Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5


Mùa đông đã đến thật rồi, và không khí lạnh buốt như càng làm tê liệt những cảm xúc trong lòng Chu Tỏa Tỏa. Những ngày tháng ấy trôi qua như một chuỗi ngày mờ nhạt, như thể cô đang sống trong một giấc mơ mà chính mình không thể tỉnh dậy. Nỗi buồn vẫn đeo bám, một sự đau khổ lặng lẽ mà không ai có thể nhìn thấy, một nỗi đau mà cô không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Mỗi khi đối diện với Tạ Hoành Tổ, cô lại cảm thấy như có một vết thương nhói lên trong trái tim mình.

Tạ Hoành Tổ vẫn luôn ở bên cô, như một tấm lưới bảo vệ cô khỏi những đổ vỡ trong cuộc sống. Anh là người đàn ông chu đáo, luôn quan tâm đến cô bằng tất cả sự chân thành. Nhưng sự chân thành đó lại là một sự gánh vác mà cô không thể đáp lại. Cô biết rõ rằng anh yêu cô, nhưng trái tim cô vẫn chỉ dành cho một người duy nhất, người mà cô biết rằng sẽ không bao giờ quay lại bên mình — Diệp Cẩn Ngôn.

Và chính vì thế, mỗi lần Tạ Hoành Tổ nở nụ cười dịu dàng, cô lại cảm thấy một sự tội lỗi khó tả. Anh xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn, nhưng cô lại không thể yêu anh như vậy. Lòng cô chợt quặn thắt, vì trong suốt những tháng ngày qua, cô đã để anh phải sống trong một tình yêu không được đáp lại.

Hôm nay là một ngày lạnh giá, mưa phùn lất phất rơi. Tạ Hoành Tổ gọi điện cho cô, giọng anh trầm tĩnh nhưng có phần lo lắng: "Tỏa Tỏa, em có muốn ra ngoài uống một ly không? Anh nghĩ em cần một chút không gian thư giãn."

Tỏa Tỏa đứng trước cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi xuống như những giọt nước mắt lặng lẽ. Cô thở dài, cảm giác buồn bã lại ùa về. Cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu trong nỗi đau này, nhưng cô vẫn cố gắng nói: "Được, em sẽ đi."

Vậy là, cô khoác vội chiếc áo ấm, bước ra khỏi nhà, theo chân Tạ Hoành Tổ. Quán bar mà anh chọn là một nơi yên tĩnh, không ồn ào, chỉ có ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng, tạo nên một không gian ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Cả hai ngồi vào bàn, anh gọi cho cô một ly cocktail, rồi lặng lẽ nhìn cô, như thể đang tìm kiếm lời giải đáp từ đôi mắt u buồn ấy.

"Tỏa Tỏa, em đừng để mình chìm trong nỗi buồn quá lâu. Anh biết em đang đau khổ vì chuyện của Diệp Cẩn Ngôn, nhưng anh cũng muốn em nhớ rằng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em," Tạ Hoành Tổ mở lời, giọng anh không quá vội vàng, nhưng lại chứa đựng sự kiên định.

Cô nhìn anh, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Cô không biết phải làm gì, vì trái tim cô chỉ có một tên, nhưng người ấy lại không thể dành cho cô tình cảm mà cô cần. Tạ Hoành Tổ, người đàn ông luôn chăm sóc cô, yêu thương cô trong bóng tối, lại phải đối diện với sự thật rằng tình yêu của mình mãi mãi không thể được đáp lại.

"Em biết, Hoành Tổ," cô trả lời, nhưng lời nói của cô nghe sao quá mỏng manh, yếu đuối. "Em thật sự không biết mình phải làm gì nữa. Mọi thứ chỉ làm em càng thêm mệt mỏi."

Tạ Hoành Tổ nhìn cô, sự đồng cảm trong ánh mắt anh khiến Tỏa Tỏa càng thêm xót xa. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa ly cocktail đến tay cô. Cô cầm lấy, nhưng lại không uống. Đôi tay cô run rẩy, không phải vì lạnh, mà là vì những cảm xúc không thể nói ra.

Cả hai ngồi im lặng trong một không gian đầy những tiếng nhạc nhẹ nhàng, xung quanh là những cặp đôi đang quây quần trò chuyện. Tỏa Tỏa nhìn họ, lòng lại càng đau xót. Mọi thứ đều quá xa vời, quá mờ nhạt. Tại sao cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao cô không thể có được tình yêu của Diệp Cẩn Ngôn?

Đột nhiên, Tạ Hoành Tổ đứng dậy, nhìn cô một lúc lâu rồi cất giọng trầm tĩnh: "Em cần không gian riêng phải không? Nếu em muốn một mình, anh sẽ không làm phiền em."

Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy sự biết ơn và đau đớn. Cô không muốn anh phải đi, nhưng cô cũng không biết làm sao để giải thích cảm xúc của mình. "Không, Hoành Tổ. Em không muốn một mình, em chỉ... không biết phải làm gì."

Anh mỉm cười, ngồi lại, không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra lặng lẽ nắm lấy tay cô. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cô, nhưng ngay lập tức lại bị sự trống rỗng trong lòng nuốt chửng. Tình cảm của Tạ Hoành Tổ với cô là thứ tình cảm chân thành, nhưng không phải là thứ cô cần.

Lúc này, trong không gian ấm áp của quán bar, một hình bóng quen thuộc xuất hiện. Diệp Cẩn Ngôn bước vào, với vẻ ngoài lạnh lùng như thường lệ. Ánh mắt anh quét qua quán bar, và khi vô tình chạm phải ánh mắt của Tỏa Tỏa, một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng cô. Cô không thể kìm chế sự run rẩy trong cơ thể. Anh đứng ở cửa, nhìn cô trong giây lát, rồi từ từ tiến về phía bàn.

Tạ Hoành Tổ và Tỏa Tỏa ngồi đối diện nhau, và lúc này, Diệp Cẩn Ngôn cũng tiến tới bàn của họ. Sự xuất hiện của anh khiến không khí trong quán như đặc quánh lại. Tạ Hoành Tổ không nói gì, chỉ nhìn Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt anh lạnh lùng, như thể anh đã biết rõ mọi chuyện.

Diệp Cẩn Ngôn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt, có một chút gì đó khiến Tỏa Tỏa không thể rời mắt. Cô cứ đứng đó, tựa như bị đóng băng, không thể thốt lên lời, chỉ biết nhìn anh với một cảm giác nỗi buồn và mơ hồ.

Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi bước lại gần bàn, đôi mắt vẫn dõi theo cô. Anh dừng lại trước mặt Tỏa Tỏa, một lần nữa ánh mắt ấy khiến cô không thể né tránh. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy như thời gian đứng yên, chỉ có âm thanh của nhịp đập trái tim mình vang lên trong lồng ngực.

Anh không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn cô một lúc lâu. Cảm giác căng thẳng giữa họ như một sợi dây mỏng manh, chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể làm nó đứt ra. Tạ Hoành Tổ ngồi im, không chen vào cuộc đối thoại này, chỉ lặng lẽ quan sát.

Diệp Cẩn Ngôn bỗng lên tiếng, giọng anh trầm ổn nhưng lại chứa đựng một sự đau xót mà Tỏa Tỏa không thể nào hiểu hết: "Tỏa Tỏa, em thực sự muốn tiếp tục sống trong đau khổ như vậy sao? Em nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi chỉ vì em cứ tiếp tục đứng im như thế này à?"

Câu hỏi của anh không phải là một sự trách móc, mà là sự đau lòng. Diệp Cẩn Ngôn không phải không biết cô đang đau khổ. Anh hiểu rõ cô vẫn yêu anh, nhưng anh không thể cho cô thứ mà cô cần. Và chính sự im lặng của cô, sự khước từ của cô làm anh cảm thấy như một vết thương không thể lành.

Tỏa Tỏa không trả lời ngay. Cô nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, không thể nói nên lời. Cô không thể hiểu được những gì anh nói, nhưng lại cảm thấy những câu nói ấy như nhấn chìm cô trong nỗi đau. "Em... không biết," cô thì thầm, giọng lạc đi, như thể lời nói của cô cũng không còn sức nặng. "Em không biết mình phải làm gì nữa, anh à."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, đôi mắt anh lại một lần nữa lóe lên sự đau đớn, nhưng rồi anh lại cúi đầu, như thể chấp nhận rằng mình đã hết hy vọng. Anh quay lại nhìn Tạ Hoành Tổ, rồi lại nhìn Tỏa Tỏa lần cuối. Trước khi bước đi, Diệp Cẩn Ngôn cất giọng lạnh lùng: "Nếu em muốn tìm kiếm một lý do để tiếp tục sống, thì đừng để quá khứ kéo em xuống nữa. Em có thể rời xa, có thể tìm một tương lai khác. Cứ cho rằng mình có thể bắt đầu lại, dù chỉ một lần."

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại, để lại sau lưng một bóng tối mà Tỏa Tỏa không thể thoát ra. Cô đứng yên, như thể không thể tiếp nhận những lời anh vừa nói. Cả không gian trước mặt cô như mờ đi, chỉ còn lại cảm giác hụt hẫng.

Tạ Hoành Tổ ngồi lại, nhìn theo bóng Diệp Cẩn Ngôn khuất dần. Anh biết, cái mà Diệp Cẩn Ngôn nói không phải không có lý. Tỏa Tỏa đang bị quá khứ níu giữ, và nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không bao giờ tìm được sự bình yên. Nhưng câu hỏi lớn hơn là liệu Tạ Hoành Tổ có thể thay thế được vị trí mà Diệp Cẩn Ngôn để lại trong lòng cô không?

Tạ Hoành Tổ cầm lấy ly rượu trên bàn, nhìn vào Tỏa Tỏa với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng đầy sự kiên nhẫn. "Tỏa Tỏa, em không cần phải trả lời ngay. Nhưng anh mong em sẽ suy nghĩ kỹ, cho dù là bên anh hay là một mình, em không phải chịu đựng nỗi đau này mãi."

Câu nói ấy như một lời mời gọi, nhưng Tỏa Tỏa không thể đáp lại. Cô đã quá mệt mỏi, không chỉ vì những gì đã qua mà còn vì sự mơ hồ về tương lai, về tình cảm của chính mình. Trái tim cô vẫn không thể thôi hướng về người đàn ông vừa bước đi, dù anh đã nói lời chia tay từ lâu.

Cả ba người im lặng, chìm trong sự bức bối của những cảm xúc không thể nói ra. Tưởng như cả không gian xung quanh họ ngừng thở, chỉ có những cảm giác đau đớn không thể cất thành lời, những nỗi đau mà không ai trong ba người có thể giải thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro