Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Người tanóicô điên.

Người tanóicô tâm thần.

Nhưng chỉlà "người ta" nói. Lời đồnbaogiờ cũng là lời vô căn cứ, đa số đều không phải là sự thật.

Nhưng ởđây, nó chỉ đúng một phần.

Trong một cănnhà nhỏ trên con phố hẹp, có một cô gái mười bảy tuổiđang ngồi tựa mìnhvào thành cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìnrangoài giàn hoa giấy trước mắt. Đôi mắt lim dim vẻ hờ hững cứnhìn vàomột điểm vô định trong không trung, chẳng có vẻ gì là muốn lay chuyển. Trông cô thật buồn rầu.

Bình Nhi, một cô gái có máitóc dài xõađếntận chân váy trên gối, tóc đennhư gỗ mun. Đôi mắt long lanh với hàng mi dài quyến rũ. Môi chúm chím như cánh hoa đàovương trên khuôn mặt nhỏ xinh ấy. Làn da trắng khiến hai má lúc nào cũng ửng đỏ. Nhìntổng thể, cô như nàng công chúabước ra từ chuyện cổ tích.

Nhưng sẽ không có gìđáng nói nếu cô không mắc căn bệnh trầm cảm quái ác. Căn bệnh khiếntuổithanh xuân củacô dường như chẳng còn tốt đẹp nữa.

Trong xóm, aicũng bàn tánvề Bình Nhi. Giống như đã nói, họ cho rằng cô bị điên. Căn cứ vào đâuchứ?

Bình Nhi ngồi nói chuyện một mình. Cô điên.

Bình Nhi luôntự nhậnmìnhlà con chuột nhỏ, cô sợ những chú mèođi lang thang quanh sân nhà. Cô điên.

Bình Nhi sẽ khóc thút thít nếu người khác nói chuyện với mình. Cô điên.

Nhưng ai biết được rằng, một quá khứ đau thương chínhlà nguyên nhân khiến một cô gái xinhđẹp mắc phải cănbệnh này.

Họ chỉ biết ngồi một chỗvà nghe ngóng, và bahoa.

Nhưng cô không thấy đau khổ gì hết. Cô không có cảm xúc.

Ánh mắt vô định ấy vẫnkhông dứt khỏi, hai tay cô khẽ vuốt mái tóc mềm.

- Bình Nhi conà, mẹ có chuyện muốn nói. Một người phụ nữ từ sau tiến đến và cất tiếng.

Giọng nói vang lên, phá tan sự utịch trong không gian. Cô gái quay người lại, đôimắt vẫn không thểhiện được chút cảm xúc.

Người phụ nữ có mái tóc xoăn tít kéoghế xuống ngồi cạnh đứa con gáibébỏng. Bà không nhìn cô, chỉ nhìnragiàn hoa giấy trước sân, vàicánh hoa mềm mại khẽ rơi xuống.

Bình Nhi cũng quay đầu, trởvề vị trílúc nãy. Khuôn mặt vẫn đượm buồndadiết. Cứ như thể trên đời này, chỉcó mìnhcô là đaukhổ.

- kểtừ ngày mai...con đến nhà dìLinh ởnhé. Ngườiphụ nữ nói, vẻ ngập ngừng.

Dì Linh là ai? Bình Nhi không biết.

Bình Nhi vẫn nhìn ra giàn hoa giấy, chẳng có phản ứng gì trước câu nói củabà. Đầuóc cô bây giờ chỉ nghĩ đến hoagiấy. Hoa giấy thật mỏng manh, chỉ một cơn gió lùa quathôi, mà nó đã phải bỏ cuộc đểtheocơn gió ấy. Hoagiấy thật yếu đuối. Hoa giấy muốn theo cùng cơn gió để có thể dựa dẫm vàogió. Nhưng cơngió ấy điqua, chỉ còn lại hoa giấy nằm trơ trọi dưới sân nhà.

Bình Nhi cũng vậy, cô đã mãi mê chạy theocơngió mà đã quên mất rồi cuối cùng, gió cũng sẽ rời xa cô. Chỉ cònlại mìnhcô trên cái cõiđời này.

Bà ngập ngừng trong giây lát rồi bỏ đi. Bà biết, bây giờ có nói thế nào, conbécũng chỉ là một con người vô hồn, con bé sẽ chẳng hiểuđược điềugì sẽ đến vớinó. Cô béthật tội nghiệp.

Bình Nhi khẽ vuốt mái tóc, môi nởmột nụ cười nhẹ. Chẳng ai biết cô đang nghĩgì.

***

Trước cổng của một tòabiệt thự xa hoa, có một cô bénhỏ cứ đứng bần thần trước cửa, trên tay xách chiếc túiđồmà trước đó một người phụ nữ đã đưa. Ngườiphụ nữ đã bỏ đi ngay, đểmình cô gái ởlại.

Bình Nhi có chút lolắng. Cô theomẹ đếnđây mà bây giờ bà đã bỏ đi mất. Nhìn ngang nhìn dọc vẫnchẳng thấy có aiđể nhờ vả đưacô về lại nhà. Cô đành ôm nỗi thất vọng, đặt chiếc túi đồ xuống đất, lưng tựa vào thành cửa, hai đầu gốico lại, đầu chui vàohai cánh tay đang đặt trên gối. Cô khóc, tiếng khóc thút thít vang raxa. Bình Nhi bây giờrất sợ hãi, cô không biết phải làm như thế nào. Nước mắt thấm đẫm vào chiếc váy trắng. Như một con mèo nhỏ sợ hãi, cơ thể run lên theotừng tiếng nấc.

Có tiếng động cơtừ xavọng lại. Cô bénhỏ ngước đầu lên, mắt vẫn cònthấm đẫm lệ. Cô đang mong chờ một ai đó có thểgiúp cô. Đôi mắt ánhlênniềm hy vọng.

Kéttttt. Một chiếc môtô dừng ngay trước mặt BìnhNhi. Bánh trước của chiếc xe gần như chạm vào đầu gối, cô giật mình hoảng sợ. Bật người đứng dậy lùi ra sau.

Một ngườicon trai với mái tóc đennhấp nhô sau chiếc mũ bảohiểm, tay vẫnđang ghì ga, chiếc mũ đenkhiến Bình Nhi không trông thấy được khuôn mặt người trênxe. Cô chỉ thấy được người đó rất caoto, bắp tay lồlộ trên chiếc áo phông đen, quần bòphảng phất bụi bặm. Chiếc môtô rít gamột tiếng dàirồi quay đầuxe, chạy vút vào tòanhà khicánh cửatự động mở.

Bình Nhi ho sù sụ vìkhói xe phả vào mặt. Cô bénhỏ lấy tay vuốt nhè nhẹ vào ngực, lấy hơi hít hà.

Sau khiniềm hy vọng cuối cùng vụt tắt, Bình Nhi lạingồixuống vị trícũ. Chờ đợi. Nhưng cánh cửalúc nãy vẫnchưakhép lại. Bình Nhi nhìnchằm chằm vào căn biệt thự. Rồi cô quyết định bước vào trong đó. Mặc điềugì sẽ đếnvới cô.

Bình Nhi xách túi đồtrêntay, chân rụt rè bước qua ngưỡng cửa. Khi hai chânđã đứng hoàn toàntrong cănbiệt thự. Cánh cửalớntừ từ khép lại.

Khép lại cuộc đời vô định của cô.

Mởđầu chonhững biến cố sắp đến.

***

Bình Nhi nhẹ nhàng bước qua những khóm hoatrước tòa nhà, băng quahồ nước phun, băng quamột đoạn đường dài quanh co. Khi trông thấy chiếc môtô lúc nãy, cô dừng chân một hồi rồi tiến vàotòa nhà trước mắt.

Bước chân cứ rụt rè nhấc lên theotầng bậc cấp. Chođến khi đã đứng trước cánh cửakính đồsộ, trong có tấm mànđã che khuất, cô mới dừng chân. Chiếc váy trắng bị gió thổibay phất phơsang một bên, mái tóc mượt mà cũng không không chủ động được trước sự liều lĩnhcủacơn gió mà che khuất nửa khuânmặt không cảm xúc kia.

"Cạch", Bình Nhi nhẹ nhàng mở cánh cửa kính, vươn tay lùa tấm màn đang bay nhảy tứ tung. Một luồng ánhsáng chiếu rọi vàotòanhà sang trọng.

Chính giữa tòanhà, một bộ ghế sô phađược đặt trên tấm thảm đắt tiền. Phíađối diệnvà cả xung quanh, tất cả đều đầy dủ thiết bị hiện đại. Tòanhà sáng trưng, tất thảy cửa đều làm bằng kính trong suốt. BìnhNhi phải đưa tay lên mới tránh được ánhsáng chói lóa đang hắt trực tiếp vào mắt cô. Cô nhè nhẹ tiến vào, không có một ai.

Theonhưlời mẹ dặn, cô chỉ cần vào và ngồi trênsô pha, sẽ có người ra đón. Nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, chẳng có bất cứ một ai. Kể cả người contraivừa chạy môtô vừanãy.

Cơn buồn ngủ ập đến, Bình Nhi ngáp nhẹ một tiếng, cơ thểcứ thế nằm trườnxuống ghế sô pha. Chiếc váy trắng xõadần theotư thế nằm. Đôi mắt long lanh từ từ nhắm lại, hai hàng mi khẽ rung rinh rồi chìm đắm trong một giấc mơ đẹp nàođó. Có lẽ cô đã quá mệt mõi.

Một bóng người đứng chặn ngang ánh sáng đang chiếu thẳng vào người congái đang ngủ say. Ánhmắt thoáng ngạc nhiênnhưng rồi lại chuyển thành uám. Bóng người bỏ đi, đểlạicô bénhỏ đang nằm mê man với giấc mơnào đó. Khuân miệng khẽ nhếch, vang lên giọng thềuthào:

- Em là ai? Mèo con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: