vô diệm vương phi c36->38 (_ _")!!!!
hương 036: Hồi phủ! Dịch: Kei :3 ~~~~~~~~~~~~~~~
Bánh xe lắc lư lắc lư, ngày thứ ba, đoàn xe đã đi vào trong ranh giới của Giang Nam , không khí cũng trở nên ẩm ướt, thò đầu ra hít một hơi, cả người đều thoải mái hẳn lên!
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự dễ chịu hiếm có này, chỉ rời xa có mấy ngày mà thôi, Lăng Tây Nhi lại bắt đầu vô cùng nhớ nhung, muốn tìm một chiếc giường nhỏ, nhưng không tìm thấy, bởi vì nàng ở Lâm phủ mấy ngày mà đã đổi đến ba nơi, mỗi lần đều là chiếc giường nhỏ không ấm áp, mệt mỏi vì chạy lang thang, từ tam tiểu thư xinh đẹp đến đại thiếu gia ngoài lạnh trong nóng, lại đến nhị thiếu gia háo sắc, nàng than nhẹ một tiếng, dường như đến cô đại, nàng không hề có một chiếc giường nhỏ thuộc về mình!
"A A A!" Một giây sau, Lăng Tây Nhi mở to đôi mắt, bị thứ đồ quái dị bỗng nhiên xuất hiện trước mắt làm cho thét lên kinh hãi, lúc nhìn rõ thứ đồ quái dị nhăn chán đó là cái đầu của Đoàn Tuấn Mạc Nhiên, nàng ngoan ngoãn, tự động ngậm miệng lại, hai mắt trừng lên thể hiện sự không hài lòng, sau đó hậm hực thu cái đầu bé nhỏ lại.
Nàng vẫn còn tức giận! Một nụ cười lạnh hiện lên trên khuôn mặt của Đoàn Tuấn Mặc Nhiên, khuôn mặt búp bê vô cùng ngây thơ, một nữ nhân rất có cá tính, tối qua từ khi tỉnh dậy, nàng liền coi hắn như không tồn tại, hắn nói gì nàng liền làm cái đó, cho dù là cố ý bới móc, đều là vào tai trái, ra tai phải, chỉ cần ăn uống đầy đủ có chỗ ngủ nàng sẽ không phản kháng một câu nào, bỗng nhiên làm cho hắn cảm thấy nửa ngày nay rất nhàm chán, dường như thiếu thiếu cái gì đó!
Hắn chau mày, chầm chậm theo sau Lưu An, càng đến gần Lâm phủ, hắn lại càng phải cẩn thận, đôi mắt lạnh lùng cảnh giác quan sát vào rừng cây và đỉnh núi, thuận tiện cũng hoán đổi thân phận với Lưu An, đến Lâm phủ, hắn chỉ là tên tên đầy tớ theo sau của Vương gia quyền thế mà thôi!
Trong xe ngựa, chiếc mành cửa màu xanh da trời lay động, Lăng Tây Nhi xoa nhẹ vết thương trên mặt bĩu đôi môi nhỏ bé ra, nàng không thèm để ý đến Đoàn Tuấn Mặc Nhiên, mặc kệ cho tên vương gia ác ma đó, lần này trở về, nếu mà có cơ hội, nàng sẽ hoán đổi lại thân phận với tiểu thư, bây giờ nàng thà ở lại trong cái Lâm phủ toàn điều dối trá đó cũng không muốn ở bên cạnh một tên ác ma!
Buổi trưa, đi qua một thị trấn nhỏ, Lăng Tây Nhi vốn rất thích náo nhiệt giờ lại đùn đẩy nói cơ thể không thoải mái, bảo Lưu An đem cơm vào trong xe.
Một bàn tay lớn đưa thức ăn qua tấm mành, là hai chiếc bánh bao lớn, ba chiếc sủi cảo, Lăng Tây Nhi cũng không kén chọn, ăn ngòn lành, một lúc sau, bàn tay lớn lại đưa vào một bát nước, nàng cũng uống, lau miệng, đặt chiếc bát sứ trắng vào bàn tay lớn đó.
"Lưu An, ngươi nói xem, vương gia của các ngươi có phải là rất kỳ quái không, rõ ràng là tướng mạo rất dễ thương, nhưng tính cách lại xấu thế, điều không thể chịu được nhất đó là tùy tiện giết người, shit*, ta chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy! Nàng bĩu bĩu môi, nói nhỏ oán trách, có lẽ là cả nửa ngày không có ai nói chuyện, hơi buồn chán, nên nàng liền coi Lưu An là bạn.
Bàn tay lớn chầm chậm hạ xuống, nhưng ít nhất cũng thể hiện Lưu An vẫn còn ở đó, Lăng Tây Nhi tiếp tục kể khổ: "Ngươi quả thật không dễ dàng, ta chỉ ở bên hắn có mấy ngày thôi, còn ngươi, chắc là ở bên hắn ta đã rất lâu rồi nhỉ? Còn mạng sống quả thật là vĩ đại! Ợ!" Nàng ợ một tiếng, muốn uống thêm một ngụm nước nữa, nhưng lại đị bàn tay lớn đó thu bát nước về, nàng vén chiếc mành lên, che kín khuôn mặt đỏ lừ, tiếng ợ mạnh dừng lại, trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm của Đoàn Tuấn Mặc Nhiên, hắn nhìn nàng, hơi thở lạnh ngắt phả vào mặt nàng, khiến nàng không kìm được run lên cầm cập, sao lại là hắn chứ, không phải là Lưu An sao? Nàng quay mặt nhìn ra sau, bộ quần áo màu tím tượng trung cho phú quý, Lưu An đang quay lưng lại với hắn, nghiêm nghị ngồi ở trong quán trọ giả vờ tạo dáng, lại nhìn Đoàn Tuấn Mặc Nhiên ở trước mặt, bộ quần áo người hầu màu xanh, hệt như lần đầu gặp mặt, bớt đi chút ngang ngược, thêm một phần thoải mái, nhưng đã bị khuôn mặt lạnh như băng đó làm cho hoàn toàn phá hỏng.
Miệng há ra mấy lần, Lăng Tây Nhi vẫn không nói gì, ngượng ngùng kéo tấm mành xuống, ngồi trong xe quay lưng lại với Đoàn Tuấn Mặc Nhiên, nàng hơi chột dạ, dù gì nói xấu sau lưng người khác cũng không phải là sở trường của nàng, đặc biệt là nói xấu người ta lại bị người ta bắt được! Nhưng...........Nàng bĩu bĩu môi, tuy rằng viết thương trên trán đã không còn đau như ngày hôm qua nữa, nhưng kéo kéo, vẫn không ngừng nhắc nhở nàng rằng trước mặt là một tên ác ma giết người không chớp mắt, không cần phải làm khó cho hắn, đương nhiên cũng không được đắc tội! Nếu không thì sẽ càng chết nhanh hơn!
Đoàn Tuấn Mặc Nhiên trùng mắt xuống, những lời của Lăng Tây Nhi bỗng nhiên khiến hắn cảm thấy hơi hiu quạnh, khóe mắt hắn rung rung, đôi mắt nhìn quanh, khóe miệng buồn bã cúp xuống, trong có vẻ rất vô tội, nhưng rất nhanh hắn lại mở to đôi mắt bực dọc, cơ thể nhảy lên đáp vững vàng xuống mặt đất, tiếp tục diễn vai người hầu của hắn. Một nữ nhân, một nữ nhân có thân phận đáng ngờ, tuyệt đối không thể làm cho trái tim hắn rung động được!
Lúc chiều tà, cuối cùng xe ngựa đã oai nghiêm đến khu vực mà Lâm phủ ở đó, đối với Lăng Tây Nhi đứa nha hoàn bị vứt đi này, Lâm phủ vốn dĩ không hề có ý định cho nàng lại mặt, nhưng vương gia có thân phận hiển hách đã đến, Lâm Thế Vinh tuyệt đối không thể không nể mặt, hắn dẫn đầu già trẻ lớn bé trong nhà, đứng ở bậc đá rộng rãi mười hai cấp đó, cau có mặt mày.
"Lão gia, tiểu thư đã đến Lạc Dương, có tiểu thúc chăm sóc cho nó, ông không cần lo lắng!" Lâm phu nhân nhẹ nhàng nói, an ủi Lâm Thế Vinh.
"Phu nhân, ta không phải là lo lắng cho Y Y, mà là lo lắng việc của Yên Chi sẽ bị bại lộ, bà cũng biết Đoàn Tuấn vương gia không phải là người tầm thường, bây giờ xem ra, kế hoạch này hơi mạo hiểm!" Hắn than nhẹ một tiếng, càng chau mày hơn.
"Tôi thấy không thể nào đâu, con nha đầu đó rất nghe lời thuận theo Y Y, hơn nữa xuất giá thay là bản thân nó tự nguyện, chúng ta cũng đâu có ép buộc, nếu mà bại lộ, Đoàn Tuấn vương gia đó đã sớm đuổi giết đến nhà rồi! Lão gia, ông đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần ứng phó qua được đợt này, chúng ta........." Lời của Lâm phu nhân còn chưa nói hết, liền bị Lâm Thế Vinh khua khua tay làm ngắt quãng, đoàn ngựa đã đến càng ngày càng gần.
Mọi người gặp mặt không tránh khỏi mấy câu khách sáo, có a hoàn lên trước đỡ Lăng Tây Nhi xuống, nàng bộ dạng phục tùng cúi mặt xuống, sau khi ngoan ngoãn đi lên phía trước gọi một tiếng cha mẹ, ngẩng mặt lên, dò xét kỹ lưỡng nhóm người đón khách, nhưng không hề nhìn thấy tam tiểu thư Lâm Y Y cùng đại thiếu gia Lâm Kiếm Hồng, nàng hơi thất vọng, nhưng cố gắng miễn cưỡng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lưu An.
Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt Lâm phu nhân và Lâm Thế Vinh bỗng nhiên thay đổi, vết thương trên mặt hơi bị sưng đỏ, làm cho má bên trái của Tây Nhi sưng lên như chiếc bánh màn thầu, trông hơi đáng sợ, lại liên tưởng đến vết thương đó là do bị tên vương gia ác ma trong lời đồn đó.........wa, lại càng đáng sợ hơn!
Lâm phu nhân và Lâm Thế Vinh trao đổi nhau một ánh mắt, họ lại không hề thấy hối hận khi để Yên Chi thay thế xuất giá, nếu là con gái bảo bối của họ quay về với bộ dạng nhếch nhác thế này, họ thật sự không dám tưởng tượng!
Lưu An cố gắng hết bổn phận, sau khi thận trọng hành lễ, dưới lời mời của Lâm Thế Vinh, bước lên bậc thang bằng thạch ngọc trắng, Lâm phu nhân lại giả vờ nhiệt tình nói mấy lời vớ vẩn với Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi giống như là tam tiểu thư thật sự được sắp xếp vào phòng cũ của Lâm Y Y, hầu hạ nàng là tỷ muội Tiểu Hồng trước đây, nàng lo lắng không yên ngồi xuống sau chiếc rèm sa mỏng, ngước mắt nhìn xem có ai đi theo không, nàng kéo kéo gấu áo Tiểu Hồng, lén lút mở miệng: "Tiểu Hông, tam tiểu thư đi đâu rồi?"
Tiểu Hồng chần chừ nhìn Lăng Tây Nhi, chớp chớp mắt: "Người không phải là tam tiểu thư sao?"
Lăng Tây Nhi sững lại, ôi chao, đang chơi trò gì vậy, nàng lại nhìn quanh một lần nữa, sau khi không thấy bất cứ ai đáng ngờ, nàng lại kéo Tiểu Hồng ngồi xuống: "Ta không có đùa với ngươi đâu, rốt cục tam tiểu thư đi đâu rồi?"
Tiểu Hồng vùng đứng dậy, "Tam tiểu thư, người đừng đùa với chúng tôi nữa, gả đi rồi, người vẫn ham chơi như vậy sao!" Nàng nói, không đợi Lăng Tây Nhi nói gì, liền đi thẳng ra khỏi phòng.
"Ngươi ngươi ngươi........" Lăng Tây Nhi than nhẹ một tiếng, xem ra nhất định là có người dặn dò cô ấy cái gì rồi! Nàng đứng dậy, quen đường đi qua hành lang, rẽ tay trái đi vèo Tây viện, trước mặt vẫn là phong cảnh lâm viên thanh nhã với hòn non bộ tinh xảo và những chiếc lá cây chuối tây, đi vào căn phòng chính ba gian, nàng nhìn thấy Lâm Kiếm Hồng, hắn ngồi trên chiếc xe lăn mà nàng tặng, quay lưng về phía nàng, viết gì đó trên bàn sách.
"Đại thiếu gia!" Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng mở miệng, cơ thể hắn cứng đờ, chầm chậm quay người lại, hắn quả thật gầy đến mức hơi không bình thường, khuôn mặt đã nhô ra. Nhưng cũng vì gầy, ngũ quan của hắn lại càng rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi dài mỏng, ánh sáng xuyên qua song cửa chiếu lên trên mặt, hình thành một chút bóng nhạt, càng làm tôn lên cảm giác tuấn tú nho nhã thanh cao, dường như từ khi sinh ra đã là một nhân vật ngạo thế độc hành, chỉ tiếc là hành động không thuận tiện làm cho hắn mất đi mấy phấn tuấn tú.
"Yên Chi!" Hắn cười nhẹ, ánh mắt hung ác sớm đã biến mất trong cái ngày hắn bày tỏ với Lăng Tây Nhi rồi, thay vào đó là dịu dàng và điềm tĩnh, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng chuyển động chiếc xe lắn đến trước mặt nàn, đôi lông mày thẳng tắp linh hoạt, cứng rắn vẽ trên khuôn mặt, trông có tính cách nghiêm khắc, đôi mắt sâu thẳm lại càng rõ ràng có thần hơn, không giống như lúc nàng ra đi không có một chút sinh khí.
Trong lòng thấy ấm áp, ít nhất Lâm phủ vẫn có một người cười với nàng không hề giả dối, nàng quỳ xuống, mỉm cười nhìn Lâm Kiếm Hồng, ngón tay nhỏ nắm lấy tay hắn.
Rất rõ ràng, Lăng Tây Nhi cảm thấy được cơ thể của Lâm Kiếm Hồng cứng đờ, nàng cười cười, nàng chỉ là muốn tìm một người để dựa dẫm mà thôi.
"Ngươi....vẫn ổn chứ?" Lâm Kiếm Hồng nhìn Tây Nhi chăm chú.
"Không ổn........." Nàng không kìm được cúi mặt xuống, nhăn nhăn mũi bộ dạng đáng thương, quay má bên trái lại, vết sưng đỏ trên mặt lộ ra trước mặt Lâm Kiếm Hồng.
"Ngươi.....thế này là sao? Là hắn làm sao?" Hắn ngừng lại, hai mắt trừng lên, bàn tay lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi
"..........Cũng không hẳn........" Tây Nhi đối mặt với sự giẫn dự bất ngờ của Lâm Kiếm Hồng không có dũng khí nói ra sự thật, bản thân hắn đã bệnh, nói ra, chỉ càng làm hắn phiền não hơn mà thôi!
"Ta biết......." Lâm Kiếm Hồng than nhẹ một tiếng, cúi đầu chán nản dường như đang có suy nghĩ gì, có mấy phẩn buồn bã, mấy phần xót thương, còn có mấy phần đau khổ.
"Ngươi biết gì?" Lăng Tây Nhi kinh ngạc.
"Biết ngươi đang chịu khổ, là ta hại ngươi rồi!" Hắn cụp mắt xuống.
Lăng Tây Nhi hơi đờ đẫn vì bất ngờ và không biết phải làm sao, không hiểu vì sao hắn lại nói vậy, nhưng rất nhanh, nàng kiên quyết lắc lắc đầu, con đường này là do nàng tự chọn, không thể trách bất cứ ai!
"Mặc kệ chuyện của ta, ngươi nên chăm sóc tốt cho bản thân, ngươi càng gầy hơn rồi!" Nàng đi lên phía trước, giống như trước đây đi đến căn phòng bên trong lấy một chiếc áo khoác khoác lên người hắn
Phía xa, một bóng người mặc áo xanh lướt qua, đem theo một làn gió lạnh làm cho những chiếc lá chuối tây hơi lay động.
Chương 37: Một hòn đá trúng hai con chim!
Biết được từ chỗ Lâm Kiếm Hồng, Lâm Y Y sớm đã không còn ở Giang Nam, tim của Lăng Tây Nhi một lần nữa lại rớt xuống đáy vực, nói như vậy thì, nàng muốn hoán đổi thân phận quả thật là mơ mộng hão huyền, nàng than nhẹ một tiếng, trong đáy mắt hơi có chút khổ não.
"Tiểu thư, hóa ra người ở đây à, lão gia, phu nhân, cả cô gia đều đang đợi người để bắt đầu tiệc đó!"
Lâm Kiếm Hồng lại không hề để ý, hắn dịu dàng cười cười, gật gật đầu, ra hiệu cho Lăng Tây Nhi có thể đi được rồi.
Lăng Tây Nhi bây giờ mới chú ý đến, từ lúc nàng bước vào Tây viện, ngoài Lâm Kiếm Hồng ra, căn phòng to lớn này không hề có một bóng người nào nữa, ngay cả một a hoàn hầu hạ cũng không có!
Lăng Tây Nhi trùng mắt xuống, trong lòng lại càng thấy chua xót, nàng nhăn nhăn mũi, buồn bã nhìn Lâm Kiếm Hồng một cái, dằn lòng, quay đầu lại, đi về phòng khách.
Bữa cơm tổ chức ở phòng khách, bởi vì thân phận bây giờ của Lưu An là đóng giả vương gia, đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí thượng khách, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại ngoan ngoãn cúi mặt xuống, bĩu đôi môi đầy đặn, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lưu An hầu hạ, người tiếp khách là nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều không thấy xuất hiện, chỉ có Lâm Thế Vinh và Lâm phu nhân mà thôi, họ mỉm cười dè dặt đối đãi với Lưu An, sắc mặt cung kính mà cẩn thận, nhìn thấy Lăng Tây Nhi đến, Lâm phu nhân lập tức nhiệt tình kéo Tây Nhi lại, ngồi gần với Lưu An.
Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vô cùng căm hận cái Lâm phủ này, Lâm Kiếm Hồng là người tốt, bọn họ lại đối xử với hắn như thế! Lần này trở về, nàng đã không còn là kẻ ăn nhờ ở đậu, là tiểu nha hoàn bé nhỏ chịu sự ức hiếp của người khác nữa, nhất định sẽ làm cho Lâm phủ này không thể yên ổn được! Bỗng nhiên nàng liếc mắt, nghiêng đầu quan sát kỹ lưỡng Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lát, sau đó nheo đôi mắt tròn long lanh lại, khóe môi mềm mại cong lên thành một đường cung đẹp đẽ, lộ ra một nụ cười làm mê hoặc chúng sinh, sau đó nhún vai, khuôn mặt dãn ra, thẹn thùng quay đầu lại.
Sững sờ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chớp chớp mắt nghi hoặc, trời ạ, vừa rồi trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một nữ tử có một bên má sưng đỏ như cái màn thầu cười với hắn! Trong lòng co giật một trận, hắn bất giác lườm một cái, khóe môi kéo đến tận mang tai, cứng đờ ba giây, sau đó chầm chậm run lên, dùng sức lực của chin trâu hai hổ quay về vị trí cũ.
Lâm Thế Vinh ngồi đối diện nên cảnh tượng đó lọt vào mắt hắn không thiếu một chút, hắn không kìm được bắt đầu sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái xanh, hắn nhìn nhìn Lưu An, may mà Lưu An đang nói gì đó với Lâm phu nhân, không chú ý đến cảnh vừa rồi, hắn nhìn nhìn tên người hầu đằng sau lưng Lưu An, bỗng nhiên có hứng thú với tên người hầu có đôi mắt tròn tròn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi nhỏ đầy đặn, chẳng lẽ vết thương trên mặt Yên Chi là bời vì cùng tên người hầu đó......hắn không dám nghĩ, nếu thật sự là như vậy, tên vương gia ác ma này điên lên.........tai họa sẽ ấp tới mất! Hắn vội vã tiếp rượu Lưu An, gắp thức ăn, bàn tay cầm đũa run lên không ngừng.
"Nhạc phụ đại nhân, tay của người......" Lưu An nhẹ nhàng hỏi, nhưng nghe vào tai Lâm Thế Vinh lại giống như ác ma đang kêu gào, tay của hắn càng run lên khủng khiếp hơn, thức ăn từ khóe miệng rơi ra khắp bàn, sợ sệt ngước mắt lên, nhìn nhìn Lăng Tây Nhi lại nhìn nhìn Lưu An đang cải trang vương gia, quả thật là có khổ mà không nói lên lời nha!
"Lão gia, người sao thế?" Lâm phu nhân đến gần trước mặt hắn, hỏi nhỏ.
"Không....không sao!" Hắn làm cho bản thân mình trấn tĩnh lại, dặn dò Lâm Kiếm Phong kính rượu.
Lâm Kiếm Phong mỉm cười lên phía trước, vui vẻ uống với Lưu An, nhất thời, không khí ở trên bàn ăn dần dần dụi xuống, trên khuôn mặt của Lâm Thế Vinh cuối cùng cũng mỉm cười.
Lăng Tây Nhi lại giống như là không có việc gì, thấy người ta uống vui vẻ, nàng cầm đôi đũa trúc lên, nhưng khi nâng đến giữa chừng, bỗng nhiên làm rơi đũa xuống đất.
"Lạch cạch!" tiếng đũa rơi xuống đất vang lên nhè nhẹ, trong tiệc rượu náo nhiệt thế này tiếng rơi vốn không lớn, nhưng bởi vì tinh thần của Lâm Thế Vinh luôn tập trung cao độ vào Lăng Tây Nhi, hắn đang cầm ly rượu lên không kìm được cứng đờ, mọi người cũng dừng lại theo, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lăng Tây Nhi.
"Tiểu hồng, giúp tiểu thư lấy một đôi đũa khác!" Lâm phu nhân giống như là âm thầm trách mắng Lăng Tây Nhi, quở trách sự không cẩn thận của nàng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
"Không cần, mẹ, con thích đôi đũa đó, tiểu Tuấn Tử, giúp ta nhặt lên!"
Đoan Tuấn Mặc Nhiên đang cúi mặt xuống ngoan ngoãn liền sững lại, tiểu Tuấn Tử? Là gọi hắn sao? Hắn ngẩng mặt lên theo trực giác, nhưng ánh mắt trong giây phút đó bỗng nhiên tràn gập nụ cười, hắn mở đôi mắt tròn tròn, ngây thơ đến cực điểm nhìn Lăng Tây Nhi, không biết rốt cục nàng muốn làm chuyện quái quỷ gì.
"Y Y, đũa nhặt lên rồi cũng không thề dùng được nữa, trong nhà bếp nhiều như thế, con sao phải tiết kiệm thế chứ?" Lâm phu nhân vừa nói khách sáo, vừa đưa bàn tay ra, ngầm véo Lăng Tây Nhi một cái, coi như là cảnh cáo nàng.
Nhịn đau, nhìn vào ánh mắt lo lắng đến cực điểm của Lâm Thế Vinh, Lăng Tây Nhi cười lạnh, có hiểu quả rồi phải không? Nàng không thèm để ý đến sự cảnh cáo của Lâm phu nhân, vẫn cứ tiếp tục.
"Tiểu Tuấn Tử, bảo ngươi nhặt một đôi đữa, cũng cần phải người chủ nhà như ta nói đến hai lần sao?" Lăng Tây Nhi bình thản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ánh mắt hắn trong thời khắc ấy hiện ra sự lạnh lùng, Lăng Tây Nhi vội vã quay mắt đi, không dám nhìn, hu hu, nàng sợ nàng không thể diễn tiếp được nữa, ánh mắt sắc bén đó a, từ trước đến nay Lăng Tây Nhi không hề có khả năng miễn dịch với nó.
Lần này Đoan Tuấn Mặc Nhiên cuối cùng khẳng định từ "Tiểu Tuấn Tử" là đang gọi hắn! Ánh mắt trong chốc lát trở nên sắc bén âm u, hắn nhìn nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Thế Vinh, do dự hai giây, sau đó miễn cưỡng lên trước, lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của Lăng Tây Nhi, trong đôi mắt sâu thẳm mập mờ ánh sáng lấp lánh nhưng lại sắc nhọn đến mức làm cho người ta không kìm được cảm thấy ớn lạnh, sau đó chầm chậm cúi người xuống.
Lưu An ở bên cạnh sớm đã đứng ngồi không yên, nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì, chê mệnh của những người này quá dài sao? Chẳng lẽ nàng không biết trêu chọc vương gia sẽ có hậu quả thê thảm đến thế nào sao? Một đợt khí lạnh thổi trên cổ hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bình thản trở nên nghiêm túc. Không được, hắn phải ngăn cản!
Lâm Thế Vinh kinh ngạc, vội vã đứng dậy, hai tay một lần nữa lại bắt đầu run lên cầm cập, rốt cục Yên Chi muốn làm cái gì chứ.
Đôi đũa trúc rơi xuống bên cạnh chân Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mặc Nhiên quỳ xuống đất, ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập sự lạnh giá. Lăng Tây Nhi lại mỉm cười, dùng ánh mắt đen nhìn thẳng vào hắn. Hắn cười lạnh, cầm một đầu của chiếc đũa, một đầu kia bị chân của Lăng Tây Nhi dẫm chặt.
Chống cằm, Lăng Tây Nhi cười lạnh, thù này không báo không phải là quân tử, huống hồ là kế một hòn đá trúng hai con chim!
Hắn ngước mắt, bởi vì bàn thấp, trong ánh mắt không còn chú ý đến nữa, sự lạnh giá trong ánh mắt hắn càng trở nên đáng sợ hơn, tàn nhẫn hung bạo cháy lên hừng hực! Hai ngón tay vừa bấm, Lăng Tây Nhi nhấc chân lên theo trực giác, sự đau đớn truyền từ chân lên, nàng không kìm được "Ôi" lên một tiếng, ánh mắt đẹp đẽ tức giận hướng xuống, bực mình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng sau khi lúc ánh mắt gặp phải sự lạnh giá đó, nàng yếu thế rồi, đầu gục xuống, cúi xuống bàn, nghiến răng, nhẫn nhịn sự đau đớn như khoan vào tim từ dưới chân truyền lên.
"Vương phi, đũa của người đã được nhặt lên rồi!" Trong đôi mắt sâu thẳm của Đoan Tuấn Mặc Nhiên có sự đắc ý khó che giấu, hai tay nâng đũa lên cho Lăng Tây Nhi.
Khua khua bàn tay nhỏ, kiềm chế sự đau đớn, Lăng Tây Nhi cắn răng, quyết không thể để thời khắc chiếm hết thuận lợi như thế này mà vẫn bị tên ác ma đó ăn đến hết được! Nàng khua khua tay, mở to đôi mắt, nghiến răng nói: "Ta muốn ngươi giúp ta rửa sạch!" Từng câu từng chữ, lanh lảnh rõ ràng như vậy, giống như có giai điệu của chiếc bùa thúc riết vang lên trong đầu Lưu An và Lâm Thế Vinh.
"Y Y, con đừng có tùy hứng thế, đũa trong nhà nhiều như vậy, con đổi một đôi là được, sao lại nhất định phải làm khó vị tiểu ca này chứ!" Cuối cùng Lâm Thế Vinh không kìm được cười hô hố nói.
"Đúng thế, đổi một đôi khác đi!" Lưu An cũng thấp giọng nói.
"Vương gia!" Giọng nói vô cùng nhu mì, cơ thể của Lăng Tây Nhi mềm đi, nhẹ nhàng dựa vào vai Lưu An, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ tay Lưu An: "Vương gia, thần thiếp thích đôi đó mà! Người cho tiểu Tuấn Tử rửa cho thiếp đi mà.....ư ư......." Cơ thể của Lưu An cứng đờ, lùi về phía sau theo trực giác, nhưng đằng sau có một bàn tay lớn ấn vào lưng hắn, ngăn cản động tác hắn lùi về phía sau. Một sự lạnh giá truyền từ bàn tay đó đến, Lưu An cúi gằm mặt, mặc dù một người nào đó không nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt sắc bén đến thế nào được phát ra từ cơ thể một người nào đó, không ngừng truyền lại. Hắn nuốt nước bọt, nhìn Lăng Tây Nhi đang dựa vào người mình, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ.
Thanks ss Kei!
Th0: nói thật tiểu tuấn tử nghe như tên thái giám ấy nhỉ
Chương 038: Khiêu chiến
"Vậy để tiểu Tuấn Tử đi rửa đi!" Lâm phu nhân không chịu được vỗ vỗ bàn tay đã nổi hết da gà nhẹ nhàng nói.
Đoan Tuấn Mặc Nhiên ngước ngước mắt, trong mắt lóe lên một ánh mắt kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng đã biến mất, hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng quay người đi ra ngoài.
"Phù!" cái cảm giác uy hiếp đằng sau lưng đã biến mất, Lưu An nặng nề thở phào một tiếng, nhìn chăm chú bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi đang đặt trên vai mình, trong ánh mắt hiện ra một sự thích thú, một nữ tử thú vị, không sợ sự cường bạo, một nữ tử dám khiêu chiến với vương gia ác ma! Màn kịch tiếp theo nhất định sẽ rất thú vị, ít nhất đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vương gia bị phái đi làm việc, mà ngay cả một lời phản kháng cũng không có.
Đứng ở bên ngoài phòng khách, âm thanh cãi vã "xì xèo" vọng tới, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh mặt, đối mặt với cây cột gỗ, ánh mắt tàn nhẫn nheo lại, Lăng Tây Nhi, hắn cười lạnh, hắn sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thích đáng! Bàn tay lớn vỗ lên trên chiếc cột, nổi giận in lên một dấu tay sâu, cây cột gỗ lại không hề rung động. Một khắc sau, sự tức giận trong lòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt cúi gằm xuống, khuôn mặt tuấn tú giống như là một quân bài không có một chút cảm xúc nào, hắn lạnh lạnh rên lên một tiếng, quay người đi về phía sau, muốn hắn rửa đũa sao? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Quay về phòng khách, Đoan Tuấn Mặc Nhiên phải đưa đôi đũa lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, trên tay Lăng Tây Nhi sớm đã có một đôi đũa trúc khác, nàng gắp một con tôm to tươi ngon vào chiếc bát thanh hoa nhỏ, dơ đôi bàn tay nhỏ nõn nà ra để bóc vỏ tôm, sau đó, cúi mặt xuống, đôi môi anh đào khẽ động, còn liên tục cười thành tiếng yểu điệu, dường như đang nói chuyện vui vẻ với Lưu An và mọi người.
"Vương phi nương nương, đũa của người!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên nuốt sự tức giận vào trong lòng, đi lên phía trước, cung cung kính kính đưa đôi đũa trên tay ra.
"Ồ, không cần nữa, vương gia đã xin tha giúp ngươi rồi, ta cũng thuận theo vương gia, để Tiểu Hồng đi lấy một đôi đũa khác!" Lăng Tây Nhi cười nhẹ, nói cao giọng, thuận tiện liếc trộm sắc mặt của hắn một cái.
Quả nhiên như nàng dự liệu, sau khi khóe môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên rung mạnh ba giây, khuôn mặt nhỏ chuyển từ đỏ đến xanh, sau đó là đỏ lừ, sau đó nữa, âm thanh "ken két ken két", âm thanh lạnh buốt từ trong lòng.
Lăng Tây Nhi quay mặt đi, sợ hãi nhắm mắt lại, nàng cũng biết bản thân mình đã sờ vào mông cọp, nhưng lúc nhìn thấy mọi người vui vẻ ấm áp, sự đáng thương đối với Lâm Kiếm Hồng trong lòng, cùng với sự tức giận hoại hủy dung nhan làm cho Lăng Tây Nhi đưa ra cái hạ sách này, sau khi xả giận xong, nàng liền bắt đầu hối hận, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là tên ác ma giết người không chớp mắt, nàng đã nhìn thấy tận mắt, chứ không phải là chỉ nghe nói! Nàng đứng dậy, sắc mặt hơi trắng bệch, mất đi cái dũng khí trêu đùa Đoan Tuấn Mặc Nhiên lúc nãy.
"Con lại sao thế?" Lâm phu nhân không hiểu gì liền nói lớn giọng, nhưng rất nhanh liền phát giác ra cái gì, nụ cười dụi dàng tràn ngập trên khuôn mặt, đưa tay ra, kéo tay Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng nói: "Sắc mặt khó coi thế, không được khỏe à?"
Lăng Tây Nhi gật gật đầu, nàng dự tính chạy trốn, mặc dù đây là một hành động vô cùng mất mặt, nhưng trước khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên phát ra sự uy hiếp, có lẽ nàng có thể cùng Lâm Kiếm Hồng rời khỏi nơi đây, lộ phí đi đường ở trong bọc đồ cũng đủ để hai người sống một khoảng thời gian.
"Vậy để Tiểu Hồng đưa con về phòng nghỉ ngơi đi!" Lâm phu nhân giả vờ quan tâm nói.
"Vâng, cảm ơn mẹ, vậy Y Y xin cáo từ trước!" Lăng Tây Nhi chỉ mong như vậy, nhấc chiếc váy nguyệt hoa màu xanh lên liền chạy, về đến phòng, lấy ra những món đồ đạc quý báu của nàng, quay mắt nhìn quanh, Tiểu Hồng không hề đi theo, sau đó đi ra khỏi phòng, rẽ một góc liền đi thẳng về phía sân vườn của Lâm Kiếm Hồng.
Sau lưng, bóng áo xanh di chuyển, trong màn đêm, đôi mắt âm u hung ác đó càng trở nên lạnh lùng hơn.
Vội vàng lo sợ đi về phía căn phòng của Lâm Kiếm Hồng, Lăng Tây Nhi sớm đã chạy đến mức không thở nổi, nàng không nói lời nào, đẩy Lâm Kiếm Hồng đi ra ngoài.
"Yên Chi, rốt cục nàng sao thế hả?" Lâm Kiếm Hồng kinh ngạc, nhìn Lăng Tây Nhi đang thở hổn hển, cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Đại thiếu gia, người đi cùng ta nhé!" Lăng Tay Nhi cúi người xuống, thở hổn hển.
"Đi với nàng?" Tim của Lâm Kiếm Hồng đập thình thịch, hắn ngước mắt lên, trong ánh mắt léo lên một ánh sáng kỳ lạ.
"Thật ra ta biết sự bại liệt của người là do nhị thiếu gia bày trò, bây giờ người đã không còn vị trí gì trong Lâm gia nữa, nhị thiếu gia muốn hại người lại càng dễ như trở bàn tay, không bằng ta đem người ra ngoài, đợi vết thương của người khỏi hẳn rồi sẽ quay lại!" Lăng Tây Nhi nói nhỏ, đó cũng là kế quyền lợi, bây giờ Lâm Y Y cũng không ở đây, nàng phải tiếp tục làm cái vương phi này, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, phù phù, cả cơ thể toát hết mồ hôi lạnh, nàng cảnh giác thu ánh mắt lại, xuyên qua vườn hoa, những chiếc đèn lồng ở hành lang bị gió thổi, ánh nến lay động, không hề có người nào, nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác có một đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm vào nàng.
"Tại sao tự nhiên nàng lại nghĩ ra muốn đưa ta rời đi? Xảy ra chuyện gì thế hả?" Lâm Kiếm Hồng ấn chặt đôi bàn tay đang đẩy xe lăn một cách vội vã lo lắng của Tây Nhi, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Tây Nhi hỏi gấp.
"Ta....." Lăng Tây Nhi ngừng lại, nàng có thế nói không? Nên nói không?
"Đại thiếu gia, ta không muốn ở bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa, hắn là một tên ác ma!" Nàng tủi thân cúi mắt xuống, co co người lại, nói nhỏ.
"Ác ma?" Tim của Lâm Kiếm Hồng run lên, có phải không? Nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại là nam nhân duy nhất mà hắn khâm phục trong cuộc đời này!
"Đúng, hắn giết người không chớp mắt!" Lăng Tây Nhi cẩn thận mở miệng, sợ rằng kinh động đến cái gì đó.
"Ta biết, nhưng đó không phải là lý do, người trong giang hồ, trên tay ai mà chẳng có hai ba mạng người!" Lâm Kiếm Hồng nói nhỏ.
"Nhưng hắn không phải là hai ba mạng, mà là trong nháy mắt liền mười mấy mạng, công phu trong chớp mắt........." Lăng Tây Nhi không nói nổi nữa, hình ảnh như cơn ác mộng đó dường như lại hiện ra trước mắt, càng khẳng định hơn quyết tâm chạy trốn.
"Tây Nhi, nàng chắc chắn là không hối hận chứ?" Lâm Kiếm Hồng than nhẹ một tiếng.
"Tại sao ta phải hối hận?" Lăng Tây Nhi nói kinh ngạc.
"Ta là phế nhân, nàng chấp nhận đi theo ta ăn gió nằm sương chứ?" Lâm Kiếm Hồng nói thấp giọng.
"........" Lăng Tây Nhi cứng đờ, nàng chỉ là đơn thuần muốn đưa Lâm Kiếm Hồng rời khỏi cái gia đình lạnh lẽo này mà thôi, còn những cái khác, nàng không hề nghĩ nhiều.
"Chúng ta không cần ăn gió nằm sương, ta có tiền!" Nàng giả bộ hồ đồ, lảng tránh đề tài đó.
"Nàng biết ta không nói ý đó!" Lâm Kiếm Hồng nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.
".........." Lăng Tây Nhi không biết phải trả lời thế nào, Lâm Kiếm Hồng đối với nàng rất tốt, nhưng kiểu tình cảm đó chỉ là tình cảm giữa bạn bè mà thôi........
Lâm Kiếm Hồng ngước mắt lên, nhìn nét mắt do dự đó của Lăng Tây Nhi, ánh mắt trở nên ảm đạm u tối, đúng thế, bây giờ hắn là một phế nhân, có quyền gì mà theo đuổi Yên Chi chứ, hắn quay mặt đi, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi nói nhỏ: "Không sao hết, là ta đã nghĩ quá nhiều, hay là chúng ta đi bây giờ!" ở bên cạnh Yên Chi cho dù là một ngày, hắn cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc không phải sao?
"Được, chúng ta đi!" Lăng Tây Nhi hăng hái gật đầu, chưa đi được hai bước, dưới mái hiên có ánh nến lay động, nàng nhìn thấy một bóng hình khiến nàng sợ hãi đến cực điểm, là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn lạnh lùng nhìn nàng, hai tay buông thẳng, cuồn cuộn mà xa vời, sáng rực như con báo đen, sắc bén như con chim cắt, hung ác, thẳng đứng, xuyên qua mắt nàng chiếu thẳng vào trong tim nàng. Nàng không kìm được nấp nửa người vào sau Lâm Kiếm Hồng, nhưng lập tức cảm thấy đó là một hành động sai lầm, bởi vì đôi môi có đường nét đẹp đẽ đó của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập tức cong lên một nụ cười lạnh lùng ma quái hung ác.
Thanks ss kei !!!!
*Shit: bà nó nữa chứ! ( 奶奶的! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro