8
Cảm giác nặng nề lắng đọng trong không gian phòng bệnh, mọi thứ đều im lặng, chỉ còn lại âm thanh của những máy móc y tế nhè nhẹ. Tỏa Tỏa ngồi bên giường bệnh, mắt nhìn vào Diệp Cẩn Ngôn đang nằm im lìm, gương mặt anh khô héo và tiều tụy, không còn chút sức sống. Dù phẫu thuật đã kết thúc, nhưng kết quả không như mong đợi. Khối u não của anh vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, và hơn hết, ánh sáng trong đôi mắt anh đã mờ dần.
Tỏa Tỏa nắm chặt tay anh, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt của anh. Nước mắt cô rơi xuống như không thể kìm lại được, lăn dài trên má. Cô không thể chịu đựng được cảm giác này, cảm giác nhìn thấy người mình yêu đau đớn mà không thể làm gì. Mọi thứ đã quá muộn, cô biết điều đó, nhưng trái tim cô vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Đã bao lâu rồi cô không thể nắm tay anh như thế này, đã bao lâu rồi cô không được ở gần anh, gần đến mức chỉ cần một cái chạm tay cũng đủ để cảm nhận trái tim mình đang đập rộn ràng. Nhưng giờ đây, khi cô ngồi đây, trong căn phòng bệnh viện này, người đàn ông mà cô yêu sâu đậm lại đang phải đối diện với sự mất mát không thể tránh khỏi. Cô muốn làm mọi thứ để giúp anh, muốn làm tất cả để anh khỏe lại, để có thể nhìn thấy cô thêm một lần nữa.
Đột nhiên, Diệp Cẩn Ngôn khẽ cử động. Đôi mắt anh từ từ mở ra, nhưng ánh sáng trong đó đã không còn rực rỡ như trước. Anh nhìn vào không gian xung quanh mình, nhưng chỉ thấy mờ mịt và trống rỗng. Anh biết mình không còn nhìn thấy gì nữa. Sự thật đó bỗng nhiên ập đến với anh một cách đau đớn, làm trái tim anh thắt lại.
"Chú nhỏ..." Tỏa Tỏa khẽ gọi, giọng cô run rẩy.
Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của cô, nhưng không thể nhìn thấy cô. Anh cố gắng giơ tay lên, muốn chạm vào cô, nhưng tất cả chỉ là sự mơ hồ. Cảm giác mù lòa, mất đi tất cả những gì anh từng biết, làm anh cảm thấy choáng váng và tuyệt vọng.
Tỏa Tỏa nhìn thấy anh cố gắng giơ tay, lòng cô càng thêm đau đớn. Cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay anh, tay cô ấm áp, nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi buồn vô hạn. Cô không thể để anh cảm thấy cô đơn, dù biết rằng có thể sẽ không bao giờ có thể làm anh vui vẻ, như những ngày trước.
"Chú nhỏ..." Cô nghẹn ngào, "Em... em vẫn yêu chú. Dù chú không thể nhìn thấy em nữa, em vẫn yêu chú."
Cô nói trong nỗi đau khôn nguôi, nhưng trong từng lời nói ấy, tất cả những cảm xúc chưa bao giờ được bộc lộ đều đã tràn ra. Cô yêu anh, yêu anh đến mức không thể sống thiếu anh, dù anh có mất đi tất cả, dù anh có không còn nhìn thấy cô nữa. Cô sẽ vẫn yêu anh, mãi mãi.
Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy lời thổ lộ của cô, nhưng trái tim anh lại trở nên lạnh lùng và đầy đau đớn. Anh cảm thấy như có một chiếc dao sắc cắt vào trái tim mình khi nghe thấy những lời ấy. Đã quá muộn để anh có thể đáp lại tình cảm của cô. Anh không thể ích kỷ như thế, không thể để cô sống một cuộc đời chỉ có anh, không thể để cô dâng hiến hết tuổi trẻ cho một người như anh, người đang dần mất đi mọi thứ.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng anh khàn đặc vì mệt mỏi.
"Tỏa Tỏa... Em còn cả một tương lai phía trước. Đừng vì anh mà bỏ lỡ tất cả."
Tỏa Tỏa nghẹn ngào nhìn vào mặt anh, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ vui mừng khi nghe thấy tình yêu của cô, nhưng không, anh lại từ chối. Anh không muốn cô vì anh mà đánh mất cuộc sống, đánh mất mọi cơ hội phía trước. Cô không biết phải nói gì, không biết phải làm thế nào để anh hiểu rằng, đối với cô, anh chính là tất cả. Dù có phải sống trong bóng tối cả đời, cô vẫn sẵn sàng, miễn là được ở bên anh.
"Chú nhỏ... em không thể sống thiếu chú." Cô nói, giọng nghẹn lại, không thể kìm được nước mắt. "Em yêu chú, em sẽ luôn yêu chú."
Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc lâu. Trong tim anh, sự đấu tranh không ngừng giữa tình yêu và lý trí khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh yêu cô, yêu cô đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng anh cũng hiểu rằng nếu anh chấp nhận tình cảm của cô, anh sẽ chỉ kéo cô vào một cuộc sống đen tối, một cuộc sống không có tương lai. Anh không thể để cô phải chịu đựng vì mình, không thể để cô lãng phí những năm tháng tươi đẹp của đời mình.
"Em sẽ tìm thấy người xứng đáng hơn anh, Tỏa Tỏa." Anh nói, giọng lạnh lùng và đầy đau đớn. "Em xứng đáng có một cuộc sống trọn vẹn, chứ không phải sống trong bóng tối này."
Tỏa Tỏa nghe xong những lời ấy, trái tim cô như vỡ vụn. Tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại từ chối cô một lần nữa, dù cô đã sẵn sàng để chấp nhận mọi thứ vì anh? Cô không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy như thế nào khi người mình yêu lại từ chối tình cảm của mình một lần nữa.
"Chú nhỏ..." Cô nghẹn ngào, cố gắng nắm chặt tay anh hơn nữa. "Em yêu chú, dù chú không thể nhìn thấy em nữa, em vẫn sẽ yêu chú."
Diệp Cẩn Ngôn khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay cô. Anh không muốn nhìn cô đau khổ như vậy, nhưng anh cũng không thể làm gì khác. Anh biết mình không còn đủ sức để giữ cô lại. Anh muốn cô tìm được một hạnh phúc thật sự, một người có thể nhìn thấy cô, yêu cô và chăm sóc cho cô. Còn anh, anh sẽ chỉ là bóng tối trong cuộc đời cô.
Tỏa Tỏa cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim mình. Cô không thể chấp nhận được sự từ chối của anh, nhưng cô cũng không thể ép anh. Tình yêu của cô dành cho anh quá lớn, nhưng dường như anh đã quá kiên quyết để cô có thể thay đổi được gì.
Cô ngồi đó, im lặng, không nói gì nữa. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng trái tim cô vẫn không thể ngừng yêu anh, dù anh có từ chối cô thế nào đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro