10
Mưa vẫn không ngừng rơi, mỗi giọt mưa rơi xuống từ mái hiên bệnh viện, giống như những giọt nước mắt không thể vơi của Tỏa Tỏa. Đã bao lâu rồi cô không còn cảm nhận được sự ấm áp từ những người thân xung quanh mình? Mỗi ngày trôi qua, cô vẫn đến thăm Diệp Cẩn Ngôn, nhưng không thể nhìn thấy sự thay đổi nào. Anh vẫn vậy, vẫn kiên cường và lạnh lùng như trước, nhưng cô biết, anh đang gánh chịu nỗi đau mà cô không thể chia sẻ. Anh vẫn luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ đến mức chẳng ai có thể nhận ra được rằng anh đang sụp đổ từng ngày.
Diệp Cẩn Ngôn từng là người đàn ông kiên định, một bức tường vững chãi mà cô luôn tìm đến mỗi khi gặp khó khăn. Nhưng giờ đây, cái vỏ bọc ấy đã không còn vững chãi nữa. Căn bệnh quái ác đã dần nuốt chửng anh, không chỉ lấy đi ánh sáng, mà còn phá vỡ đi những thứ anh từng tự hào: sự điềm tĩnh, sự mạnh mẽ, và niềm tin vào bản thân.
Tỏa Tỏa ngồi bên giường anh, không nói gì, chỉ đơn giản là im lặng ngắm nhìn anh, nhưng mỗi lần cô nhìn vào đôi mắt không còn ánh sáng của anh, trái tim cô lại đau đớn như bị xé toạc. Cô vẫn chưa thể tìm ra cách để khiến anh cảm nhận được tình yêu mà cô đã giữ kín bấy lâu nay, chưa thể tìm ra cách để anh chấp nhận cô trong cuộc sống của mình.
Tạ Hoành Tổ đã rời xa cô, và cô không hối hận về quyết định đó. Nhưng mỗi đêm khi cô về nhà, cảm giác trống rỗng lại cuốn lấy tâm trí cô. Cô đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt, người mà có thể cho cô một cuộc sống bình yên, nhưng trái tim cô không thể nào quay lại với anh ấy. Cô yêu Diệp Cẩn Ngôn, nhưng anh lại không thể yêu cô theo cách mà cô mong muốn.
Hôm nay, Tỏa Tỏa đến bệnh viện sớm hơn thường lệ. Cô muốn ở lại với anh nhiều hơn, muốn bù đắp cho những ngày tháng anh đã chịu đựng nỗi đau một mình. Nhưng khi cô mở cửa phòng bệnh, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim cô như thắt lại.
Diệp Cẩn Ngôn đang đứng tựa lưng vào bức tường, tay ôm lấy đầu, gương mặt anh nhăn lại vì đau đớn. Cả người anh run rẩy như không còn đủ sức đứng vững. Cô đứng lặng người, không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng nhìn anh như một bóng ma trong chính căn phòng bệnh ấy. Anh đang cố gắng chống đỡ nỗi đau, nhưng sự thật là anh không thể.
Diệp Cẩn Ngôn nhận ra sự hiện diện của cô, nhưng không quay lại. Anh vẫn đứng đó, chống tay lên tường để giữ cơ thể mình không gục xuống. "Tỏa Tỏa..." Giọng anh khàn đặc, dường như mất hết sức lực. "Em không cần phải lo lắng cho tôi."
Tỏa Tỏa không thể kiềm chế được nữa, cô vội vã bước tới gần anh, nhưng chỉ dám đứng từ xa, không dám chạm vào anh. Mọi cảm xúc trong cô như vỡ òa. Cô đã thấy anh mạnh mẽ như thế nào suốt bao năm qua, nhưng giờ đây, anh lại gục ngã trước mặt cô, không còn chút sức mạnh nào để đứng vững.
"Chú nhỏ..." Cô nghẹn ngào, không thể nói được gì thêm. Tại sao anh lại phải chịu đựng tất cả một mình? Tại sao anh không để cô giúp anh?
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu, nhưng ánh mắt anh mờ mịt, vô hồn. "Em không hiểu đâu, Tỏa Tỏa," anh nói, giọng lạnh lùng, như muốn tạo một khoảng cách không thể xóa nhòa giữa họ. "Em không cần phải thấy tôi yếu đuối như vậy. Tôi không muốn em phải cảm thấy thương hại tôi."
Những lời của anh như một cú tát mạnh vào trái tim cô. Anh luôn cố gắng giữ vững vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng cô biết, đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Anh sợ rằng nếu để cô thấy anh yếu đuối, cô sẽ rời xa anh. Nhưng anh không biết rằng cô đã luôn ở đây, ở bên anh, dù anh có là người thế nào.
Tỏa Tỏa bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. "Anh không cần phải mạnh mẽ với em nữa. em ở đây vì em yêu anh, chứ không phải vì em thương hại anh." Cô thì thầm, giọng mềm mại nhưng kiên định. "Anh không cần phải che giấu, đừng để nỗi đau giết chết anh một mình."
Diệp Cẩn Ngôn quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút yếu ớt, như muốn tìm sự giải thoát trong lòng. "Tỏa Tỏa, em còn cả một cuộc đời phía trước. Em không thể dành cả đời để chăm sóc một người không thể nhìn thấy được nữa."
Lời nói của anh như một lưỡi dao cắt sâu vào tim cô, nhưng cô vẫn kiên quyết. "Anh là tất cả đối với em. Dù anh có thể không thấy tôi nữa, nhưng em vẫn sẽ ở đây."
Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi. Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, giữa những bức tường vô hình, hai con người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, đã tìm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. Một sự đồng điệu trong đau đớn, trong hy vọng, và trong tình yêu không thể thốt thành lời.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô. Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một cách sâu sắc, như muốn ghi nhớ hình ảnh cô mãi mãi trong tâm trí. Nhưng Tỏa Tỏa biết rằng dù anh có nhìn thấy cô hay không, cô vẫn sẽ mãi yêu anh, vẫn sẽ mãi ở lại bên anh, cho đến khi anh cần cô nhất. Cảm giác lạnh buốt từ bức tường phía sau lưng anh như một lời nhắc nhở về sự thật không thể nào chối cãi. Diệp Cẩn Ngôn không thể tiếp tục giấu diếm. Nỗi đau đớn về thể xác đã trở nên quá lớn để anh có thể tiếp tục che giấu cảm xúc của mình. Đôi mắt của anh, dù không còn nhìn thấy được nữa, vẫn cố gắng nhìn về phía cô, như một lời cầu cứu thầm lặng.
Tỏa Tỏa đứng đó, tay vẫn nắm lấy tay anh, không nói gì nhưng cảm nhận được sự yếu đuối trong từng cử động của anh. Cuối cùng, trong không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh, Diệp Cẩn Ngôn thở dài, cơn đau trong người như không thể chịu đựng thêm nữa. Anh buông một tiếng thở dài nghẹn ngào, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dù không còn nhìn thấy, nhưng sự đau khổ trong giọng nói của anh khiến trái tim cô như thắt lại.
Diệp Cẩn Ngôn đôi tay anh buông thõng xuống, không còn sức để nắm lấy tay cô nữa. "Trước đây, vốn dĩ là chú nhỏ không xứng với em..." Anh nói, giọng yếu ớt như đang cố gắng chống lại cảm xúc của mình. "Và bây giờ, khi không còn ánh sáng, chú nhỏ càng không xứng với em." Những lời nói ấy như một nhát dao đâm sâu vào trái tim Tỏa Tỏa. Anh không chỉ nói về sự bất lực trong thân thể mình mà còn về sự từ chối chính bản thân mình, không thể nhận lấy tình yêu của cô, không thể cho cô một cuộc sống đầy đủ như cô xứng đáng.
Anh tiếp tục, đôi tay anh run rẩy, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Tôi đã gửi gấm em cho Tạ Hoành Tổ. Cậu ấy là người mà tôi tin tưởng, là người có thể cho em một cuộc sống hạnh phúc mà tôi không thể mang lại. Tôi biết anh ấy yêu em thật lòng, và tôi tin rằng em có thể hạnh phúc bên anh ấy." Anh ngừng lại, nắm chặt tay mình như muốn vỡ òa trong nỗi đau, "Tôi đã nghĩ rằng em sẽ có thể bắt đầu lại, không phải vì tôi mà vì chính em."
Tỏa Tỏa không thể giữ im lặng thêm nữa. Cô nắm lấy tay anh, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay lạnh giá của anh. Cô biết rằng những gì anh nói không chỉ là lời bày tỏ tình cảm mà còn là sự hy sinh của anh - một sự hy sinh cho hạnh phúc của cô.
"Anh sai rồi, Diệp Cẩn Ngôn." Cô nói, giọng nghẹn ngào, nước mắt dâng trào nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười. "Tôi đã từ chối Tạ Hoành Tổ." Những từ này thốt ra từ miệng cô như một lời khẳng định, một sự thật đau đớn mà cô biết mình không thể thay đổi.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt mờ mịt của anh, rồi biến mất, để lại một nỗi đau sâu hơn. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô lại từ chối một người đàn ông tốt như Tạ Hoành Tổ, một người có thể mang lại cho cô hạnh phúc. Anh chỉ biết đứng đó, bất lực, không biết phải nói gì.
"Tạ Hoành Tổ là người tốt, anh ấy có thể cho em tất cả những gì em cần, nhưng em không thể yêu anh ấy như em yêu anh, chú nhỏ." Tỏa Tỏa tiếp tục, từng lời nói của cô như làn sóng vỗ vào bờ, từng nhịp trái tim cô đập loạn nhịp. " em yêu anh, Diệp Cẩn Ngôn. Từ lâu rồi, em yêu anh. Dù anh có thể không nhìn thấy em nữa, dù cho mọi thứ có thay đổi, em vẫn yêu anh."
"Tại sao lại là tôi?" Diệp Cẩn Ngôn khẽ hỏi, giọng anh yếu ớt nhưng đầy tha thiết. "Tại sao em lại yêu tôi khi tôi không còn là chính mình, khi tôi không thể cho em bất cứ điều gì ngoài nỗi đau?"
Tỏa Tỏa cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Cô không thể trả lời câu hỏi ấy, không thể giải thích vì sao trái tim cô lại yêu anh, mặc dù anh đã thay đổi, mặc dù anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ mà cô từng biết. Nhưng cô chỉ biết rằng, dù thế nào đi nữa, trái tim cô vẫn chỉ có một người, đó là Diệp Cẩn Ngôn.
Cô nhẹ nhàng nói: "Vì anh là Diệp Cẩn Ngôn. Dù anh không còn ánh sáng trong mắt, dù anh không thể nhìn thấy em được nữa, em vẫn sẽ ở đây. em yêu anh vì chính anh, không phải vì những gì anh có thể cho em."
Tỏa Tỏa lặng lẽ nhìn anh, rồi khẽ đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim anh đang đập từng nhịp yếu ớt. "Đối với em, anh vẫn là người đàn ông duy nhất. Dù anh không còn là chính mình, dù anh có đau đớn thế nào, em vẫn yêu anh, Diệp Cẩn Ngôn."
Diệp Cẩn Ngôn không thể nói gì thêm. Anh chỉ đứng đó, cảm nhận sự kiên định trong đôi tay cô, trong tình yêu mà cô dành cho anh. Nhưng anh không thể nhận nó. Anh yêu cô, nhưng tình yêu ấy lại trở thành nỗi đau mà anh không thể giải thoát. Và trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ có thể nắm chặt tay cô, giữ lấy từng chút cảm giác ấm áp duy nhất mà anh có thể cảm nhận được, dù biết rằng sẽ không thể giữ cô lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro