã đến, mang theo một bó hoa lớn và một lời cầu hôn ngọt ngào. Anh đứng trước cô, đôi mắt tràn đầy hy vọng và mong đợi. Nhưng trong lòng Tỏa Tỏa, cô chỉ có cảm giác mơ hồ, không rõ ràng. Liệu cô có thể tiếp tục sống bên Tạ Hoành Tổ, chấp nhận một cuộc sống yên bình, hay sẽ tiếp tục yêu một người không thể yêu cô?

"Em sẽ làm gì, Tỏa Tỏa?" Câu hỏi của Tạ Hoành Tổ vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Anh đã nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết, anh đã chuẩn bị mọi thứ cho một cuộc sống hạnh phúc với cô, nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm của anh trọn vẹn. Mỗi khi nhìn anh, trong lòng cô lại dâng lên sự áy náy, sự tội lỗi vì không thể dành trọn vẹn tình yêu cho anh như anh xứng đáng.

Tỏa Tỏa đứng dậy, bước ra ngoài phòng bệnh, để lại Diệp Cẩn Ngôn trong giấc ngủ sâu. Những câu hỏi, những nghi vấn trong lòng cô không thể dừng lại. Cô không biết phải làm sao, không biết liệu mình có thể tìm thấy câu trả lời cho tình yêu đích thực của mình. Cô đã yêu Diệp Cẩn Ngôn quá lâu, và giờ đây khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng, cô lại phải đối diện với một lựa chọn mà cô không thể quay lại.

Cô đi dọc hành lang bệnh viện, không có mục đích, chỉ là đi để trốn tránh những suy nghĩ ấy. Cô đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời mưa rơi xối xả, những đám mây xám phủ kín bầu trời. Cả thế giới như đang chìm trong bóng tối, như chính tâm hồn cô lúc này.

Tạ Hoành Tổ, người luôn đứng phía sau cô, anh vẫn đang chờ đợi một quyết định, nhưng liệu cô có thể chọn anh khi trái tim cô vẫn khắc khoải vì người đàn ông khác? Cô không thể lừa dối bản thân, không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu trọn vẹn.

"Em sẽ hạnh phúc, Tỏa Tỏa." Diệp Cẩn Ngôn nói, giọng anh khản đặc vì mệt mỏi. "Em xứng đáng có một cuộc sống trọn vẹn. Đừng để anh làm em đau khổ thêm nữa."

Tỏa Tỏa quay mặt đi, nước mắt rơi xuống. Cô không thể chịu đựng được việc anh lại khuyên cô tìm hạnh phúc. Làm sao cô có thể tìm được hạnh phúc khi không có anh? Nhưng cô biết rằng, nếu tiếp tục sống trong tình yêu này, cô sẽ chỉ là một kẻ ích kỷ, kéo anh vào trong nỗi đau của mình.

Đêm đó, khi cô về nhà, Tạ Hoành Tổ vẫn đợi cô. Anh đã chuẩn bị một bữa tối ấm áp và ngọt ngào, nhưng trái tim cô không thể nuốt trôi. Cô đã đi đến một quyết định cuối cùng.

Cô nhẹ nhàng nhìn Tạ Hoành Tổ, ánh mắt đau đớn, nhưng không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ.

"Tạ Hoành Tổ... Em không thể tiếp tục." Cô nói, giọng nghẹn ngào.

Tạ Hoành Tổ im lặng, anh đã biết điều này từ trước. Nhưng điều đó không thể ngăn cản trái tim anh đau đớn. Anh yêu cô, và đã sẵn sàng cho mọi quyết định của cô. Nhưng cuối cùng, cô đã lựa chọn một cuộc sống khác.

"Cảm ơn anh... vì đã yêu em." Tỏa Tỏa nói, những giọt nước mắt không thể kìm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro