11(End)
Sau khi xuất viện, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã hoàn toàn mất đi ánh sáng trong mắt. Mặc dù điều trị đã giúp anh sống tiếp, nhưng sự mờ mịt trong đôi mắt là một sự tra tấn về mặt tinh thần mà anh không thể tránh khỏi. Mỗi lần anh nhìn thấy Tỏa Tỏa, trong lòng lại cảm thấy đau đớn, vì cô xứng đáng có một cuộc sống tươi đẹp, không phải sống với một người đàn ông bệnh tật như anh.
Tuy nhiên, sau khi rời bệnh viện, anh không thể thoát khỏi sự bám víu của Tỏa Tỏa. Cô không rời anh dù chỉ một bước, chăm sóc anh chu đáo từng bữa ăn, từng giấc ngủ, không hề than vãn một lời. Điều này khiến Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh yêu cô sâu sắc, nhưng lại không thể chấp nhận tình yêu của cô. Anh đã nhìn thấy trong mắt cô ánh sáng và niềm vui, nhưng anh lại là một bóng tối, một người không thể làm cô hạnh phúc.
"Mỗi lần anh thấy em, tôi lại không thể kiềm chế được cảm giác đau đớn trong lòng," Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói với Tỏa Tỏa khi cô chuẩn bị cho anh bữa sáng. "Em có thể sống một cuộc đời khác, hạnh phúc hơn mà không phải lo lắng về tôi. Đừng vì tôi mà từ bỏ tuổi trẻ, sự tự do của em."
Tỏa Tỏa quay lại, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng cô mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Em đã nói cả đời này em không thể yêu ai khác ngoài anh, vậy mà bây giờ lại bảo em bỏ đi sao?" Giọng cô kiên định, "Tôi Chu Tỏa Tỏa sẽ ở bên Diệp Cẩn Ngôn. Em yêu anh, không phải vì anh là người đàn ông có thể đem lại cho em một cuộc sống hoàn hảo, mà là vì anh chính là anh. Dù có thế nào, em vẫn yêu anh."
Diệp Cẩn Ngôn ngồi đó, trong lòng như bị ai bóp nghẹt. Anh không thể phản bác những lời cô nói, vì anh biết cô đã lựa chọn anh, dù anh không còn là người đàn ông mà cô từng mơ ước. Anh cố nén lại cảm xúc trong lòng, nhưng lại không thể kìm nổi, cảm giác này khiến anh muốn gục xuống. Anh yêu cô, nhưng lại không dám chấp nhận tình yêu ấy, không dám đưa cô vào một cuộc sống đầy đau khổ.
Một ngày nọ, khi Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi trong phòng khách, mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu, Phạm Kim Cương gọi điện cho anh. Giọng Tiểu Phạm đầy hy vọng, nhưng cũng không thiếu lo lắng. "Cẩn Ngôn, tôi vừa liên lạc được với một bác sĩ nước ngoài hàng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh. Anh ấy đã đồng ý đến Trung Quốc và sẽ thăm khám và phẫu thuật lại cho anh."
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy, trong lòng bất giác dâng lên một tia hy vọng. "Thật sao?" Anh hỏi, nhưng không giấu được sự nghi ngờ. Dù đã cố gắng tìm kiếm phương án điều trị, nhưng tất cả đều không thành công, anh đã dần mất niềm tin vào y học.
"Đúng vậy," Phạm Kim Cương xác nhận. "Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu ca phẫu thuật này thành công, anh có thể hồi phục và lấy lại ánh sáng trong mắt. Tôi biết anh đã chịu đựng rất nhiều, nhưng đây là cơ hội duy nhất."
Diệp Cẩn Ngôn ngồi lặng, đầu óc quay cuồng. Đã bao lâu rồi anh không có hy vọng như thế? Đã bao lâu rồi anh không dám nghĩ đến việc sẽ lại nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy thế giới và nhìn thấy Tỏa Tỏa? Nhưng anh cũng không thể để cô sống mãi trong nỗi đau này. Cô xứng đáng có một tương lai tươi sáng, và anh không thể vì bản thân mà kéo cô vào bóng tối mãi mãi.
Vài ngày sau, ca phẫu thuật được thực hiện. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, mặc dù Diệp Cẩn Ngôn vẫn phải chịu đựng đau đớn về thể xác và tinh thần. Nhưng trong tâm trí anh, một suy nghĩ duy nhất xoay quanh: liệu sau cuộc phẫu thuật này, anh có thể thực sự nhìn thấy Tỏa Tỏa và không phải sống trong những đêm dài cô đơn nữa không?
Sau những ngày dài đầy đau đớn và nỗi buồn không dứt, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đã tìm thấy cho mình một con đường mới. Những vết thương trong lòng dần dần lành lại, dù không thể nào hoàn toàn quên đi, nhưng cả hai đã quyết định, họ sẽ cùng nhau đối diện với mọi thử thách phía trước.
Diệp Cẩn Ngôn đã thực hiện một cuộc phẫu thuật khác - lần này là nhờ sự giúp đỡ của vị bác sĩ nước ngoài mà Phạm Kim Cương đã mời về. Cuộc phẫu thuật thành công, và ánh sáng đã trở lại trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, dù không phải ngay lập tức mà là từng chút một. Sau khi tỉnh lại, anh nhìn thấy hình ảnh đầu tiên là đôi mắt Tỏa Tỏa, vẫn rưng rưng nước mắt, nhưng cô nở một nụ cười tươi, như thể cả thế giới vừa nở ra trước mắt cô
"Chú nhỏ..." Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Diệp Cẩn Ngôn không thể nói gì, chỉ cảm nhận sự ấm áp trong bàn tay của cô, cảm nhận được tình yêu mà cô đã dành cho anh trong suốt thời gian qua. Anh không thể tin rằng mình lại có thể nhìn thấy cô một lần nữa, và cảm giác này khiến anh nghẹn ngào. "Tỏa Tỏa..." Anh nói, giọng nghẹn lại vì không biết phải diễn đạt như thế nào.
Tỏa Tỏa nhìn anh, đôi mắt cô trong veo như nước, trái tim cô thổn thức. "Anh nhìn thấy em rồi phải không?" Cô hỏi, mặc dù câu hỏi ấy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đối với cô, đó là tất cả.
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười yếu ớt, nước mắt cũng dâng lên trong mắt anh. "Ừ, tôi thấy em rồi..." anh trả lời, trong giọng nói không giấu nổi sự nghẹn ngào. "Cuối cùng tôi đã thấy em."
Nhưng trong lòng anh cũng thầm nhủ, dù ánh sáng đã trở lại trong mắt anh, thì vẫn có một điều gì đó mãi không thay đổi - tình yêu của họ sẽ không bao giờ trọn vẹn. Anh đã nhận ra, dù có thể nhìn thấy cô, nhưng cũng không thể yêu cô như cô mong muốn.
Tuy nhiên, ít nhất, anh sẽ cố gắng để cô không phải sống trong bóng tối của anh nữa. Cô xứng đáng có một cuộc sống tươi đẹp, và anh sẽ không để bản thân mình là gánh nặng trong cuộc sống của cô nữa.
Ngày anh xuất viện, Tỏa Tỏa đứng chờ ở cổng bệnh viện, ánh mắt cô lấp lánh, đôi tay run run nhưng không thể giấu nổi niềm vui mừng. Diệp Cẩn Ngôn bước ra, ánh mắt anh vẫn còn chút mơ màng, nhưng khi nhìn thấy cô, cả thế giới dường như trở nên sáng sủa hơn bao giờ hết.
"Chú nhỏ, cuối cùng chú cũng trở lại rồi." Tỏa Tỏa nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngấn lệ.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Anh không biết mình đã làm em lo lắng như thế nào. Nhưng anh đã trở lại, và lần này, anh sẽ ở bên em, không rời xa."
Tỏa Tỏa nắm lấy tay anh, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm và niềm hạnh phúc. Cô đã chờ đợi ngày này suốt bao lâu, và cuối cùng thì mọi nỗ lực, mọi hy sinh của cô đã được đền đáp.
"Em không muốn rời xa chú," cô thì thầm, "Dù trong hoàn cảnh nào, em vẫn sẽ ở bên chú."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, trong ánh mắt anh không còn sự bất lực hay lo sợ như trước nữa. Cảm giác yêu thương, sự ấm áp dần lấp đầy trái tim anh. Anh không cần phải sợ hãi hay trốn chạy nữa. Mặc dù những thử thách còn ở phía trước, nhưng anh biết, chỉ cần có cô bên cạnh, anh sẽ có thể đối mặt với tất cả.
Tại một nhà hàng nhỏ, vào một buổi tối lãng mạn, Diệp Cẩn Ngôn đã ngỏ lời với Tỏa Tỏa một lần nữa. Lần này, anh không còn sợ hãi hay nghi ngờ. Anh nhìn cô, đôi mắt anh đầy sự chân thành và quyết tâm.
"Tỏa Tỏa, trước đây, chú đã từng nghĩ rằng mình không xứng đáng với em. Nhưng bây giờ, chú chỉ muốn ở bên em, cùng em bước qua mọi khó khăn. Em có thể làm vợ chú không?"
Tỏa Tỏa ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô ướt lệ. "Em đã từ chối Tạ Hoành Tổ vì anh, và giờ đây em chỉ muốn nói một điều: Em muốn ở bên anh, chú nhỏ."
Diệp Cẩn Ngôn không thể kìm nén cảm xúc, anh khẽ ôm lấy cô, siết chặt trong vòng tay mình. "Cảm ơn em, Tỏa Tỏa. Chú sẽ không để em phải hối tiếc về quyết định này."
Cuối cùng, dù con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan, nhưng cả hai đã quyết định sống trọn vẹn từng ngày, không còn sợ hãi hay lo lắng về những điều không thể kiểm soát. Tình yêu của họ, dù có đau đớn và trải qua bao nhiêu thử thách, nhưng đã được đền đáp bằng một kết thúc hạnh phúc.
Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đã tìm thấy nhau trong thế giới đầy bóng tối và ánh sáng, và họ đã cùng nhau bước qua tất cả những khó khăn, tìm được một tương lai tươi sáng. Cả hai đều biết, không có gì là mãi mãi, nhưng tình yêu họ dành cho nhau sẽ không bao giờ phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro