Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Tại ngôi trường THPT An Bình, một chiếc xe môtô lao vàocổng trường, vút qua như tên lửa, xé toạc bầukhông giannáonhiệt của các cô cậu học trò. Chiếc môtô vút laođến đâu, những ánhmắt tòmòđều hướng đến đấy. Những lờibàntán xôn xao vang lên. Khen cũng có, chê bai cũng có, nhưng hầuhết ai cũng nghe một nộidung duy nhất.

- Ôi, anh ấy đẹp trai quá!

Khải Hoàng cởi mũ bảohiểm, mái tóc cứ thế bùxùtheochiều vô định. Nhưng không vì một chi tiết nhỏ nhưthế mà làm giảm đi vẻ hoàn hảo củamột mỹ nam. Khải Hoàng khẽ vuốt lại mái tóc lộnxộn, nhếchnụ cười bíhiểm khi nhớ về ai đó có mái tóc bù xù.Nụ cườikhó hiểu vô tình khiếnđám nữ sinh xung quanh bấn loạn hết lên. Chỉ kịp quay người bỏ đi, anh thấy MẫnNhiđang đứng trước mặt mình.

MẫnNhilà một học sinhưutú của trường, cô luôn được mọi ánhmắt thèm thuồng củađám con trai trong trường hướng đến. Không chỉhọc giỏi thôi đâu, cô thậm chí sở hữu một thânhình khiến ai aicũng phải ghentỵ.Vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt hết sức dễ mến, chiếc mũi nhỏ vớiđôimắt lúc nàocũng long lanh, nhưng điểm vào đó đôi nét sắc sảo. Cô học sinhưu túkhẽ nhăn mặt khi thấy nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lạnhlùng kia. Mẫn Nhi dấy lên sự tòmò, là ai, là ai đã khiến con người băng giá kia nởnụ cười kiachứ? Cô thoáng thất vọng khi biết, người đó chắc chắn không phải là cô.

MẫnNhicất tiếng, lớp son môi đỏ hồng khẽ lay động.

- Anh Hoàng, có chuyệngì vui sao? Anh kể cho em nghe đi. Cô học sinhưu túgiấu sự ghanh tỵ, tỏ vẻ thíchthú.

Khải Hoàng chỉcười, nụ cười tỏanắng hơn baogiờhết. Anh xoađầucô học sinhkhóadưới, đôimắt lộ niềm thích thú. Rồi anhbỏ đi, anh vốn dĩ chỉxem MẫnNhilà người em gái. Không hơnkhông kém. Đểlại cô học sinhưu túchưng hửng, nỗi thất vọng và tức tốibao trùm lấy cơthểxinh đẹp. Mẫn Nhi chuaxót nhìn theobóng dáng kia, cô thấy rồi. Thấy anh đã thay đổi mất rồi. Anhchưa từng xoađầucô.

Khải Hoàng nằm ườntrênghế đá sauvườntrường. Ánh nắng rọi vàonửakhuôn mặt không tỳvết. Đôi mắt nhắm hờ đểtận hưởng không khí trong lành, một giọt sương từ trên cây rơi khẽ xuống khuôn mặt bình yên kia. Nhưmột chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồyênlặng. Nhưng mặt hồlay động mất rồi. Khải Hoàng nhăn mặt, tay vuốt giọt nước vô duyên. Anhlạinhìn về phía cây xanhđằng kia, tâm hồnthả trôi theonhững đám mây lờ lững. Anh chợt bật cười khẽ. Nụ cười chỉ thoáng qua thôi, nhưng ai nhìn vàosẽ nhận rarằng, anh đang nhớ ai đó.

Khải Hoàng nhớ cô bénhỏ ngồi khóc trước cổng nhà anh, hôm ấy khiđã vàonhà, bước chân không chủ động được mà quay trởlại tìm cô bé. Nhưng cô bé đã đi đâu mất rồi, anhthoáng thất vọng nhưng rồi tặc lưỡi cho qua. Bất ngờluônđếnmà không báotrước, cô béanh tìm lại đang ở trong khu nhà anh, nằm trên ghế sô phaanh vẫn hay nằm. KhảiHoàng chợt thoáng nghingờ. Tại sao lúc nàoanh gặp, cô bélại đang khóc kiachứ? Anhchưabiết cuộc hônnhânsắp đến. Anh vẫn chưa biết cô bé đó bịđiên. Nếubiết, anh sẽ thế nàođây? Hất hủi cô bé nhỏ tộinghiệp? Hay sẽ yêu thương cô đây?

Khải Hoàng khẽ nhắm mắt, chìm vàogiấc ngủ có ai đó với giọt lệ trên mi.

***

Bình Nhi ngồi thẫn thờtrên sàn nhà đã lâu. Cô bénhỏ chỉ nhìn vào điểm vô địnhtrong không trung.

- Nhớ mẹ quá à.

- Ừ, nhớ quá!

- Nhớ cả giànhoagiấy nữa.

- Ừ, rất nhớ.

Bình Nhi (lại) đang nói chuyện một mìnhnữa rồi. Cô bé nhỏ vớiđôimắt vô hồn lẩm bẩm vài bacâunóikhông người nghe. Đám hầu gáiđứng saulưng khẽ ghétai vàonhau mà bàntán.

- Trông nó kìa, đúng là con điên!

- Ôi giời, nói gì nó nữa. Điênmà được cướichồng giàulà phước cho dòng họ tám đời của nó.

- Cậu chủ thật tội nghiệp, sao phải cưới một con điênnày chứ.

Lời tráchmóc cũng có, lời than thởcũng có. Trách là trách cô gái điênkia saomay mắn đến thế, cưới được cả chồng giàu. Thanlà than chocậu chủ danh giá nhà này, số bạc hay gì mà cưới phải cô vợ điên. Những lời bàntán không ngớt, chỉ trỏ vào người cô bé nhỏ đang ngồi trên sàn nhà. BìnhNhivẫn không hay biết, nói đúng hơn, cô đang mãi mê với những nỗinhớ không điểm dừng.

Lời bàntánchợt cắt ngang. Khải Hoàng đã về, cô nào cô nấy chỉnh sửa lại trang phục, dànrahai bên chàođóncậu chủ.

- Chào cậu chủ.

Cả đám hầu gái đồng thanh chào, đầu cúi rạp xuống đất. Khải Hoàng chỉgật nhẹ đầu, bước chân tiến đến cô bé nhỏ đang ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Anh chỉ nhìnrồibước ngang cô. Ngóntay khẽ ngoắc, một cô hầu gái nhanh chóng chạy đến.

- Em nghe, cậu chủ.

Cô hầugái lộ vẻ thíchthúkhi được đứng gần Khải Hoàng. Anh không để ý, chỉ hỏi:

- Quản gia đâurồi?

- Thưa, quản giađếnchiềumới về ạ!

Cô hầugái kính cẩn trả lời. Khải Hoàng chỉ khẽ gật đầu, rồi anh tiếp tục bước đi về phía khu nhà của mình. NơiBìnhNhi đang ở là khu nhà bên cạnh nhà anh, nhà dành riêng chovợ cậu chủ.

Khải Hoàn bước đi nhưng tai vẫn lắng nghe những diễn biến phía sau lưng mình.

- Tiểu thư à, cô hãy đứng lênvà vào phòng nghỉ đi ạ.

- Đúng rồi ạ, ngoài này lạnh lắm.

Vài ba câu khuyên nhủ giả tạo vang lên. Bình Nhi chỉ khẽ nhăn mặt:

- Không muốn.

Rồi cô lại tiếp tục lẩm bẩm một mình. Đợi đến khibóng dáng của anh biến mất saucánh cửa kính, đám hầugái lạitiếp tục bàntán, để mặc cô bénhỏ ngồi luyên thuyên một mình.

- Nhi nhớ mẹ, Nhinhớhoagiấy.

***

Bà Linhngồi trênghế bành trong vườn, môi đỏ nhâm nhi ly rượu vang. Bà trông thật nhàn nhã, đôi mắt ánh lên niềm vui vô địnhnàođó. Một âm thanh chói tai vang lên, bà Linh khẽ lấy chiếc smartphone và nghe.

- Mọichuyện ổncả chứ?

“Vâng, ổnhết thưabà.” Đầu dây bênkiavang lên lời nóithỏ thẻ. Chỉđợi có thế, bà Linh nở nụ cườihiểm, tay đẩy ly rượu vang, môi nhấm nháp vị chát của rượu.

- Váy cưới đã may choconbé chưa? Bà Linh tiếp tục hỏi.

“Nhưng thưa bà, chỉ là đính hôncó cần váy cướinhư thế không ạ?”. Giọng nói đầy gấp gáp bên kiavang lên tức thì.

“Choang”. Tiếng ly rượu vỡ dưới cái hất mạnhcủa bà Linh. Giọng nói đầu dây bênkiacó phần ứnghẹn.

- Quản gia Liên, ta chưanói sao? Đó không phải là việc của bà.

***

Bình Nhi nằm trêngiường, đôi mắt nhìn ra phíavườncây của khu nhà bên cạnh. Cô bénhỏ chán nản hướng ánhmắt vào các bông hoatrên những khóm hoađang khoe sắc trên nền trời xanh đẹp. Cô bé nhỏ chợt nhớ hoagiấy. Bình Nhi thấy lòng xôn xaolạ thường, cô muốncó những bông hoangoài kia. Chỉ là đểlấp đi nỗi nhớvề hoagiấy.

Cô bénhỏ lẻnrakhỏiphòng mà không đểcác hầu gái phát hiện.Cô trèolêntrên khung cửasổ, và nhảy khỏi phòng. Rất đơngiản, nhưng váy trắng của cô vướng vàokhóa cửamất rồi. Bình Nhi lúng túng, không biết làm sao để gỡ chiếc váy bướng bỉnh này ra. Mặc dù, chỉ cần một cái hất tay, chiếc váy sẽ được giảithoát, nhưng cô bé nhỏ ấy lại không làm được.

Bình Nhi nhăn mặt, người cứ đứng yên một chỗ khi gấu váy bịvướng. Aiđó bên khunhà kia đã thấy, nụ cười bí hiểm nhếch lên.

Khải Hoàng nhảy phóc từ cửa sổra. Anh nhẹ nhàng tiếnđến cô gái đang mắc kẹt kia, ánh nhìn lộ vẻ thíchthú.

Bình Nhi thấy có người đến, cơ thểkhẽ colại. Nhưng cô nhớ, anhlà người đã giúp cô đuổi con mèođen kiađi. Vậy là đôi mắt long lanh kia nhìnvào Khải Hoàng, anh đang đứng khoanh tay nhìn cô bénhỏ lúng túng.

- Váy.

Bình Nhi cất tiếng nhờ vả. Đôi mắt ánh lên sự chờđợi. Khải Hoàng vẫnchưagỡ váy giúp cô, nghiêng đầu nhìn conmèo nhỏ đang runrẩy trước mặt.

- Váy.

Bình Nhi lại tiếp tục kêu lên. Hai dòng nước mắt từtừ chảy xuống, môi mím lạivẻ chịu đựng.

Khi thấy cô bénhỏ ấy khóc, Khải Hoàng khẽ lúng túng, anh liền gỡ ngay gấuváy đang mắc kẹt. Cô bé nhỏ được giảithoát, mừng rỡ chạy đếnnhững khóm hoađang khoe sắc. Cô lại chạy đimà quên mất ân nhân của mìnhnữa rồi.

Khải Hoàng theocô bénhỏ đến khóm hoa sau vườn nhà anh. Bình Nhi đưatay định ngắt những bông hoanhỏ, nhưng tay cô bé chợt khựng lại. Cô bé nhỏ quay đầulại, nhìnKhải Hoàng như thể sẽ bị anh mắng nếu ngắt hoa bừa bãi.

Khải Hoàng thấy vẻ e dè của con mèonhỏ trước mắt, anh lắc đầu. Anh muốntrêu cô bé hay khóc lóc này.

Bình Nhi khẽ nhắc lại, để chắc chắn anh hiểuý mình.

- Hoa.

Cái lắc đầulạihiện ra. Cô bé nhỏ thoáng thất vọng, ánhmặt lộ vẻ buồn rầu.

- Nhi muốnhoa, muốn hoa giấy.

Anh bất ngờ. Thì racô bénhỏ đang lầm tưởng hoavườn anh là hoagiấy.

- Không phải hoagiấy. Khải Hoàng cố gắng giải thích cho con mèonhỏ trước mặt.

Bình Nhi thoáng hững hờ, sự thất vọng lấn chiếm khuôn mặt ngây thơ kia. Rồi cô bénhỏ bỏ đi, miệng lẩm bẩm vài bacâu không nên lời.

- Không phải hoagiấy, không phải hoagiấy…

Khải Hoàng nhìntheobóng dáng nhỏ bé kia khuất dần, lòng chợt buồn manmác. Hình như, anh thích conmèonhỏ ấy mất rồi! Tại ngôi trường THPT An Bình, một chiếc xe môtô lao vàocổng trường, vút qua như tên lửa, xé toạc bầukhông giannáonhiệt của các cô cậu học trò. Chiếc môtô vút laođến đâu, những ánhmắt tòmòđều hướng đến đấy. Những lờibàntán xôn xao vang lên. Khen cũng có, chê bai cũng có, nhưng hầuhết ai cũng nghe một nộidung duy nhất.

- Ôi, anh ấy đẹp trai quá!

Khải Hoàng cởi mũ bảohiểm, mái tóc cứ thế bùxùtheochiều vô định. Nhưng không vì một chi tiết nhỏ nhưthế mà làm giảm đi vẻ hoàn hảo củamột mỹ nam. Khải Hoàng khẽ vuốt lại mái tóc lộnxộn, nhếchnụ cười bíhiểm khi nhớ về ai đó có mái tóc bù xù.Nụ cườikhó hiểu vô tình khiếnđám nữ sinh xung quanh bấn loạn hết lên. Chỉ kịp quay người bỏ đi, anh thấy MẫnNhiđang đứng trước mặt mình.

MẫnNhilà một học sinhưutú của trường, cô luôn được mọi ánhmắt thèm thuồng củađám con trai trong trường hướng đến. Không chỉhọc giỏi thôi đâu, cô thậm chí sở hữu một thânhình khiến ai aicũng phải ghentỵ.Vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt hết sức dễ mến, chiếc mũi nhỏ vớiđôimắt lúc nàocũng long lanh, nhưng điểm vào đó đôi nét sắc sảo. Cô học sinhưu túkhẽ nhăn mặt khi thấy nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lạnhlùng kia. Mẫn Nhi dấy lên sự tòmò, là ai, là ai đã khiến con người băng giá kia nởnụ cười kiachứ? Cô thoáng thất vọng khi biết, người đó chắc chắn không phải là cô.

MẫnNhicất tiếng, lớp son môi đỏ hồng khẽ lay động.

- Anh Hoàng, có chuyệngì vui sao? Anh kể cho em nghe đi. Cô học sinhưu túgiấu sự ghanh tỵ, tỏ vẻ thíchthú.

Khải Hoàng chỉcười, nụ cười tỏanắng hơn baogiờhết. Anh xoađầucô học sinhkhóadưới, đôimắt lộ niềm thích thú. Rồi anhbỏ đi, anh vốn dĩ chỉxem MẫnNhilà người em gái. Không hơnkhông kém. Đểlại cô học sinhưu túchưng hửng, nỗi thất vọng và tức tốibao trùm lấy cơthểxinh đẹp. Mẫn Nhi chuaxót nhìn theobóng dáng kia, cô thấy rồi. Thấy anh đã thay đổi mất rồi. Anhchưa từng xoađầucô.

Khải Hoàng nằm ườntrênghế đá sauvườntrường. Ánh nắng rọi vàonửakhuôn mặt không tỳvết. Đôi mắt nhắm hờ đểtận hưởng không khí trong lành, một giọt sương từ trên cây rơi khẽ xuống khuôn mặt bình yên kia. Nhưmột chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồyênlặng. Nhưng mặt hồlay động mất rồi. Khải Hoàng nhăn mặt, tay vuốt giọt nước vô duyên. Anhlạinhìn về phía cây xanhđằng kia, tâm hồnthả trôi theonhững đám mây lờ lững. Anh chợt bật cười khẽ. Nụ cười chỉ thoáng qua thôi, nhưng ai nhìn vàosẽ nhận rarằng, anh đang nhớ ai đó.

Khải Hoàng nhớ cô bénhỏ ngồi khóc trước cổng nhà anh, hôm ấy khiđã vàonhà, bước chân không chủ động được mà quay trởlại tìm cô bé. Nhưng cô bé đã đi đâu mất rồi, anhthoáng thất vọng nhưng rồi tặc lưỡi cho qua. Bất ngờluônđếnmà không báotrước, cô béanh tìm lại đang ở trong khu nhà anh, nằm trên ghế sô phaanh vẫn hay nằm. KhảiHoàng chợt thoáng nghingờ. Tại sao lúc nàoanh gặp, cô bélại đang khóc kiachứ? Anhchưabiết cuộc hônnhânsắp đến. Anh vẫn chưa biết cô bé đó bịđiên. Nếubiết, anh sẽ thế nàođây? Hất hủi cô bé nhỏ tộinghiệp? Hay sẽ yêu thương cô đây?

Khải Hoàng khẽ nhắm mắt, chìm vàogiấc ngủ có ai đó với giọt lệ trên mi.

***

Bình Nhi ngồi thẫn thờtrên sàn nhà đã lâu. Cô bénhỏ chỉ nhìn vào điểm vô địnhtrong không trung.

- Nhớ mẹ quá à.

- Ừ, nhớ quá!

- Nhớ cả giànhoagiấy nữa.

- Ừ, rất nhớ.

Bình Nhi (lại) đang nói chuyện một mìnhnữa rồi. Cô bé nhỏ vớiđôimắt vô hồn lẩm bẩm vài bacâunóikhông người nghe. Đám hầu gáiđứng saulưng khẽ ghétai vàonhau mà bàntán.

- Trông nó kìa, đúng là con điên!

- Ôi giời, nói gì nó nữa. Điênmà được cướichồng giàulà phước cho dòng họ tám đời của nó.

- Cậu chủ thật tội nghiệp, sao phải cưới một con điênnày chứ.

Lời tráchmóc cũng có, lời than thởcũng có. Trách là trách cô gái điênkia saomay mắn đến thế, cưới được cả chồng giàu. Thanlà than chocậu chủ danh giá nhà này, số bạc hay gì mà cưới phải cô vợ điên. Những lời bàntán không ngớt, chỉ trỏ vào người cô bé nhỏ đang ngồi trên sàn nhà. BìnhNhivẫn không hay biết, nói đúng hơn, cô đang mãi mê với những nỗinhớ không điểm dừng.

Lời bàntánchợt cắt ngang. Khải Hoàng đã về, cô nào cô nấy chỉnh sửa lại trang phục, dànrahai bên chàođóncậu chủ.

- Chào cậu chủ.

Cả đám hầu gái đồng thanh chào, đầu cúi rạp xuống đất. Khải Hoàng chỉgật nhẹ đầu, bước chân tiến đến cô bé nhỏ đang ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Anh chỉ nhìnrồibước ngang cô. Ngóntay khẽ ngoắc, một cô hầu gái nhanh chóng chạy đến.

- Em nghe, cậu chủ.

Cô hầugái lộ vẻ thíchthúkhi được đứng gần Khải Hoàng. Anh không để ý, chỉ hỏi:

- Quản gia đâurồi?

- Thưa, quản giađếnchiềumới về ạ!

Cô hầugái kính cẩn trả lời. Khải Hoàng chỉ khẽ gật đầu, rồi anh tiếp tục bước đi về phía khu nhà của mình. NơiBìnhNhi đang ở là khu nhà bên cạnh nhà anh, nhà dành riêng chovợ cậu chủ.

Khải Hoàn bước đi nhưng tai vẫn lắng nghe những diễn biến phía sau lưng mình.

- Tiểu thư à, cô hãy đứng lênvà vào phòng nghỉ đi ạ.

- Đúng rồi ạ, ngoài này lạnh lắm.

Vài ba câu khuyên nhủ giả tạo vang lên. Bình Nhi chỉ khẽ nhăn mặt:

- Không muốn.

Rồi cô lại tiếp tục lẩm bẩm một mình. Đợi đến khibóng dáng của anh biến mất saucánh cửa kính, đám hầugái lạitiếp tục bàntán, để mặc cô bénhỏ ngồi luyên thuyên một mình.

- Nhi nhớ mẹ, Nhinhớhoagiấy.

***

Bà Linhngồi trênghế bành trong vườn, môi đỏ nhâm nhi ly rượu vang. Bà trông thật nhàn nhã, đôi mắt ánh lên niềm vui vô địnhnàođó. Một âm thanh chói tai vang lên, bà Linh khẽ lấy chiếc smartphone và nghe.

- Mọichuyện ổncả chứ?

“Vâng, ổnhết thưabà.” Đầu dây bênkiavang lên lời nóithỏ thẻ. Chỉđợi có thế, bà Linh nở nụ cườihiểm, tay đẩy ly rượu vang, môi nhấm nháp vị chát của rượu.

- Váy cưới đã may choconbé chưa? Bà Linh tiếp tục hỏi.

“Nhưng thưa bà, chỉ là đính hôncó cần váy cướinhư thế không ạ?”. Giọng nói đầy gấp gáp bên kiavang lên tức thì.

“Choang”. Tiếng ly rượu vỡ dưới cái hất mạnhcủa bà Linh. Giọng nói đầu dây bênkiacó phần ứnghẹn.

- Quản gia Liên, ta chưanói sao? Đó không phải là việc của bà.

***

Bình Nhi nằm trêngiường, đôi mắt nhìn ra phíavườncây của khu nhà bên cạnh. Cô bénhỏ chán nản hướng ánhmắt vào các bông hoatrên những khóm hoađang khoe sắc trên nền trời xanh đẹp. Cô bé nhỏ chợt nhớ hoagiấy. Bình Nhi thấy lòng xôn xaolạ thường, cô muốncó những bông hoangoài kia. Chỉ là đểlấp đi nỗi nhớvề hoagiấy.

Cô bénhỏ lẻnrakhỏiphòng mà không đểcác hầu gái phát hiện.Cô trèolêntrên khung cửasổ, và nhảy khỏi phòng. Rất đơngiản, nhưng váy trắng của cô vướng vàokhóa cửamất rồi. Bình Nhi lúng túng, không biết làm sao để gỡ chiếc váy bướng bỉnh này ra. Mặc dù, chỉ cần một cái hất tay, chiếc váy sẽ được giảithoát, nhưng cô bé nhỏ ấy lại không làm được.

Bình Nhi nhăn mặt, người cứ đứng yên một chỗ khi gấu váy bịvướng. Aiđó bên khunhà kia đã thấy, nụ cười bí hiểm nhếch lên.

Khải Hoàng nhảy phóc từ cửa sổra. Anh nhẹ nhàng tiếnđến cô gái đang mắc kẹt kia, ánh nhìn lộ vẻ thíchthú.

Bình Nhi thấy có người đến, cơ thểkhẽ colại. Nhưng cô nhớ, anhlà người đã giúp cô đuổi con mèođen kiađi. Vậy là đôi mắt long lanh kia nhìnvào Khải Hoàng, anh đang đứng khoanh tay nhìn cô bénhỏ lúng túng.

- Váy.

Bình Nhi cất tiếng nhờ vả. Đôi mắt ánh lên sự chờđợi. Khải Hoàng vẫnchưagỡ váy giúp cô, nghiêng đầu nhìn conmèo nhỏ đang runrẩy trước mặt.

- Váy.

Bình Nhi lại tiếp tục kêu lên. Hai dòng nước mắt từtừ chảy xuống, môi mím lạivẻ chịu đựng.

Khi thấy cô bénhỏ ấy khóc, Khải Hoàng khẽ lúng túng, anh liền gỡ ngay gấuváy đang mắc kẹt. Cô bé nhỏ được giảithoát, mừng rỡ chạy đếnnhững khóm hoađang khoe sắc. Cô lại chạy đimà quên mất ân nhân của mìnhnữa rồi.

Khải Hoàng theocô bénhỏ đến khóm hoa sau vườn nhà anh. Bình Nhi đưatay định ngắt những bông hoanhỏ, nhưng tay cô bé chợt khựng lại. Cô bé nhỏ quay đầulại, nhìnKhải Hoàng như thể sẽ bị anh mắng nếu ngắt hoa bừa bãi.

Khải Hoàng thấy vẻ e dè của con mèonhỏ trước mắt, anh lắc đầu. Anh muốntrêu cô bé hay khóc lóc này.

Bình Nhi khẽ nhắc lại, để chắc chắn anh hiểuý mình.

- Hoa.

Cái lắc đầulạihiện ra. Cô bé nhỏ thoáng thất vọng, ánhmặt lộ vẻ buồn rầu.

- Nhi muốnhoa, muốn hoa giấy.

Anh bất ngờ. Thì racô bénhỏ đang lầm tưởng hoavườn anh là hoagiấy.

- Không phải hoagiấy. Khải Hoàng cố gắng giải thích cho con mèonhỏ trước mặt.

Bình Nhi thoáng hững hờ, sự thất vọng lấn chiếm khuôn mặt ngây thơ kia. Rồi cô bénhỏ bỏ đi, miệng lẩm bẩm vài bacâu không nên lời.

- Không phải hoagiấy, không phải hoagiấy…

Khải Hoàng nhìntheobóng dáng nhỏ bé kia khuất dần, lòng chợt buồn manmác. Hình như, anh thích conmèonhỏ ấy mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: