Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Diệp Cẩn Ngôn đứng trong phòng của mình, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố đang nhấp nháy trong đêm tối. Mặc dù ngoài kia, không khí sôi động với dòng người và xe cộ, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng. Anh đang chìm trong suy nghĩ, không thể rời khỏi những hình ảnh về Tỏa Tỏa đang đan xen trong tâm trí.

Anh đã từng nghĩ, tình cảm giữa anh và cô chỉ là một sự việc tạm bợ, một mối quan hệ gia đình đơn thuần, nhưng giờ đây, khi cô dần lớn lên, khi cô mở lòng thổ lộ tình cảm với anh, mọi thứ trở nên phức tạp và đau đớn hơn bao giờ hết. Diệp Cẩn Ngôn là một người đàn ông điềm đạm, luôn tự nhắc nhở bản thân phải giữ vững nguyên tắc, nhưng trước tình yêu của Tỏa Tỏa, anh lại cảm thấy bất lực.

Anh có thể lý trí, có thể cứng rắn trước mọi tình huống trong công việc, nhưng với cô, anh lại không thể giữ vững sự điềm tĩnh đó. Tỏa Tỏa là một cô gái ngây thơ, trong sáng, và hơn hết là quá trẻ so với anh. Đối diện với cô, anh không thể không nghĩ đến những gì sẽ xảy ra nếu cả hai tiếp tục bước đi trên con đường này. Anh không thể cho cô một tương lai rõ ràng, một tình yêu không vướng bận.

Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, những giọt nước long lanh như những giọt nước mắt không thể vơi đi của anh. Diệp Cẩn Ngôn thở dài, ánh mắt đượm buồn, rồi anh quay lại nhìn vào chiếc bàn làm việc đầy những bản thiết kế . Nhưng tâm trí anh lúc này lại không còn đủ khả năng để tập trung vào công việc nữa. Tỏa Tỏa đang là tất cả trong anh, nhưng cũng chính là nỗi đau mà anh phải gạt bỏ.

Đêm đó, anh quyết định gọi cho Tạ Hoành Tổ

Cuộc gọi của Diệp Cẩn Ngôn khiến Tạ Hoành Tổ có phần ngạc nhiên. Anh biết rõ Diệp Cẩn Ngôn là người đàn ông nguyên tắc, luôn giữ gìn khoảng cách với những chuyện tình cảm phức tạp. Nhưng hôm nay, trong giọng nói của anh, Tạ Hoành Tổ nhận ra một sự thay đổi lớn. Cảm giác lo lắng trong anh tăng lên. Có điều gì đó rất quan trọng mà Diệp Cẩn Ngôn muốn nói.

“Diệp tiên sinh,” Tạ Hoành Tổ lên tiếng khi nghe giọng Diệp Cẩn Ngôn vang lên đầu dây bên kia. “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng thở nhẹ của anh qua điện thoại. Anh tự hỏi liệu có thể nói hết những điều trong lòng mình không, liệu có thể giải thích cho tất cả mọi thứ mà Tạ Hoành Tổ sẽ làm. Nhưng anh biết, đây là quyết định đúng đắn.

“Cô ấy cần một người khác,” cuối cùng, anh lên tiếng. “Tạ Hoành Tổ, tôi muốn anh chăm sóc Tỏa Tỏa. Anh là người duy nhất tôi có thể tin tưởng để đưa cô ấy ra khỏi cái bóng của tôi.”

Tạ Hoành Tổ không bất ngờ, nhưng anh vẫn cảm thấy một nỗi buồn nào đó trong lòng. Anh hiểu rõ những gì Diệp Cẩn Ngôn đang trải qua. Tình yêu của anh dành cho Tỏa Tỏa không thể hiện ra ngoài, nhưng anh cũng không thể ngừng cảm nhận được mối quan hệ phức tạp giữa họ. Anh biết, nếu anh chấp nhận lời yêu cầu này, không chỉ có Tỏa Tỏa mà cả Diệp Cẩn Ngôn cũng sẽ thay đổi mãi mãi.

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,” Tạ Hoành Tổ trả lời, giọng anh trầm tĩnh nhưng cũng đầy kiên quyết. “Nhưng Diệp tiên sinh, anh hiểu không, tình yêu không phải là thứ có thể dễ dàng thay thế.”

Diệp Cẩn Ngôn chỉ cười nhẹ, không đáp lại. Anh hiểu rất rõ lời nói của Tạ Hoành Tổ, nhưng anh cũng hiểu rằng mình không thể làm gì khác. Cô ấy cần một cuộc sống khác, một cuộc sống không có anh, một cuộc sống không bị vướng vào những vấn đề không bao giờ có thể giải quyết.
--------

Chu Tỏa Tỏa bước ra khỏi căn hộ của mình, đầu óc vẫn quay cuồng với những cảm xúc lẫn lộn sau cuộc đối diện với Diệp Cẩn Ngôn. Cô không thể quên được ánh mắt lạnh lùng của anh khi anh từ chối tình cảm của cô. “Không phải lúc này, Tỏa Tỏa… Anh không thể yêu em.” Câu nói đó như một lưỡi dao cắt vào tim cô, đau đớn và không thể cứu vãn. Cô đã cố gắng thuyết phục mình, rằng sẽ không có gì thay đổi giữa họ, rằng anh vẫn sẽ là người chú nhỏ bảo vệ cô. Nhưng khi tình yêu đã bén rễ sâu vào trái tim, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ?

Đêm nay, cô không muốn về nhà. Cô không muốn phải đối mặt với sự cô đơn, sự trống rỗng trong lòng. Tỏa Tỏa quyết định đến một quán bar để giải sầu. Đây là một quán bar cô thường đến để trốn tránh cảm giác buồn bã. Cô biết mình không nên uống quá nhiều, nhưng lúc này, cô chỉ muốn quên đi tất cả. Quên đi những ánh mắt lạnh lùng của Diệp Cẩn Ngôn, quên đi cảm giác bị từ chối, và quên đi sự đau đớn khi phải nhìn anh rời xa mình.

Không gian trong quán bar tối tăm, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên những chai rượu, tạo ra không khí u ám và ảm đạm. Tỏa Tỏa tìm một góc khuất gần cửa sổ, gọi một ly rượu mạnh. Cô ngồi lặng lẽ, nhìn ra ngoài mà không thấy rõ gì cả, chỉ cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng đang lan rộng.

“Em đến đây một mình sao?” Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh, làm Tỏa Tỏa giật mình. Cô quay sang, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Là Tạ Hoành Tổ.

Anh ta, Tạ Hoành Tổ, luôn là người đứng lặng lẽ ở phía sau, một người đàn ông phóng khoáng, vui vẻ. Tuy nhiên, từ lâu, Tỏa Tỏa đã nhận ra sự quan tâm thầm lặng mà anh dành cho mình. Cô không thể không cảm nhận được, những lần anh luôn ở gần cô, những cử chỉ quan tâm vô hình nhưng đầy ý nghĩa.

“Anh… Tạ Hoành Tổ?” Tỏa Tỏa ngỡ ngàng nhìn anh, cảm giác một chút bối rối khi thấy anh xuất hiện ở đây. Cô không ngờ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh như thế này, trong lúc tâm trạng cô đang rối bời.

Tạ Hoành Tổ mỉm cười nhẹ, đôi mắt anh vẫn ấm áp hơn bao giờ hết. “Em có vẻ không vui,” anh nói, giọng trầm, như một lời nhận xét nhẹ nhàng. “Có phải vì chuyện của Diệp Cẩn Ngôn không?”

Tỏa Tỏa khẽ ngừng lại, ánh mắt cô nhìn thẳng vào ly rượu, không muốn đối diện với sự thật. Cô không muốn thừa nhận, nhưng lời nói của Tạ Hoành Tổ như một tấm gương soi rõ nỗi buồn của cô. “Em không sao,” cô nói, cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại lộ rõ sự gượng gạo. “Chỉ là một chút chuyện cá nhân thôi.”

Tạ Hoành Tổ ngồi xuống đối diện với cô mà không hỏi thêm gì. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn kiên nhẫn nhưng ẩn chứa sự lo lắng. Anh không phải là người thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nhưng với Tỏa Tỏa, anh lại không thể làm ngơ.

“Em biết không, đôi khi mọi thứ không phải lúc nào cũng diễn ra như chúng ta mong muốn,” Tạ Hoành Tổ lên tiếng, không phải để khuyên bảo, mà như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. “Tình cảm không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát, nhưng em không nên để nó chi phối quá nhiều cuộc sống của mình.”

Tỏa Tỏa ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều, nhưng lại đầy sự cảm kích. Tạ Hoành Tổ luôn biết cách nói những điều đúng lúc, những lời an ủi nhẹ nhàng mà lại chẳng bao giờ làm cô cảm thấy tội lỗi.

“Cảm ơn anh,” cô khẽ nói, đôi tay siết chặt ly rượu trong tay. “Nhưng đôi khi, người ta không thể ngừng yêu ai đó, cho dù biết rằng điều đó là sai lầm.”

“Không phải lúc nào yêu cũng là sai lầm,” Tạ Hoành Tổ nói, ánh mắt anh ấm áp, nhưng có một nỗi buồn sâu kín ẩn giấu bên trong. Anh đã theo dõi Tỏa Tỏa từ lâu, nhưng chưa bao giờ có can đảm để thổ lộ. Anh biết cô đã yêu Diệp Cẩn Ngôn, anh biết sẽ không bao giờ có thể thay thế vị trí của người đàn ông ấy trong trái tim cô. Nhưng anh không thể để cô một mình chịu đựng nỗi đau này.

“Anh… anh luôn ở đây, Tỏa Tỏa,” Tạ Hoành Tổ nói, giọng anh trầm xuống, mang theo một chút khẩn cầu. “Nếu em cảm thấy mệt mỏi, nếu em cần ai đó ở bên cạnh, anh sẽ luôn ở đây.”

Tỏa Tỏa nhìn vào ánh mắt của Tạ Hoành Tổ, đôi mắt của anh đầy sự chân thành và lo lắng. Nhưng trái tim cô vẫn còn vướng vào Diệp Cẩn Ngôn. Cô chỉ có thể mỉm cười nhạt nhòa, rồi uống một ngụm rượu. “Em không biết nữa,” cô thì thầm, “em chỉ cần thời gian thôi.”

Tạ Hoành Tổ không vội vàng ép buộc cô, anh biết rằng trái tim cô lúc này không dễ dàng mở ra. Nhưng anh sẽ đợi, anh sẽ luôn đợi, dù cho cô có nhìn nhận anh là ai đi nữa.

Tạ Hoành Tổ bắt đầu tìm cách để tiếp cận Tỏa Tỏa nhiều hơn, quan tâm đến cô một cách nhẹ nhàng nhưng chu đáo. Anh đã biết, công việc của mình là bảo vệ cô khỏi những đau khổ mà cô không thể tự gánh vác. Mặc dù Tạ Hoành Tổ chưa bao giờ thấy mình đủ chín chắn  nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng trái tim mình chưa bao giờ nguôi ngoai trước sự ấm áp và dịu dàng của Tỏa Tỏa.

Tỏa Tỏa vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hình bóng của Diệp Cẩn Ngôn. Dù cô đã đồng ý để Tạ Hoành Tổ chăm sóc, nhưng trái tim cô vẫn không thể dành trọn vẹn cho anh. Mỗi khi anh tỏ ra quan tâm, những cử chỉ thân mật của anh, cô lại không thể ngừng nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn. Làm sao có thể quên được người đàn ông mà mình đã yêu từ năm 17 tuổi? Làm sao có thể yêu một người khác khi trái tim vẫn khắc sâu hình bóng của anh?

Trong khi Tạ Hoành Tổ và Tỏa Tỏa dần bắt đầu gần gũi hơn, Diệp Cẩn Ngôn lại càng cảm thấy đau đớn. Anh không thể ngừng nghĩ đến cô, không thể ngừng lo lắng cho cô. Nhưng anh hiểu, cô cần phải quên anh, cô cần phải sống một cuộc đời không bị anh làm tổn thương. Anh đã đưa ra quyết định này, vì cô, vì tương lai của cô. Dù trong lòng anh cảm thấy một nỗi đau không thể gọi tên, anh vẫn không thể làm gì khác ngoài việc dứt khoát rời xa cô.

Cuộc gọi của Tạ Hoành Tổ chỉ làm anh thêm phần dằn vặt. Nhưng anh biết, đó là điều tốt nhất, cho cả Tỏa Tỏa và cho chính anh. Nếu cô có thể tìm thấy hạnh phúc bên Tạ Hoành Tổ, nếu cô có thể quên đi anh, thì đó là điều anh mong muốn nhất.

Ngày hôm sau, khi Tạ Hoành Tổ tiếp tục chăm sóc cô với sự quan tâm chu đáo, Tỏa Tỏa cảm thấy một sự mâu thuẫn trong lòng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong mỗi hành động của anh, nhưng trái tim cô lại không thể nào tìm được chỗ cho anh. Cô không thể yêu Tạ Hoành Tổ theo cách mà anh xứng đáng.

Cô muốn quên Diệp Cẩn Ngôn, nhưng không thể. Cô vẫn yêu anh, và điều này khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro