3
Chu Tỏa Tỏa bước vào căn phòng của mình với một tâm trạng đầy mệt mỏi. Ngày hôm qua, sau khi tỏ tình với Diệp Cẩn Ngôn và bị từ chối, cô không thể lấy lại được sự bình yên trong lòng. Mọi thứ cô nghĩ sẽ tốt đẹp bỗng sụp đổ. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của anh, ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng, ánh mắt ấy không một chút dao động khi anh từ chối cô. Cô không biết nên cảm thấy gì. Đau đớn? Tức giận? Hay là sự tuyệt vọng?
Cô ngồi xuống sofa, đôi tay siết chặt chiếc gối, mắt nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước. Những ký ức về anh, về những lần anh chăm sóc, lo lắng cho cô, lại hiện lên rõ ràng trong đầu. Đã bao lần, cô nghĩ rằng mình đã chiếm được một phần trái tim anh, nhưng khi tỏ tình, tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự từ chối lạnh lùng và lý do không thể yêu. Anh bảo cô còn quá trẻ, bảo mối quan hệ giữa họ quá phức tạp. Anh nói rằng cô xứng đáng được yêu thương bởi một người có thể cho cô tất cả những gì cô cần, nhưng không phải là anh. Cô hiểu tất cả, nhưng sao lại đau đến vậy?
Cô không thể ngủ được, không thể ăn được, và cũng chẳng thể làm gì ngoài việc chìm vào những suy nghĩ hỗn loạn. Cô yêu anh, yêu đến mức không thể dứt ra, nhưng giờ đây, cô chỉ còn lại nỗi đau và sự trống rỗng. Cô đứng lên, bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa, và vẫn là mưa. Cô cảm thấy tâm trạng của mình như cơn mưa ấy – cứ trút xuống, nhưng không thể xóa đi được những gì đã xảy ra.
Những buổi chiều, khi bước ra phòng làm việc, rời khỏi công ty, cô không biết mình muốn đi đâu. Cô không muốn về lại căn phòng trống vắng, nơi cô luôn nhớ đến anh. Cô cũng không muốn gặp gỡ ai, không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của những người xung quanh. Cô chỉ muốn chạy trốn, tìm một nơi để không phải đối diện với thực tại đau đớn này. Và rồi, một quán bar gần đó, bỗng trở thành điểm dừng chân quen thuộc của cô. Nơi đó có ánh đèn mờ mịt, âm nhạc xập xình, và những người xa lạ, tất cả tạo nên một không gian tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Có lẽ cô chỉ cần một nơi để tự do thở, không phải lo lắng về việc ai đó sẽ thấy nỗi buồn trong mắt mình.
Tỏa Tỏa bước vào quán, chọn một bàn gần cửa sổ và gọi một cốc rượu. Cô không phải là người hay uống rượu, nhưng từ đêm hôm ấy, cô không cần phải quan tâm đến điều gì cả, cứ hết ly này đến ly khác. Cô chỉ muốn quên đi, dù chỉ trong giây phút. Cô ngồi im lặng, cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cốc rượu. Những hình ảnh của Diệp Cẩn Ngôn lại hiện lên, như những mũi dao đâm vào tim cô. Anh không yêu cô. Anh đã nói với cô rằng tình yêu của họ là một sai lầm.
Tiếng nhạc dường như càng làm tâm trạng cô thêm tồi tệ. Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: "Em đến một mình sao?" Câu hỏi nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại khiến trái tim cô thắt lại. Tỏa Tỏa quay lại và nhìn thấy Tạ Hoành Tổ đang đứng đó, với ánh mắt quen thuộc, đầy lo lắng. Anh là người bạn thân của cô, là người luôn ở bên cạnh cô trong suốt những năm qua, nhưng cô không thể yêu anh. Cô không thể yêu một người giống như anh, một người mà trái tim cô không thể đập. Anh là người bảo vệ cô, người chăm sóc cô, nhưng tình cảm của anh lại giống như một bóng mờ, không thể so sánh được với hình bóng của Diệp Cẩn Ngôn trong trái tim cô.
Tạ Hoành Tổ mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự lo lắng trong mắt anh. Anh ngồi xuống đối diện cô mà không hỏi gì thêm. Tỏa Tỏa nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười nhẹ, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy bản thân không thể giấu nổi sự rối bời trong lòng.
"Em không sao," cô nói khẽ, nhưng giọng nói của cô thiếu sức sống. Tạ Hoành Tổ không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Anh biết cô không ổn. Những ngày qua, anh đã để ý thấy sự thay đổi trong cô. Cô không còn tươi cười như trước, không còn là cô gái hoạt bát, vui vẻ mà anh từng biết. Thậm chí, trong những lần gặp gỡ gần đây, anh cảm nhận được sự lẩn tránh trong ánh mắt cô, sự xa cách mà trước đây chưa bao giờ tồn tại.
Tạ Hoành Tổ không ép cô phải nói gì. Anh chỉ ngồi đó, im lặng, để cô tự mình mở lòng. Anh biết cô đang đau khổ, và anh không muốn làm gì thêm để khiến cô cảm thấy thêm áp lực. Nhưng anh cũng không thể không lo lắng cho cô. Cô là người quan trọng đối với anh, nhưng cô lại không nhận ra điều đó. Anh không thể thay thế được vị trí của Diệp Cẩn Ngôn trong trái tim cô, nhưng anh không thể đứng nhìn cô đau đớn như thế này.
Một lúc sau, Tỏa Tỏa buông tay khỏi chiếc cốc, hít một hơi thật sâu, rồi nói, giọng nghẹn ngào: "Em yêu anh ấy, Tạ Hoành Tổ. Em yêu anh ấy từ rất lâu rồi, từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng anh ấy không yêu em. Anh ấy bảo tình yêu của chúng ta là sai, và em không thể thay đổi được gì."
Cô ngừng lại, đôi mắt đỏ hoe, như thể đã khóc hết nước mắt, nhưng lại không thể khóc ra được. Tạ Hoành Tổ nhìn cô, cảm thấy đau đớn, nhưng không thể làm gì ngoài việc ngồi lặng lẽ bên cạnh, để cô tiếp tục giãi bày những nỗi lòng mà cô đã cất giấu bao lâu nay.
"Anh biết không, lúc anh ấy nói vậy, em đã chết lặng," cô tiếp tục, "Em đã tưởng rằng mình có thể yêu anh ấy và anh ấy sẽ yêu em. Nhưng không, anh ấy chỉ xem em như một đứa trẻ, một người không thể cùng anh ấy đi qua quãng đường dài. Và em không thể trách anh ấy, vì em biết tất cả chỉ là giấc mơ không thể thành sự thật."
Tạ Hoành Tổ không thể nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng anh ngập tràn nỗi đau không thể diễn tả. Anh yêu cô, nhưng tình yêu ấy không thể giúp cô thay đổi được điều gì. Tạ Hoành Tổ biết rõ, dù anh có ở bên cô, cô vẫn chỉ đau khổ vì một người khác. Anh không thể thay thế Diệp Cẩn Ngôn, nhưng anh vẫn muốn ở bên cô, chăm sóc cô, vì anh biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cần có một người bên cạnh, một người không rời bỏ cô.
"Anh sẽ ở đây, Tỏa Tỏa," Tạ Hoành Tổ khẽ nói, giọng đầy kiên định, "Nếu em không thể yêu anh, ít nhất em sẽ không cô đơn."
Chưa bao giờ, Tỏa Tỏa cảm thấy nỗi đau của mình lại trở nên nhức nhối như lúc này. Cô nhìn vào đôi mắt của Tạ Hoành Tổ, đôi mắt chân thành và dịu dàng, nhưng nó không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô. Cô cảm nhận được tình yêu của anh, nhưng trái tim cô chỉ gọi tên một người – Diệp Cẩn Ngôn.
Cô khẽ gật đầu, như một lời cảm ơn, nhưng trong lòng lại có một cảm giác hụt hẫng. Dù có người yêu cô, dù có người bên cạnh, trái tim cô vẫn không thể thôi mong mỏi, không thể thôi nhớ về người mà cô đã yêu suốt những năm tháng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro