6
Diệp Cẩn Ngôn không thể nhớ rõ từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên mờ nhạt. Ban đầu là những cơn đau đầu dai dẳng, rồi là những lúc anh nhìn vào chiếc bàn làm việc của mình mà không thể nhận ra rõ các chi tiết quen thuộc. Anh tự nghĩ rằng chỉ là do mệt mỏi, rằng công việc dồn dập và căng thẳng khiến cơ thể anh phản ứng như vậy. Nhưng rồi, khi mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, anh không thể phủ nhận rằng có điều gì đó rất sai.
Một buổi sáng, khi đang uống cà phê trong văn phòng, anh nhìn thấy chiếc cốc trên bàn, nhưng lại không thể nhìn rõ được nó. Từng hình ảnh trở nên mờ ảo, không có sự rõ nét như trước. Cảm giác này không chỉ khiến anh bối rối, mà còn khiến anh cảm thấy hoang mang, như thể một phần thế giới của mình đang dần bị lấy đi.
Đến khi anh đi khám, bác sĩ thông báo rằng anh bị mắc phải một khối u não. Cảm giác như trời sập xuống, như một cú sốc khiến anh không thể đứng vững. Anh vốn dĩ là một người rất điềm tĩnh, luôn kiểm soát được mọi chuyện trong tay, nhưng lúc này, anh cảm thấy mình bất lực.
Bác sĩ bảo anh cần phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, nhưng với tình trạng khối u hiện tại, việc điều trị sẽ không dễ dàng, và không có gì chắc chắn. Diệp Cẩn Ngôn nghe những lời này mà lòng anh dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời, như thể anh đang đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng, nơi mà ánh sáng cuộc sống dường như đang dần bị tắt ngấm.
Anh không muốn Tỏa Tỏa biết chuyện này. Anh không muốn cô phải nhìn thấy anh trong tình trạng yếu đuối như vậy. Cô còn quá trẻ, còn cả một tương lai dài phía trước. Anh không muốn làm cô đau khổ. Mặc dù trong lòng anh, những cảm xúc yêu thương dành cho cô không bao giờ phai nhạt, nhưng anh biết, cô xứng đáng có một cuộc sống đầy đủ, không phải bị ràng buộc bởi một người đàn ông như anh.
Từ lần cuối cùng gặp nhau trong quán bar, Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu tránh xa Tỏa Tỏa. Anh không gọi cô, không nhắn tin cho cô, không trả lời những cuộc gọi của cô. Cảm giác mờ ảo trong mắt anh càng lúc càng rõ rệt. Tình trạng bệnh tật khiến anh không thể nhìn thấy những gì rõ ràng như trước, mà chỉ có thể cảm nhận một phần thế giới qua những bóng hình mơ hồ. Nhưng dù thế nào, anh vẫn không muốn cô phải thấy anh trong tình trạng này. Anh không thể để cô nhìn thấy sự suy yếu của mình, không thể để cô phải lo lắng vì anh.
Còn Tỏa Tỏa, sự im lặng của anh khiến cô cảm thấy một nỗi bất an mà cô không thể giải thích được. Những ngày gần đây, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn dần. Những tin nhắn của cô không được trả lời, những cuộc gọi không có ai nhấc máy. Diệp Cẩn Ngôn luôn là người bận rộn, nhưng anh không phải kiểu người sẽ bỏ rơi cô mà không có lý do. Cô biết có gì đó không ổn, và cảm giác này cứ dâng lên mỗi khi cô nghĩ đến anh.
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm nữa, Tỏa Tỏa quyết định đi tìm anh.
Cô đến văn phòng của anh, nhưng khi bước vào, chỉ thấy sự vắng lặng. Không khí trong căn phòng rộng lớn càng làm nỗi lo sợ trong cô tăng lên. Không có ai ở đó, không có một dấu vết nào cho thấy anh vẫn còn bận rộn với công việc. Tất cả những gì cô nhìn thấy là một không gian trống rỗng, giống như chính cuộc sống của cô lúc này.
"Chú nhỏ..." Cô thì thầm trong lòng, không biết phải làm gì, không biết tìm anh ở đâu.
Cảm giác hoang mang, lo sợ bao trùm lấy cô, khiến đôi chân cô như bị giam cầm tại chỗ. Tỏa Tỏa biết mình phải đi tìm anh, dù cho anh có muốn tránh xa cô đến đâu. Cô không thể để anh đối diện với nỗi đau một mình.
Cô vội vàng gọi tìm Phạm Kim Cương. "Tỏa Tỏa, là tôi đây. Có chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia là giọng của trợ lý Phạm,Anh ta trầm tĩnh, nhưng trong giọng nói có điều gì đó nặng nề.
"Diệp Cẩn Ngôn, chú nhỏ của em đang ở đâu?"
" Đương nhiên là anh ấy ở văn phòng rồi"
"Anh Phạm sao anh lại cùng Chú nhỏ nói dối em vậy? Chú ấy có chuyện gì rồi đúng không?" Giọng Chu Tỏa Tỏa bắt đầu không kìm được mà rung rẫy.
"Anh Diệp... anh ấy đang ở bệnh viện. Khối u não của anh ấy đã phát triển nhanh chóng, và bác sĩ vừa thông báo phẫu thuật sẽ diễn ra vào ngày mai."
Những lời này như sét đánh ngang tai Tỏa Tỏa. Cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Từng từ từng chữ như một nhát dao cắt vào trái tim cô. Diệp Cẩn Ngôn, người mà cô yêu, người mà cô đã chờ đợi suốt bao năm tháng, lại đang đối diện với cái chết. Cô không thể để anh đi một mình. Cô không thể để anh chịu đựng mọi thứ trong bóng tối.
Cô vội vàng chạy đến bệnh viện, lòng cô dường như thắt lại từng khúc. Trái tim cô đập mạnh, từng bước đi như nặng trĩu. Khi cô đến được phòng bệnh, cô thấy anh nằm đó, trong chiếc giường bệnh lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng anh không thể mở mắt ra, không thể nhìn thấy cô. Thậm chí, anh không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô.
" Tiểu Phạm, là cậu phải không?" Trong bóng tối mờ mịch anh chỉ có thể cẩn thận dò hỏi
"Chú nhỏ..." Tỏa Tỏa nghẹn ngào gọi anh, rồi quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay anh. Nước mắt cô không thể ngừng rơi, như một dòng suối không thể kiềm chế.
"Em...Tỏa Tỏa sao em có thể ở đây?." Giọng anh yếu ớt, khàn khàn, không còn sự mạnh mẽ như xưa. Anh cảm nhận được bàn tay cô nắm chặt, nhưng không thể nhìn thấy cô, không thể thấy ánh mắt đầy lo âu và yêu thương của cô dành cho mình.
Tỏa Tỏa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt cô không ngừng rơi. "Chú nhỏ, em ở đây. Em sẽ ở bên chú."
Diệp Cẩn Ngôn khẽ thở dài, hơi thở anh mỏng manh như sắp vụn vỡ. "Tỏa Tỏa, em đừng vì anh mà bỏ lỡ tất cả. Em còn quá trẻ, còn cả một tương lai dài phía trước. Anh không thể là người khiến em phải đánh đổi tất cả."
Câu nói của anh khiến trái tim cô đau nhói. Cô không thể hiểu nổi, không thể chấp nhận được sự thật này. Tình yêu của cô dành cho anh là vô điều kiện, nhưng anh lại muốn cô rời xa anh, muốn cô tiếp tục sống một cuộc sống không có anh.
"Em sẽ không bỏ đi đâu cả," Tỏa Tỏa thổn thức. "Em sẽ không bỏ chú nhỏ lại một mình."
Diệp Cẩn Ngôn khẽ nhắm mắt, không biết phải nói gì. Anh không muốn kéo cô xuống vực thẳm của sự đau khổ, nhưng trong lòng anh, ánh sáng đang dần mờ đi, và anh không muốn cô phải ở lại trong bóng tối đó với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro